Phần 191
2023-01-22 03:33:00
Năm Tô Mạn 16 tuổi, Tô Huyên làm mẹ, đứng ra đảm nhận trách nhiệm giáo dục giới tính cho con, tính ra thì thời gian này vẫn sớm hơn so với nàng từng được tiếp nhân nhận khi trước một chút.
“Mạn Mạn, thân thể nữ nhân nhà họ Tô rất đặc thù, mà con bởi vì là con của mẹ, trong cơ duyên xảo hợp, nên nhận được di truyền thể chất trước kia của mẹ, thậm chí nghiện tính trong máu càng thêm nồng đậm…”
Tô Huyên nhìn nữ nhi xinh đẹp, trong lòng còn có chút áy náy.
Khi đó nàng và Cố Quân Diệc giống như đi tới miệng vách núi, nghiện tính trở thành một thanh đao treo trên đỉnh đầu, bọn họ đều yêu cầu đối phương làm theo biện pháp của mình, Tô Huyên muốn xả máu, Cố Quân Diệc muốn nàng phát tiết, không ai thuyết phục được ai.
Không ai nghĩ rằng vào đúng thời điểm này, nàng lại mang thai.
Thân thể cực khó mang thai này, cư nhiên lại mang thai!
Tô Huyên rất khiếp sợ, lập tức được Cố Quân Diệc đưa trở về Tô gia.
Bà ngoại Tô giúp Tô Huyên kiểm tra thân thể, phát hiện thể chất của nàng không có biến hóa, vẫn là thân thể cực phẩm, nhưng xao động trong máu đã bình tĩnh lại.
Nói cách khác, nghiện tính đã không còn.
Điều này làm cho Tô Huyên cảm thấy phi thường không thể tưởng tượng nổi, bất luận là mang thai hay là nghiện tính biến mất, đối với một thân thể như vậy mà nói, đều là kỳ tích.
Tô Huyên nhớ tới đã từng nhìn thấy một câu chuyện ngụ ngôn thật giả khó phân biệt, trong một quyển sách cổ Tô gia, trong đó nói vào thời viễn cổ, một con cái sẽ có nhiều con đực, khi đó chỉ có khái niệm giao phối, mang thai sẽ tạo thành suy yếu cho thân thể con cái, khi giao phối sẽ chảy máu rất nhiều, kết quả là, giao phối cùng sinh sôi nảy nở trở thành hai phe đối lập.
Có lẽ là bởi vì lâu như vậy nàng vẫn chỉ có một người đàn ông là Cố Quân Diệc, đã khiến một số thuộc tính của thân thể này thay đổi.
Tuy không có cách nào giải thích rõ ràng, nhưng nghiện tính biến mất, đối với Tô Huyên và Cố Quân Diệc lúc đó mà nói, chính là kết cục tốt nhất, về phần đứa bé, lại càng là đóa hoa nở ra trong kết cục hoàn mỹ.
Nếu như phải nói có cái gì không tốt, thì đó chính là sau khi Tô Mạn sinh ra, bọn họ phát hiện được rằng, huyết mạch cùng nghiện tính kia không phải là đã biến mất, mà là di truyền, cái gọi là sinh sôi nảy nở, thật đúng là quá phi thường.
Vận mệnh kỳ diệu lấy hình thức “thế hệ tiếp theo”, chấm dứt thống khổ cùng rối rắm của thế hệ này.
Ngày đó ánh mặt trời vừa vặn, biết được nghiện tính đã hoàn toàn biến mất, Tô Huyên bị Cố Quân Diệc ôm chặt vào trong ngực, nam nhân kia cái gì cũng không nói, lại có từng giọt nước ấm áp theo cổ nàng trượt xuống.
Tô Huyên biết, trận tranh đấu với nghiện tính này, không chỉ không làm cho bọn họ tách ra, còn làm cho tình cảm của hai bên càng thêm sâu sắc. Nghiện tính rời đi, thay vì nói là vì đứa nhỏ, chi bằng nói, là bởi vì cả hai bên đều không muốn buông tay.
Từ trong hồi ức thanh tỉnh lại, Tô Huyên rất áy náy, tình yêu của nàng và Cố Quân Diệc, cuối cùng nhờ con gái mà được thành toàn, mới có thể có được kết quả hoàn mỹ nhất, nàng thân là người mẹ, nhưng con gái lại vì nàng mà tiếp nhận tất cả, thật sự là đảo lộn.
Tô Huyên đem toàn bộ kinh nghiệm mình tổng kết được nói lại cho Tô Mạn biết, bao gồm tần suất nghiện tính, biện pháp giải quyết, nói cho nàng biết không cần vì vậy mà rối rắm, cũng không cần bởi vì thân thể mà có gánh nặng gì, tình ái là chuyện tốt đẹp.
Chờ đến khi nàng nói xong toàn bộ, mới phát hiện trong mắt Tô Mạn mang theo mười phần kinh ngạc.
“Khụ, Mạn Mạn, con cũng không cần phải hoảng loạn…”
Lời trấn an vừa nói được một nửa đã bị cắt đứt, chỉ nghe Tô Mạn đau lòng nhức óc nói:
“Mẹ, thân thể thích hợp làm Hải Vương (ý là bắt cá nhiều tay) như vậy, mẹ cư nhiên lại chỉ có một mình ba, thật sự là… lãng phí!”
Sau khi phát hiện con gái mình thật sự thích quan hệ tình dục, lại thêm trời sinh tính tình tùy ý vô biên, Tô Huyên ngược lại là yên lòng, trên đời này có người trọng dục, có người trọng tình, mỗi người đều có cách sống của họ. Không cần phải thuyết phục, cũng không cần yêu cầu lẫn nhau, chỉ cần Mạn Mạn thông suốt, vĩnh viễn sẽ không làm cho mình không vui.
Nghĩ tới đây, Tô Huyên quay đầu lại nhìn người đàn ông vĩnh viễn canh giữ bên cạnh nàng cách đó không xa, khóe miệng bất giác mỉm cười.
Đối với nàng mà nói, khi còn trẻ, có lẽ sẽ trầm mê vào trong khoái ý nhất thời, coi tình cảm như vật phẩm, có cũng được, không có cũng không sao. Nhưng trải qua ngàn vạn cánh buồm mới phát hiện, so với kích thích nhất thời, sánh bước bên nhau đi đến cuối cuộc đời mới là thứ họ cần nhất.
Cố Quân Diệc, có anh thật tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro