Phần 82
2024-02-16 12:19:00
Tôi thức dậy rời khỏi giường, mặc dù ngủ rất lâu nhưng đầu vẫn cảm thấy choáng váng, ngủ trong một thời gian dài, lại có một giấc mơ rất dài, nằm mơ làm cho tinh thần tôi lân lân.
Sau khi nhìn đồng hồ, tôi ngồi trên giường suy nghĩ. Hôm nay là ngày kỷ niệm cưới của chúng tôi, tôi có nên về nhà để xem không? Mặc kệ kết quả cuối cùng của hai chúng tôi như thế nào, ít nhất tôi phải về nhà đối mặt với Khả Hân một lần, nếu như hoàn cảnh cho phép, tôi cố gắng tận khả năng để cùng cô trải qua kỷ niệm ngày cưới này, mọi chuyện sau này sẽ nói.
Vì tôi không muốn Khả Hân và cuộc hôn nhân của mình kết thúc vào ngày đặc biệt này, tôi nên cho chúng tôi cơ hội yêu nhau cuối cùng.
Tôi đi xuống giường, sau đó vào nhà tắm rửa mặt sạch sẽ, nhìn mặt mình trong kính râu ria lởm chởm, tôi không thể tin được người này chính là mình, cho dù mình chạy trốn ở trong núi sâu rừng già lần đó, cũng chưa từng chán nản suy đồi như vậy.
Tôi thở dài lấy dao cạo râu ra cạo, gội đầu, ăn mặc bảnh bao, nhưng mệt mỏi trong mắt lại không cách nào tiêu trừ, nhìn bề ngoài trong gương có vẻ sáng sủa, nhưng đôi mắt tiều tụy và hốc hác, tôi cố gắng thay đổi ánh mắt của mình, rũ bỏ dấu vết mệt mỏi chán nản đó. Nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thay đổi được diện mạo, bộ dáng, có lẽ nỗi buồn trong lòng tôi đã thấm sâu vào tận xương cốt.
Tại sao tôi phải ăn mặc như thế này? Chẳng lẽ thật sự chuẩn bị cùng Khả Hân ăn tối dưới ánh nến sao? Có lẽ phòng riêng trong khách sạn là nơi tốt nhất để chúng tôi nói chuyện.
Thu dọn đồ đạc xong, tôi bước ra khỏi nhà tắm, nhìn cái laptop và hành lý trên giường, lúc này tôi do dự không biết có nên xách hành lý về không? Trước kia, mỗi lần đi công tác về tôi đều mang theo túi lớn túi nhỏ nóng lòng đoàn tụ với Khả Hân ở nhà. Nhưng lần này, nhìn những cái túi đó tôi lại do dự, nếu như về nhà, kết quả hết thảy đều kết thúc, vậy còn mang theo hành lý làm gì? Tôi tắt đèn phòng và bước ra khỏi giá phòng, sau đó khóa cửa phòng khách sạn.
Tôi để tất cả hành lý trong khách sạn, trên người chỉ mang theo thư bổ nhiệm của tôi và nhẫn kim cương mà tôi mua cho Khả Hân, hai thứ này có lẽ là quà tuyệt vời nhất dành cho nàng trong ngày kỷ niệm ngày cưới. Trước khi tắt đèn, tôi nhìn lại hành lý của mình lần cuối, tự hỏi liệu mình mang hành lý về nhà, hay là ra đi với hành lý của mình.
Kỳ thật lúc này mình thật sự có chút tự lừa mình dối người, tự mình ăn mặc chỉnh tề, còn mang theo quà tặng cho Khả Hân, tất cả những việc này đều được thực hiện trong tiềm thức, nhưng trong nội tâm đối với việc bỏ cô, trong lòng tôi có cảm giác không cam lòng, luôn ôm một tia ảo tưởng và hy vọng cuối cùng.
Đi ra ngoài và ngồi trên một chiếc taxi, lao vun vút trên đường phố, nhìn khung cảnh đường phố quen thuộc xung quanh, cảm giác rất quen thuộc nhưng lại xa lạ. Đã mấy ngày rồi tôi chưa ra khỏi khách sạn, bây giờ đi ra khỏi cổng khách sạn hít thở không khí trong lành, mọi thứ như đã qua một kiếp người.
Càng lúc tôi càng gần nhà hơn, tâm trạng cũng càng lúc càng phức tạp hơn. Khi về tới nhà đối mặt với Khả Hân, liệu tôi có biểu hiện gì? Cô có biểu tình gì? Có thể rất bất ngờ và áy náy, chắc bất ngờ nhiều hơn, dù sao tôi đã trở về vào ngày kỷ niệm cưới.
Trong khi tôi đang suy nghĩ, giọng nói của anh tài xế vang lên, xe đã tới nhà. Tôi chạy đến tòa nhà số 1, tìm căn hộ 2 quen thuộc, ngẩng đầu nhìn tầng nhà mình, thứ tôi thấy là phòng của Tư Kiến, lúc này cửa sổ tối đen, tôi nhìn thời gian, lúc này đã 8: 30 tối, chẳng lẽ nó đã ngủ rồi? Cả Khả Hân cũng đã ngủ rồi sao? Tôi trả tiền rồi xuống xe, đè nén ý định quay ra phía sau khu chung cư để nhìn cửa sổ phòng cô.
Tôi đi đến cửa căn hộ, lấy chìa khóa và mở cửa. Cái mùi quen thuộc từ con phố, cái cầu thang quen thuộc chất đầy xe đạp, xe máy và đồ đạc lặt vặt chất đống ở gầm cầu thang, tất cả mọi thứ giống như trước khi tôi đi công tác, chỉ là con người và thị phi đã khác… Đứng trên cầu thang, tôi do dự, không biết mình phải đối mặt với điều gì khi vô nhà.
Nếu lúc này hai người còn làm tình điên cuồng như trong video, vậy thì tôi vô nhà lúc này không phải là phá vỡ hết thảy sao? Đối mặt với hai người đã mất kiểm soát, tôi nên dùng thái độ nào để đối mặt với họ? Tôi có nên ném đồ đạc như điên để trút giận không? Đánh hai người trần trụi thân thể này một trận không? Tôi thực sự không biết phải làm sao để đối mặt với họ.
Tôi lấy điện thoại di động ra, nhìn bản ghi cuộc gọi đầu tiên trong danh bạ, bản ghi cuộc gọi đó là cuộc trò chuyện giữa chúng tôi tối hôm qua. Sau khi do dự một lúc lâu, tôi lại bấm gọi một lần nữa, điện thoại kết nối âm thanh bận rộn lại vang lên, lúc này tim tôi vô cùng hồi hộp, tôi nên nói gì với Khả Hân sau khi cuộc gọi được kết nối? Nói với cô là tôi đang ở dưới lầu?
Lúc này tôi có chút hối hận đã bật cuộc gọi này, gọi mà chưa quyết định trước nên nói gì, trong lòng tôi không khỏi lo lắng, bất quá suy nghĩ lại, cũng phải đối mặt, còn cái gì khó nói đây? Ngay sau khi cúp máy, tôi có thể chạy lên nhà trong vòng chưa đầy một phút. Chỉ khi tôi còn nghĩ về quyết định của tôi, điện thoại đã tự động tắt.
Đúng vậy, Khả Hân không nghe điện thoại! Tại sao? Chẳng lẽ không nghe chuông sao? Trong đầu tôi hiện lên một tình cảnh: Lúc này hai người đang làm tình trong phòng ngủ của Tư Kiến, tiếng hít thở nặng nề, tiếng “phạch phạch” của thân thể va chạm, tiếng nước cọ xát dương vật “chuýt chuýt”, tiếng rên buông thả của cô… Tất cả âm thanh tràn ngập phòng của nó, mà điện thoại di động của cô bị bỏ trong phòng ngủ của chúng tôi, màn hình đang bật, hiển thị id người gọi là tôi, nghĩ đến nhạc chuông quen thuộc kia, thế mà không thể lấn át được âm thanh tình dục của hai người, vong tình giao cấu, căn bản không nghe được điện thoại trân quý của chồng gọi.
Tôi gọi cho Khả Hân một lần nữa, cuối cùng vẫn không kết nối một hồi sau tự động cúp. Tôi đặt điện thoại xuống, hít sâu vài hơi, trong lòng nóng như lửa đốt, thân thể đã cảm thấy tê. Tôi nắm chặt tay để tự an ủi mình, không thể tìm ra bất kỳ lý do nào để an ủi bản thân mình.
Tôi men theo cầu thang lên lầu từng bước một. Trước kia, mỗi lần đi công tác về, tôi đều chạy lên lầu, hận không thể một bước vượt qua hai bậc thang, nhưng lần này tôi đi rất ổn định, từng bước một, hơn nữa còn chậm lại bước chân. Lúc này tôi không còn cảm giác quay về nhà như một mũi tên như trong quá khứ, ngược lại có chút sợ, sợ đối mặt với người thân đã thay lòng đổi dạ không còn trong sạch nữa. Mặc dù tôi đi rất chậm, nhưng cuối cùng cũng đến cuối con đường, tôi nhìn cánh cửa chống trộm quen thuộc của nhà mình.
Tôi đứng ở cửa, lúc này hành lang vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng xe ô tô từ cửa sổ cầu thang truyền đến và tiếng nhạc phát ra từ cửa ra vào bên ngoài chung cư. Tôi đưa tay ra muốn gõ cửa, nhưng dừng lại chỉ cách cửa trong gang tấc, tôi phát hiện lúc này mình không thể khống chế cơ thể của mình, bộ não điều khiển tay tôi để gõ cửa lại không nghe lệnh của tôi, chậm chạp không gõ.
Cuối cùng tôi đành rút tay lại, động tác rút tay, não tôi có thể điều khiển bình thường, chẳng lẽ ông trời không muốn tôi đối mặt với cái gì? Tôi nép sát mình vào cửa an ninh, muốn nghe tiếng động, tôi lại sợ, sợ cửa mở ra, sẽ đối mặt với một khuôn mặt ngạc nhiên mang theo dư vị cao trào của Khả Hân, nhìn thấy một cậu bé vừa cắm sừng tôi và người vợ đã loạn luân với con nuôi của cô.
Tôi không nghe gì, cuối cùng dán chặt tai vào cửa an ninh, không biết trong nhà thực sự có âm thanh hay không, hay do khả năng cách âm của cửa an ninh quá tốt, tôi không nghe một chút âm thanh nào. Trong lòng tôi hơi thư giãn một chút, mặc kệ tình hình thực tế trong nhà như thế nào, ít nhất bây giờ tôi không nghe âm thanh gì, vẫn tốt hơn so với nghe.
Tôi đứng thẳng người lại, sau đó ngây người đứng trước cửa không biết làm gì, gõ cửa hay lấy chìa khóa mở? Tôi đứng ở ngoài cửa tự hỏi, có lẽ tôi do dự không phải là gõ cửa hay dùng chìa khóa mở, mà là có nên vào hay không, nếu lúc này Khả Hân vô tình mở cửa, có lẽ là tốt nhất.
Suy nghĩ một hồi lâu, tôi nhìn thời gian rồi lấy chìa khóa nhà ra, còn có hộp nhẫn kim cương trong túi và thư bổ nhiệm có đóng dấu kia. Tôi đút chìa khóa vào lỗ khóa… động tác rất nhẹ, hầu như không phát ra tiếng động. Tôi không biết tại sao mình lại cẩn thận như vậy, chẳng lẽ còn sợ kinh động tới họ? Tôi nhẹ nhàng xoay chìa khóa, động tác rất nhẹ rất mềm mỏng, chìa khóa ở trong ổ khóa không ngừng quay.
Thực ra, tim tôi đập rất nhanh, tôi cảm thấy mồ hôi đã túa ra trên trán, thời tiết bây giờ không nóng, nhưng lúc này tôi lại đổ mồ hôi đầm đìa, thậm chí miệng lưỡi khô ráo.
“Cạch…” Một tiếng vang truyền đến, tôi đã vặn chìa khóa đến cùng, khóa cửa đã mở ra, âm thanh vừa rồi chính là âm thanh khóa cửa rút ra khỏi khung. Tôi không mở cửa ngay, bởi vì thanh âm khóa cửa mở ra không cách nào tránh khỏi, cho dù cẩn thận hơn cũng vô ích. Tôi không biết thanh âm có bị hai người nghe được hay không, nếu Khả Hân đang dọn dẹp phòng trong, phòng khách? Nếu Tư Kiến đang xem TV ở phòng khách, nếu cô đang ở phòng nó chỉ bài cho nó, nếu lúc này hai người đang ở phòng ngủ của cô hoặc nó đại chiến…
Tôi giữ nguyên tư thế bất động, sợ kinh động hai người trong nhà, tôi đang chờ, nếu như kinh động hai mẹ con trong nhà, lúc này hẳn là cửa sẽ bị đẩy ra. Đợi một hồi lâu cũng không có tiếng động, cuối cùng tôi thở phào, sau khi ổn định một hồi, tôi hít sâu một hơi, từ từ đẩy cửa. Cánh cửa chính từng chút từng chút mở ra…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro