Phần 66
2024-02-16 12:19:00
Sau khi thu thập xong sách cặp của mình, Tư Kiến cũng không thay đồ đi ngủ mà tiếp tục thu thập đồ đạc, bao gồm đồ mặc, đồ dùng hàng ngày và những thứ khác, đều thu thập chỉnh tề. Sau khi thu thập xong, nó tiếp tục ngồi ngây ngốc, ánh mắt không ngừng đảo qua phòng mình, bàn ghế, tủ, giường, không từ chỗ nào, trong mắt lộ ra một tia hồi ức. Cuối cùng nó từ từ nằm sấp trên gối và chăn nệm của mình, ngửi ngửi mùi hương phía trên, có lẽ muốn ghi nhớ mùi hương của mẹ nuôi yêu dấu.
Từ từ, thời gian trôi qua từng phút, đã qua mười hai giờ đêm, nó từ trên chăn đứng dậy. Nó lại khóc một hồi, lấy tay lau khô nước mắt, hít sâu một hơi, rồi từ từ mở cửa phòng, bước đi rất chậm và rất nhẹ, mở cửa rất khẽ, nó nhìn qua phòng mẹ nuôi, căn phòng rất yên tĩnh. Sau khi xác nhận có thể nàng đã ngủ, nó bật đèn trong phòng ngủ của mình lên, sau đó lấy ra một tờ giấy và một cây bút, từ từ viết, không biết viết cái gì.
Nhìn thấy một màn này quen thuộc cỡ nào, đã từng xuất hiện nhiều lần trên truyền hình và điện ảnh, chẳng lẽ nó chuẩn bị bỏ nhà ra đi? Hay chuẩn bị viết di thư tuyệt mệnh?
Không bao lâu sau, Tư Kiến đã viết xong, đặt tờ giấy lên bàn, sau đó tắt đèn phòng, từ từ đi ra khỏi phòng mình. Nó từ từ đi tới trước cửa phòng mẹ nuôi, vươn tay muốn đè tay nắm cửa xuống, nhưng mấy ngày nay nàng vẫn khóa cửa, cho nên nó đưa tay ra rồi rụt tay lại, có lẽ sợ sẽ đánh thức nàng dậy, cũng có lẽ sợ xác nhận cửa phòng khóa trái sẽ càng làm cho nó thương tâm thêm.
Nó thu tay lại, từ từ xoay người đi tới cửa chính, yên lặng xỏ giày, sau đó quay đầu nhìn cửa phòng mẹ nuôi lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ không nỡ, cuối cùng lấy tay che khóe mắt, từ từ đè tay nắm cửa xuống, sau đó đi ra khỏi nhà, xoay người từ từ đóng cửa lại, toàn bộ căn nhà đột nhiên lại chìm vào im lặng, chỉ còn lại Khả Hân ở trong nhà một mình.
Mà ở bên kia, kỳ thật Khả Hân cũng không có hoàn toàn ngủ say, nàng ngủ rất muộn. Khi Tư Kiến ra khỏi nhà, nàng nửa tỉnh nửa ngủ, có chút mơ mơ màng màng. Lúc nó mở cửa nhà, nàng nghe được thanh âm, dù sao cửa lớn quá dày và nặng, là loại cửa chống trộm, cho dù đóng cẩn thận cũng sẽ phát ra thanh âm tương đối lớn, nhất là trong đêm yên tĩnh. Nàng nghe tiếng cửa đóng lại, khi nó đi ra khỏi nhà, nàng đột nhiên mở mắt ra. Khi tôi nghĩ nàng biết có người ra vào, nàng lại mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, có lẽ nàng cho rằng mình đang nằm mơ, cũng có lẽ nàng cho rằng mình nghe lầm, hoặc có lẽ nàng cho rằng đó là âm thanh từ hành lang bên ngoài.
Khả Hân mê man ngủ thiếp đi, Tư Kiến đi ra ngoài mà không biết phải làm gì. Nó không mang theo điện thoại di động và tất cả đồ đạc tùy thân của mình, chỉ có thân thể của nó, đồ trên người và tâm trạng thất tình mẹ nuôi…
Tôi nhấp và tua nhanh thời gian cho đến khi Khả Hân thức dậy buổi sáng mà Tư Kiến vẫn chưa quay lại, tôi không biết nó bỏ nhà đi hay là đi tự tử, bất quá hôm qua tôi đã trở về nhà, thấy nó vẫn ổn, cho nên đối với tình cảnh trong video lúc này, tôi không có lo lắng hay sợ hãi gì. Kỳ thật đối với nó tôi không có bao nhiêu tình cảm, chỉ là đã hứa với Phượng Quân cho nên nội tâm tôi tự nhiên cũng không hy vọng nó xảy ra chuyện, bằng không tôi làm sao ăn nói với Phượng Quân đã chết đây.
Sau khi Khả Hân thức dậy rời giường, nàng rửa mặt và làm điểm tâm như thường lệ, khi đi ngang qua phòng Tư Kiến, nàng liếc mắt một cái, trong mắt không khỏi có chút lo lắng, tối hôm qua lời nói của mình có hơi quá khích, tâm tình nó dường như bị kích động. Bất quá sau một thời gian nàng cảm thấy nhẹ nhõm, nó là một đại hài tử, điểm gập ghềnh nhỏ này cũng không vượt qua được sao?
Nhưng điều Khả Hân không ngờ tới là nếu là chuyện khác thì không là gì với Tư Kiến, nhưng nếu nó đối mặt với nàng, thì mỗi cái cau mày, mỗi một nụ cười của nàng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nó. Trong mắt nó, mẹ nuôi chính là mối tình đầu của mình. Có thể triệt để làm tổn thương nó chỉ có nàng, chỉ là nàng không nghĩ tới những chuyện này mà thôi.
Làm xong điểm tâm, Tư Kiến còn chưa ra khỏi phòng đi rửa mặt, Khả Hân nhíu mày, chẳng lẽ thằng nhóc này lại ngủ nướng nữa sao? Nàng không trực tiếp đẩy cửa phòng ra, mà gõ cửa trước, kết quả bên trong không có bất kỳ âm thanh nào.
“Cạch…” Khả Hân mở cửa phòng ra, kết quả nhìn thấy căn phòng trống rỗng, nhìn thấy phòng trống không, nàng sửng sốt, ngay sau đó vội vàng rời khỏi phòng đi vào nhà tắm, mở cửa nhà tắm cũng vậy, trống rỗng!
“Tư Kiến, con đang ở đâu? Đừng chơi trò trốn bắt với mẹ…” Cuối cùng Khả Hân cũng ý thức được khả năng đã xảy ra chuyện gì, nói với giọng run run khi tìm kiếm trong ngôi nhà rộng 100 mét vuông này. Nàng tìm rất cẩn thận, trong tủ đồ, mọi ngóc ngách, thậm chí cả những nơi mà mọi người không thể trốn, nàng đều kiếm.
“Tư Kiến, đừng đùa nữa, còn không ra, đừng trách mẹ không tha cho nha…” Sau khi Khả Hân mở cửa nhà xem hành lang cũng không có Tư Kiến, thanh âm của nàng vừa run vừa muốn khóc. Dù sao nàng cũng là một nữ nhân, đối với việc xử lý các trường hợp khẩn cấp chắc chắng không thể bình tĩnh như đàn ông.
Khả Hân quay trở lại phòng Tư Kiến tìm nó, thậm chí còn lật tung chăn nệm lên, lúc này nàng như phát điên, trong mắt mang theo lệ quang, ép mình không được khóc tùy thời sẽ mất đi lý trí. Cuối cùng nàng cũng nhìn thấy tờ giấy trên bàn, thật ra vị trí đặt tờ giấy kia rất rõ ràng, chỉ vì căng thẳng mà nàng không phát hiện mà thôi.
Khả Hân run rẩy cầm tờ giấy đọc. Tuy rằng camera không thể nhìn rõ chữ trên tờ giấy, nhưng tôi có thể thấy được một số chữ. Đơn giản là “con sẽ rời đi”, “mẹ hãy cẩn thận”…
Sau khi Khả Hân đọc xong, hai tay bất động, cơ thể như cứng đờ, tờ giấy từ ngón tay nàng trượt xuống, cuối cùng phiêu nhiên rơi xuống sàn nhà.
“Phụp…” Khả Hân giống như mất hết khí lực, lập tức ngồi trên giường bên cạnh bàn học, trên mặt nước mắt chảy xuống.
Sau khi ngây dại một hồi, Khả Hân vội vàng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Tư Kiến, kết quả tiếng chuông điện thoại vang lên từ tủ đầu giường của nó, nàng mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, nhìn thấy điện thoại đang đổ chuông. Nó không lấy điện thoại di động theo, nàng mất đi manh mối cuối cùng để tìm nó, hiện tại nàng có thể xác định nó đã bỏ nhà ra đi, hơn nữa nó không mang theo bất cứ thứ gì, có lẽ chỉ có một chút tiền tiêu vặt trên người mà nàng cho nó.
Sau khi nhìn thấy điện thoại di động của Tư Kiến, Khả Hân vội vàng gọi điện thoại ba số, không cần nhìn tôi cũng biết, số điện thoại ba số, hoặc là báo cảnh sát, hoặc là báo cháy, hoặc là cấp cứu, hiện tại nhất định là nàng báo cảnh sát.
“Cái gì? Ông nói phải mất tích 24 giờ mới được tính là mất tích? Khi đó mới có thể gọi cảnh sát?”
…”Các người đây là cái logic gì thế? Con trai tôi đã mất tích…”
…”Thôi quên đi, tôi tự đi tìm…” Chỉ thấy Khả Hân không nói được mấy câu, liền hét vào điện thoại, ngay sau đó cúp điện thoại ném xuống giường.
Mặc dù tôi không nghe cảnh sát nói gì trong điện thoại, nhưng tôi biết chắc chắng là cảnh sát nói một người mất tích sau 24 giờ mới có thể báo cảnh sát, luật quy định này tôi biết, Khả Hân không biết, vì vậy không thể gọi cảnh sát bây giờ.
Khả Hân vội vàng chạy về phòng mình thay đồ, khi chạy đến cửa chuẩn bị mang giày, mới phát hiện điện thoại di động vừa bị nàng ném lên mặt giường Tư Kiến, nàng lại vội vàng ngưng mang giày chạy về phòng nó lấy điện thoại. Nàng hoảng loạn, có lẽ lúc này nàng mới ý thức được đứa con nuôi này của mình ở vị trí nào trong lòng mình.
“Rầm…” Lúc đóng cửa nhà Khả Hân dùng sức rất mạnh, toàn bộ căn nhà lâm vào yên lặng, sau đó thanh âm đóng cửa vang vọng. Lúc này nàng hẳn là nên đến trường, một là để xem Tư Kiến có đi học hay không, tuy rằng xác suất này rất thấp, hai là đến trường xin nghỉ, sau đó nàng mới có thể lang thang đi tìm.
Tôi tua nhanh thời gian, đến hơn chín giờ tối, rốt cục Khả Hân mệt mỏi trở về nhà, chỉ có một mình nàng, không có bóng dáng Tư Kiến theo sau lưng. Nàng có vẻ rất mệt, nhưng nỗi buồn trên mặt đã lấn át sự mệt mỏi, nàng không bật đèn, sau khi thay giày xong trực tiếp ngồi trên ghế sofa ngẩn người một hồi, rốt cục che mặt khóc lên, xem ra nàng không tìm được nó.
Làm thế nào một người phụ nữ có thể tìm được một người mà không có sự trợ giúp của bên ngoài, có thể tìm thấy một người lớn như Tư Kiến? Ở thành phố lớn này, chắc chắng là mò kim đáy biển. Khả Hân cứ ngồi trên ghế sofa như vậy, tôi bấm chuột tua nhanh khi thời gian dừng lại hơn hai giờ đêm, nàng kiệt sức cuối cùng cũng ngủ thiếp đi trên ghế sofa, dựa lưng vào ghế ngủ.
“Tư Kiến… Tư Kiến…” Trong giấc ngủ Khả Hân không ngừng mộng, không ngừng gọi tên Tư Kiến.
“Tư Kiến, con trở về đi, mẹ biết sai rồi…”
“Sau này mẹ sẽ không bao giờ đối xử với con như vậy nữa, trở về đi…” Trong giấc ngủ không biết Khả Hân mơ thấy tình cảnh gì với Tư Kiến, trong miệng vẫn không ngừng gọi tên nó.
Nhìn đến đây, trong lòng tôi không khỏi có chút chua, không biết trong khoảng thời gian tôi đi công tác, trong khoảng thời gian nàng cô đơn, nàng có gọi tên tôi trong giấc ngủ hay không?
Đến hơn 6 giờ sáng, Khả Hân từ trong mộng bừng tỉnh, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn căn phòng quen thuộc, nhìn bộ đồ mình chưa cởi ra, suy nghĩ của nàng từ từ trở nên rõ ràng, rốt cục nàng ý thức được, mọi thứ đều là sự thật đã phát sinh, đứa con trai mà mình thật vất vả mới có được đã bỏ đi. Nàng vội vàng đứng dậy, không trang điểm, không rửa mặt, vội vã chạy ra ngoài với cái túi xách, xem ra nàng lại muốn đi tìm nữa.
Tôi lại tua nhanh thời gian, khi đến hơn 10 giờ tối, cuối cùng Khả Hân trở về, vẫn mệt mỏi như hôm qua, hai ngày nay nàng đã không đi tới lớp học, chuyên tâm tìm Tư Kiến. Nhìn bộ dáng của nàng vẫn không thu hoạch được gì, bởi vì hai ngày mệt mỏi, hơn nữa không có rửa mặt trang điểm, trong nàng giống như một nhân viên hốt rác.
Giống như đêm qua, Khả Hân không cởi đồ ngồi trên ghế sofa, ngồi yên một hồi, bấm số điện thoại ba số, nàng đang liên lạc với cảnh sát. Trong cuộc đối thoại vội vàng và bối rối giữa nàng và cảnh sát, tôi biết được, cục cảnh sát đã tiếp nhận trường hợp mất tích của đứa nhỏ và đang tìm kiếm nó, mà nàng chính là hỏi cục cảnh sát về tiến triển tìm kiếm, khi nàng cúp điện thoại lại bắt đầu khóc, câu trả lời rất rõ ràng là chưa tìm được.
Loại chuyện này sốt ruột cũng vô dụng, tất cả những gì Khả Hân có thể làm là ra ngoài đi tìm hàng ngày và chờ thông báo từ đồn cảnh sát. Mắt của nàng đã sưng đỏ, tôi không nhìn thấy nàng tìm Tư Kiến ở trong thành phố, bởi vì tôi không có khả năng ở trên đường lớn ngõ nhỏ đều lắp đặt camera, nhưng tôi có thể tưởng tượng nàng vừa khóc vừa tìm kiếm nó bất chấp ánh mắt của người qua đường, hơn nữa còn cầm bức ảnh của nó trên tay, hai ngày nay vẫn lấy nước mắt rửa mặt. Nàng nhớ Tư Kiến, càng nhiều hơn là lo lắng cho nó, không biết hiện tại nó còn sống hay không, có an toàn hay không, cho dù còn sống, có cơm ăn không, có đói hay không, có gặp phải người xấu hay không…
Khả Hân lo lắng rất nhiều điều, nàng đã sắp suy sụp, nếu như cuối cùng không tìm thấy Tư Kiến, hoặc là tìm được thi thể nó, liệu nàng có còn dũng khí và hy vọng để sống không…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro