Phần 7
2024-08-05 22:20:38
Tôi với Phương càng ngày càng cảm thấy 2 đứa ngần ngũi hơn trước, em Phương không còn cầm quyển sách che mặt khi nói chuyện với tôi nữa, tôi với em như kéo dài được hơn thời gian nói chuyện, lần trước mỗi lần chỉ nói được khoảng 5 – 7 câu, nhưng bây giờ đã nói được nhìu hơn, những tin nhắn buổi tối cũng đéo kéo dài hơn khoảng 1h.
Từ 1 người con gái chỉ biết im lặng nghe tôi hỏi câu nào thì trả lời câu đó, bây giờ thì lại khác thay vào bộ mặt im lặng đó là những tiếng cười, những câu nói vui đùa của em Phương.
Từ 1thằg đêm nào cũng nằm vắt tay lên trán suy nghĩ về những cách để tán đổ em Phương, bây giờ thì lại khác hằng đêm tôi không phải thức để suy nghĩ nữa, mà là những giấc ngủ ngon, những giấc mơ đẹp.
Tôi vẫn chưa biết được tình cảm của Phương dành cho tôi, đó là tình bạn, hay tình yêu? Con gái thật là khó hiểu thật đấy, lúc em ở bên cạnh tôi, ừ thì em cũng cười, , ừ thì em cũng nói chuyện nhiều hơn lúc trước, ừ thi em cũng lo lắng cho tôi khi tôi bị xước tay.
Nhưng những thứ đó cũng chỉ giống như là một người bạn, hay đó chỉ là một tình cảm thoáng qua của em..
Phải làm sao, làm sao để biết được em coi tôi là tình bạn hay tình yêu, phải làm sao
Cứ yêu đơn Phương này, thì người đau lòng nhất, không ai khác ngoài tôi
Nhưng khi vô tình, tôi thấy em đang nói chuyện với một thằng nào đó trong lớp, dù biết em chỉ bàn 1 công việc nào đó.
Lúc đấy, tôi cảm nhận được sự ức chế, tôi biết là tôi ghen, ghen quá lỗ, chỉ có một việc nhỏ nhoi như vậy mà tôi đã tức giận như thế, thì làm sao có thể chịu nổi được khi em không yêu tôi, dù tôi và em vẫn chưa là gì của nhau.
Buổi sáng tôi lại được thêm 1 nhiệm vụ mới đó là, chở em Phương đi học, còn chị Huyền thì cho ny chị ý chở đi.
Hôm nay cũng vẫn nhiệm vụ cũ, tôi đi trên con wave tới nhà em Phương, không khí buổi sáng trong lành thật đó, tôi vừa đi vừa hít những không khí trong lành đó
Những người tập thể dục bên những gốc cây vỉa hè, những chiếc xe máy bon bon trên đường thỉnh thoảng lại phát lên tiếng“bíp”“bíp”, những tốp học sinh dàn hàng ngang hàng 3, tuy biết đường rộng đủ để đi hàng 3, nhưng mấy bạn này không học GDCD hay sao mà không biết luật giao thông nhỉ.
Tới nhà em Phương, thì thấy em đang đứng ở cổng đợi tôi, tôi thích tính cách này của em, không muốn làm người khác phải đợi mình, đúng vậy hình như tôi rất ít khi phải đợi chờ em, dù có chờ thì cũng chỉ có khoảng 5p là cùng, những lần rủ em đi chơi, em đều thay đồ rất nhanh chả biết có trang điểm hay không mà nhanh thật.
Nhưng em không chuẩn bị trước, có lần tôi đến đưa em đi chơi, em chạy ra mở cổng bảo đợi em thay đồ, tôi cũng nghĩ như các anh em trên truyensextv.com hay kể là phải đợi 30p này nọ, nhưng em lại khác, em thay đồ rất nhanh, chạy vèo vào nhà 5p sau chạy ra, mà vẫn giữ được nét đẹp hiếm có của em.
– Lên xe – tôi dừng xe ở cổng nhà em, và nói.
– Ăn gì chưa.
– Rồi, đi nhanh kẻo muộn giờ.
– Ừ đi – em Phương vừa nói vừa ngồi lên sau xe.
Em Phương bám nhẹ vào áo tôi, dù chỉ là rất nhẹ(kiểu như nắm áo đó) nhưng thỉnh thoảng có chỗ nào sóc bàn tay mềm mại của em lại chạm nhẹ vào người tôi, Dù chỉ là va chạm nhẹ, rất nhẹ thôi nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự mềm mại ở bàn tay em
– Phương ăn chưa – tôi quay đầu lại nói.
– Ăn rồi hi – em Phương mỉm cười nói.
Nụ cười của em như xóa đi những mệt nhọc trong người tôi, hàm răng trắng sáng kèm theo đó là nụ cười đẹp và bờ môi đỏ mọng, tôi chỉ muốn hôn em, hôn vào bờ môi đó, hôn vào nụ cười đó, để cho khỏa nỗi lòng của một thằng yêu đơn Phương.
Tới trường tôi thả em ở cổng cho em đi vào trước còn tôi ra quán nước ven trường cất xe, nhưng chả bao giờ em chịu đi vào trước cả, toàn đứng đợi tôi rồi vào cùng.
Dù biết đi cùng em giữa sân trường kiểu gì cũng gặp những ánh mắt khinh bỉ, nhưng tôi kệ, kệ những ánh mắt của mấy thằng khinh người đó, để được đi cùng em dù tôi bị bọn nó khinh tới đâu tôi cũng chịu.
Em bước Phương vào lớp, tôi cũng lủi thủi đi về trước cặp mắt khinh bỉ cũng mấy thằng lớp chọn.
Nếu như ngày đó tôi chăm học chút, nếu như ngày đó tôi không cắm đầu vào game online, thì giờ, có phải là tôi đã vào được lớp chọn không, để cho em Phương bớt đi một nỗi trong lòng vì tôi thường nghe thấy lũ học sinh ở trường nói“con kia xinh thế kia mà đi theo thằng ngu học đó” tôi biết em Phương biết điều này, nhưng chắc em không muốn tôi biết nên cứ giấu không nói cho tôi.
Giờ tự trách mình thì cũng đâu có thể tìm lại những gì mình đã mất, những thứ gì đã mất đi thì rất khó để có thể kiếm lại được.
Những ngày đó tôi bắt đầu chăm học lên, những buổi chiều chơi game, thay vào đó là những buổi cầm cuốn sách để học.
Nhưng buổi học ngục mặt xuống bàn để ngủ, thay vào đó là những buổi tôi ngoi cổ lên để nghe cô giáo giảng bài.
Nhưng cố gắng tới đâu tôi cũng không thể nhồi nhét bắt cứ con số nào trong toán học cả, tôi mang cả vở toán 6 để học lại, nhưng cũng không thể, không thể học được, vì tôi đã mất gốc hết rồi.
Giờ ra chơi thằng Dũng gọi xuống căn-tin, nó bảo là bàn chuyện quốc gia gì đó.
Xuống căn-tin chọn bàn ngồi thì nó nói.
– Hôm nay tao bao chú thích uống hay ăn gì cứ tự nhiên.
– Sang giữ, cô ơi cho cháu 4 cái bánh mì, 4 chai nước lọc, 4….
– 4 Mẹ mày, gọi gì lắm thế.
– Mày nói thích ăn gì cứ tự nhiên mà.
– Cũng phải vừa vừa thôi, 1 chai nước lọc thôi, vs 1 chai rồng đỏ cô ơi.
– Thằng kiệt sỉ, vừa này to mồm dõ oai.
– Vào chủ đề chính đây.
– Tự nhiên.
– Tao có việc muốn nhờ mày.
– Bố biết rồi.
– Sao mày biết.
– Có việc thì mày mới chịu bao tao uống nước, mày kiệt bỏ mẹ.
– Bình thường bố bao mày có cần nhờ gì đâu.
– Thôi có gì phun ra luôn đi.
– Tối nay tao tỏ tình em thảo.
– Cái giề – tôi đang uống nước, nghe nó nói mà xuýt sặc.
– Tối nay sinh nhật em thảo, nên tao muốn tỏ tình luôn.
– Tạch luôn khỏi phải tỏ tình gì sất.
– Thế giờ mày có giúp không, ko giúp tao đéo bao nữa – bạn hay thế đấy, có việc nó mới bao, lúc không cần thì kệ.
– Có có, việc gì.
– Đi cùng tao cho đỡ ngại.
– Ồi dào tưởng việc gì to lớn cơ, mấy giờ.
– 7H.
– Ờ đến trở tao.
– Ok, chiều về tao mua quà đã.
Cuộc nói chuyện còn kéo dài thêm một lúc nữa, rồi mới lên lớp, vừa đi lên lớp tôi vừa suy nghĩ.
Thằng này mới quen em thảo được 20 ngày là cùng, sao nó tỏ tình nhanh thế nhể, chả bù cho tôi với em Phương, max nản.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro