Nuôi sói trong nhà

Phần 120

2024-02-16 12:19:00

Phần 120
Lúc này tôi đứng lẻ loi một mình ở cửa, trong đầu xuất hiện nhiều suy nghĩ, nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra giữa hai người, cuối cùng nghĩ đến bốn năm trước, hai người đêm khuya trong nhà tắm nắm tay nhau…

Tôi vội lắc lắc đầu, gạt bỏ hết những suy nghĩ phiền phức này ra khỏi đầu, bởi vì càng nghĩ càng sợ, càng lo lắng, từ đáy lòng tôi vẫn luôn ép mình phải tin tưởng vào Tư Kiến đứa con ruột này. Thỉnh thoảng trong lòng dâng lên một tia hoài nghi, tôi đều sẽ cố gắng xua đuổi nó đi, để cho gia đình tôi trở lại bình thường, một lần nữa tìm được cảm giác ấm áp mái ấm gia đình. Có đôi khi tôi cũng tự hỏi, nếu như không có Tư Kiến xuất hiện, liệu có phải bây giờ chúng tôi vẫn rất hạnh phúc hay không?

Đang lúc tôi đứng ở cửa suy nghĩ lung tung, tôi nghe dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện, là hai người, bởi vì tôi đứng ở cửa, cửa không đóng, cho nên có thể nghe rõ tiếng nói từ cầu thang.

Dường như hai người đang đi lên lầu, vừa nói chuyện vừa đi, hai người đang tán gẫu, có vẻ như đang nói về điều gì đó thú vị, Khả Hân vẫn phát ra tiếng cười duyên dáng. Xem ra trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa hai người đã thắt lại chặt chẽ, tựa hồ như không còn ngăn cách nữa, đây chính là kết quả tôi mong muốn. Chỉ là hiện tại kết quả đã đạt được, nhưng nghe tiếng cười kiều diễm không e dè của nàng, tại sao tôi lại cảm thấy chua xót? Chẳng lẽ mình đang ghen sao?

“A… Chồng, anh về rồi, sao anh về sớm vậy?” Đang lúc tôi đứng ở cửa tự hỏi, phía sau truyền đến thanh âm Khả Hân, tôi vội xoay người nhìn nàng.

“Ừm, nhiệm vụ hoàn thành trước thời hạn, cho nên về sớm…” Ban đầu tôi nói với Khả Hân là tối tôi mới về đến nhà, nhưng sau khi cùng Lãnh Băng Sương phát sinh quan hệ, tôi bối rối đến mức quên cả thời gian, nên về nhà sớm hơn ba bốn tiếng. Cũng may phản ứng của tôi tương đối nhanh, nhanh chóng đặt lời nói dối này cho tròn, hơn nữa làm cho biểu tình của mình rất tự nhiên.

Lúc này tôi nhìn hai người, trong tay hai người đều có túi lớn túi nhỏ, đều là đồ dùng sinh hoạt hàng ngày và đồ ăn, xem ra hai người đi ra ngoài mua đồ.

“Bố…” Biểu tình của Tư Kiến không có bất kỳ mất tự nhiên, vui vẻ kêu một tiếng, tôi mỉm cười gật đầu, còn Khả Hân ở bên kia có vẻ hơi mất tự nhiên. Dù sao có những chuyện trong quá khứ, hơn nữa lúc này tôi lại về sớm hơn dự định, có thể làm cho nàng hiểu lầm là tôi cố ý trở về sớm hay không?

“Mau thay giày đi, chắn ở cửa làm gì…” Khả Hân một bên nói, một bên vội vàng thúc giục.

Tôi cúi đầu nhìn xuống, thấy mình vẫn đứng ở cửa, giày còn chưa thay, hơn nữa cơ thể của tôi chắn ở cửa, hai người không thể vào, trong tay hai người có túi lớn túi nhỏ. Tôi mỉm cười, đặt vali xuống và bắt đầu xỏ dép.

“Ra ngoài mua nhiều đồ vậy?” Sau khi thay giày và cởi áo khoác ra, tôi ngồi trên ghế sofa hỏi.

“Mẹ nói hôm nay bố về, muốn làm cho bố một ít đồ ăn ngon bổ sung…” Tư Kiến xách đồ ăn vào nhà bếp. Lúc này tôi mới xem qua những thứ mà hai người mua, thịt gà thịt vịt, cá cơ hồ đều đầy đủ, hơn nữa đồ ăn chiếm đại đa số, xem ra tôi có một bữa ăn ngon tối nay.

Ban đầu tôi nghĩ Khả Hân đã quên mất hôm nay tôi về nhà. Xem ra nàng vẫn nhớ rõ, hơn nữa còn đặc biệt chuẩn bị nghênh đón tôi về nhà. Nhìn thấy một màn này, trong lòng tôi nhẹ nhõm, hơn nữa lo lắng trong lòng vừa rồi biến mất vô tung vô ảnh.

Thì ra tôi vẫn còn nhiều suy nghĩ lung tung. Nếu hai người thật sự xảy ra chuyện, tôi nhất định có thể từ biểu tình của hai người mà phát hiện ra manh mối, nhưng biểu tình của Khả Hân tuy rằng nói có chút không tự nhiên, nhưng cũng có thể lý giải, còn biểu tình của Tư Kiến tôi không tìm thấy một chút khuyết điểm. Làm phóng viên mẫn cảm, tôi không phát hiện ra khác thường, cho nên tôi có thể kết luận, giác quan thứ sáu của tôi vẫn rất xác thực.

Khả Hân bận rộn nấu cơm ở trong nhà bếp, chỉ một lúc sau mùi thức ăn từ trong nhà bếp truyền đến, hơn nữa hình như đều là mấy món tôi thích ăn.

Tôi ngồi bất động trên ghế sofa, Tư Kiến nói chuyện với tôi. Hắn về nhà đã được một thời gian, tính ngày, đã được 41 ngày, tôi vẫn không hỏi hắn ở nhà bao lâu, là ở nhà luôn hay chỉ tạm thời trong kỳ nghỉ. Nếu hỏi thì hình như có ý muốn đuổi hắn ra ngoài.

Gia đình chúng tôi đang ăn tối trên bàn ăn, bầu không khí khá hài hòa, Tư Kiến liên tục hỏi tôi về công việc và chuyến đi công tác lần này, vì vậy tôi đành phải nói dối ứng phó, dù sao thì tôi cũng không có đi công tác trong một khoảng thời gian, cũng may trong khoảng thời gian này tôi cùng Lãnh Băng Sương đã sớm biên soạn lý do, tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn có vài lần thiếu chút nữa lỡ miệng nói, thiếu chút nữa bị chất vấn, may mà cuối cùng đều có kinh vô hiểm.

Chỉ là trên bàn ăn, vẫn có vài lần tôi xuất thần hoảng hốt, ở trong nhà này, bầu không khí vui vẻ làm cho tôi không khỏi nhớ tới tất cả mọi thứ cùng Lãnh Băng Sương, có cảm giác như mình là kẻ phản bội ngoại tình. Mặc dù quan hệ với Lãnh Băng Sương không phải do tôi tự nguyện, nhưng đi du lịch với nàng là tôi tự nguyện, tôi luôn có cảm giác hẹn hò với phụ nữ khác sau lưng Khả Hân. Nếu đổi lại là người khác, có thể họ sẽ nghĩ rằng đây là ngang cơ với vợ tôi, nhưng tôi lại không nghĩ như vậy.

Có phải tôi đã phạm sai lầm ngay từ đầu không? Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi nói thật với Khả Hân, với tính cách của nàng, nàng sẽ tha thứ và hiểu tôi.

“Lần này đi công tác có lẽ rất cực…” Nằm trên giường, Khả Hân ôm cánh tay của tôi hỏi, mặt của nàng hướng về phía tôi, cảm nhận được mùi thơm từ hơi thở của nàng.

Lúc này tôi nằm trên giường chơi điện thoại di động, thật ra tôi muốn điều chỉnh nội tâm của mình, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Lãnh Băng Sương, nội tâm của tôi rất khó chịu cũng rất rối rắm, tôi luôn nghĩ đến nàng, đúng không? Chẳng lẽ mình đã có cảm tình với nàng? Tôi không phải là một người ham hoa, lúc này trong lòng tôi có chút sợ.

“Ở trên bàn cơm anh đã nói với em, anh rất mệt…” Lúc này tôi không muốn mang chuyện xấu ra, như thể bộc lộ nội tâm dối trá của mình, cho nên trả lời có chút nóng nảy.

“Em nghe rồi, nhưng em biết anh không có nói thật…” Tựa hồ như Khả Hân nghe được giọng điệu nóng nảy của tôi, khẽ thở dài một hơi rồi tiếp tục nói, ngữ khí rất ôn nhu, nhưng nội dung làm cho tim tôi gắt gao thắt lại, chẳng lẽ nàng phát hiện ra điều gì? Nàng thực sự biết tôi đang nói dối, lẽ nào Lãnh Băng Sương…

Lúc này, tôi nghĩ đến nhiều khả năng, chẳng lẽ Lãnh Băng Sương đã nói cho Khả Hân biết từ lâu? Ngay từ đầu, tôi nên giải thích thế nào cho thông tình đạt lý, lúc này tôi cảm thấy sởn gai ốc, hai tay không còn nghịch điện thoại nữa.

“Anh luôn báo hỷ không báo u, chưa bao giờ kể chuyện nguy hiểm với em, sợ em lo lắng, tuy rằng ở trên bàn ăn anh nói rất thoải mái, nhưng em biết nhất định là lần này anh phải khó chịu gấp trăm lần…” Trong khi tôi đang chờ xét xử, Khả Hân tiếp tục nói, tựa mặt vào cánh tay tôi, trìu mến thủ thỉ.

“Thôi ngủ đi…” Từ đáy lòng tôi thở phào, thì ra là vậy, thiếu chút nữa dọa chết tôi, lúc này tôi mới phát hiện trán mình hình như đang rịn mồ hôi. Tôi vội vàng chuyển chủ đề và ngừng nói về chủ đề này.

“Chồng yêu, đi công tác lâu như vậy, chúng ta… chúng ta thử lại được không…” Đang lúc tôi buông điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ, Khả Hân bên cạnh ngẩng đầu nhìn tôi nói.

Đương nhiên tôi hiểu ý của nàng, cho tới nay tôi cùng Khả Hân hầu như chưa có một lần quan hệ tình dục thành công, cho dù tôi cương cứng, nhưng trong lúc quan hệ tình dục giữa chừng bị yếu đi, hầu như không kiên trì được để xuất tinh, tôi đã thử mọi cách! Tôi chết lặng, nàng vẫn không buông tha, giống như trước kia nàng lại nhắc.

Trước đây, tôi sẽ lấy lý do mệt mỏi để từ chối, nhưng nghĩ về Lãnh Băng Sương… có lẽ vì mặc cảm tội lỗi nên tôi đã không từ chối.

Bàn tay Khả Hân từ từ chạm vào bụng tôi, đang định thò tay vào trong quần pyjama của tôi thì lúc này tôi sực nhớ ra một chuyện, tôi vội vàng giữ tay nàng, không để cho nó luồn vào quần ngủ.

Bàn tay của Khả Hân bị tôi nắm lại, nhất thời nàng vô cùng kinh ngạc, có lẽ còn tưởng rằng tôi phản kháng giữa chừng.

“Anh đi tắm trước, từ lúc trở về vẫn chưa có tắm rửa…” Tôi thở phào, sau đó nói với Khả Hân và đứng dậy đi vào nhà tắm.

Chuyện tôi nhớ tới là sau khi làm tình với Lãnh Băng Sương, còn chưa tắm rửa cũng không có rửa sạch dương vật, phía trên còn lưu lại dấu vết tối hôm qua làm tình cùng với nàng, vạn nhất bị Khả Hân phát hiện…

Tôi vào nhà tắm, chuẩn bị rửa dương vật và háng của mình, nhưng trước khi tôi vặn vòi nước, một cảnh trong nhà tắm thu hút sự chú ý của tôi…

… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://bimdep.pro/nuoi-soi-trong-nha/

Chi tiết này là rất bình thường, nếu không cẩn thận để để ý không cảm nhận được. Trên cột phơi đồ trong nhà tắm phơi đầy đồ, trong đó có đồ lót và quần lót, một số của Khả Hân, một số của Tư Kiến, dù sao trong nhà cũng chỉ có một chỗ phơi đồ, hai người phơi đồ lót, đây cũng là chuyện hết cách thôi, dù sao không gian có hạn. Nhưng cái không bình thường là đồ lót của Khả Hân và đồ lót của Tư Kiến hoàn toàn ở cạnh nhau!

Loại này tình huống này là không bình thường, người giặt đồ nhất định là Khả Hân, hơn nữa lúc phơi đồ, dựa theo lẽ thường hẳn là sẽ đem nội y của mình và đồ lót của Tư Kiến tách ra phơi, nhưng bây giờ lại gắt gao dựa vào nhau… Hơn nữa khi nàng giặt đồ, thường thường đều là đồ bình thường cùng nhau, bao gồm cả áo ngủ và áo ngực, nhưng quần lót cần phải giặt riêng, mà lúc này, đồ lót của hai người được đặt sát cạnh nhau để phơi khô. Có phải là nàng cùng giặt chung hay không?

Cùng là nội y, kỳ thật quần lót nhỏ hẹp của nữ nhân, quần đùi rộng của nam giới, đặt cạnh nhau là một sự tương phản rõ rệt, nhất là quần lót của hắn, vải ở giữa nhô ra một khối dùng để bao bọc dương vật của hắn, cái chỗ tứ giác này nhô ra như vậy, nguyên lai là khi may quần lót nó như vậy, hay là bị bộ phận sinh dục của hắn banh ra?

Tất cả mọi thứ lúc này đều là phỏng đoán của tôi, Khả Hân giặt chung quần lót của nàng và quần lót của hắn. Sau đó cùng nhau phơi khô vào một chỗ, ý nghĩa trong này không cần nói cũng biết. Điều này cũng không phải là tuyệt đối, cũng có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, có thể nàng giặt quần lót sau cùng, bởi vì tôi đi công tác xa, trong nhà chỉ có hai người, cho nên nàng đã giặt riêng quần lót của hai người, sau đó lúc phơi cũng không chú ý…

Chuyện này là sao? Chẳng lẽ tôi suy nghĩ quá nhiều? Khả Hân giặt quần lót của Tư Kiến cũng là điều dễ hiểu, dù sao nàng là mẹ kế, chăm sóc con của mình, nhưng… lúc này, đầu óc tôi đột nhiên rối tung lên.

Trong khoảng thời gian ngắn tôi không sờ ra là chuyện gì, vốn bị Lãnh Băng Sương làm cho bối rối, hiện tại lại bị kích động vì chuyện này, tôi là phóng viên khả năng phán đoán nhạy bén, hiện tại một thời gian không hành sự tôi đã mất phương tấc.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, tôi hít sâu một hơi, quyết định gác chuyện này sang một bên và giải quyết công việc hiện tại của mình trước rồi nói sau. Tôi vặn máy nước nóng, tắm rửa sạch sẽ thân mình, nhưng trong quá trình tắm, đôi mắt của tôi nhiều lần không tự chủ được nhìn cặp quần lót nhiều lần, một lớn một nhỏ, một nam một nữ hai cái quần lót.

Sau khi tắm xong, tôi đứng trong nhà tắm rất lâu, không biết vì sao, vì chuyện này, tôi không dám ra khỏi nhà tắm đối mặt với Khả Hân.

“Chồng ơi, anh không sao chứ?” Trong khi tôi đứng trong nhà tắm do dự, giọng nói của Khả Hân vọng vào từ bên ngoài, nhất thời làm tôi tỉnh táo lại.

“Không có gì, chỉ có chút khó chịu…” Tôi hít sâu một hơi, mở cửa nhà tắm, Khả Hân lo lắng đứng ở ngoài cửa.

“Có chuyện gì vậy? Chồng ơi, anh không khỏe ở đâu?” Khả Hân đầy lo lắng hỏi.

“Chỉ không thích nghi thủy thổ. Đi ngủ đi…” Lúc này hai chúng tôi đang đứng trong phòng khách, thanh âm nói chuyện vang dội.

“Chồng đã mệt rồi, vậy… vậy đi ngủ sớm…” Lúc chúng tôi nằm trở lại trên giường, Khả Hân nhìn thấy phía dưới tôi, sau đó biểu tình có chút nhăn nhó nói, trên mặt có một tia thất vọng.

Tôi không trả lời để giải thích bất cứ điều gì, tôi chỉ nhắm mắt lại, thật không ngờ lời nói dối vừa rồi đã cản trở đời sống tình dục của tôi một lần nữa. Sau khi làm tình với Lãnh Băng Sương, liệu bây giờ làm tình với Khả Hân có thể lộ ra chân tướng hay không? Hơn nữa vì tâm trạng của tôi bây giờ, tôi không biết liệu mình có cương lên được không? Nếu như không thể cương lên, chẳng phải là làm cho nàng càng thêm thất vọng, dù sao thì mỗi lần thất bại là thêm một lần thất vọng, số lần càng nhiều…

Khả Hân bên cạnh dường như không ngủ được, mặt nàng tựa vào vai tôi, mấy lần tôi cảm giác được mặt nàng rời khỏi vai tôi, hình như đang nhìn tôi, sau đó lại kề vào vai tôi. Cảm giác được hành động này của nàng, tôi biết nàng có chuyện muốn nói, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.

Lúc này chắc chắn tôi cũng có rất nhiều điều muốn hỏi Khả Hân, nhưng lại không thể hỏi. Tôi không thể hỏi: Làm thế nào em và Tư Kiến ở bên nhau trong thời gian này? Tại sao quần lót của em được phơi chung với quần lót của nó! Có vẻ như tất cả mọi thứ chỉ có thể tìm đáp án trong video giám sát.

Lúc này tôi mới nhớ tới giám sát trong nhà tựa hồ như đã rất lâu rồi tôi không có kiểm tra qua, không biết bây giờ còn dùng được không, dù sao Tư Kiến không ở nhà, trong nhà chỉ còn lại tôi và Khả Hân, cho nên cũng không có gì để kiểm tra. Giám sát cũng cần được sửa chữa và bảo dưỡng thường xuyên, nhưng nó đã không được sử dụng trong một thời gian dài, chỉ mong nó còn phát huy tác dụng, lúc này mình có chút may mắn, may mà lúc trước không có tháo gỡ nó, lúc đó trong lòng mình còn ôm một tia lo lắng cuối cùng…

Khi thời gian trôi qua tới ngày hôm sau, tôi thức dậy sớm, Khả Hân đang làm điểm tâm, mọi thứ dường như rất bình thường. Trong khi tôi đang rửa mặt thì Tư Kiến tập thể dục bên ngoài trở về.

Ở nước ngoài Tư Kiến tiếp nhận giáo dục kiểu ngoại quốc, mỗi buổi sáng đều đi tập thể dục, thân thể vốn cường tráng của hắn, bây giờ càng thêm cao lớn hơn. Lúc này hắn mặc áo khoác sport, trên người đầm đìa mồ hôi, nước da ngăm đen và cơ bắp không khác mấy so với lực sĩ thể hình, cả người tràn đầy sức mạnh bộc phát.

Sau khi ăn điểm tâm xong, tôi đến công ty làm việc, lúc này tâm tư tôi hoàn toàn không có đặt vào công việc, dù sao tôi vừa bị chuyện gia đình vừa bị chuyện Lãnh Băng Sương quấy nhiễu. Thật vất vả mới kéo dài được đến trưa, thừa dịp không có người, tôi lấy quyển sổ ghi chép kia ra, cái sổ ghi chép kia thường được sử dụng, mật mã chương trình giám sát bên trong, đã lâu không có mở.

Khi tôi mở chương trình lên, tôi hít một hơi thật sâu, không biết tại sao, bản thân tôi rất sợ, sợ nhìn thấy cảnh mà tôi không muốn nhìn thấy. Tôi đã tiếp nhận Tư Kiến, cũng đã tha thứ cho Khả Hân, tôi không nhớ mình đã trải qua bao nhiêu đau đớn, trong lòng đã trải qua bao nhiêu khúc mắc mà chính mình cũng không nhớ rõ, chỉ là loại cảm giác này, so với kinh nghiệm nguy hiểm nhất khi tôi còn là một phóng viên ngầm còn làm cho tôi khắc cốt sâu sắc hơn.

Xoa xoa mặt mình, nếu thật sự xảy ra chuyện, mình vẫn phải đối mặt, dù sao hiện thực vẫn là hiện thực, trốn tránh cũng không ngăn cản được sự tình phát sinh, ngược lại sau khi biết hết thảy, mới có thể cho mình hiểu được, cho có dù chết, cũng không nên chết mập mù.

Tôi mở chương trình giám sát, lúc này bàn tay nhấp chuột đã hơi run, nhưng thời điểm mở chương trình tôi trợn tròn mắt, bởi vì tôi thấy tất cả các màn hình đều là màn hình đen… Tôi tìm thư mục lưu trữ tài liệu, bên trong chứa đầy các loại tệp, mỗi tệp đều có ngày tương ứng, khi tôi mở từng đoạn video tệp tin, phát hiện đều là màn hình đen, có mấy video ghi được một chút âm thanh, nhưng âm thanh đứt quãng, hơn nữa còn đầy âm thanh điện tử, hoàn toàn nghe không rõ cái gì.

Tôi không cam lòng, có thể máy bị lỗi, có thể chương trình bị trục trặc, tôi đóng chương trình rồi khởi động lại nhưng màn hình vẫn đen, tệp tin video vẫn không thể coi, cuối cùng tôi khởi động lại cái laptop, kết quả vẫn như nhau.

Cuối cùng thử không biết bao nhiêu lần, khởi động máy tính lại bao nhiêu lần, tôi dựa trên ghế hơi cáu, hệ thống giám sát bởi vì không có bảo trì, đã hoàn toàn bị hư, hoàn toàn không có ghi lại bất cứ điều gì! Thứ duy nhất để tôi tìm kiếm bằng chứng đã biến mất, thiếu bằng chứng khiến cho tâm trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn và tâm trí trở nên nặng nề hơn, tất cả mọi thứ trở nên phức tạp, tôi có một loại cảm giác mơ hồ…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nuôi sói trong nhà

Số ký tự: 0