Phần 4
2024-02-16 12:19:00
Thất vọng, tôi buông Khả Hân và nằm xuống để chuẩn bị ngủ. Thành thật mà nói, tâm trạng tôi rất tệ, giống như đứng trước một mỹ nhân tuyệt thế, cởi y phục chuẩn bị làm, đột nhiên phát hiện mình bất lực. Có thể nàng đã nhìn ra sự phiền muộn trong lòng tôi, nàng ôm tôi từ phía sau để an ủi. Nàng an ủi tôi một hồi, liền xuống đất đi đến phòng Tư Kiến nhìn một cái, thấy nàng mặc cái váy ngủ gợi cảm kia đi, tôi cũng không có ý nghĩ hay kế hoạch gì, dù sao nó còn là một đứa nhỏ, chỉ chốc lát sau, nàng trở lại.
“Nó ngủ chưa?” Tôi mơ mơ màng màng hỏi, nhìn vào thời gian, đã 10: 35 tối, theo như trước đây, miễn là không làm thêm giờ, chúng tôi đã ngủ sớm, thời gian ngủ đối với tôi rất quý giá.
“Còn chưa, mở to hai mắt không biết lại nghĩ cái gì. Ài, cần thời gian để từ từ khép lại vết thương trong lòng nó, chúng ta cũng đừng nóng nảy, chỉ cần kiên nhẫn. Ngủ đi.” Khả Hân nói xong, lại nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi.
Từ sau lưng Khả Hân ôm lấy tôi, rồi sự mệt mỏi ập đến, tôi chìm vào giấc ngủ mê man. Khoảng thời gian này tôi quá mệt, tinh thần và thể chất căng thẳng tột độ, có thể nói trong khoảng thời gian ở nước ngoài, chưa bao giờ tôi được ngủ yên, vẫn là ở nhà tốt nhất, không có gánh nặng tâm lý, còn có sự ấm áp được vợ ôm.
“Á…” Nhưng tôi bị một tiếng hét đánh thức, tôi bật dậy khỏi giường, đây là một thói quen được hình thành khi làm phóng viên chiến trường, bởi vì ở chiến trường không ai biết khi nào pháo đạn sẽ rơi xuống đầu mình, cho nên tinh thần phải bảo trì cảnh giác cao độ. Sau khi tôi thức dậy, dựa theo thói quen nghề nghiệp, đầu tiên tôi nhìn thời gian trên đồng hồ, 2: 30 sáng, buổi tối tôi ngủ không bao giờ rời đồng hồ, đối với việc nắm bắt thời gian chính xác, là quân cảnh và phóng viên chiến trường nhất định phải nắm giữ.
“Cái gì vậy?” Tôi quay đầu lại nhìn, nàng cũng mơ mơ màng màng. Chỉ là nàng còn chưa có phản ứng lại, tựa hồ như quên mất trong nhà đột nhiên có thêm một người.
“Hình như là Tư Kiến cách vách kêu…” Tôi nói.
“A… có chuyện gì vậy?” Lúc này Khả Hân mới ý thức được, sau đó mang dép lê chạy ra…
“Khả Hân, áo…” Tôi chỉ muốn nói cho Khả Hân biết, nàng nên mặc áo khoác vào, mặc váy ngủ lộ ngực to và chân chạy ra, có thích hợp không? Chỉ là dường như nàng không nghe tôi nói, vội vàng chạy ra, bộ dáng rất sốt ruột.
Quên đi, nó còn nhỏ, hơn nữa sau này mỗi ngày ở chung nhà, sớm muộn gì cũng sẽ thấy, bây giờ nó là con nuôi của chúng tôi, không cần để ý quá nhiều.
Tôi cũng vội vàng rời khỏi giường, theo Khả Hân chạy ra, khi tôi chạy tới, thì thấy nàng đang ngồi trên giường, hai tay ôm Tư Kiến, mặt nó đẫm mồ hôi, toàn thân run rẩy dựa vào ngực nàng, hai mắt nhắm nghiền, phảng phất như nhận được kinh hách *cùng kích động thật lớn.
“Không có gì, con nó bị ác mộng…” Khả Hân đau lòng cúi đầu nhìn Tư Kiến, sau đó nói với tôi, trong mắt tràn đầy tình mẫu tử. Bản thân mình thích trẻ, mà mình lại không cách nào có con của chính mình, hiện giờ tất cả tình mẫu tử của nàng đều có ký thác, cho nên rất nhanh nhập vào vai làm mẹ.
“Được rồi được rồi, không có sao, thầy ở đây…” Khả Hân một tay nhẹ vỗ vỗ lưng Tư Kiến, an ủi nó. Lúc này tôi mới phát hiện, bởi vì nó nằm ở trong ngực nàng, đầu đang gối lên bộ ngực to đầy đặn của nàng, bởi vì váy ngủ trói buộc mà bộ ngực ép ra một cái rãnh vú thật sâu, mà đầu đứa nhỏ vừa vặn chắn ở trong khe rãnh.
“Tiện nghi cho ngươi!” Tôi nghĩ trong đầu như vậy. Phải biết rằng, ngoại trừ tôi ra, chưa có người đàn ông thứ hai nào được chạm vào cặp vú khủng của nàng, mặc dù tôi biết rằng sau này nó sẽ là con trai của tôi, nhưng trong lòng tôi vẫn không khỏi có chút chua xót.
Từ từ, dưới sự vỗ về an ủi của Khả Hân, Tư Kiến dần bình tĩnh lại, ngừng run rẩy và bắt đầu chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng hai tay lại nắm chặt mép váy ngủ của nàng, phảng phất như coi nàng là chỗ dựa duy nhất, là rơm cứu mạng, nàng nhẹ nhàng mở hai tay nó ra, lại sợ đánh thức nó. Mất một lúc lâu, nàng mới từ từ đặt nó lên giường, sau đó ôn nhu đắp chăn cho nó.
Lúc này, tôi mới có dịp quan sát Tư Kiến nằm trên giường, giờ phút này nó lộ ngực, nhìn có vẻ đen hơn, tuy là học sinh, nhưng có lẽ di truyền gen cường tráng của người Châu Phi, cơ bắp cuồn cuộn, đương nhiên, ở tuổi của nó, chiều cao ước chừng gần 163, đứa nhỏ Trung Quốc bình thường ở tuổi của nó khoảng 155 cũng chưa tới, 163 như nó đã sắp bắt kịp chiều cao của một số người trưởng thành, chiều cao của tôi mới 176, nếu tiếp tục phát triển như vậy, phỏng chừng vượt qua tôi là chuyện sớm muộn, mà Khả Hân cao 168, nó đã gần bắt kịp nàng rồi. Có một đứa con trai lớn như vậy, không biết có phải là một điều hạnh phúc không nhỉ?
Nhìn đồng hồ cũng đã loay hoay 31 phút rồi, vốn đang ngủ say, nhưng sau khi Tư Kiến trằn trọc nửa chừng, tôi không còn buồn ngủ nữa, ngược lại Khả Hân ngã xuống một hồi đã ngủ thiếp đi. Tôi nửa mê nửa tỉnh cho đến rạng sáng, nàng dậy sớm làm điểm tâm, sau đó đánh thức Tư Kiến, nó hốc hác hai mắt đỏ hoe. Nàng dọn điểm tâm, còn tôi đưa nó đi rửa mặt, may mắn trong nhà có đồ vệ sinh cá nhân dự phòng, nó giống như một con rối gỗ, sau khi rửa mặt xong, thì ngây ngốc ăn sáng, nhìn bộ dáng nó, trong mắt tràn ngập đau khổ.
“Chồng, lát nữa anh giúp Tư Kiến đi mua đồ đi.” Khả Hân đưa cho tôi một cái bánh sandwich, sau đó dịu dàng nói.
“Được…” Đây vốn là công việc của nam nhân, hơn nữa hôm nay hiếm khi tôi được nghỉ.
“Tư Kiến, từ nay về sau nơi này sẽ là nhà của con. Mẹ ở nhà là mẹ con, ở trường học là thầy giáo của con, bác chính là bố của con, có thể hiện tại con còn chưa quen, chờ con quen rồi sẽ đổi cách xưng hô, được không?” Khả Hân dịu dàng nhìn Tư Kiến, thanh âm vốn ôn nhu, giờ phút này phảng phất như có ma lực, bất cứ ai nghe cũng sẽ tan chảy.
“Ừm, tốt… được rồi…” Tuy rằng Tư Kiến nói chuyện còn có chút chậm chạp, nhưng so sánh thời điểm mới tới, đã tốt hơn rất nhiều.
Sau khi Khả Hân mang Tư Kiến đi, tôi ra ngoài mua một ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết cho trẻ em, cũng như bàn học v. V, quần áo vẫn là chờ nàng mua đi, mua quần áo mấy thứ này phụ nữ làm tốt hơn. Sau khi nhân viên giao hàng chuyển mọi thứ đến nhà, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, đồng thời cũng bắt đầu thu dọn hành lý của nó mang về hôm qua, bên trong có quần áo và sách vở, còn có một số đồ dùng cá nhân.
Chỉ là đang lúc thu dọn hành lý, đột nhiên tôi phát hiện một số thứ trong tầng lửng của vali Tư Kiến, đó là số tạp chí phụ nữ gợi cảm và một số sách khiêu dâm căn bản không mua được trên thị trường, những quyển sách này in cực kỳ đơn giản, cũng không phải là thứ hợp pháp. Nhìn thấy những thứ này, dựa theo người thường có lẽ sẽ cảm giác được rất kỳ quái, nhưng đối với tôi, tôi không cảm thấy kỳ quái. Dù sao tôi cũng là một phóng viên, xuất thân từ một nhà báo, đã phỏng vấn rất nhiều sự kiện, bao gồm vô số thanh thiếu niên và tôi cũng là một người đàn ông, ai không trải qua thời kỳ phát dục?
Hơn nữa Tư Kiến bây giờ đã 14 tuổi, nam giới chính thức bước vào tuổi dậy thì, có dục vọng tình dục không có chỗ phát tiết, lén xem sách khiêu dâm là chuyện bình thường. Bởi vì khi tôi còn bé, mình cũng đã xem trộm, hơn nữa lúc đó máy tính không phát triển như bây giờ, còn lén cùng bạn học đi xem video porn, người từng có kinh nghiệm tương tự sẽ đi khiển trách người khác sao? Tôi đặt những cuốn sách và tạp chí trở về chỗ cũ, không để lộ bất kỳ sơ hở nào, tôi biết, thà giả vờ như không phát hiện là tốt, để lại cho đứa nhỏ một ít lòng tự trọng.
Đến tối, nàng mang theo vẻ mặt tiều tâm cùng Tư Kiến mệt mỏi về. Nó vào cửa nhìn thấy những thứ tôi mua cho nó, không hào hứng chút nào, chỉ đơn giản tuần tra một vòng, rồi ngây ngốc ngồi xuống ăn cơm, tôi nhìn nó im lặng không nói một lời. Tôi không khỏi lắc đầu, ài, chiến tranh tổn thương lớn nhất vĩnh viễn là phụ nữ và trẻ con.
Sau khi ăn cơm xong, Khả Hân bảo nó đi nghỉ ngơi, dù sao hai ngày nay nó không ngủ được, còn phải tiêu hóa sự thật đã mất đi cha mẹ, đối với một đứa nhỏ ở độ tuổi của nó, không có khóc nháo lên cả ngày cũng xem như rất kiên cường rồi.
Buổi tối tôi cùng Khả Hân nằm chung với nhau, nàng còn đang chơi điện thoại di động, trong lòng tôi đấu tranh tư tưởng. Có nên nói cho nàng biết chuyện Tư Kiến đã bước vào tuổi dậy thì hay không, trẻ em tuổi dậy thì tốt nhất nên có người tiến hành tư vấn tâm lý, để tránh đi vào đường lệch, lạc lối. Bất quá sau khi nghĩ lại, có lẽ mình lo lắng có chút dư thừa, khi còn bé không phải mình cũng không có người phụ đạo sao? Cũng không có gì ngoài ý muốn, hơn nữa với tư cách là thầy giáo tư vấn tâm lý cho thanh thiếu niên, hẳn là nàng phải biết về điều này từ lâu rồi, có lẽ nàng đã quen với điều đó.
Ngủ mê man cho đến nửa đêm, chúng tôi lại bị đánh thức bởi tiếng hét của Tư Kiến. Chúng tôi lại chạy đến phòng của nó một lần nữa, cũng giống như tối hôm qua, nàng ôm Tư Kiến an ủi nó. Lúc này nó đã được coi là một đứa nhỏ có vóc dáng lớn, nhưng có lẽ trong mắt Khả Hân, nó mãi mãi là con nuôi và học trò của nàng, vì vậy nàng vẫn ôm nó an ủi, chờ nó từ từ chìm vào giấc ngủ. Sau khi nó ngủ, tay nó vẫn nắm chặt váy ngủ của nàng, dường như sau khi ngủ nó cũng không muốn buông nàng ra, người duy nhất nó có thể dựa vào. Sau khi dỗ nó đi vào giấc ngủ, chúng tôi trở về phòng.
Chỉ là chúng tôi vừa mới ngủ không lâu, lại bị giấc mộng của nó đánh thức một lần nữa. Lúc này Khả Hân tự mình đi, còn tôi chuẩn bị ngủ tiếp, dù sao ngày mai tôi cũng phải đi làm, đi nước ngoài trong khoảng thời gian này mệt mỏi còn chưa được nghỉ ngơi tốt, cho nên tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng trong giấc ngủ của tôi, dường như không nghe tiếng Khả Hân trở lại phòng.
Ngày hôm sau, tôi bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức, vì tôi đi làm sớm hơn, nên tôi để đồng hồ báo thức, thời gian tôi đi làm sớm hơn thời gian lớp học cho nên bình thường Khả Hân dậy sớm hơn tôi chuẩn bị điểm tâm cho tôi. Sau khi tôi thức dậy, quả nhiên thấy nàng không có ở trên giường, hẳn là đang chuẩn bị điểm tâm cho tôi. Tôi mặc đồ xong, sau đó kéo lê thân thể mệt mỏi ra ngoài, hai ngày nay bị Tư Kiến tra tấn ngủ cũng không ngon.
Chỉ là sau khi tôi đến phòng khách, đang chuẩn bị vào nhà tắm rửa mặt, phát hiện nhà bếp không có bóng dáng Khả Hân, toàn bộ căn phòng rất yên tĩnh, không biết chuyện gì xảy ra? Như thể tôi biết nàng ở đâu, tôi đi thẳng đến phòng ngủ của Tư Kiến bên cạnh, khi đi tới cửa, tôi phát hiện cửa phòng vẫn như tối hôm qua khép hờ, mà xuyên qua khe cửa, tôi nhìn thấy hai người ngủ trên giường, nó nằm nghiêng trong vòng tay của nàng, đầu nó đối diện với bộ ngực lớn được bao bọc trong cái váy ngủ, trong khi nàng nằm ngửa, cổ váy ngủ đã chìm xuống, để lộ ra hơn phân nửa ngực, váy ngủ chỉ che núm vú, lộ ra nhũ nhục căng tròn và rãnh vú, thậm chí còn lộ ra một chút quầng vú, cái váy ngủ ở thân dưới đã bị vén lên, mơ hồ lộ ra cái quần lót màu hồng nhạt.
“Oanh!” Đầu óc của tôi đột nhiên nổ tung, rốt cuộc là chuyện gì đây? Tại sao Khả Hân ngủ ở đây? Nàng ngủ ở đây hồi nào? Hơn nữa giữa ngực còn lộ ra cái đầu của một cậu bé đã cao lớn?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro