Nuôi sói trong nhà

Phần 109

2024-02-16 12:19:00

Phần 109
“Khi đó tôi còn nhỏ, cũng từ lúc đó trở đi, tôi mới biết được thế nào gọi là tình dục, cũng là từ mẹ tôi và người Châu Phi kia mà học được…” Nói đến đây, biểu tình của Tư Kiến lộ ra một tia khinh thường, cười lạnh, hơn nữa nó gọi cha ruột của nó là người Châu Phi, trong lời nói chứa đầy ý nghĩa xúc phạm.

“Ông có biết không? Người Châu Phi đó là một tên biến thái, tôi không muốn nói sâu chi tiết, sau này tôi lớn lên, tôi mới biết đó gọi là lạm dụng tình dục, hắn rất điên cuồng, làm cho mẹ tôi khổ sở chết đi sống lại, thậm chí có lúc, tôi phát hiện một ít vết thương ở trên người mẹ tôi, có dất tát đỏ, có vết véo bầm tím và vết bỏng do tàn thuốc… sức khỏe của mẹ tôi càng lúc càng xấu, cộng với sự ngược đãi của hắn, tình trạng sức khỏe càng trở nên tồi tệ hơn, đặc biệt là trước khi qua đời mẹ tôi còn bị ung thư tử cung, mà tên biến thái kia sau khi biết chuyện, thế mà không giảm bớt nhu cầu tình dục đối với mẹ tôi.” Thân thể Tư Kiến vừa run vừa nghiến răng nói, trong mắt mang theo hàn ý và hận ý.

Mà lúc này tôi đã không còn lời nào để nói, những thứ này đều là những chuyện tôi chưa từng biết, hơn nữa từ biểu tình của Tư Kiến có thể thấy được, nó hoàn toàn không có nói dối, tất cả đều là sự thật.

Tôi nhớ đến những ký ức về mối tình đầu của tôi với Phượng Quân, nhớ tới bộ dáng trước khi lâm chung của nàng, trong lòng tôi phảng phất như bị đao cắt, hai tay tôi siết chặt, chỉ là thế gian không có thuốc hối hận, nếu không cho dù có trả bất cứ giá nào, tôi cũng phải cứu nàng ra.

“Tên biến thái đó không chỉ ngược đãi mẹ tôi, mà còn thường xuyên đánh tôi, từ nhỏ đánh cho đến khi tôi lớn. Lúc cãi nhau với mẹ tôi, thậm chí ngay cả mẹ tôi cũng bị đánh, đây cũng là nguyên nhân vì sao mẹ tôi đưa tôi sang Trung Quốc học để tránh xa tên biến thái đó, nhưng mẹ tôi đã phải chịu đựng tất cả những điều này một mình. Thật lòng, tôi yêu mẹ tôi rất nhiều, bởi vì mẹ là người duy nhất trên thế gian có thể làm cho tôi cảm giác được tình yêu và sự ấm áp. Khi tôi biết mẹ đã qua đời, tôi không có quá nhiều ngạc nhiên, bởi vì tôi biết cho dù mẹ tôi không chết bởi chiến tranh, sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay của tên biến thái đó, chỉ là tôi hận, tôi hận mình không có khả năng cứu mẹ. Nếu ông tranh thủ một chút thời gian, không để cho mẹ tôi rơi vào tay của tên biến thái đó…” Tư Kiến nói xong những lời này, lệ đã rơi đầy mặt, nhưng biểu tình lại bình tĩnh kỳ lạ.

Nghe xong những lời này, rốt cục tôi cũng hiểu tại sao Tư Kiến lại tỏ ra bình tĩnh như vậy khi biết mẹ mình đã qua đời. Có lẽ nó đã sớm chuẩn bị việc mẹ mình mất đi, hơn nữa với tính cách rất kỳ quặc và bất thường của nó là bởi vì nó có một tuổi thơ tồi tệ, tạo cho nó rất nhiều bóng ma tâm lý.

“Ngươi hận ta là đúng, nhưng không nên đem hận ý đó dồn hết lên người ta, lúc đó ta và Phượng Quân đã không còn quan hệ gì nữa, cho dù ta có muốn cứu nàng, cũng là danh bất chính ngôn bất thuận, chờ khi ngươi lớn lên sẽ hiểu, nhân gian có rất nhiều điều bất đắc dĩ, không phải đơn giản như ngươi nghĩ. Nghe những lời này của ngươi, ta cũng rất hối hận, nhưng… Ài…” Lúc này tôi không biết phải giải thích với Tư Kiến như thế nào, sự tình đã phát sinh, mọi thứ đều đã thành định cục. “Cho dù ngươi có hận ta, ngươi cũng không nên làm thương tổn đến mẹ nuôi của ngươi bây giờ, chính là Khả Hân, tuy rằng cô không phải là mẹ ruột của ngươi, nhưng lại đối xữ với ngươi như con ruột mà ngươi làm những việc này làm sao có thể xứng với cô ta?”

Sau khi trầm tư một hồi, tôi mới nghĩ đến đề tài đã đi quá xa, trong lòng tôi chuyển đề tài để vơi đi nỗi đau đối với Phượng Quân, tôi không muốn nghe về nàng nữa, bởi vì sự tình đã phát sinh, không cách nào vãn hồi, biết được cũng chỉ làm tăng thống khổ trong lòng mình thêm. Tôi vốn không muốn cùng Tư Kiến nói chuyện về Khả Hân, nhưng nếu đã nói đến phần này, tôi không thể không nhắc tới đề tài mẫn cảm mà mình không muốn nói.

“Tôi thừa nhận, lúc ban đầu tôi quả thật có ý nghĩ trả thù, nhưng về sau tôi không còn ý nghĩ này nữa, đối với… mẹ Hân, tôi gọi bà là mẹ, tôi thật lòng biết ơn, bởi vì trên người mẹ Hân tôi cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu giống như mẹ ruột của tôi, lúc đầu tôi có ý định trả thù ông, nhưng sau khi ở bên mẹ Hân, tôi thật sự yêu nàng, thật sự là có tình mẫu tử, cũng có tình yêu!” Tư Kiến nghe tôi nhắc tới Khả Hân, trong mắt hiện lên một tia nhu tình, ngữ khí không khỏi dịu đi. Khi nói chuyện, trong mắt còn mang theo nhớ nhung và mê ly.

“ĐỦ RỒI! Cô ta là mẹ của ngươi, ngươi không bao giờ có được cô, ngươi không biết tình yêu là gì, đây là những suy nghĩ ngây thơ không thực tế điển hình của bọn trẻ con như ngươi… sau khi qua Mỹ, hãy cố gắng học hành, sửa chữa quan điểm sống của ngươi, con đường phía trước còn rất dài…” Nhìn thấy bộ dáng của Tư Kiến như vậy, nghĩ đến Phượng Quân, nghĩ đến Khả Hân, tôi không khỏi lên tiếng quát cắt ngang lời nói của nó. Tôi rất phấn khích khi nói phần đầu, nhưng cuối cùng tôi vẫn nhẹ giọng, dù sao thì cũng đã đưa ra quyết định, sau này nó sẽ không quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, hơn nữa cũng coi như hoàn thành lời dặn dò của Phượng Quân, chuyện xảy ra trước kia coi như là một hồi ức.

“Ông định cả đời cũng không cho tôi trở về sao? Hay là ông không thể nhìn thấy mặt tôi?” Tư Kiến nghe tôi nói, thế mà không có biểu hiện thất vọng, ngược lại lộ ra ý cười, trong mắt mang theo cảm xúc không rõ ràng.

“Ta sẽ để Lãnh Băng Sương chiếu cố ngươi, cho đến khi ngươi có thể tự lập tự sinh hoạt, mở đường cho ngươi…” Tôi không trả lời Tư Kiến, chỉ chặn nó lại bằng sự khéo léo của người lớn.

“Ha ha, không sao, tôi đã quen rồi. Nói thật, lớn lên trong gia đình đó đã cho tôi nhìn thấy rất nhiều thăng trầm lạnh lẽo, đây cũng là nguyên nhân tại sao tôi trưởng thành hơn so với các bạn cùng lứa, có một số lời tôi vốn không muốn nói, nhưng nhìn thấy ông bình tĩnh như thế, tôi quyết định nói cho ông biết. Ông có biết nguyên nhân chân chính tại sao tôi hận ông không? Tại sao mẹ tôi vĩnh viễn không quên được ông, tại sao mẹ tôi lại bị ngược đãi, tại sao tôi bị đánh và bị đưa sang Trung Quốc từ nhỏ?” Tư Kiến thở dài một hơi như một người trưởng thành, trông rất bình tĩnh, ẩn ý trong lời nói khiến cho tôi, một người trưởng thành có kinh nghiệm phong phú trong xã hội này cũng không hiểu.

Trong lời nói của Tư Kiến, tựa hồ như tất cả những chuyện này không phải đơn giản như vậy, hình như có liên quan đến tôi. Chỉ là sau khi Phượng Quân kết hôn, tôi đã cắt đứt liên lạc với nàng, chính vì sợ phá hoại gia đình nàng, chuyện này có liên quan gì đến tôi?

“Thế nào? Ông cảm thấy hoang mang? Ông có dám đi giám định quan hệ cha con với tôi không?” Tư Kiến nhìn bộ dáng nghi hoặc của tôi, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh nói. Mà lời nói cuối cùng của nó làm cho tôi ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ, cảm giác như bị sét đánh từ đỉnh đầu xuống chân.

“Giám định quan hệ cha con? Ta và ngươi?” Lúc này tôi không thể tin được, nó bảo tôi đi giám định quan hệ cha con với nó… là tôi với nó, hay là nó với người khác?

“Thế nào, Từ Kiên tiên sinh, ông có dám không?” Tư Kiến nghe tôi nói, từ từ đi tới trước mặt tôi. Lúc này vóc dáng cao cao của nó đứng sừng sững ở trước mặt tôi, cúi đầu nhìn xuống tôi đang ngồi trên ghế, trong mắt mang theo vẻ khinh miệt.

“Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không biết…” Sau khi bình tĩnh lại, tôi cảm thấy suy nghĩ của Tư Kiến rất buồn cười, chẳng lẽ nó không biết tôi là một người vô sinh sao? Đây là chuyện mà ai cũng biết, cũng là trò cười lớn nhất và đau buồn nhất trong lòng tôi.

Suy nghĩ của tôi như trở lại thời điểm quen biết Phượng Quân, tôi cùng nàng quả thật có phát sinh quan hệ, mà lần đầu tiên của nàng, nàng cũng xác thực với tôi. Đây cũng là nguyên nhân tôi đối với nàng vẫn nhớ mãi không quên, dù sao một cô gái đã đem sự trinh nguyên quý báo nhất của mình không hề do dự cho ngươi, làm sao ngươi có thể không nhớ nàng cả đời sao? Tôi và Phượng Quân quan hệ tình dục chỉ có một lần, chính là cái đêm chúng tôi chia tay, nàng không thể không chấp nhận sự thật đã bị cha mẹ gả cho người Châu Phi, mà lúc hai chúng tôi yêu nhau, tôi vẫn luôn đối xử với nàng một cách tôn trọng, tôi vẫn muốn giữ lại lần đầu tiên của chúng tôi cho đêm tân hôn, nhưng tất cả giấc mơ đều tan vỡ.

Vào cái đêm đó, tôi hoàn toàn không biết, Phượng Quân vẫn hẹn tôi một cách bình thường, lúc đó hai chúng tôi ở chỗ tôi uống bia, bởi vì trước kia nàng chưa bao giờ uống rượu, mặc dù cảm thấy rất lạ, nhưng tôi vẫn uống với nàng. Nhưng không biết tại sao đêm đó, bình thường tửu lượng của tôi rất tốt, nhưng tôi chỉ uống một chút là say rồi bất tỉnh! Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình nằm trên giường, trên giường còn lưu lại mùi nội tiết tố nồng đậm, mà ở giữa giường có một đóa hoa mận đỏ tươi, trên tủ đầu giường bên cạnh, có một bức thư xếp thành hình trái tim.

Khi tôi mở bức thư hình trái tim ra, tôi mới biết hết thảy, Phượng Quân đã bị cha mẹ gả cho một doanh nhân giàu có người Châu Phi, thậm chí ngày kết hôn đã được ấn định. Sau khi đọc xong bức thư, tôi vội vàng gọi điện thoại cho nàng, nhưng điện thoại không thể kết nối, tôi tuyệt vọng chạy đến nhà cha mẹ nàng, nhưng kết quả bị từ chối, sau đó liền mất đi liên lạc với nàng, mãi cho đến khi Phượng Quân lâm chung nhìn thấy nàng lần cuối…

… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://bimdep.pro/nuoi-soi-trong-nha/

Suy nghĩ của tôi từ trong hồi ức trở về, tôi không ngờ hôn nhân của Phượng Quân lại ra nong nỏi này? Trong khoảng thời gian mất đi Phượng Quân, không chỉ một lần tôi nghĩ đến tự tử, cho đến khi tôi gặp được Khả Hân, chính sự quan tâm và yêu thương của nàng đã khiến cho tôi bước ra khỏi bóng tối và bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc.

Chẳng lẽ đêm đó cùng Phượng Quân… nàng đã mang thai? Chẳng lẽ Tư Kiến thật sự là con của tôi? Tôi cẩn thận nhìn hai má của nó, ngoại trừ thân hình vạm vỡ và nước da ngăm đen, khuôn mặt của nó thật đúng là có một vài điểm giống tôi, nhưng tất cả những điều này đều quá khoa học viễn tưởng, tôi không thể tin được, chẳng lẽ bác sĩ chẩn đoán sai, tôi không phải là phế nhân? Tôi cùng Khả Hân vẫn vô sinh và đã đi kiểm nghiệm với cô, chẩn đoán của bác sĩ không thể sai được.

“Nhớ lại chưa? Từ Kiên tiên sinh, có dám làm giám định quan hệ cha con hay không?” Tư Kiến luôn im lặng chờ, lời nói của nó đã cắt đứt suy nghĩ của tôi.

Sau khi hồi tưởng lại, tôi đột nhiên cảm thấy có chút bất an, không còn sự kiên định như vừa rồi, trong lòng tôi lúc này cũng không biết là cảm giác gì? Phấn khích? Nếu như mình thật sự có con trai, chẳng phải là sẽ bù đắp tiếc nuối trong lòng tôi sao? Nhưng nếu kẻ xâm phạm và làm ô uế vợ yêu của tôi lại là con ruột của tôi thì tôi phải làm sao đây? Tôi nên làm gì bây giờ? Nếu hết thảy đều là hư kinh thì sự tình có thể tiếp tục yên ổn, trong lòng cũng không có hối hận.

“Lãnh Băng Sương, cô vào đây…” Tôi bức thiết muốn biết đáp án. Nếu như tôi và Tư Kiến đến cục công an để làm xét nghiệm quan hệ cha con thì thủ tục sẽ rườm rà, hơn nữa thời gian chờ sẽ rất lâu, cho nên tôi muốn nhanh chóng biết đáp án, chỉ có thể tìm Lãnh Băng Sương hỗ trợ.

“Có chuyện gì? Từ Kiên…” Sau khi nghe tiếng kêu của tôi, Lãnh Băng Sương vội vàng đẩy cửa tiến vào, trên mặt mang theo một tia lo lắng. Nghe tiếng kêu của tôi, nàng còn tưởng rằng tôi đã xảy ra chuyện, ánh mắt quét qua Tư Kiến, trong mắt mang theo vẻ cảnh cáo và đề phòng.

“Cô giúp tôi một việc này, làm giám định quan hệ cha con cho tôi và Tư Kiến, càng sớm càng tốt!” Tôi không do dự, trong lòng bức thiết muốn biết đáp án cho nên không giấu Lãnh Băng Sương.

“Anh…” Sau khi nghe tôi nói, Lãnh Băng Sương sửng sốt, trên mặt mang theo kinh ngạc, càng nhiều hơn là lo lắng, nàng há miệng nửa ngày nói không ra lời. Nhìn bộ dáng của nàng, tôi cảm thấy có cái gì không đúng, bởi vì trong mắt nàng dĩ nhiên có lo lắng, nhiều hơn nữa là không muốn.

“Chẳng lẽ cô đã biết?” Nhìn thấy bộ dáng của Lãnh Băng Sương, tựa hồ như đã sớm biết trước, tôi không khỏi thót ra câu hỏi, dựa vào thực lực và nhân mạch của nàng, tôi tin tưởng kênh thông tin của nàng nhất định rất rộng lớn.

“Không, không, vậy… tôi sẽ thu xếp ngay bây giờ…” Sau khi nghe tôi hỏi, biểu tình của Lãnh Băng Sương hiện lên một tia bối rối và phủ nhận, sau đó trực tiếp xoay người ra khỏi phòng để đi an bài. Biểu hiện của nàng làm cho tôi nghi hoặc, nhưng lúc này tôi quan tâm không phải là những thứ này.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại tôi và Tư Kiến, lại lâm vào yên tĩnh. Tôi không có cách nào bình tĩnh lại được, mà Tư Kiến ngược lại có vẻ rất thản nhiên, trực tiếp đi đến cái ghế bên cạnh ngồi. Trong lòng tôi có chút kỳ vọng, nhưng cũng có chút sợ, nếu nó thật sự là hạt giống của tôi lưu lại, vậy tôi nên đối xử với nó như thế nào?

Mặc kệ nó có phải là con trai của tôi hay không, cách đối đãi cũng giống như nhau, cho dù hiện thực có là như vậy, tôi cũng bất lực.

Thời gian trôi qua từng phút, tôi không ngừng nhìn đồng hồ. Khi thời gian trôi qua tròn 22 phút, cửa phòng lại mở ra, đi vào là Lãnh Băng Sương, mà phía sau nàng có mấy người mặc áo khoác trắng đi theo, giống như nhân viên y tế.

“Nếu như dùng tóc xử lý, thời gian hao phí tương đối dài, nếu như muốn biết kết quả nhanh thì phải lấy máu xét nghiệm…” Sau khi vào cửa, một trong những bác sĩ mở miệng nói, giống như đang nói với tôi và Tư Kiến, cũng giống như đang nói với Lãnh Băng Sương.

Sau khi nghe những lời này, nàng nhìn tôi, không biết tại sao, trong mắt có sự miễn cưỡng, mấy lần đều ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Lấy máu đi…” Tôi trực tiếp duỗi một cánh tay ra, Tư Kiến ở bên kia cũng hờ hững duỗi cánh tay ra. Nhóm bác sĩ đứng sau lưng Lãnh Băng Sương không nhúc nhích, nàng nhìn tôi hồi lâu, thở dài, khẽ gật gật đầu, đám bác sĩ kia mới chia làm hai nhóm đến lấy máu cho tôi và Tư Kiến.

Nói thật, một đại trượng phu như tôi thực sự bị choáng váng, tuy rằng tiêm không đau lắm, nhưng nhìn thấy kim đâm vào người mình, trong lòng tôi vẫn rất sợ. Thường thường sau khi tiêm xong, lòng bàn tay của tôi đều đổ mồ hôi, hơn nữa còn bị hoảng hốt, nhưng lần này tôi lại không có nỗi sợ hãi đó, trong lòng chỉ có ám ảnh.

Khi lấy máu xong, các bác sĩ mang theo mẫu máu rời đi, còn Lãnh Băng Sương thì đứng tại chỗ bất động, nhìn tôi do dự muốn nói lại thôi, biểu tình trên mặt vô cùng bối rối.

“Cô có gì muốn nói với tôi?” Chẳng qua là tôi dùng cách tán gẫu để qua thời gian. Thấy bộ dáng của Lãnh Băng Sương, tôi không khỏi mở miệng hỏi, bởi vì lúc này thời gian chờ thật nhàm chán, không bằng tìm người nói chuyện để giết thời gian.

“Ngươi ra đại sảnh đi…” Lãnh Băng Sương nhìn Tư Kiến nói. Chỉ là trong lời nói không có nghiêm khắc như trước, phảng phất như mang theo một chút khí vô lực.

Tư Kiến nghe Lãnh Băng Sương nói xong, vội vàng đứng dậy ra khỏi phòng, nó đã mất đi cái vẻ ngạo mạn vừa rồi. Ở trước mặt Lãnh Băng Sương, nó không hề giả bộ sợ hãi, dù sao thiếu chút nữa nó đã bị nàng tra tấn đến chết, nội tâm nó có bóng ma, có lẽ sẽ sợ nàng cả đời.

“Cô có biết chuyện này không?” Lúc này có thời gian rảnh rỗi, rốt cục tôi cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng, cũng không biết mình có giọng điệu và thái độ gì.

“Tôi thật sự không mong Tư Kiến biết chuyện này…” Nói xong câu đó, Lãnh Băng Sương nhìn tôi. “Nhất định là nó đã nhìn thấy nhật ký của Phượng Quân, vì vậy tôi đã nói với anh…” Lãnh Băng Sương chỉ khẽ gật đầu.

…”Thật ra, tôi cũng đã đọc cuốn nhật ký đó, trong khoảng thời gian anh đi Châu Phi, tôi vẫn phái người bảo hộ anh. Khi người của tôi phát hiện chuyện của anh và Phượng Quân, họ đã mang di vật của nàng cho tôi, đó là nhật ký của nàng…” Lúc Lãnh Băng Sương nói những lời này, cô không dám nhìn mắt tôi, trong biểu tình mang theo một tia sợ hãi, dù sao chuyện như vậy cũng không phải là chuyện vinh quang gì.

Lúc này tôi cũng hiểu ra tại sao khi thu thập và phân loại di vật của Phượng Quân lại không tìm thấy cuốn sổ đó, hóa ra nó đã rơi vào tay Lãnh Băng Sương.

“Tôi đọc cuốn nhật ký đó và biết về quá khứ của anh, đương nhiên thân thế Tư Kiến nữa… nhưng tôi luôn hoài nghi, tôi cũng từng nghĩ đến việc lấy tóc của hai người làm giám định quan hệ cha con, nhưng tôi không có can đảm đó. Thật ra về phần Từ Kiên, có một số việc anh không biết thì tốt hơn, anh thật sự muốn có kết quả sao? Nếu như kết quả thật sự…” Lãnh Băng Sương nhìn bộ dáng của tôi, biểu tình rất bối rối, còn mang theo một tia cầu khẩn.

“Có một số việc nhất định phải đối mặt, không thể trốn tránh được, chỉ là tôi nghĩ không ra, tôi là một người vô sinh mà thật sự có con sao? Ha ha…” Lúc này tôi sờ sờ túi, phát hiện trong túi trống không. Lãnh Băng Sương vội vàng lấy ra một điếu thuốc của nàng, loại thuốc lá nóng và mạnh nhất, châm lửa cho tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, trong lòng rốt cuộc là hy vọng đáp án nào, chính mình cũng không rõ nội tâm của mình vào lúc này.

“Cọp cọp cọp…” Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, kết quả một tùy tùng tiến vào, người tùy tùng mặc đồ đen đưa cho Lãnh Băng Sương một cái túi hồ sơ, trong túi hồ sơ có cái gì, lúc này chúng tôi đều biết. Nàng cầm hồ sơ nhìn tôi và cắn môi, như thể nàng cũng lo lắng như tôi vậy…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nuôi sói trong nhà

Số ký tự: 0