Phần 6
2022-08-21 05:36:00
– Alo mẹ ạ…
– Ừ mẹ đây, mẹ đang đi chợ.
– Mẹ lên với con được không con ở bệnh viện huyện ấy mẹ nhé.
– Hả, có chuyện gì thế con?
– Ánh bị ốm mẹ ạ, con đưa cháu vào viện từ hôm kia, cháu bị sốt cao do hoảng loạn, nay thì đỡ hơn rồi nhưng bác sĩ vẫn cần theo dõi thêm nên chưa ra viện được ạ.
– Sao không gọi mẹ luôn từ hôm đấy, thôi được rồi giờ mẹ về rồi tí bố mẹ lên ngay.
– Vâng ạ, mẹ lên thì lên phòng số 6 khoa Thần Kinh nhé.
Phòng hai mẹ con Vân đang điều trị là phòng dịch vụ có 2 giường đầy đủ tivi và điều hòa. Tuy là dịch vụ nhưng ở một huyện vùng xa như thế này thì trang thiết bị vẫn tương đối cũ kỹ và tậm tịt. Điều hòa thì có nhưng rất yếu, khiến Vân từ mặc kín đáo sau vụ việc hôm trước cô quyết định mặc thoải mái 1 chiếc quần sooc ngắn và áo ba lỗ khoét nách ôm gọn body hoàn hảo của mình 1 phần vì nống thêm là. Cạnh giường 2 mẹ con Vân là giường của 2 mẹ con chị Hằng, con chị là Việt, cậu bé 14 tuổi và vào viện trước 2 mẹ con Vân 2 ngày.
– Em ăn sáng chưa Vân có ăn gì không chị mua giúp?
– Em chưa ạ, chị đi mua ở đâu ạ? Chị ăn gì đấy?
– Chị ăn khoai rồi mua cho thằng Việt bát cháo thôi.
– Thế chị cũng mua hộ em 1 củ khoai còn Ánh thì chút ngủ dậy em cho bạn ấy ăn sau.
– Ừ thế để ý thằng Việt hộ chị nhé.
– Vâng ạ.
Từ hôm xảy ra việc ở nhà ông Tuy giờ Vân mới có thời gian trấn tĩnh lại, nhìn con vì một chút chủ quan của bản thân mà ra như vậy khiên Vân xót xa trong lòng. Cũng may là chỉ hoảng loạn không ảnh hưởng lớn nếu không cô không sống nổi. Tất cả tuổi xuân, sự nghiệp cô đã hy sinh cho con Vân tự hứa với bản thân mình từ giờ trở đi Ánh sẽ được chăm sóc và yêu thương hết mực nhất.
– Mẹ ơi, mẹ ơi.
– Sao thế cháu? Mẹ cháu đi mua thức ăn.
– Buồn tè, buồn tè…
– Vào nvs đi cháu, nhìn Việt tóm chặt vào cu khi kêu tè mà Vân đỏ mặt, không hiểu sao mới 14 tuổi mà dương vật nó to như người trưởng thành vậy.
Vừa vào đến cửa WC thì Việt lại ngoạc mồm ra:
– Sợ ma, sợ ma, buồn tè, buồn tè. Huhu.
– Thế vào đây, Vân đi vào gắt với Việt vì sợ nó hét toáng làm Ánh tỉnh giấc. Rồi Vân kéo nó vào, cũng may thằng bé biết tụt quần và tự đi vệ sinh nếu không Vân chết mất. Vân ngoảnh đi khi thằng bé vạch quần ra và bắt đầu tè.
– Xè xè tiếng thằng Việt tè nhưng nước lại bắn lung tung cả vào chân Vân làm Vân phải quay lại. Thì ra dương vật cu cậu cương cứng lên không chúi xuống đi vệ sinh được mà nó phun lên tung tóe, khiến Vân á 1 tiếng và bước lùi lại.
– Hiện ra trước mắt Vân là 1 cái dương vật hồng to và dài. Ực bản năng giống cái làm Vân nuốt nước bọt. Mất gần 1 phút thằng bé mới tè xong. Nhưng nó vẫn đứng yêu và kêu la đau đau rồi chỉ vào dương vật.
– Đau đau, mẹ ơi đau, đau.
– Đợi một chút Việt mẹ cháu sắp về rồi. Vân bối rối…
– Đau đau huhu.
– Để cô gọi bác sĩ.
– Sợ ma, sợ ma. Huuh. Nó giật tay Vân.
– Sao thế con, Việt ơi. Hằng đẩy cửa tay xách đồ bước vào.
– May quá chị ơi em cho bạn ấy đi tè nhưng bạn ấy vẫn kêu đau, em định gọi bác sĩ chị ạ.
– Không sao đâu em, để chị, cầm giúp cái này hộ chị ra ngoài.
– Vân đỡ lấy rồi bước ra, Hằng kéo cửa lại.
– Được chưa, được chưa con.
– Có cần em giúp gì không chị? Vân vọng vào.
– Không cần đâu em, chắc bạn ấy bị ngứa do không quen gãi rồi kêu đau thôi, để chị tắm cho bạn í là được.
– Vâng ạ. Rồi Vân thấy tiếng mở vòi hoa sen trong WC.
Rồi cô cũng không để ý mang khoai ra hành lang ngồi ăn, một lúc sau Vân quay trở lại khi nghe thấy tiếng Ánh gọi và hơi ngạc nhiên khi vẫn thấy Việt mặc bộ đồ hồi nãy.
– Mẹ ơi con đói. Ánh nói, ừ để mẹ đánh răng cho rồi ăn cháo con nhé.
– Vâng ạ.
– Ánh nhà em khi nào được ra viện?
– Em cũng chưa biết chị ạ, chắc hết tuần này ấy ạ.
– Cu Việt thì sao hả chị?
– Chắc cũng vậy em ạ. Nhưng chị cũng mệt mỏi với nó lắm, cứ thỉnh thoảng lại phải vào đây, trước nó cũng chăm ngoan mà thành ra như giờ.
– Bị bệnh thì liên quan gì đâu chị, có ai muốn đâu chị?
– Ừ nhưng cái này khác em ạ.
– Thế bạn nhà em bị làm sao?
– Ah bạn nhà em bác sĩ nói bị sang trấn tâm lý mạnh, kiểu sợ quá nên phát hoảng ấy chị, may là cháu cũng bị thể nhẹ, không em chết mất.
– Ừ hzaii. Thế là may em ạ.
– Thế bạn nhà chị là cụ thể bị sao ạ, em thấy bạn í hôm trước vẫn lấy sách ra đọc mà ạ.
– Trước nó cũng như thế ấy. Chuyện của chị cũng dài mà cũng do chị nữa. Có dịp chị kể em nghe sau.
– Vâng giờ có bệnh mình cứ cố gắng chị ạ.
Thoáng chốc đã hết buổi trưa, 2 bệnh nhân đã ngủ chỉ còn 2 bà mẹ với nhau.
– Này em đi thế này con nhỏ ai chăm?
– Ơ em đâu có bé nào nữa.
– Thê sao ngực căng thế kia, thỉnh thoảng chị còn thấy rỉ sữa nữa.
– Ah, em vẫn có sữa từ hồi sinh Ánh í ạ, mãi vẫn chưa hết, không hiểu vì sao.
– Thật hả em?
– Vâng ạ, e giấu c làm gì.
– Em có bí quyết gì không, chứ bình thường người ta 1 năm là hết sữa rồi mà.
– Em không ạ, chỉ là em vẫn cho Ánh bú và ăn uống đầy đủ thôi ạ. Với em cũng sợ béo nên thấy mọi người bảo cho con bú thì mới không bị béo nên em cứ cho bú từ bé thành quen í ạ. Bao giờ Ánh chán thì thôi chứ em không có ý định cai.
– Chị sao thế ạ? Vân hỏi khi thấy Hằng thừ người ra.
– Chị cứ tưởng em có bí quyết gì thì truyền lại cho chị.
– Cho chị, chi đang nuôi con bé ạ.
– Không cho thằng Việt.
– Việt??? Vận trợn tròn mắt.
– Ừ em nghe đúng đấy.
– Thế bạn ấy thế nào mà chị vẫn cần cho uống sữa ạ.
– Chị không định kể cho em đâu, nhưng không hiểu sao chị thấy em với chị có duyên, chị sẽ kể cho em nghe, hy vọng em giữ bí mật cho chị.
– Vâng ạ. Em hiểu mà.
– Nhà chị cũng gần đây nhưng cũng rất lâu rồi chắc 15 năm chị chưa về nhà, nhà chị ở xã Quảng Thịnh.
– Quảng Thịnh ạ?
– Ừ chị con nhà ông bà Tuy Mơ.
– Hả. Vân nghe như sét đánh ngang tai.
– Sao thế em?
– Chị có thấy em là người tốt không?
– Có.
– Chị có tin em không?
– Có.
– Thế em cũng có 1 câu chuyện muốn kể cho chị nghe, nhưng thế này cho nhanh, 2 chị em mình cùng viết ra điện thoại bằng tin nhắn xong rồi gửi cho nhau. Dù thế nào cũng hứa bí mật và không được làm gì ảnh hưởng đến đối phương. Chị đồng ý chứ?
– Nghiêm trọng thế hả em?
– Vâng, Vân nghiêm túc.
– Được chị đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro