Phần 3
2024-06-26 05:36:05
Tôi đi dạy vẽ, đó là một điều rất bình thường.
Học trò của tôi là nữ, cũng chẳng phải chuyện đáng nói.
Có thể đối với người khác mọi việc chỉ đơn giản như vậy, nhưng với tôi, có một điều gì đó thật đặc biệt, dù nó chẳng hiện hữu hay rõ ràng.
… Bạn đang đọc truyện Nữ sinh học vẽ tại nguồn: http://bimdep.pro/nu-sinh-hoc-ve/
Đã ba tuần trôi qua, kể từ lúc tôi bắt đầu dạy vẽ cho em. Ba tuần, nghĩa là chỉ ba lần gặp mặt, nhưng cũng đủ cho tôi nhận ra em là một cô gái rất có hoa tay và cực kì đam mê vẽ truyện tranh. Em đã tự mày mò vẽ khá nhiều, dù rằng chưa nắm được bất kì quy tắc nào. Tôi chỉ được xem vài bức vẽ trước đây của em. Em thích vẽ những nhân vật nữ có mái tóc dài theo kiểu “siêu tưởng”, đặc biệt hơn cả là thích vẽ những anh chàng cao to, bảnh bao và nhìn rất “ngầu”.
Tôi đã từng ngạc nhiên:
– Em thích vẽ nhân vật nam đến vậy à? !
Em gật đầu.
– Và là nam đẹp trai nữa? Chắc là thể loại tình yêu lãng mạn phải không? !
Em lắc đầu.
– Hở? ! Nghĩa là sao? !
– Em… thích những câu chuyện phiêu lưu kìa! – Em nói, giọng có pha lẫn một chút ngại ngùng. Em thích mình là nhân vật chính trong đó, được đi đến nhiều thế giới, gặp gỡ nhiều người khác nhau, kể cả quái vật cũng được!
– Trí tưởng tượng bay xa đó. Nhưng phiêu lưu tức là phải có hiểm nguy, cản trở. Vậy em có tưởng tượng đến những tình huống đó chưa? !
– Dạ… dĩ nhiên là có. Bởi vậy… em mới vẽ ra các nhân vật anh hùng này. Em mong rằng khi mình gặp nguy hiểm, sẽ có một anh hùng đến cứu giúp cho em!
Nói đến đây em lại gãi đầu, cười:
– Tại… tại em thích tưởng tượng ra những câu chuyện như vậy thôi! Nhưng dở ẹc hà, anh đừng cười nhé!
– Cười làm gì. Anh cũng là một người viết truyện mà! – Rồi tôi đột nhiên muốn trêu em: Nhưng mà nè, em phải tưởng tượng thực tế một chút mới hay. Thời buổi này… con gái thì chỉ thấy toàn dê xồm đến chứ làm gì có anh hùng? !
Em hơi buồn, khẽ gật đầu:
– Em biết, nhưng… chẳng lẽ không có người tốt sao anh? !
– Ai biết được, anh chưa thấy ai tốt cả!
Em đột nhiên nhìn tôi:
– Là anh đó… anh đâu có làm gì em, phải không? !
Câu nói của em khiến tôi sững người và thật sự bối rối. Tôi cố nén hơi thở, giữ vẻ bình thản và cố tìm bừa một lý do:
– Anh hả? Chắc tại… anh chưa muốn thôi!
Em ngẩng mặt, tròn mắt nhìn tôi với một vẻ thật khó tin. Chẳng hiểu vì sao, khi nhìn vào khuôn mặt em lúc đó, tôi lại có cảm giác thật ngượng ngùng. Ánh mắt to tròn, phản phất nét gì đó rất ngây thơ, đến mức tôi phải thắc mắc một điều ngớ ngẩn:
– Nhưng mà nè… anh hỏi em một chuyện được không? !
– Dạ được mà. Anh cứ nói đi!
– Lúc đó… là cái lúc mà mình gặp lần đầu đó… ý là lúc… lúc em đề nghị. Nếu như… anh đồng ý thì sao? !
Em hơi ngẩng người, bối rối, nhưng rồi cũng lí nhí nói:
– Dạ… thì… cứ làm vậy thôi!
– Nhưng em là con gái mà, sao lại nói về nó đơn giản quá vậy? ! Vả lại, đổi chuyện đó chỉ để lấy mấy trăm ngàn tiền học, em không thấy tiếc sao? !
Em lắc đầu:
– Không đâu anh! Thật sự… em thích học vẽ lắm. Em không có tiền, nên nếu phải như vậy cũng đáng mà!
Em nói thật dứt khoát, khiến chính tôi mới là người ngạc nhiên, không thể hỏi thêm gì nữa. Ngay vào lúc đó, chắc chắn trong lòng tôi đã có những suy đoán riêng về thân phận của em, và nó cũng phần nào giống với điều mà các bạn đang nghĩ. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt rụt rè và đôi mắt phản ánh sự ngây thơ kia, thêm với cả niềm đam mê của em, tôi thật lòng không bao giờ muốn tin vào suy đoán đó. Ý nghĩ của chính mình, và lại chỉ mong rằng nó sai, điều đó thật mâu thuẫn.
Tất nhiên cuộc sống vẫn là cuộc sống, không phải chỉ có tưởng tượng và những điều mơ mộng, mà còn có cả thực tế.
Buổi đầu tiên học với tôi, em mang theo một sấp khoảng 20 tờ giấy A4 mới trắng tinh. Dĩ nhiên vẽ và luyện nét là một công việc rất hao tốn giấy, và chúng tôi nhanh chóng dùng hết chỗ đó.
Buổi học thứ hai, giấy em dùng chính là sấp giấy cũ kia, đã được tẩy hết những nét chì. Lúc đó, tôi vẫn chưa chú ý lắm, chỉ nghĩ rằng em tiết kiệm.
Buổi học thứ ba, những tờ giấy kia bắt đầu xạm đen và nhàu nát vì những nét chì in hằn phải tẩy xóa quá nhiều lần. Rõ ràng em đã dùng đi dùng lại chúng đến mức như vậy. Tôi đã hỏi rằng:
– Giấy này cũ quá rồi, bụi chì lem nhem làm sao mà thấy gì nữa em. Sao không thay giấy mới đi? !
– Vì… hao giấy quá. Mà tiệm tạp hóa gần chỗ em bán mắc lắm, nên làm thế này đỡ hao hơn!
Em nói, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng pha lẫn bối rối. Biểu cảm đó khiến tôi cảm thấy hơi hối tiếc vì đã buông ra câu hỏi kia. Tôi lại quên mất rằng hoàn cảnh của em cũng đang rất khó khăn, đồng lương ít ỏi phải gởi về nuôi gia đình ở quê xa.
Ngày hôm sau, tôi mang từ nhà theo một sấp giấy mới.
Lần tiếp theo, tôi cũng lại mang theo giấy của mình, mặc dù em đã cố từ chối.
Cuối cùng, tôi quyết định mua luôn hai lốc giấy A4 mới tinh trong nhà sách. Thế là có cái mà thoải mái xài dần, không cần phải nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro