Phần 138
2024-02-16 12:19:00
“Phạch, phạch, phạch, phạch…” Phát triển kế tiếp quả nhiên giống như trong dự đoán của tôi, Tư Kiến bắt đầu bơm như vũ bão, mỗi lần đều rút dương vật ra chỉ để lại đầu rùa, sau đó mạnh mẽ cắm vào tận gốc, háng điên cuồng vỗ vào háng Khả Hân, phát ra tiếng va chạm nặng nề vang dội.
Lúc này dường như Tư Kiến bộc phát toàn bộ sức lực, bơm rất nhanh, nhưng cái chân đang treo trên vai hắn theo thân thể hắn không ngừng lắc lư qua lại, thể hiện sự không cam lòng và bất lực của Khả Hân.
Cơ thể của Khả Hân nằm nghiêng không ngừng đung đưa trước sau, sự ma sát nhanh trước sau giữa cơ thể cô và ghế sofa tạo ra âm thanh sột soạt khô khan, bàn tay Tư Kiến đỡ đùi cô treo trên vai, một tay nắm ngực cô, tựa hồ như thông qua ngực vững vàng cố định thân thể cô ở trong tay hắn, theo thân thể cô không ngừng đung đưa trước sau, bộ ngực bị hắn nắm bóp không có lắc lư trước sau nữa.
“Này, Ahh…” Khả Hân giống như Diệp Tiểu Chu, bị sóng gió mạnh đánh tới đánh lui, hoàn toàn không có một chút nào phản kháng, cô mím chặt miệng mình, lông mày nhíu lại, mắt nhắm nghiền, có vẻ rất thống khổ, có lẽ cuộc làm tình quá mức kích thích mà cô không thể lớn tiếng rên, một phần kích thích không thể thoát ra ngoài, cũng có lẽ do hắn bóp ngực cô làm cho cô cảm thấy đau, mặt cô vặn vẹo càng lúc càng tệ hơn, hai lỗ mũi càng lúc càng khó thở, dần dần tựa hồ như đã không đủ để cho cô bảo trì hô hấp đầy đủ. Bàn tay cô đang che miệng ngày càng yếu đi, mấy lần nó rời khỏi môi cô, nhưng cô lập tức lấy tay che miệng lại.
Tư Kiến nhìn thấy bộ dáng của Khả Hân, trên mặt nở một nụ cười vốn đã được che kín của mình, tựa hồ như muốn nói: Xem nàng có thể nhịn được bao lâu!
“Ahhh, haaaaa, aaaaah…” Quả nhiên đúng như Tư Kiến dự đoán, kiên trì không quá một phút sau, bàn tay che miệng của Khả Hân liền vô lực trượt xuống, giống như một người sắp chết, lúc bàn tay kia rơi xuống không có một chút khí lực nào, khi chạm vào ghế sofa, còn tự do nảy lên xuống vài cái.
Không còn tay che miệng, Khả Hân mở đôi môi đỏ mọng và thở một cách nặng nề, mà dây thanh âm của cô lúc này cũng không còn bị cô điều khiển nữa. Cô lớn tiếng rên, không có một chút che giấu, hơn nữa rên rất điên cuồng, giống như một người kêu lên trước khi chết, tràn ngập không cam lòng và tuyệt vọng.
Nghe được tiếng rên và tiếng la hét lớn của Khả Hân, trên mặt Tư Kiến hiện lên một tia hưng phấn và ý cười, trong mắt mang theo thỏa mãn và cảm giác chinh phục, không khỏi tăng tốc độ bơm và sức mạnh lần nữa.
Âm lượng và thân thể của Khả Hân lúc này hoàn toàn do Tư Kiến khống chế, nó rút tay đang bóp vú cô, hai tay ôm đùi cô đang treo trên vai mình, dùng hết sức lực bơm.
Toàn bộ căn phòng bị các loại âm thanh lấp đầy tiếng va chạm của thân thể, tiếng hít thở của Tư Kiến, tiếng rên rỉ la hét không cam lòng của Khả Hân, tiếng nước dâm thủy ma sát. Dương vật và âm đạo phát ra tiếng “chuýt chuýt”, hết thảy đều tạo thành nốt điệu nhạc dâm đãng, gợi cảm, mê hoặc và quyến rũ mê hồn.
Liệu cuối cùng Tư Kiến có rút dương vật ra và bắn bên ngoài cơ thể Khả Hân không? Lúc này tôi không khỏi nghĩ đến. Phải biết rằng, cô không có đeo vòng tránh thai, hai người cũng không có đeo bao cao su, hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp tránh thai nào, muốn tránh thai bây giờ chỉ có hai cách: Cách thứ nhất là khi xuất tinh hắn rút ra, bắn tinh bên ngoài cơ thể cô, nhưng cách này cũng không thể tránh thai 100%, dù sao trong quá trình quan hệ tình dục, trong chất nhờn nam nhân tiết ra vẫn có một ít tinh trùng. Cách thứ hai chính là thuốc ngừa thai, tuy rằng cơ bản có thể bảo đảm an toàn, nhưng dùng thuốc ngừa thai rất tổn thương thân thể, vốn hai chúng tôi còn muốn có con, như vậy không thể nghi ngờ sẽ càng làm giảm cơ hội mang thai của cô.
Trong đầu tôi tự hỏi, tưởng tượng và hy vọng vào thời khắc cuối cùng Tư Kiến có thể rút dương vật ra, để tinh dịch bắn ra ngoài, ít nhất đừng để âm đạo và tử cung của Khả Hân không dính tinh dịch của hắn, như vậy mối hận trong lòng tôi cũng giảm bớt một chút. Nếu cô để cho hắn bắn vào, thì dù có dùng thuốc ngừa thai không tiếc tàn phá thân thể mình, thì tim tôi có lẽ cũng sẽ hoàn toàn tan vỡ.
Thời gian trôi qua từng phút, Tư Kiến đã phát huy ra thể lực cường đại, liên tục bơm và tấn công trong mười phút. Trong khoảng thời gian này, các động tác bơm không hề rối loạn hay chậm lại, cũng không có giảm tốc độ, cơ thể trắng như tuyết của Khả Hân từ từ trở nên ửng hồng, giống như bị sốt cao, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, mà tiếng kêu của cô lúc này đã hơi khàn khàn. Lại qua một phút sau, hắn cắm dương vật vào tận góc trong cơ thể cô, không nhúc nhích, háng của hắn và háng của cô dán chặt vào nhau, không có một khe hở.
Lúc này thân thể Tư Kiến căng thẳng, mà thân thể của tôi còn căng thẳng hơn, móng tay của tôi cắm vào đùi mình, kết thúc rồi sao? Lúc này hắn đã xuất tinh? Hắn nhấn dương vật vào tận rễ trong âm đạo Khả Hân, mã nhãn đầu rùa hoàn toàn ấn vào miệng tử cung, lúc này việc tiêm hạt giống nhân sinh vào đó là chuyện chắc chắn đúng không.
“Ahhhhh…” Khả Hân phát ra một tiếng dâm kêu cao ngất, cái chân treo trên vai Tư Kiến giơ lên cao. Vừa rồi cái chân đó lắc lư điên cuồng theo nhịp bơm, giày cao gót trên chân sớm đã bị hất bay mất rồi, lộ ra chân ngọc trắng tinh, không mang vớ, trần trụi bại lộ trong không khí. Lúc này bàn chân nhỏ bé kia cao cao nâng lên, ngón chân không ngừng cong lên, ngón chân cùng mu bàn chân hình thành góc vuông, cô đã đến cao trào lần thứ ba, hơn nữa lại cao trào thăng hoa một lần nữa.
Tay Khả Hân nắm chặt ghế sofa, nắm chặt những nếp gấp của ghế, thân thể cô run lên. Tôi quan sát Tư Kiến thấy thân thể hắn tuy rằng cũng đang run, nhưng không rõ ràng như cô, hơn nữa quả trứng đen thui của hắn cũng không có co giãn, chẳng lẽ hắn còn chưa xuất tinh? Nghĩ thông suốt điểm này, không biết vì sao trong lòng tôi đột nhiên nhẹ nhõm, dựa theo lý mà nói, hẳn là tôi hy vọng hai người kết thúc sớm hơn, đối với tôi sự tra tấn cũng kết thúc sớm hơn, trong lòng tôi thực sự nghĩ vậy, nhưng tôi thở phào là bởi vì ít nhất hiện tại cô còn chưa bị hắn nội xạ. Đó là một tâm lý mâu thuẫn, một sự lựa chọn khó khăn.
Tư Kiến một tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân dài của Khả Hân, tay kia vuốt ve ngực cô, trấn an cô vừa trở về sau cơn bão vừa rồi, người cô đã ướt đẫm mồ hôi. Mà lúc này cô bất động, giống như một vũng bùn nhão, tùy ý hắn giày vò vuốt ve.
Lúc này cô không còn sức để mở mắt, cũng không còn sức để nhìn đồng hồ trên tường, lúc này thời gian đã 5: 05, Khoảng cách thời gian bình thường tôi về đến nhà chỉ còn nửa tiếng.
Chờ Khả Hân bình phục lại một lần nữa, Tư Kiến di chuyển cái chân dài treo trên vai mình vào trong để ổn định hơn, sau đó giơ hai tay lên, cái chân kia của cô sau khi chuyển vào trong, biến thân thể vốn nằm nghiêng của cô thành nằm ngửa trở lại, hắn cũng chống cái chân đó trên vai. Hiện tại hai chân cô đều đặt trên vai hắn, trong quá trình này dương vật của hắn vẫn không có rút khỏi âm đạo cô.
Tư Kiến quả thật còn chưa xuất tinh, dường như hắn cố ý làm như vậy. Vừa rồi có lẽ hắn cũng đã đạt tới bờ vực xuất tinh, chẳng qua hắn đột nhiên ngừng lại, làm cho cảm giác muốn xuất tinh của mình lần nữa hạ xuống, như vậy có thể chơi được lâu hơn.
Sau khi Khả Hân xoay người nằm ngửa, do chiều dài của đệm sofa có hạn nên nửa người trên của cô không thể nằm thẳng hoàn toàn, đầu của cô gối lên lưng ghế, lưng dựa trên nệm, hai chân được hắn nâng lên, phần eo nhỏ lồi ra ngoài ghế, cái mông và một phần eo không có điểm tựa. Cũng may Tư Kiến đang nâng hai chân cô, đầu cô gối lên lưng ghế, cổ uốn cong, cổ và ngực chênh lệch không nhiều lắm thành góc chín mươi độ. Cằm cô đã chạm vào ngực mình, hai tay nắm chặt nệm, như thể đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cố định thân thể của mình.
Tư Kiến ôm chặt hai chân vững vàng, khom lưng đưa tay nắm lấy hai vú cô, ở tư thế này, cuối cùng hắn có thể nắm bắt hai vú. Sau khi bắt hai vú, nó hít sâu một hơi, toàn thân tựa hồ như bắt đầu tích lực.
Tiếp theo là giai đoạn chạy nước rút cuối cùng, nhưng tại thời điểm này tôi lại do dự, tôi có nên tắt giám sát không? Tôi thực sự không có can đảm, tôi có can đảm để xem phần đầu của vở kịch này, nhưng không có can đảm để xem kết thúc…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://bimdep.pro/nuoi-soi-trong-nha/
“Bốp bốp…” Đang lúc tôi cúi đầu tránh nhìn màn hình video, trong tai nghe truyền đến tiếng va chạm thân thể nặng nề, từng tiếng va chạm kia giống như búa tạ đập vào tim tôi. Trong màn hình, Khả Hân nằm trên ghế sofa, cơ thể cô bị Tư Kiến gập lại, không ngừng đung đưa trước sau, lưng và nệm ghế kịch liệt ma sát. Hai chân bị hắn chống trên vai, hai tay nắm hai vú cô, háng không ngừng va vào gốc đùi và mông cô, phát ra từng đợt âm thanh thân thể va chạm, tiếng cọ xát dâm thủy “chuýt chuýt chuýt” cho phép tôi cảm giác mức độ tiết dịch tình giữa hai người vào lúc này.
“Ahhhhaaaaa…” Lúc này hai tay Khả Hân gắt gao siết chặt nệm sofa, đôi môi đỏ mọng đã không còn e thẹn kiềm chế, dưới sự tiến công không ngừng của Tư Kiến cô đã không có bất kỳ sức phản kháng nào nữa, từng đợt từng đợt cao trào đã khiến cho cô hoàn toàn quên hết tất cả. Muốn tận hưởng cuộc giao cấu hiện tại.
Tư Kiến dang chân hạ thấp thân người giữ vững tư thế mã bộ tiêu chuẩn, phát huy hết sức mạnh của eo và tiếp tục đụ Khả Hân. Nửa người trên của hắn vác hai chân cô, bảo trì phần thân trên của mình bất động. Hai chân tấn mã bộ cũng không nhúc nhích, hạ bàn vững như núi Thái Sơn, mặc cho hông vận động kịch liệt.
Lúc này tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, cũng không thể không bội phục thân thể Tư Kiến, ngưỡng mộ sự phối hợp thể chất và sức mạnh của nó. Màn hình từ từ di chuyển, thời gian lại từ từ trôi qua, hắn bơm càng lúc càng nhanh và tiếng hét của Khả Hân càng lúc càng điên cuồng.
Nhìn bộ dạng của Tư Kiến, tôi biết hắn sắp xuất tinh, liệu Khả Hân sẽ tiếp nhận nội xạ không? Trước đây bốn năm cũng có mấy lần cô bị nội xạ, nhưng lúc đó hắn còn nhỏ, tuổi trẻ khinh cuồng thiếu hiểu biết, trong vài lần bị hắn nội xạ, khi đó cô cũng không cách nào khống chế được, có thể nói là bị hắn cưỡng hiếp. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ là cô tự nguyện, nó cũng đã trưởng thành, cô sẽ để cho hắn bắn tinh vào người mình sao?
Tôi run cả người, chợt phát hiện ra mình thật sự rất sợ, tôi cắn chặt môi dưới, cảm giác được một thứ mặn chảy vào trong miệng, tôi biết, đó là máu, tôi đã cắn môi mình chảy máu rồi.
“Click” Tôi cũng không biết lực lượng hành động đến từ nơi nào, có lẽ trong lòng tôi vì sợ hãi cực hạn, hoặc là sức chịu đựng của tôi đã đến cực hạn. Bàn tay cầm chuột của tôi sử dụng sức rất khó khăn, thế mà màn hình giám sát đã tắt, thanh âm trong tai nghe biến mất, hết thảy đều an tĩnh lại, tôi thở ra một hơi nặng nề.
Tôi dựa vào ghế không còn chút sức lực nào trong cơ thể, lúc này cảm giác được hai má và thân thể đã ướt nhẹp. Tôi lấy tay sờ mồ hôi đầm đìa, mọi thứ đều yên lặng ở đây, không có màn hình và âm thanh, tôi có cảm giác như được giải thoát khỏi lồng giam, nhưng trong lòng cũng không nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, mặc dù bên cạnh tôi đã yên lặng, cuộc giao cấu điên cuồng ở trong Tứ Hợp viện đối diện đang diễn ra, không biết đến bao lâu mới kết thúc.
Tôi vẫn bại, có can đảm nhìn phần đầu, nhưng không có can đảm coi kết cục. Mặc dù tôi đã tắt màn hình giám sát, ổ cứng vẫn ghi lại những gì đang xảy ra ở đó. Lúc này tôi cảm giác bị tức ngực, như thể tôi không thở được. Tôi ôm ngực đứng dậy, sau đó đi ra khỏi căn nhà thuê.
Không khí bên ngoài thổi vào mặt, đường phố lờ mờ ánh đèn đường, nơi này người qua lại rất ít. Lúc này tôi không còn muốn giấu diếm chỗ ẩn của mình nữa, cũng không cần phải che giấu, dù sao cũng đã đạt được kết quả mong muốn, những thứ khác không còn trọng yếu nữa.
Tôi nhìn cái cổng Tứ Hợp viện đỏ rực kia, tôi ôm ngực mình bước từng bước về phía nó, cảm thấy ngực đau quá. Đi đến cổng, tôi nhìn vào cánh cổng bằng gỗ đặc nặng nề, giơ tay lên gõ. Tôi gọi cửa, nhưng lúc này tôi đã không còn bao nhiêu sức lực, tiếng gõ không lớn lắm, hết cách thôi, cửa gỗ thật sự quá đồ sộ.
Trên vách tường bên cạnh cửa gỗ có một cái nút, đó là cái chuông cửa, nhưng dây điện bên cạnh chuông cửa đã bị cắt, xem ra nhất định là Tư Kiến làm. Tứ hợp viện này chỉ là địa điểm hẹn hò của hắn và Khả Hân, cái chuông cửa này không có tác dụng. Cho dù có người nhấn chuông, bọn họ cũng sẽ không mở cửa, tránh làm xáo trộn thế giới riêng của hai người.
Kỳ thật tôi cũng có thể trèo tường vào trong viện, nhưng tôi không còn sức lực nữa, tôi cảm thấy cơ thể rất yếu. Chắc lúc này trong phòng đang tiến hành giao cấu kịch liệt, cho dù tôi có đập cửa, hai người họ chắc cũng không nghe được.
Tôi lấy điện thoại di động ra, ngón tay run run bật, sau đó tìm số của Khả Hân bấm, nhưng điện thoại bấm rồi vang lên, rất lâu cũng không có người nghe máy, cuối cùng tự động cúp. Tôi thực sự không cam lòng gọi lại, vẫn không ai trả lời, cuối cùng tôi chỉ có thể từ bỏ.
Khả Hân không nghe điện thoại? Hay là họ nhìn thấy mà không dám bật, hay không muốn bật. Tôi thấy đột nhiên bây giờ tôi không có nơi nào để đi, tôi có thể đi đâu trong đêm tĩnh lặng này? Tôi cảm thấy buồn hơn là đau lòng, tôi mệt mỏi ôm ngực, đi tới chiếc minivan của mình và ngồi vào trong xe.
Sau khi loay hoay khởi động xe, chiếc xe bắt đầu đi tới thành phố. Tôi lái xe không mục đích trên đường phố, tôi nên đi đâu đây? Tôi không có mục đích, bản thân tôi chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy. Nếu như nói chuyện lần trước hai người đâm tôi một dao, thì lần này không hiểu sao, so với lần trước tôi còn tuyệt vọng và khó chịu hơn.
Tại thời điểm này tôi mới nhớ ra chỉ có cha mẹ là người duy nhất tôi có thể tâm sự, bạn bè, đồng nghiệp, anh em, không ai có thể giúp tôi lúc này.
Tôi lái chiếc xe cũ nát về tới nhà. Trên đường tôi đã suýt ngất xỉu nhiều lần, nhưng tôi cố gắng giữ cho bản thân mình tỉnh táo, điều khiển hướng của chiếc xe. Nếu như có thể, tôi thật hy vọng chiếc xe mất khống chế, để cho mình chết trong một tai nạn giao thông, như vậy chẳng phải coi như là mình được giải thoát.
Không, bây giờ nếu lỡ như xảy ra tai nạn, mình hại mình thì không sao, vạn nhất làm tổn thương người ta, đó là điều tôi không muốn làm, cho dù tôi có muốn chết cũng không nên làm liên lụy đến người khác, hơn nữa tôi còn chưa nhìn lại linh vị cha mẹ tôi.
Sau khi xe vào chung cư, tôi lảo đảo trèo lên nhà, cách hai tầng lầu thở hổn hển một hồi. Khi tôi cố bước đến trước cửa nhà, tôi run rẩy lấy chìa khóa ra và phải mất một lúc lâu tôi mới mở cửa được. Bình thường vào thời điểm này, Khả Hân đã làm xong bữa ăn tối và đang chờ tôi. Bây giờ toàn bộ căn phòng tối đen, đèn không bật, người vợ yêu quý cũng không có ở nhà, càng không có bữa ăn tối ngon lành.
Tôi nhìn đồng hồ, đã 5: 36. Có lẽ cuộc giao cấu của hai người trong Tứ Hợp viện kia còn chưa kết thúc! Tôi không thay giày, đóng cửa lại, tôi đi đến ban công phía sau, để xem linh vị của cha mẹ tôi. Tôi muốn nói chuyện với cha mẹ, tôi muốn gầm lên sự giận dữ để trút bỏ cơn tức, ít nhất để cho lòng tôi bớt khó chịu.
Cảnh tượng lúc này quen thuộc cỡ nào. Cũng là đêm đó, sau khi tôi chứng kiến mọi chuyện của hai người ở nhà, tôi đã nhìn vào linh vị của cha mẹ, lòng tôi bớt khó chịu, sau đó tôi mang theo linh vị của cha mẹ đi tìm chết, cuối cùng được Lãnh Băng Sương cứu. Nếu như có thể, thà rằng tôi chết đi lần đó, mình cũng sẽ không phải bị thương tổn lần thứ hai.
Điều này tôi không muốn nhổ vào mình, không muốn nhạo bán mình, tôi chỉ muốn bản thân mình ngất đi để không còn đau khổ nữa. Chỉ là tôi vừa mới đi được vài bước, liền phát hiện đầu mình quay cuồng, rốt cuộc không di chuyển được bước chân, toàn thân phảng phất như mất đi tất cả khí lực.
Tôi không còn sức để ra ban công phía sau, vội vàng chộp lấy cái ghế sofa gần mình nhất, rồi loạng choạng ngồi xuống. Tôi ôm ngực, như sắp ngạt thở, đầu càng lúc càng mê muội, giống như sắp bất tỉnh nhân sự.
Trước khi mắt tôi nhắm lại, tôi vẫn còn nhìn thấy cảnh hai người quyện vào nhau tận hưởng quá trình thụ tinh. Tôi vô lực giơ tay muốn ngăn lại, nhưng tay nâng lên đến cùng lại phát hiện vĩnh viễn không với tới hai người họ, cuối cùng tay tôi vô lực buông xuống ghế.
Tôi sắp chết rồi sao? Nếu như cứ như vậy mà chết, coi như cũng không tệ, ít nhất chết ở đây, ở trong nhà của mình, cảnh tượng hai người trước mắt sẽ biến mất, tất cả ý thức cũng từ từ tiêu tán cho đến khi hoàn toàn biến mất…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro