Phần 61
2024-02-16 12:19:00
Thời gian nhanh chóng đến sáng, Khả Hân một đêm không ngủ được. Là một thầy giáo, nàng có rất nhiều thứ trong đầu và thường trì hoãn giấc ngủ nên lúc này trông nàng có vẻ phờ phạc, nhưng trước kia nàng cũng thường xuyên thức khuya, cho nên sau khi trang điểm nàng có vẻ rất bình thường. Nàng dậy sớm trang điểm xong, liền chuẩn bị điểm tâm, vẫn như trước kia, chỉ là trên mặt không còn ý cười, mang theo bộ dáng nghiêm túc thường chỉ có ở trường và trong lớp.
Ngạc nhiên thay, Tư Kiến thế mà chủ động rời giường, rửa mặt sạch sẽ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là lúc đối mặt với mẹ nuôi không dám đối diện với nàng, tựa hồ như trong lòng có chút thẹn, bởi vì lúc nàng nhìn nó với vẻ mặt nghiêm túc, làm cho nó cảm giác được một tia lo sợ…
Lần này Khả Hân không nhượng bộ, mọi thứ đã đến tận cùng trái tim nàng, nếu Tư Kiến còn chấp mê không chịu tỉnh ngộ, có thể nàng thực sự không quan tâm đến nó nữa, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào, nó nên biết điểm giới hạn của nàng ở đâu, có lẽ sau khi lớn lên nó mới có thể chân chính hiểu được đạo lý này. Nàng không nói một lời nào, sau khi nó đi ra khỏi phòng nàng nhìn nó một cái, liền tập trung vào việc chuẩn bị điểm tâm.
Sau khi làm xong điểm tâm, Khả Hân đặt hai phần ăn lên bàn, vừa lúc Tư Kiến cũng rửa mặt xong đi ra. Không đợi mẹ nuôi nói, nó liền chủ động ngồi vào bàn ăn, có vẻ rất nhu thuận. Không chỉ có tôi, ngay cả nàng cũng hiện lên một tia kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng nó sẽ tiếp tục đối cứng trực diện với nàng, thật không ngờ nó lại ngoan ngoãn một cách đáng kinh ngạc, nó đã nhượng bộ.
Sau khi ăn sáng xong, Khả Hân thu dọn bàn, rồi nhặt cặp của mình, còn Tư Kiến cũng ngoan ngoãn xách cặp từ trong phòng ngủ đi ra, sau khi nhìn mẹ nuôi, nó liền mang giày theo sát nàng đi ra khỏi nhà. Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của nó quả thực phản xạ câu nói kia, hẳn là phải sửa lại một chút: Con nít không thể chìu, càng chìu càng hư! Nguyên văn là: Nam nhân không thể chìu, càng chìu càng chết! Bất quá câu này cho dù không sửa đổi, áp dụng trên người nó cũng không có gì quá đáng, dù sao hai người đã có quan hệ xác thịt nên có thể coi nó là một nửa nam nhân của nàng.
Tôi bấm chuột tua nhanh, thời gian định hình vào buổi tối, hai người cùng nhau trở về nhà, Khả Hân nấu cơm tối, Tư Kiến đang làm bài thêm ở nhà, tất cả mọi thứ dường như không có gì thay đổi, chỉ là hai người nói chuyện rất ít, chỉ đối thoại một vài chuyện cần thiết hàng ngày, không còn cười đùa như trước kia.
Sau khi ăn cơm tối xong, Khả Hân tiếp tục thu dọn, còn Tư Kiến tiếp tục làm bài. Sau khi dọn dẹp mọi thứ, nàng trở về phòng ngủ của mình, do dự không biết mình có nên tới phòng nó hay không, dạy kèm nó học, hay là tiếp tục cùng nó làm mặt…
Bên kia, Tư Kiến vừa làm bài vừa cẩn thận lắng tai nghe âm thanh ngoài cửa, thỉnh thoảng còn ngoái đầu nhìn cửa phòng, nó chờ… chờ mẹ nuôi có thể đến phòng mình giống như trước kia không, dạy kèm mình học, sau đó ân ái với mình.
Hai người đều do dự, Khả Hân do dự không phải là không có đạo lý, phản ứng hôm nay của con trai hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng, nàng vốn tưởng rằng nó sẽ tiếp tục chiến tranh lạnh với nàng, dùng biện pháp cũ trước kia, nhưng đột nhiên nó lại chịu khuất phục nhu thuận, không có một chút phản nghịch nào, khiến cho nàng nhất thời mất đi phương hướng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Suy nghĩ một hồi lâu, nàng thở dài, nếu Tư Kiến đã chịu nhu thuận, mục đích của nàng cũng đã đạt được, nàng biết, nếu nó đã thay đổi, mà mình vẫn lạnh nhạt với nó như vậy, chỉ làm cho tình huống trở nên tồi tệ hơn, hơn nữa có thể càng lúc càng tệ.
Cuối cùng Khả Hân cũng thay đồ ngủ, tắt đèn phòng rồi đi tới phòng Tư Kiến. Bên kia, nó nhìn đồng hồ, đã qua thời gian bình thường mẹ nuôi đến phòng nó, nó cảm thấy nàng sẽ không đến nữa, nó chán nản đặt cây bút trong tay xuống, có vẻ rất thất vọng, tựa hồ như không có tâm tình tiếp tục học, trong mắt mang theo bất lực và hối hận.
Chỉ là đang lúc nó thất vọng không thôi chuẩn bị đi ngủ, thế mà mẹ nuôi lại đẩy cửa phòng nó ra. Ban đầu người nó vốn xụi lơ, ngay lập tức dựng thẳng dậy, như thể vừa được tiêm thuốc kích thích, nó vội vàng cầm bút lên, làm bộ như đang suy nghĩ. Khả Hân vuốt mũi để kìm nén sự e thẹn trong lòng và biểu tình xấu hổ, sau đó rất tự nhiên ngồi lên giường của nó.
Khả Hân rất tự nhiên cầm bài học của Tư Kiến, nghiêm túc xem xét, mà nó có vẻ thận trọng và lo lắng. Ban đầu vốn nó cho rằng mẹ nuôi sẽ không đến, kết quả nàng đã đến, làm cho nó có một loại vui mừng bất ngờ. Tựa hồ như nó muốn bảo trì loại trạng thái dần dần hòa hoãn này, cho nên nghiêm túc đợi sự giám sát của nàng.
Sau khi xem xét một phen, Khả Hân nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ra rất hài lòng. Biểu hiện tổng thể thành tích hôm nay của Tư Kiến có tốt hơn chứ không kém hơn trước, điều này làm cho nàng có cảm giác đang nắm giữ quyền chủ động.
“Có nghi vấn gì cần hỏi ta không?” Sau khi Khả Hân đặt bài xuống, nhìn Tư Kiến hỏi. Lúc này trên người nàng vẫn mặc bộ đồ ngủ bảo thủ kia.
“Có…” Tư Kiến thống khoái đáp ứng, ngay sau đó liền nêu ra một số nghi vấn, có thể thấy được nó như đã sớm tổng kết rất nhiều nghi vấn chờ mẹ nuôi giải đáp thỏa đáng.
Nghe Tư Kiến đưa ra vấn đề, trong mắt Khả Hân rất cao hứng và vui mừng, chỉ là rất mơ hồ. Là một thầy giáo, đương nhiên nàng thích những học sinh siêng năng hiếu học và sẵn sàng đặt câu hỏi, với tư cách là một người mẹ, nàng cũng thích con trai mình đối với tri thức tràn ngập tò mò. Nếu như câu trả lời vừa rồi của nó là “không”, nàng tương đối sẽ thất vọng, hơn nữa cũng sẽ cho rằng nó chỉ dành thời gian để mong cùng nàng phát sinh chuyện đó, như vậy ngược lại sẽ làm cho nàng càng thêm tức lên và thất vọng hơn.
Khi Tư Kiến đặt câu hỏi xong, Khả Hân kiên nhẫn giải đáp các câu hỏi của nó, mối quan hệ mẹ con nhất thời hòa hoãn rất nhiều, trong quá trình một hỏi một đáp lẫn nhau, mối quan hệ giữa hai người dần dần trở lại điểm ban đầu, năng lực tiếp thu nhanh chóng của nó thậm chí cũng khiến cho nàng không khỏi lộ ra nụ cười hãnh diện.
Thời gian trôi qua từng phút, hai mẹ con lâm vào chuyện học hành thảo luận không dứt ra được, hai người đều rất nghiêm túc. Sau khi thảo luận xong tất cả các vấn đề, nó vươn vai duỗi lưng một cái, vừa rồi học hành nó đã học được rất nhiều từ, biểu hiện cũng làm cho nàng rất hài lòng, hiện tại thời gian đã đến giờ đi ngủ, hai mẹ con lập tức trầm mặc xuống.
“Lên giường ngủ đi…” Hai người trầm mặc hồi lâu, Khả Hân nói.
Tư Kiến có chút không hiểu lời mẹ nuôi, mang theo một tia nghi hoặc và khẩn trương từ từ thu dọn sách cặp của mình, sau đó chuẩn bị lên giường đi ngủ. Nó không biết nàng có ngủ với nó hay không, cho nên nó có vẻ khẩn trương, trong lòng vẫn hy vọng nàng có thể ở bên nó, nếu không hôm nay nó cũng không cần biểu hiện một cách tuyệt vọng để nàng tán thưởng mình.
Tư Kiến lẳng lặng nằm xuống giường, sau đó nhắm mắt lại, giống như thật sự ngủ thiếp đi, chỉ là hô hấp của nó lúc này cũng không đều, lồng ngực phập phồng rất lớn, lúc này nó rất khẩn trương rất mong chờ.
Tất nhiên, một màn này của nó đương nhiên bị Khả Hân bắt được trong mắt, thành thật mà nói, hôm nay nó đã thể hiện rất tốt, thậm chí còn tốt hơn so với mấy ngày trước, nàng rất vui mừng và hạnh phúc.
Khả Hân lấy tay sờ cằm mình do dự một hồi rồi thở dài, sau đó từ từ leo lên giường Tư Kiến. Nhìn thấy cảnh này, tôi biết, sự cao hứng của tôi đối với tình tiết tối hôm qua trong video đã trôi qua! Nhìn bên giường bày đồ ăn, đây là xem video đêm hôm trước mà cao hứng, cho nên thèm ăn mà gọi, vừa mới đưa đến phòng khách sạn, kết quả còn chưa ăn. Sau khi nhìn thấy một màn hiện tại trong video, trong nháy mắt tôi lại mất đi khẩu vị thật vất vả mới có được.
Sau khi Khả Hân leo lên giường, thấy Tư Kiến yên lặng nằm ngửa, không biết nên xuống tay như thế nào. Trước kia đều là nàng nằm trên giường, nó cởi đồ nàng và nàng vẫn luôn bị động, hiện tại chẳng lẽ cần nàng chủ động sao?
Khả Hân đặt tay lên nút áo ngủ của nó, để một hồi lâu liền thu tay lại, rồi chuẩn bị đặt lên quần ngủ của Tư Kiến, chỉ là tay còn chưa đụng tới quần ngủ, nàng lại thu tay lại, lúc này đôi má xinh đẹp trắng nõn của nàng đã đỏ bừng lên vì xấu hổ. Sau khi nàng thu hồi hai tay, lấy tay bụm hai bên má nóng bừng mình, hít sâu vài cái, rồi tự bảo mình cởi đồ cho nó, nàng đã thử vài lần nhưng không làm được, có lẽ loại hành vi này quá mức chủ động, làm cho nàng làm cách nào cũng không xuống tay được.
“Ngươi tự cởi đồ ra đi, lát nữa ta sẽ quay lại!” Khả Hân suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhìn Tư Kiến đang nhắm mắt chờ trên giường, nhẹ giọng nói, sau đó nhanh xuống giường, như thể đang chạy trốn khỏi phòng ngủ của nó.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Tư Kiến mở mắt ra, lúc này trong mắt nó tràn ngập hưng phấn, hơn nữa tựa hồ như có một loại ý tứ gian kế đã thành công, biểu hiện nỗ lực của nó hôm nay quả nhiên không uổng phí. Tuy rằng đêm nay nó và mẹ nuôi có thể không có đột phá gì mới, nhưng ít nhất nó đã bù đắp được sai lầm tối hôm qua, hơn nữa đêm nay hết thảy mọi chuyện tiếp theo vẫn còn chưa biết được, ai biết đêm nay có thể có đột phá gì hay không? Mọi thứ đều có thể!
Tư Kiến nhanh chóng cởi hết đồ ra, toàn thân trần như nhộng, dương vật giữa háng bởi vì hưng phấn, lúc này đã cương lên. Nó cởi đồ xong liền lên giường chờ.
Bên kia, sau khi Khả Hân trở lại phòng ngủ của mình, trước tiên là ngồi trên giường, dùng hai tay xoa xoa hai má, nhiệt độ trên mặt lúc này còn chưa tan. Khi thấy cảm xúc của mình giảm bớt, nàng đi tới trước túi xách của mình, sau đó lấy ra một thứ từ ngăn ẩn rất bí mật không thường sử dụng trong túi xách, nàng cầm nó trong tay một cách nhanh chóng như lần trước, không để lộ ra ngoài một tia dấu vết, nhưng lần này tôi không cần phải đoán, khẳng định vẫn là một cái bao cao su mới.
Nắm chặt bao cao su trong tay, Khả Hân không đi đến phòng của Tư Kiến ngay, mà ngây ngốc đứng trên sàn phòng, không biết đang nghĩ gì, thỉnh thoảng lông mày nhíu lại, thỉnh thoảng lại có chút cáu kỉnh lắc đầu.
Nhìn thấy bộ dáng này của Khả Hân, tôi hiểu rất rõ về nàng, tôi có thể đoán được nàng đang suy nghĩ xem tối nay sẽ “chơi” với nó như thế nào, “chơi” đến trình độ nào, liệu có thỏa mãn nguyện vọng tối hôm qua của nó không, đeo bao cao su cắm vào, khẳng định nàng đã cân nhắc những điều này, chỉ là cuối cùng trong lòng nàng phủ nhận hay tán thành?
Lúc này tôi lại trở nên khẩn trương, dù sao thì hôm nay nàng có tâm trạng tốt là nhờ biểu hiện tốt của nó, vạn nhất nàng cao hứng quá làm ra chuyện gì đó, tôi thật sự không cảm thấy ngạc nhiên. Dù sao gần lửa thì cháy, ai bảo tôi làm chồng lại không có ở nhà lúc đó, tạo cơ hội tốt cho hai mẹ con không có quan hệ huyết thống này chứ?
Khả Hân suy nghĩ rất lâu nhưng dường như nàng không có nghĩ ra cách nào khác, nàng liếc nhìn thời gian trên điện thoại và cảm thấy thời gian đã trôi qua lâu rồi, nếu nàng đợi thêm một chút nữa, có thể Tư Kiến sẽ suy nghĩ lung tung và trở nên cáu kỉnh. Đã đến lúc phải đi, nàng đặt điện thoại trên tủ cạnh đầu giường của chúng tôi, sau đó quay người tắt đèn và bước ra khỏi phòng ngủ của chúng tôi.
Nhìn điện thoại di động bị Khả Hân “bỏ quên” trong phòng ngủ, tôi mới nhớ ra, hôm nay dường như Khả Hân không có gọi điện cho tôi để “xác minh”. Trước kia, mỗi đêm nàng đều gọi cho tôi, tuy rằng trên cơ bản đều là âm báo điện thoại đã tắt máy, nàng vẫn vui vẻ gọi cho tôi mỗi ngày, nhưng hôm nay không biết tại sao, nàng không gọi. Mà lúc này quên gọi và bỏ lại điện thoại trong phòng, đang trên đường đi đến phòng của con trai nuôi của mình…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro