Nuôi sói trong nhà

Phần 113

2024-02-16 12:19:00

Phần 113
Tắt màn hình giám sát, tôi phải bình tĩnh lại, nghĩ theo một cách khác. Tôi có thể hiểu được tình trạng hiện tại của Khả Hân, nếu nàng thực sự không có phản ứng bất thường nào, chẳng phải là nàng lãnh khốc vô tình sao? Bây giờ tôi đã đi gần hết con đường, vậy tôi vẫn có thể thản nhiên tiếp nhận mọi thứ tiếp theo, binh tới thì tướng ngăn nước tới thì lấp đất, hiện tại tôi chỉ hy vọng vào Lãnh Băng Sương, hy vọng đội ngũ y tế mà nàng tìm có thể cứu Tư Kiến trở lại.

Sau khi an ủi bản thân mình, tôi an tâm cống hiến hết mình cho công việc, chỉ có chuyên tâm làm việc mới khiến cho trái tim tôi bình tĩnh trở lại, điều tôi phải làm bây giờ là không nói gì, không làm gì cả và làm những gì mình nên làm. Khi thời cơ đến đóng vai trò của mình, còn Khả Hân bên kia, nếu mình đã chọn tha thứ cho nàng thì cũng nên tin tưởng vào nàng.

Tôi tan sở, đã đến giờ về nhà ăn cơm tối, không biết đêm nay Khả Hân có gì bất thường không, chỉ là tôi còn chưa kịp mặc áo khoác thì điện thoại reo lên. Tôi cầm lên nhìn, là Lãnh Băng Sương.

“Có chuyện gì vậy?” Có lẽ vì Lãnh Băng Sương xuất hiện lần đầu tiên trước mặt tôi có chút “không hợp thời”, mỗi lần nhìn thấy nàng, tôi đều nhớ tới cảnh mình bỏ nhà ra đi, cho nên nhận được điện thoại của nàng tôi cũng có chút khẩn trương.

“Ngày mai anh xin nghỉ một ngày đi, chúng ta sẽ gặp mặt ở công viên giải trí thành phố…” Bên kia điện thoại vang lên lời nói của Lãnh Băng Sương, mặc dù giọng điệu của nàng với tôi không lạnh lùng như người khác, nhưng nói chuyện vẫn có vẻ rất súc tích.

“Được…” Tôi chỉ đơn giản trả lời ngắn gọn một câu, bởi vì lúc này đầu óc tôi bị đoản mạch, ý tứ của câu này rất rõ ràng, ngày mai tôi cần xin nghỉ, gặp mặt ở sân chơi, gặp cũng không phải riêng một mình Lãnh Băng Sương, khẳng định còn có một nhân vật trọng yếu khác… Tư Kiến! Sau vài lời chào ngắn gọn và quan tâm của nàng, tôi cúp máy.

Tôi mặc đồ lại rồi bước ra khỏi văn phòng, lúc này tôi không có cảm giác vui vẻ muốn về nhà, trong lòng tôi không ngừng tự vấn, mình có thật sự sẵn sàng nghênh đón Tư Kiến và cho nó về nhà không?

Mọi thứ sẽ phát triển như thế nào trong tương lai, trên đường đi, tâm trạng của tôi rất phức tạp. Khi về đến nhà và mở cửa, thật hiếm khi tôi thấy một Khả Hân rất bình thường, đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón tôi.

“Ngày mai xin nghỉ một ngày đi…” Ở trên bàn ăn, tôi nói chuyện với Khả Hân ngồi bên cạnh, nhưng sau khi nói xong tôi cũng không thấy nàng trả lời, tôi không nhịn được quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng có vẻ rất bối rối.

“Có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy bộ dáng này của Khả Hân, tôi không khỏi suy nghĩ miên man một lần nữa, động tác và biểu tình dị thường này của nàng, làm cho tôi cảm thấy khó chịu, tuy rằng nội tâm tôi liên tục tự nhủ phải hiểu cho nàng.

“Ông xã, có phải gần đây anh quá mệt không? Phải chú ý ngủ, bận việc đến mức ngay cả giờ giấc cũng quên, ngày mai em không cần xin nghỉ, mai là cuối tuần…” Trên mặt Khả Hân mang biểu tình xót xa nhìn tôi, sau đó vừa nói vừa gắp thức ăn vào chén của tôi, chỉ là lúc nàng gắp thức ăn, tay có hơi run.

Lúc này tôi mới nhớ ra ngày mai là cuối tuần rồi, đối với Khả Hân làm ở trường học, là ngày nghỉ theo luật định của trường, xem ra mình thật sự có chút đãng trí. Tôi không nói gì, tiếp tục ăn cơm, đồng thời, tôi nghĩ đến cái tay run run vừa rồi của nàng gắp thức ăn cho tôi.

Sau khi nghe những lời này của tôi, tuy rằng nàng nghi hoặc, nhưng cũng đoán được điều gì, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài mà thôi. Lúc này tôi không khỏi có chút chờ mong, cũng có chút lo, giây phút hai mẹ con gặp lại nhau.

Cả đêm trằn trọc không ngủ, đêm này đối với chúng tôi thật là gian nan, tôi không biết mình làm thế nào để thẳng đến hừng đông. Thường thường ban đêm tôi đều có một giấc ngủ, đêm nay có vẻ vô cùng dài đằng đẵng, ngày vừa mới rạng sáng, Khả Hân đã ngồi dậy bên cạnh tôi, tôi không biết nàng có ngủ hay không, nhưng tôi thì cả đêm không ngủ, rốt cục thức đến giờ ăn điểm tâm. Tôi ra khỏi phòng ngủ, nàng ở trong bếp chuẩn bị điểm tâm, đi đến nhà tắm rửa mặt, tôi nhìn thấy mình trong gương, đôi mắt quầng thâm, nhãn cầu có tơ máu.

Sau khi rửa mặt xong, tôi đi vệ sinh thì thấy Khả Hân đang bày điểm tâm lên bàn, nàng nhìn tôi mỉm cười, chỉ là trong nụ cười của nàng có chút mất tự nhiên, dù sao hôm nay là một ngày đặc biệt, một hồi nữa sẽ đi gặp một người đặc biệt, nụ cười của nàng đương nhiên không phải rất thoải mái, nhưng tôi phát hiện nàng không giống như tôi, không có đôi mắt quầng thâm, đỏ ngầu, ngược lại rất tự nhiên và có thần. Tôi biết ít nhất hơn nửa đêm nàng không có chợp mắt, nhưng hiện tại tinh thần vẫn sung túc, phải chăng là người có chuyện vui thì tinh thần sảng khoái?

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, tôi gọi điện thoại hẹn giờ với Lãnh Băng Sương, sau đó cùng Khả Hân ra khỏi nhà, dọc đường, nàng không nói chuyện, tôi cũng không nói gì. Trước kia vì muốn thắt chặt tình cảm với tôi, nhất định nàng sẽ chủ động tìm đề tài để tiếp cận tôi, nhưng lúc này nàng yên lặng đến lạ thường, cứ nhìn cảnh sắc lướt qua ngoài cửa sổ, ngoài mặt không phải nàng đang nhìn cảnh đường phố, mà thực ra là để che giấu trái tim bồn chồn của nàng, kỳ thật không cần phải nói, nàng cũng biết hai chúng tôi đi làm gì, tuy rằng tôi không có giải thích với nàng.

Trong lòng nàng là loại cảm xúc gì? Căng thẳng? Lo sợ? Nhớ? Kích động? Thiếu kiên nhẫn? Lúc này ở trong lòng tôi đoán tất cả những điều này. Sao nội tâm tôi lại không được như thế, tôi vẫn chưa có nói cho Khả Hân biết thân thế của Tư Kiến, bởi vì tôi không biết khi nàng biết rồi sẽ xảy ra hậu quả gì, nhưng vô luận là hậu quả gì, đều sẽ sinh ra ảnh hưởng nhất định đối với gia đình của tôi. Tạm thời giấu nhẹm chuyện này trước, tốt hơn là để cho nàng tự mình phát hiện, ít nhất lúc đó tôi có lý do để giải thích với nàng. Trong khúc mắc suy nghĩ bất đồng tâm tư giữa chúng tôi, chúng tôi có cùng một chí hướng không?

Đến sân chơi, tôi đi phía trước, Khả Hân đi theo phía sau tôi, hai chúng tôi không nói một lời, càng đến gần địa điểm hẹn, tâm tình của tôi càng phức tạp. Lúc này đã tám giờ sáng, sân chơi đã mở cửa, công viên đầy những kẻ điên cuồng chơi đùa và du ngoạn, đại đa số đều là cha mẹ mang theo hài tử, đương nhiên, cũng có rất nhiều đôi tình nhân trẻ. Nhìn bầu không khí vui vẻ và hạnh phúc này, tôi có một phần nào hiểu tại sao Lãnh Băng Sương chọn địa điểm này để gặp nhau, ít nhất bầu không khí ở đây có thể cho phép chúng tôi gặp lại nhau một lần nữa và trở nên tích cực hơn. Nếu là trong một khách sạn yên tĩnh hoặc bất cứ nơi nào khác, bầu không khí gặp gỡ sẽ trở nên nặng áp lực.

Lúc này cảm giác thân thể của tôi đã tê dại, chỉ có đầu óc chỉ huy mình đi tới đích. Khi tôi đến địa điểm hẹn, lại không phát hiện Lãnh Băng Sương và Tư Kiến, tôi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện mình tới hơi sớm, bởi vì khẩn trương, tôi hoàn toàn không có chú ý tới thời gian, khoảng cách hẹn còn mười phút.

Lãnh Băng Sương là một người có nguyên tắc, tin tưởng nàng tuyệt đối sẽ không đến trễ. Tôi ngồi xuống cái ghế nghỉ cách đó không xa, Khả Hân cũng từ từ ngồi ở bên cạnh tôi, thỉnh thoảng lén nhìn tôi, nhưng không dám nói lung tung, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Vốn nàng cho rằng tôi dắt nàng đến gặp Tư Kiến, hôm nay là ngày gặp mặt, nhưng lúc này tôi không nói một lời dắt nàng đến công viên giải trí, hơn nữa còn ngồi ở chỗ này, chẳng lẽ muốn nói chuyện gì với nàng? Nàng có chút nghi hoặc, hồi hộp hơn.

Tôi không giải thích với Khả Hân, mắt vẫn luôn quan sát trong đám đông người, cứ cách nửa phút tôi nhìn đồng hồ, chỉ là cách thời gian hẹn càng lúc càng gần, ngược lại tâm tình của tôi lại thả lỏng, mặc kệ chuyện nó đến.

Cuối cùng tôi chờ đến thời gian đã hẹn, nhưng tuần tra đám người, tôi vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lãnh Băng Sương và Tư Kiến. Tôi không khỏi có chút kỳ quái, nói đến tác phong của Lãnh Băng Sương, nàng không phải là người đến trễ, vậy tại sao lại không thấy nàng chứ? Có lẽ đồng hồ của tôi là đồng hồ cơ khí, chờ thêm một chút, trong lòng tôi không khỏi tự an ủi mình. Nhưng qua năm phút sau, tôi vẫn không thấy Lãnh Băng Sương và Tư Kiến đâu.

“Coi mấy giờ rồi…” Cuối cùng tôi có chút mất kiên nhẫn hỏi Khả Hân bên cạnh.

Khả Hân lấy điện thoại di động ra, nàng luôn sử dụng điện thoại di động để kiểm tra giờ, giờ trên mạng tương đối chính xác hơn, mà tôi mang đồng hồ đeo tay, thường là để làm nổi bật thân phận mà thôi, phần lớn là mang tính chất trang trí nhiều hơn.

“Ồ… 9: 05…” Khả Hân nhìn điện thoại di động, sau đó trả lời tôi. Nàng đưa ra giờ điện thoại di động và giờ đồng hồ của tôi giống hệt nhau, vì vậy tôi không có sai. Đồng hồ của tôi mới được kiểm tra sáng nay, bởi vì tôi rất coi trọng cuộc gặp này.

Thời gian lại trôi qua năm phút, vẫn không thấy bóng dáng Lãnh Băng Sương và Tư Kiến xuất hiện, lúc này tôi đã đứng ngồi không yên, lấy điện thoại di động tìm số của nàng…

… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://bimdep.pro/nuoi-soi-trong-nha/

Lúc này tôi không thể ngồi yên được nữa, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Lãnh Băng Sương. Chỉ là lúc tôi vừa lấy điện thoại di động ra, một bóng hình nhân đi tới trước mặt tôi và Khả Hân.

Đây là một con búp bê chuột Mickey khổng lồ, trong sân chơi này có rất nhiều búp bê hình người như vậy, hoặc là đi chụp ảnh với khách hàng, hoặc là muốn phát quà, hoặc phát quảng cáo. Lúc này một con búp bê hình người đi tới trước mặt chúng tôi, hai chúng tôi đều không có để ý, có lẽ lại phát quảng cáo.

Chỉ là khi chú chuột Mickey này đi đến trước mặt chúng tôi, trong lòng bàn tay của hắn cầm một cái hộp nhẫn đưa tới ở giữa chúng tôi.

“Xin lỗi, chúng tôi không mua quà…” Lúc này tôi cầm điện thoại di động muốn gọi cho Lãnh Băng Sương, lạnh nhạt nói. Những con búp bê khác đang phát quà cho trẻ em, khi nào lại đưa mắt tới những cặp tình nhân và vợ chồng? Hơn nữa còn bán nhẫn, cuộc sống hiện tại đều quẫn bách lắm sao?

“Quý ông không mua cho người phụ nữ xinh đẹp này một chiếc nhẫn sao?” Lúc này búp bê hình người nói, trên người hắn mang theo micro ở thắt lưng, thanh âm từ trong micro truyền ra, con búp bê kia vừa nói, vừa mở cái hộp nhẫn kim cương ra.

Tôi thấy bên trong có hai chiếc nhẫn, một lớn một nhỏ, hơn nữa hình như không phải loại rẻ tiền, không phải là nhẫn giả, lấp lánh dưới ánh mặt trời, là nhẫn kim cương có kích thước lớn!

Nữ nhân đều yêu cái đẹp, nhìn thấy cặp nhẫn này, ngay cả Khả Hân tâm tình sa sút cũng lóe mắt lên, bởi vì hai chiếc nhẫn này thật sự quá chói mắt, hơn nữa đây là một cặp, là nam nữ mỗi người một chiếc.

Theo quan điểm phóng viên của tôi, hai chiếc nhẫn này không phải là hàng nhái. Tôi cầm lấy một chiếc nhẫn trong tay quan sát, ngay sau đó tôi không bình tĩnh lại được nữa, bởi vì chiếc nhẫn này là nhẫn kim cương lớn hàng thật giá thật, hơn nữa carat rất lớn. Tôi lại cầm chiếc nhẫn kia, cũng là thật, chỉ bằng tình huống hiện tại của tôi, cho dù đem tất cả gia sản bán đi, cũng chưa chắc có thể mua được cặp nhẫn kim cương này.

“Xin lỗi… đối với cặp nhẫn này chúng tôi không mua nổi…” Tôi vốn định nói chúng tôi không cần, nhưng như vậy có vẻ quá mức dối trá, hơn nữa có thể làm tổn thương Khả Hân, dù sao hai chúng tôi đang ở trong thời kỳ khôi phục tình cảm, nếu tôi nói như vậy, rất có thể sẽ làm cho nàng hiểu lầm, cho nên còn không bằng nói thật, mình thật sự không mua nổi cặp nhẫn này.

“Chỉ cần ông đeo được bộ này, tôi sẽ tặng cho hai người.” Lúc này, con búp bê hình người kia lại nói. Mà sau khi nghe những lời này, tôi không khỏi khẩn trương hẳn lên, cặp nhẫn quý giá như vậy lại tặng không? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy, nhẫn như vậy không có khả năng tất cả khách hàng sân chơi mỗi người một cái, như vậy là…

Ánh mắt của tôi không khỏi nhìn con búp bê hình người, tuy rằng không nhìn thấy mặt, nhưng dáng người vạm vỡ và âm thanh truyền ra từ micro, cho tôi biết đây là một nam nhân, chỉ là trong lòng tôi có một loại cảm giác, chung quanh đều là không khí ồn ào, nhưng bên cạnh tôi lại cực kỳ yên tĩnh đến lạ thường, như thể một khu vực nhỏ này của chúng tôi đã bị ngăn cách bởi một lá bùa, không có gì có thể quấy rầy chúng tôi. Tôi nhìn con búp bê với cặp nhẫn trong tay.

Thời gian trôi qua từng phút, không lâu sau, con búp bê hình người thu hồi nhẫn, sau đó hai tay cởi mũ trùm đầu ra, lộ ra khuôn mặt làm cho tôi ngây ngốc tại chỗ, mà Khả Hân ở một bên dùng tay bịt miệng lại.

Bởi vì xuất hiện trước mặt chúng tôi, chính là gương mặt tôi vốn không muốn đối mặt nhất… Tư Kiến! Lúc này trên người nó vẫn đang mặc bộ trang phục búp bê, trên mặt đã lấm tấm mồ hôi, giống như đã rửa mặt vậy, bởi vì bộ trang phục búp bê này rất dày, lúc này lại là thời điểm nóng nhất.

Lúc này trên mặt Tư Kiến nở nụ cười tươi, nhìn có vẻ rất thong dong, đã hai tháng không gặp, lúc này nó có vẻ gầy đi rất nhiều, nụ cười của nó rất tỏa nắng, toàn thân tràn ngập năng lượng tích cực, phảng phất như lúc này nó trở thành một người khác, chỉ có khuôn mặt là không có biến hóa gì.

Tôi nhìn sang bên cạnh, Khả Hân còn đang che miệng, nước mắt nàng đã trào ra ngay lập tức, giống như từng viên trân châu, phảng phất như vĩnh viễn không kết thúc.

“Bố, không đeo nhẫn cho mẹ sao?” Khi tôi nhìn Khả Hân, giọng nói của Tư Kiến vang lên trước mặt tôi. Lúc này suy nghĩ của tôi mới quay trở về, tôi nhìn nó trước mặt, nó liền cười nhìn lại tôi, không có hoảng loạn, trong mắt cũng không có bất kỳ né tránh nào, có vẻ rất tự tin.

Tôi không suy nghĩ gì nữa, tất cả những chuyện này đều nằm ngoài dự liệu của tôi, đây là Tư Kiến sao? Là thằng bé ma mánh có tâm lý xoắn và muốn đoạt vợ của tôi, mẹ kế của nó sao? Đang lúc tôi còn đang ngẩn người bàng hoàng, nó đặt chiếc nhẫn vào tay tôi, sau đó hất cằm chỉ chỉ Khả Hân. Lúc này trong tay tôi đang cầm nhẫn, nhất thời không biết nên làm thế nào.

“Tư Kiến đã đích thân chọn chiếc nhẫn này cho các người. Mặc dù là tôi trả tiền, nhưng nó kiên quyết muốn nợ tôi, nói rằng sau này sẽ kiếm tiền trả lại cho tôi, nó muốn dùng năng lực của chính nó mua cho các người cặp nhẫn này…” Đang lúc tôi còn chưa hoàn hồn, trước người lại vang lên thanh âm của Lãnh Băng Sương, thanh âm lạnh lùng không biết từ lúc nào truyền đến trước mặt tôi, chỉ là trong mắt của nàng có vẻ tương đối phức tạp.

…”Mau đeo nhẫn đi…” Lãnh Băng Sương lại mở miệng nói. Sau khi nghe nàng nói vậy, tôi có chút lý giải ý nghĩa của cặp nhẫn này, điều này có lẽ đại biểu cho lời xin lỗi của Tư Kiến, chỉ cần chúng tôi đeo nhẫn này, thì mới đại biểu cho sự tha thứ của chúng tôi đối với nó. Lúc này trong lòng tôi rất loạn, nhưng vẫn đeo nhẫn cho mình và Khả Hân.

Sau khi đeo nhẫn xong, tôi nhìn Tư Kiến. Nó cười càng thêm sáng lạn, nhưng trong mắt cũng ngấn lệ quang, tựa hồ như cảm động. Mà Khả Hân ở một bên cũng như tôi, đã hoàn toàn mất đi phương hướng, khi nhìn thấy Tư Kiến, nàng vốn muốn khống chế bản thân mình, thế mà nước mắt hoàn toàn tuôn ra như mưa.

Thời gian tiếp theo, chúng tôi đi dạo lang thang trong sân chơi, Tư Kiến cũng cởi bỏ trang phục búp bê và tận hưởng tất cả các loại phương tiện giải trí.

Chẳng trách Tư Kiến tính tình còn trẻ con, khu vui chơi ở đây người lớn cũng có thể chơi, mà lúc này tôi không có hứng thú chơi đùa, Khả Hân bên cạnh cũng vậy. Tôi không biết tại sao, có lẽ là nàng sợ tôi sẽ suy nghĩ lung tung, tay nàng vẫn nắm chặt tay tôi, vô luận đi đâu cũng không buông. Nàng vẫn trầm mặc, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Tư Kiến đang chơi đùa.

“Chuyện gì vậy?” Lúc này không có Tư Kiến bên cạnh, tôi mới hỏi Lãnh Băng Sương.

“Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi…” Lãnh Băng Sương nhìn Khả Hân, lộ ra biểu tình chỉ muốn nói chuyện với tôi.

“Ở đây chờ một chút…” Tôi muốn rời đi, nhưng tay Khả Hân vẫn kéo tôi không muốn buông. Hết cách thôi, tôi chỉ còn cách là nói với nàng, nàng mới lưu luyến không nỡ buông tay.

Tôi cùng Lãnh Băng Sương đi tới một cái ghế bên cạnh ngồi, mà Khả Hân đứng ở xa xa và Tư Kiến đang ở trong khu vui chơi. Cô đứng ở đó trông có vẻ rất khẩn trương, mắt không ngừng nhìn chúng tôi, nàng không dám nhìn Tư Kiến.

“Có phải cảm giác hắn thay đổi rất nhiều phải không?” Câu đầu tiên của Lãnh Băng Sương, tôi không nói gì mà chỉ gật đầu.

“Anh biết đó, đội ngũ y tế mà tôi tìm cho nó có thể nói là giỏi nhất trên thế giới, có thể đạt được thành quả như vậy cũng không có gì ngạc nhiên… Anh đã nhìn thấy kết quả, nhưng không biết quá trình trị liệu của nó, nó uống nhiều loại thuốc an thần, thậm chí rất nhiều lần bị chảy máu cam, cả nhóm bác sĩ đã vạch ra kế hoạch cho nó cũng là tốt nhất…” Lãnh Băng Sương nói những lời này một cách rất thờ ơ, nhưng tràn đầy tự tin. Có một ít lời nàng không nói, nhưng tôi có thể tưởng tượng được, không nói chi khác, thuốc an thần mà Tư Kiến uống tuyệt đối là giá trên trời, người bình thường khẳng định không có khả năng.

“Nói thật, khi tôi thấy Tư Kiến, tôi cũng không thể tin được. Sau khi nghe đoàn đội hồi báo, tất cả những điều này đều hợp lý và nó cũng đã trả một cái giá rất lớn… Quá trình cụ thể, nếu anh có thời gian có thể tìm bác sĩ để tìm hiểu…” Lãnh Băng Sương có vẻ rất tự tin, tôi cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Tôi cùng Lãnh Băng Sương đứng dậy đi tới bên Khả Hân, bởi vì lúc này Tư Kiến đã xuống khu vui chơi, cùng nàng đứng chung với nhau, không biết nó đang nói gì với nàng, có vẻ rất bình thường, nàng lại có vẻ rất câu nệ, vừa trả lời vừa nhìn về phía tôi, có vẻ rất khẩn trương.

Nhìn thấy bộ dáng bình thường của Tư Kiến như vậy, trong lòng tôi vẫn có cảm giác hết thảy là mộng, nó thật đã bình phục rồi sao? Tôi có thể thực sự trở lại cuộc sống bình thường trong tương lai? Tại sao tôi không thể tin tất cả những điều này…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nuôi sói trong nhà

Số ký tự: 0