Nuôi sói trong nhà

Phần 133

2024-02-16 12:19:00

Phần 133
Khoảnh khắc tôi mở cửa, thần kinh của tôi căng thẳng đến tột độ, trong lòng tôi đã chuẩn bị và tính toán cho trường hợp tồi tệ nhất, như thể một liệt sĩ đang chuẩn bị hy sinh một cách long trọng và lòng tôi tràn đầy quyết tâm.

Khi cửa vừa mở ra, bầu không khí quen thuộc như ở nhà lại ùa vào mặt tôi. Mặc dù trong phòng rất tối, nhưng nhờ ánh sáng chiếu vào cửa, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ đường nét của phòng khách, nhưng lại rất yên tĩnh, hoàn toàn không có bóng người hoặc âm thanh.

Khi tôi mở cửa, hơi thở của tôi căng thẳng, lúc này như thể một nắm đấm đánh vào bông. Chẳng lẽ hai người không có về nhà sao? Nó có giống như cảnh trước đây không?

“Ai vậy…” Đang lúc tôi đứng ở cửa nghi hoặc, trong phòng vang lên giọng nói của một người phụ nữ, giọng nói này quen thuộc quá, là giọng nói ngọt ngào của vợ yêu của tôi, giọng nói của cô mang theo sự căng thẳng và sợ hãi, âm thanh rất lớn.

Sau khi nghe giọng nói của Khả Hân, theo phản xạ tự nhiên tôi mở công tắc đèn phòng khách ngay trước cửa. Sau khi nhận ra cô đang ở nhà, phản ứng đầu tiên của tôi là nơi hai người làm tình không phải phòng khách mà là phòng ngủ. Sau khi bật đèn trong phòng khách, đèn phòng chợt sáng lên, tôi bị ánh đèn choá mắt, nhưng ngay sau đó tôi liền nhìn vào phòng ngủ của chúng tôi, cửa phòng không đóng, mà lúc này cô đang ôm chăn ngồi trên giường, trên mặt tái xanh vì sợ.

Tôi không nói gì, trực tiếp đi vào phòng khách, thậm chí ngay cả giày cũng không cởi, tôi đi đến cửa phòng ngủ. Bởi vì tôi đứng ở cửa chính, trong giường lại có góc chết, có lẽ lúc này Tư Kiến đang trốn trên giường, ẩn vào một góc chết.

Nhưng sau khi tôi đi tới cửa phòng, phát hiện trên giường chỉ có một mình Khả Hân, lúc này toàn thân cô run rẩy nhìn tôi, hai tay ôm chặt chăn trước ngực, biểu tình rất hoảng loạn và khiếp sợ. Lúc này tôi mới nhớ tới, trên đầu tôi đội một cái mũ và đeo khẩu trang trên miệng, Khả Hân hoàn toàn không nhìn thấy mặt tôi.

Chuyện gì xảy ra vậy? Sao không có bóng dáng của Tư Kiến? Tôi thấy rõ rằng hắn đưa Khả Hân trở về, hơn nữa trên đường lái xe về tôi cũng không nhìn thấy xe của hắn chạy ngược lại, vậy hắn không đến nhà tôi, có lẽ đã đi nơi khác.

Xong… thảm rồi, mình không bắt được quả tang hai người đang làm tình. Xem ra Khả Hân thật sự yên yên ổn ổn về nhà một mình.

Bây giờ hãy bình tĩnh lại cẩn thận suy nghĩ. Quả thực không có khả năng Tư Kiến lưu lại ở nhà, tôi nhớ rõ trước khi đi Tứ Hợp viện Khả Hân đã nói, trong điện thoại cô nghe ra sự dị thường của tôi, lo rằng đêm nay tôi sẽ về nhà, cho nên cô mới từ Tứ Hợp viện vội vã chạy về. Nếu cô đã lo lắng như vậy, làm sao có thể lưu hắn lại ở nhà? Nghĩ đến đây, tôi thật sự có chút hối hận, tại sao vừa rồi không cẩn thận suy nghĩ một chút đã xông lên? Mình thật đã quá xúc động.

Bây giờ tôi nên làm gì? Đã xông vào và đụng phải Khả Hân, lúc này cô rất sợ, có lẽ cô coi tôi là kẻ tù phạm đột nhập vào nhà. Bộ não của tôi đang chạy với tốc độ cao, cuối cùng đã quyết định chủ ý, vì vậy tôi phải khắc phục tình cảnh bây giờ. Tôi bật đèn phòng ngủ, sau đó tháo mũ trên đầu và tháo khẩu trang ra. Lúc này trên người tôi mặc đồ mới mua, đồ và hành lý ban đầu của mình đều đặt ở trong nhà thuê kia.

Sau khi Khả Hân nhìn thấy là tôi, lẽ ra cô phải thở phào nhẹ nhõm và bình tĩnh lại mới hợp lý, nhưng cô lại càng sợ hơn, nhìn bộ dáng của tôi mà sững sờ, không mở miệng được trong một lúc lâu.

“Là anh, anh đã về…” Tôi cố giữ cho ngữ khí của mình tận lực bảo trì bình thản nói.

“Ông x… chồng, s… sao anh…” Khả Hân nhìn đồ và trang phục của tôi, ăn mặc giống như Tư Kiến, cũng đeo khẩu trang và mũ, loại phản xạ này làm cho cô không thể không sợ hãi. Cùng lúc này, tôi đột nhiên về nhà, cô hoàn toàn không xác định tôi có biết cái gì không, cho nên vẫn kinh hoảng nói lắp bắp, không biết nên hỏi tôi cái gì.

“Chuyện là…” Tôi quay đầu nhìn cửa chính, lúc mới tiến vào tôi chỉ muốn bắt gian, ngay cả cửa cũng không đóng lại.

Sau khi nói xong câu đó, tôi xoay người đi đóng cửa chính, óc tôi đang chạy với tốc độ cao, cố gắng tìm cách khắc phục tình cảnh, vì không bắt được hiện trường, tôi quyết định không nên đả thảo kinh xà, ít nhất tôi phải biết nhân quả, nếu không hiểu rõ toàn bộ, tôi thật sự không cam lòng.

Sau khi đóng cửa chính, tôi cởi áo khoác ra, đi vào trong phòng ngủ. Khả Hân háo hức nhìn tôi, mặc dù vẻ mặt cô đã bình tĩnh lại, nhưng trong mắt cô vẫn luôn tồn tại sự sợ hãi, cô không dám mở lời, giống như đang chờ sự phán xét của tôi.

“Lần này đi công tác xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đoàn người chúng tôi đi làm thăm viếng bí mật, kết quả bị bại lộ, thật vất vả chúng tôi mới chạy về được…” Tôi ngồi ở mép giường nói với giọng lo lắng, sự hồi hộp của tôi không phải là giả vờ mà thực sự rất hồi hộp.

Sau khi nghe tôi nói, dư quang của tôi thấy Khả Hân nhẹ nhõm người lại, cô cũng biết tính chất đặc thù và nguy hiểm công việc của tôi, trước kia cũng từng có loại tình huống này, chỉ một lần trong nhiều năm, đó là mấy năm trước, lần này xem như là lần thứ hai.

“Bây giờ đã an toàn chưa? Chồng, anh có muốn báo cảnh sát không?” Tựa hồ như Khả Hân không hoàn toàn tin tưởng lời nói của tôi, dù sao mấy tiếng trước cô vừa mới làm chuyện có lỗi với tôi, nên chột dạ, lần này khẳng định là cô không dám hoàn toàn tin vào lý do này.

“Không cần, mấy giờ trước anh gọi điện thoại cho em, em không phát hiện anh có gì khác thường sao? Lúc đó anh muốn ám chỉ cho em, để bảo em báo cảnh sát…” Lúc này tôi nhớ tới lúc đó tôi gọi điện thoại cho Khả Hân, hiện tại níu lấy lý do này để nói, hiện tại tôi phải tận khả năng xua tan nghi ngờ của cô, không thể đả thảo kinh xà.

“Đúng rồi… em… em xin lỗi chồng, em không cảm nhận được…” Khả Hân nghe những lời này của tôi, sau đó trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ tình hình, không khỏi lắp bắp nói.

“Đừng nói nữa, ngủ đi, ngày mai còn đi làm, anh cũng phải trở lại công ty giải quyết mấy chuyện này, mệt quá… sợ muốn chết…” Tôi xua tay ngừng nói, nếu nói nhiều tất lộ sơ hở, nếu như giải thích nhiều ngược lại sẽ làm cho cô sinh nghi, tôi có nghiên cứu tâm lý học một chút nên tôi nghĩ trình độ này là vừa vặn.

Tôi ra phòng khách để cởi đồ, lúc này đã 11: 52 tối, trong quá trình cởi đồ, mắt tôi quét qua phòng ngủ thứ hai bên cạnh, cửa phòng ngủ thứ hai cũng mở, bên trong không có bóng dáng Tư Kiến.

Sau khi làm xong tất cả, tôi cố ý ra ban công thắp một nén nhang cho cha mẹ tôi, đây là việc tôi làm mỗi lần đi công tác về, xem như thăm viếng cha mẹ, coi như là cầu phúc, nhưng lần này có thêm một mục đích, chính là tìm Tư Kiến! Tôi sợ hắn vẫn còn ở trong nhà này, nếu tôi đã có thể trốn ở ban công, sao hắn lại không thể? Tuy rằng loại khả năng này rất thấp, dù sao tốc độ tôi mở cửa vào nhà rất nhanh, nếu lúc đó hắn cùng Khả Hân ở cùng một chỗ, hắn hoàn toàn không có thời gian phản ứng.

Sau khi hoàn thành mọi việc, tôi thay đồ ngủ nằm trên giường, hô hấp của tôi vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại, dù sao thì tối nay màn trình diễn đã trải qua quá nhiều ngoắt ngoéo, vừa rồi lại ép mình lên sân khấu, giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, bây giờ lại là sự căng thẳng và phiền muộn, không phải giả vờ, mà là “cảm xúc” thật. Chỉ là cảm xúc hiện tại và kinh nghiệm nằm vùng của tôi đi công tác thất bại chạy trốn cũng giống nhau.

Tôi nằm trên giường, Khả Hân nằm ở bên cạnh tôi vuốt ve lồng ngực của tôi, giống như là đang thuận khí cho tôi, mà hơi thở của cô cũng rất dồn dập, chỉ là cô đang cực lực khống chế, bàn tay ngọc vuốt ve tôi đang khẽ run, tiết lộ tình cảnh nội tâm chân chính của cô lúc này.

Hai chúng tôi đều nằm im lặng, như thể chúng tôi đang xoa dịu nội tâm, trong đầu Khả Hân nhất định suy nghĩ về tất cả mọi thứ, tựa hồ như đang kiểm chứng lại và giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, còn tôi cũng suy nghĩ kế tiếp nên làm cái gì.

Hậu quả sự bốc đồng của mình là mình giả vờ đi công tác thăm dò đã bị bại lộ, kế tiếp mình nên làm gì? Tôi nhớ rõ lúc hai người đi ra khỏi Tứ Hợp viện, Khả Hân nói chiều mai sẽ đi trở lại bồi Tư Kiến, hiện tại bị tôi về nhà bất thình lình quấy nhiễu, chắc chiều mai cô sẽ không đi? Mặc kệ nói như thế nào, ngày mai nhân danh đi làm tôi sẽ rời nhà, sau đó đi tới căn nhà thuê kia tiếp tục theo dõi, chỉ là tối tôi phải về nhà như bình thường, mặc dù tôi đã cho cô “thời gian” nhưng hai người bị dọa như vậy, còn có thể tiếp tục không?

Sở dĩ tôi quyết định không lật bài ngay lập tức cùng Tư Kiến, đó là vì tôi nhất định phải lấy cho được chứng cứ thực chất, đó chính là quay được ảnh hai người họ đang giao cấu. Lúc ở phòng khách, tuy rằng tôi đã nhìn thấy, nhưng lúc đó tôi không có quay phim, cho nên tôi quyết định buộc bản thân mình phải nhẫn nhịn, cứ lật bài như vậy, nội tâm tôi luôn cảm thấy không cam lòng.

Mọi thứ phụ thuộc vào ngày mai…

… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://bimdep.pro/nuoi-soi-trong-nha/

Tôi cùng Khả Hân đều mang tâm sự riêng của mình, tôi tận lực để điều hòa hơi thở, nhưng thật lâu cũng không ngủ được, không biết qua bao lâu, cô ở bên cạnh truyền đến tiếng thở đều. Đối với người bên cạnh mình nhiều năm, tôi biết cô đã ngủ thiếp đi.

Nhìn thấy Khả Hân đã ngủ say, trong lòng tôi không khỏi nhẹ nhõm, cô ngủ sớm hơn tôi, điều đó có nghĩa là trong lòng cô không có nhiều chuyện như tôi tưởng tượng, nếu như cô thật sự có hoài nghi rất lớn, phỏng chừng đêm nay sẽ là một đêm không ngủ. Thấy cô ngủ thiếp đi, không lâu sau, tôi cũng ngủ theo.

Mấy ngày nay theo dõi và giám thị hai người, làm cho tôi mệt không chịu nổi, đã lâu lắm rồi tôi không có yên bình nằm trên giường ngủ, hương vị quen thuộc trong nhà, chăn ga đệm gối ở nhà khiến cho tôi cảm giác được rất yên tâm, chỉ là không biết loại cảm giác nhà này còn duy trì được bao lâu.

Sáng hôm sau, tôi cũng là người thức dậy đầu tiên, Khả Hân nằm bên cạnh tôi ngủ yên tĩnh. Sắc trời vừa hừng sáng, nhìn qua đồng hồ, thì mới 4: 15 sáng, cách thời gian thức dậy bình thường của hai chúng tôi hơn hai tiếng nữa, tôi muốn rời giường đi vệ sinh, cánh tay tôi bị Khả Hân gắt gao giữ chặt ở dưới đầu. Tôi nghiêng đầu nhìn bộ dáng yên tĩnh của cô, thật sự tôi hoài nghi những gì nhìn thấy mấy ngày trước đều là hư ảo, đều là mộng cảnh, nếu không phải tận mắt thấy một số chi tiết, tôi thật sự không dám tin.

Chính xác là để tại sao? Trong lòng tôi vô cùng tò mò và muốn biết đáp án, nhưng hiện tại tôi lại không thể mở miệng hỏi Khả Hân bất cứ điều gì. Nếu mở miệng hỏi, có lẽ cô sẽ thú nhận với tôi, nhưng liệu cô có nói cho tôi biết tất cả sự thật không? Trải qua nhiều lần bị gạt, tôi đã không còn cũng không dám tin cô nữa.

Bây giờ điều tôi quan tâm là chiều nay, tôi nhớ tối qua hai người đã thỏa thuận với nhau là chiều nay Khả Hân sẽ “bỏ làm” đi Tứ Hợp viện bồi Tư Kiến. Vậy chiều nay cô có đi không? Đêm qua một cú điện thoại của tôi đã khiến cho cô bỏ ý định qua đêm ở Tứ Hợp viện, chứng tỏ bây giờ cô rất cẩn thận, còn việc “đả thảo kinh xà” tối hôm qua, cô còn có can đảm đi nữa sao? Dựa theo trạng thái bình thường và ổn định mà nói, khẳng định cô sẽ không đi, nếu buổi chiều cô đi, vậy chứng tỏ trong nội tâm cô có lý do không thể không đi! Tư Kiến đáng để cô “mạo hiểm phiêu lưu” sao? Như vậy có phải sẽ làm nổi bật tầm quan trọng của hắn trong lòng cô hay không?

Đang lúc tôi còn đang suy nghĩ, thời gian trôi qua không biết đã bao lâu, tôi cảm giác được Khả Hân bên cạnh bắt đầu chuyển động. Quay đầu lại nhìn, tôi thấy mí mắt cô khẽ run, xem ra sắp thức dậy, tôi vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, không bởi vì cái gì khác, trước chiều nay, tôi phải tận khả năng giảm trao đổi với cô, bởi vì tôi sợ mình không kiềm chế được bản thân mà để lộ ra sơ hở, nói nhiều tất mất.

Tôi nhắm mắt lại không bao lâu, liền cảm giác được đầu Khả Hân gối trên tay tôi dời đi, nghe tiếng nệm rung, lúc này hẳn là cô đang ngồi dậy. Cô ngáp một cái, sau đó trong phòng lâm vào im lặng ngắn ngủi, phỏng chừng lúc này cô đang nhìn tôi, hoặc là cũng đang suy nghĩ cái gì đó. Tôi muốn nheo mắt lại để nhìn, lại sợ bị cô bắt gặp.

Chờ không biết bao lâu, tôi cảm giác Khả Hân rón rén vòng quanh người tôi và bước xuống giường, sau đó mở cửa và đi vào nhà tắm.

Cảm giác được Khả Hân đã rời khỏi phòng, tôi nhìn đồng hồ, thời gian vừa mới 5: 42, Cách thời gian bình thường thức dậy còn hơn 40 phút, xem ra giấc ngủ của Khả Hân vẫn bị ảnh hưởng ở mức độ nhất định.

Đúng lúc này, tôi nghe trong nhà tắm vang lên tiếng chuông điện thoại di động, không phải là nhạc chuông của cuộc gọi đến mà là âm thanh thông báo có tin nhắn văn bản hoặc thông tin. Chẳng lẽ Khả Hân nhắn tin cho Tư Kiến trong nhà tắm?

Tôi không tự chủ được đứng dậy, rón rén đi đến cửa nhà tắm, sau đó áp tai vào cửa, quả nhiên tôi nghe tiếng bấm nút điện thoại “kịt kịt”, hình như Khả Hân để điện thoại tắt tiếng, nhưng tôi vẫn nghe tiếng lách cách của phím. Cô đang liên lạc với Tư Kiến? Hẳn là như vậy, có lẽ trong hai ngày qua mỗi buổi sáng hắn đều gọi điện “thăm hỏi” cô một chút, tán tỉnh, kể lại nỗi khổ tương tư gì đó v. V.

Hôm nay Khả Hân rời giường sớm như vậy, cô thực sự không thể ngủ được sao? Hay là cố ý dậy sớm, để gửi tin nhắn cho Tư Kiến để “cảnh báo”?

“Ùng ục…” Đúng lúc này, tôi nghe tiếng xả nước trong nhà vệ sinh, tôi vội vàng chạy trở lại phòng, ngồi trên giường, chỉ là tôi còn chưa kịp đắp chăn nằm xuống, Khả Hân đã đẩy cửa vào.

Không có thời gian để giả vờ ngủ, tôi liền dựa vào thành giường, làm bộ như vừa mới thức dậy.

“Dậy rồi, em làm điểm tâm cho anh…” Sau khi Khả Hân từ nhà tắm đi ra, cô nhìn vào phòng ngủ như một bản năng tự nhiên và phát hiện tôi đang nhìn cô sau khi thức dậy. Trong mắt cô hiện lên một tia mờ mịt mất tự nhiên, tay cô cầm điện thoại di động đột nhiên có dấu hiệu muốn che giấu, chỉ là thời khắc cuối cùng cô khống chế được, cuối cùng ôn nhu nói rồi đi vào nhà bếp.

Lúc cô xoay người, loại hành động này là đang tránh né, có lẽ tôi đột nhiên thức dậy làm cho cô mất cảnh giác có chút trở tay không kịp. Hơn nữa ở trong nhà tắm nhất định là cô gửi tin nhắn cho Tư Kiến, lúc đi ra vừa vặn đụng phải ánh mắt của tôi, làm cho cô nhất thời khẩn trương và bất ngờ.

Tôi đứng dậy đi vào nhà tắm, rửa mặt và nhìn mình trong gương, đầu đang vận động nhanh chóng. Sáng nay đã lộ ra sự khác thường, đầu tiên là lúc Khả Hân thức dậy đi vệ sinh buổi sáng, chưa bao giờ có thói quen cầm điện thoại di động, nhưng bây giờ cô cầm, hơn nữa khi cô làm điểm tâm, điện thoại di động còn giữ trên người.

Trước đây, mỗi đêm khi Khả Hân ngủ, điện thoại di động thường được đặt trên bàn cạnh giường ngủ để sạc pin, buổi sáng khi thức dậy cũng sẽ đặt ở đó, cái bàn cạnh giường ngủ ngay cạnh tai tôi. Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, cô lại lấy điện thoại di động khỏi tủ đầu giường, hơn nữa lúc ngủ, mặc dù tôi nhắm mắt lại, nhưng rõ ràng cảm giác được cô đặt điện thoại dưới gối, có như vậy cô mới cảm nhận được điện thoại rung khi có tin nhắn hay cuộc gọi, cũng để ngăn tôi tò mò điện thoại của cô.

Tuy rằng bây giờ tôi đã biết rất nhiều chuyện, nhưng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất buồn, bây giờ Khả Hân lại đề phòng tôi như vậy.

Qua không biết bao lâu, Khả Hân bưng điểm tâm lên. Thông thường, lúc hai chúng tôi thức dậy sáng sớm, chúng tôi nói chuyện không ngừng trước khi đi làm, nhưng hôm nay yên tĩnh đến lạ thường, chúng tôi rất ít nói chuyện và trao đổi, bầu không khí này làm cho tôi cảm thấy hụt hẫng.

“Chồng ơi, hôm nay anh có đi làm không? Hay ở nhà ngủ tiếp tục?” Trên bàn ăn, Khả Hân hỏi tôi, biểu tình của cô rất tự nhiên.

“Đi làm, dù sao cũng còn một số việc cần xử lý, lần này mật thám thất bại, có rất nhiều hỗn độn cần phải thu thập…” Lúc đầu, tôi nghĩ Khả Hân hỏi tôi như vậy là muốn thăm dò tôi, nhưng khi nghĩ lại, vô luận tôi đi làm hay không tựa hồ như đối với cô cũng không có ảnh hưởng gì. Hoặc cô khẳng định cho rằng Tứ Hợp viện kia rất bí ẩn, nằm mơ cũng không nghĩ tới tôi sẽ nhanh như vậy đã tìm được đại bản doanh của hai người.

“Ồ, được rồi… Tối nay em sẽ thưởng cho chồng một món ngon, em biết chồng vất vả như thế nào…” Khả Hân vừa nói vừa lấy tay sờ má tôi.

“Nếu cô thực sự hiểu công việc khó khăn của tôi, cô vẫn làm điều đó sao?” Câu nói này cũng chỉ là trong lòng tôi nghĩ, mặc dù tôi rất muốn nói ra miệng.

Ăn cơm xong, chúng tôi đều tự mình đi riêng rời khỏi nhà, chỉ là sau khi tách ra ở cửa chung cư, tôi lại trở lại dưới lầu chung cư, lái chiếc xe thuê cũ nát kia chạy về căn nhà thuê nhỏ. Vì hai người nói hẹn buổi chiều, tôi cũng nên chuẩn bị trước, dù sao buổi chiều Khả Hân đến lúc nào tôi cũng không biết.

Đêm qua Tư Kiến không có ở nhà tôi, mà trên đường tôi cũng không gặp hắn, vậy tối hôm qua hắn đã đi đâu? Lúc tôi chạy tới Tứ Hợp viện, cửa lớn còn khóa chặt, lúc này đã 9: 05 sáng, hắn vẫn chưa trở lại Tứ Hợp viện, tối hôm qua hắn cũng không có ở nhà sao? Chẳng lẽ tên này lừa gạt, có phụ nữ khác?

Còn một khả năng khác, nhưng nghĩ đến khả năng này, tôi không khỏi khẩn trương lên và ớn lạnh, chẳng lẽ hai người còn địa điểm hẹn riêng khác sao? Nếu như có chỗ khác, mà tối hôm qua Khả Hân đã bị tôi dọa sợ, vậy địa điểm của hai người sẽ tạm thời thay đổi, vậy chẳng phải là tôi sẽ không…

Tôi đang ngồi ở trong phòng nhỏ trước máy tính, nhìn cánh cổng bị khóa, chiều nay hai người có đến không…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nuôi sói trong nhà

Số ký tự: 0