Phần 63
2020-11-12 08:29:00
Căn biệt thự của Kenny thật đồ sộ, nằm trên bờ sông Sài Gòn. Ánh đèn vàng thắp sáng khắp nơi, phản chiếu lên bờ tường sơn trắng thật nguy nga tráng lệ.
Tâm đi song song với Diễm Phương bước vào. Phía sau là Hà vừa dáo dác nhìn quanh vừa bỉu môi như thầm so sánh với nhà mình. Tâm hôm nay thật đẹp, bộ đầm Armani màu nude ôm sát cơ thể, nổi bật từng đường cong của nàng, cổ rũ xuống vừa đủ phơi bày nửa bộ ngực căng tròn phập phồng của nàng, phần lưng trống hoàn toàn chỉ hai sợi dây bắt xéo mỏng manh yếu ớt. Diễm Phương đi theo tông quý phái, nhưng không kém phần khêu gợi. Chiếc đầm Kennieth Cole ren đen, phủ đến gót chân, những đường cong của cơ thể lồ lộ dưới lớp ren mỏng.
– Xin chào… Xin chào… Rất hân hạnh được đón tiếp… – Kenny hồ hởi bước đến, hắn lịch thiệp đúng phong cách của một quý ông, đặt lên má Diễm Phương và Tâm hai nụ hôn nhẹ.
– Mời ra sau nhà… – Kenny hướng dẫn hai người.
Tâm thoáng khó chịu với bàn tay của hắn đặt lên eo mình, xoa nhẹ nhẹ như cảm nhận bờ mông nàng đung đưa theo từng bước chân.
Tay nàng bóp chặt chiếc ví, bên trong có một liều thuốc của Thành đưa. Liều thuốc kích thích của Hồng, người phụ nữ năm nào đã qua đêm và có cảm tình với anh. Anh đã tìm lại cô ta xin được nó. Đây là vũ khí bí mật của nàng, tuy vẫn chưa biết dùng vào việc gì, nhưng nó giúp nàng yên tâm hơn khi bước chân vào hang hùm.
Sau nhà là một chiếc hồ bơi và một bồn jacuzzi ngoài trời, ánh sáng lung linh xanh biếc. Tâm chợt nhìn thấy Thành tươi cười đứng ngay cạnh hồ bơi đang nói chuyện với mấy người phụ nữ. Tâm như không nhìn thấy anh, toan bước qua.
– Ah… Xem ai đây… – Diễm Phương reo lên.
– Chào chị Diễm Phương… Chào em… – Thành mỉm cười lịch sự.
Tâm chỉ gật đầu, nàng khẽ nhìn sang đón ánh mắt của người phụ nữ đố kỵ đang nhìn mình. Cô ta đỏ bừng hai má, cúi đầu xuống. Cô ta khẽ cúi đầu chào mọi người rồi bước ra xa. Biểu hiện của cô ta làm Tâm nhớ đến khi mình lần đầu đối diện với Diễm Phương.
– Lâu quá không gặp. Dạo này cậu khỏe không? Mà… cậu quen Kenny à? – Diễm Phương làm ra vẻ khó hiểu.
– Ah… Thành là Trưởng bộ phận bán hàng online của Poison đấy… Sao mấy người quen nhau? Trái đất tròn sao? – Kenny xen vào.
– Tôi… – Thành ấp úng.
– Chỉ là chuyện cũ thôi! Không đáng nhắc tới. – Tâm nói giọng lạnh băng, không vương chút tình cảm.
– Phải… Phải… Không đáng nhắc tới… – Ánh mắt Thành buồn bã nhìn thoáng qua Tâm.
Diễm Phương quan sát biểu hiện của hai người, suy nghĩ cô chợt mâu thuẫn.
“Họ thật sự không có quay lại với nhau sao? Không, mình không nên để tụi nó che mắt nữa. Để xem chúng diễn được tới mức nào!”
Khách mời của buổi tiệc rất ít, chỉ vài người. Tâm nhíu mày nhận ra năm gã bạn trong nhóm của Kenny. Họ hoàn toàn ra vẻ như chưa hề gặp nàng, lịch sự tới chào hỏi, tung hô khen ngợi sắc đẹp của nàng. Tâm tươi cười vui vẻ như không nhớ gì. Nói về diễn xuất nàng không tin họ nổi trội hơn mình.
Tâm chỉ nhấp môi một ít rượu, rồi quan sát phản ứng của cơ thể, tuy không tin họ dám dùng cách bẩn thỉu đó với thân phận nàng hiện nay. Nhưng vẫn nàng phải đề phòng. Ở nơi này chỉ có anh và Hà là nàng tin tưởng được.
Thành lại biểu hiện hoàn toàn ngược lại với Tâm. Anh uống rất nhiều rượu đến nỗi mặt mũi đỏ bừng lên, ánh mắt buồn vời vợi từ xa lén nhìn nàng.
– Còn yêu sao? – Đột nhiên Diễm Phương bước đến sát bên, tựa hẳn bộ ngực mềm mại lên cánh tay anh.
– Không, chuyện cũ rồi… Chị đừng nhắc tới nữa. – Anh nói nhỏ, khóe mắt đỏ lên nhìn Tâm.
– Cậu có biết rằng phụ nữ luôn thương cảm trước một người đàn ông thất tình không? Cậu đang làm lòng tôi xao xuyến đó. – Bộ ngực cô ta cọ cọ qua lại.
Thời gian qua thật chậm, khi Tâm bắt đầu mất kiên nhẫn với chuyện phải tươi cười rước chuyện với đám đàn ông đạo đức gỉa quanh mình. Đám chị em phụ nữ dần về hết, Tâm nhìn quanh tìm Diễm Phương để ngỏ ý muốn về. Đột nhiên, hai mắt nàng nheo lại nhìn bóng lưng hai người phía xa đi về nhà vệ sinh cuối vườn. Anh đang cặp kè Diễm Phương, bàn tay anh xoa nắn một bên mông của cô ta.
Tâm chỉ thoáng nhíu mày, rồi nhanh chóng trở lại như bình thường. Nàng gỉa vờ như không thấy, tiếp tục chuyện trò, nhưng đuôi mắt vẫn lén liếc về căn buồng vệ sinh đó.
Thành suy tính thật nhanh, anh vừa thấy Tuyến đến. Hắn tham gia vào buổi tiệc, với chiếc cặp da đựng laptop quen thuộc trên tay, sau đó hắn đi vào nhà, rồi quay lại tay không. Hắn đã cất nó đâu đó cho rảnh tay, vậy thì khả năng rất lớn là hắn để trên phòng riêng của Kenny.
Anh cố ép mình suy nghĩ thật nhanh. Trong khi miệng anh vẫn dính chặt với Diễm Phương, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại thơm ngát của cô ta. Hai tay Thành vần vũ trên cặp mông căng tròn của cô ta. Dù đang suy tính đắn đo, nhưng anh vẫn phải thầm so sánh với sự tươi trẻ, căng tràn sức sống của Tâm, thì cô ta là sự thành thục, gợi dục, quyến rũ chết người.
Cô ta chậm rãi cởi hết quần áo của mình ra, cơ thể lõa lồ của phơi bày trước mặt anh. Hai bầu vú căng tròn, núm vú đỏ hồng, eo thon, mông nở, Diễm Phương đúng là vưu vật của tạo hóa. Thành hít một hơi thật sâu, cổ họng khô cháy, dương vật căng tức muốn nổ tung. Cô ta lấy bộ bikini trắng, 3 mảnh nhỏ bé treo trên tường như được chuẩn bị từ trước, chậm rãi mặc vào, mắt không ngừng liếc xéo đưa tình với anh.
– Em giúp anh thay quần bơi nhé. – Diễm Phương quỳ xuống, nhanh chóng mở khóa quần cho Thành.
– Ơ… Không… Tôi… – Thành lúng túng, giữ tay cô ta lại.
– Sao thế? Cậu lại có một cô bạn gái khác có thể so sánh với tôi sao? – Diễm Phương ngẩn đầu nhìn Thành.
– Tôi… – Thành thoáng chần chừ, tay anh buông lỏng.
Diễm Phương không bỏ lỡ cơ hội, kéo tuột quần anh đến đầu gối. Dương vật to dài của anh bung ra dũng mãnh trước mặt cô ta.
– Ưm… mmmm.
Diễm Phương liếm dọc thân dương vật anh, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ như thèm khát tột độ.
– Ôi! Vật cưng của Tâm đây mà… – Cô ta thì thào chỉ vừa đủ cho Thành nghe.
Diễm Phương hả miệng thật lớn đón nó vào sâu trong miệng mình. Thành nghiến răng chịu đựng, anh biết họ đang cố tình thử thách anh và Tâm. Anh cũng không biết kế hoạch xâm nhập chiếc laptop đó có thành công hay không, nhưng dường như là một cơ hội trời ban. Chiếc lưỡi và đôi môi ấm áp của cô ta liên tục bào mòn ý chí của anh.
Diễm Phương mỉm cười hài lòng nhìn dương vật dựng đứng của anh. Cô ta lấy một chiếc quần bơi nam, mặc vào cho Thành, khó khăn lắm mới bao hết được dương vật căng phồng của anh.
Những người khách nữ, những người phục vụ lần lượt bỏ về, như theo một mệnh lệnh bí mật nào đó. Hà mấy lần muốn kéo Tâm về, nhưng nàng cứ chần chừ chờ anh. Nàng quả thật không yên tâm để anh ở đây, bên con đàn bà dâm loàn đó.
– Em về trước đi. Lát chị về chung với chị Phương. – Tâm quay đầu lại nói với Hà.
– Chị… – Hà cau có – Sáng sớm ngày mai còn buổi chụp hình tạp chí đó. Chị không thể thức khuya, để mắt thâm quầng được đâu. Chị mà…
– Trời… ơi! Chị biết rồi mà! Bà cụ non. – Tâm đẩy Hà đi.
Hà bỉu môi, ngúng nguẩy bỏ đi. Tâm nhìn theo cô ta, mỉm cười ấm áp.
Đột nhiên có tiếng huýt sáo, reo hò của cánh đàn ông xung quanh, Tâm quay lại, hai mắt đỏ hồng lên. Diễm Phương đang tươi cười bước ra trong bộ bikini trắng, ba mảnh vải bằng bàn tay thực không che được hết những bộ vị mẫn cảm trên người cô ta. Diễm Phương kéo tay Thành, mặt anh đỏ hồng như say rượu. Dương vật anh cương cứng, cộm rõ dưới lớp quần bơi. Không cần tận mắt thấy, cũng đoán được hai người họ có gì mờ ám bên trong phòng. Tâm cảm thấy bực tức, tâm can như bị sát muối, nàng không ghen với cô gái cùng cơ quan anh, nhưng không có nghĩa nàng không ghen với Diễm Phương, nhan sắc của cô ta không hề thua kém nàng.
Diễm Phương nắm tay Thành bước xuống hồ jacuzzi. Anh thụp người xuống ngay, che đậy hạ thể căng cứng của mình dưới làn nước, mắt lén nhìn về phía Tâm. Nàng mím môi nhìn tránh sang nơi khác.
Diễm Phương thích thú nhìn biểu hiện của Tâm. Cô ta tự vốc nước tưới lên ngực mình, mảnh áo mỏng thấm nước dính chặt vào da cô, nổi rõ hai núm vú đỏ hồng mờ ảo. Diễm Phương ngã người vào ngực Thành, tay vuốt ve bộ ngực săn chắc của anh.
– Ai muốn tham gia cùng chúng tôi nào? – Diễm Phương nói.
Hơn sáu cặp mắt đàn ông hau háu nhìn cô ta, những cuống họng khô cháy, thèm khát. Nhưng họ như được dặn dò trước, chỉ nhìn đứng quan sát màn kịch hay sắp diễn ra, không muốn tham gia vào.
– Em vào thay đồ xuống bơi đi. – Kenny đứng sát bên Tâm.
Bàn tay hắn vuốt nhẹ bờ eo Tâm, chậm rãi trượt xuống mân mê bên mông căng tròn dưới làn vải mỏng mát rượi của nàng. Tâm mím môi không nói gì, mắt nhìn vẻ lúng túng, hai má đỏ hồng của Thành. Diễm Phương dựa thẳng vào ngực anh, tay cô ta rung động dưới làn nước.
Bàn tay Kenny xoa nhẹ bờ mông tròn trịa của Tâm. Hắn khẽ miếc dọc khe mông của nàng, cảm nhận cơ thể nàng run nhẹ. Tâm cắn nhẹ lên môi mình, ánh mắt nàng không rời cảnh Diễm Phương đang ve vãn Thành trước mặt mình. Cô ta hít một hơi thật dài, ngụp mặt xuống nước. Tâm tưởng tượng đến miệng cô ta đang bao quanh dương vật của anh, làm miệng nàng đắng ngắt.
Tâm cố không để sự ghen tuông làm mờ lý trí của mình. Nàng hiểu rõ đây là màn kịch do Diễm Phương và Kenny giăng ra, nhưng nàng không nghĩ họ lại táo bạo như vậy. Nàng càng biết rõ, anh cũng là nạn nhân như mình, nhưng sao anh không từ chối chứ. Nhìn anh quay quần với Diễm Phương làm tâm trạng nàng khó chịu muốn điên lên.
Tâm nhìn quanh, cố lấy lại bình tĩnh. Đột nhiên, nàng nhìn thấy một kẻ khá quen mặt, đang nhìn Thành chằm chằm hâm mộ. Hắn chính là Tuyến, nàng đã nhìn thấy hình của hắn do Thành đưa. Tại sao hắn ở đây? Không phải hắn ở công ty Poison, ôm khư khư chiếc laptop trong tay sao? Tâm chợt hiểu ra nguyên nhân biểu hiện của Thành. Anh đang suy tính một kế hoạch gì đó.
– Tâm… Xuống đây với chị nào? Vui lắm… – Diễm Phương thở hổn hển lấy lại hơi, tay dưới làn nước không ngừng mò mẫm giữa hai chân Thành.
Tâm mỉm cười, nhưng đầu óc suy nghĩ thật nhanh. Nàng không muốn biểu hiện của mình làm họ nghi ngờ. Nàng lại nghĩ đến Nhật Vy, cô ấy giờ đây chắc đang cắn răng chịu đựng trong chốn dơ bẩn ấy. Bản thân mình không giúp được gì, lại đang sắp phá vỡ kế hoạch của anh. Tâm mím môi, lơ đãng nhìn quanh, tay khẽ cho vào ví đeo trên vai mình. Mọi người đều tập trung về hướng Diễm Phương, không ai phát hiện ra nàng dùng ngón tay khuấy ly cocktail đỏ trên tay mình.
– Được thôi. – Tâm nói.
Nàng thản nhiên bước về phía nhà vệ sinh. Nàng dừng lại sát bờ hồ, ngay sau lưng anh, nàng có thể thấy mái tóc Diễm Phương lòa xòa dưới nước, nhấp nhô giữa hai chân anh. Nàng khẽ đặt ly rượu cà chua Bloody Mary trên tay mình xuống. Ánh mắt chớp nhoáng ra hiệu với anh, rồi liếc qua ly rượu.
Kenny không để ý nhiều, chỉ mừng rỡ toan bước theo Tâm. Nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, nàng choàng tay qua cổ Tuyến. Mặt hắn đờ đẫn nhìn nàng. Tâm cố tình tránh Kenny và năm gã bạn của hắn, nàng dường như cố tình chọn bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài họ.
– Anh muốn giúp em thay đồ bơi không?
Hơi thở nàng thơm ngát phả vào mặt Tuyến, gã đỏ bừng cả mặt, tay chân lúng túng, đầu gật gật liên tục. Tâm mỉm cười nắm lấy cổ áo hắn, kéo đi.
– Sao? Sốt ruột rồi ah? – Diễm Phương thì thào bên tai Thành, anh đang nhìn cánh cửa buồng vệ sinh vừa khép lại.
– Ah… Không! Chỉ tò mò chút thôi! Làm sao tôi nghĩ đến người khác khi hai tay đang ôm một vưu vật như cô đây chứ? – Hai tay anh vò nắn bầu vú căng tròn của Diễm Phương.
Tâm nhắm mắt cảm nhận luồng gió mát vờn trên thân thể mình. Nàng bước chân khỏi chiếc váy dài đùn dưới gót chân. Nàng cúi người kéo chiếc quần lót xuống, cặp mông căng tròn, hai mép âm hộ nhẵn nhụi đỏ hồng hiện ra trước mắt gã đàn ông đứng sau lưng. Hơi thở Tuyến nặng nề, cổ họng khô khốc. Nhưng thân phận Tâm không cho phép hắn lao vào vồ vập, ngoại trừ nàng chủ động câu dẫn. Dù sao đối với Tuyến, được tận mắt nhìn cơ thể trần truồng của hoa hậu cũng đã là hạnh phúc lắm rồi.
– Anh thay quần bơi đi chứ! – Tâm với tay lấy bộ bikini màu hồng nhạt treo trên tường, không quay lại, nói.
– Ah… Phải phải… – Hắn lúng túng cởi quần áo trên người mình, nhanh chóng mặt quần bơi vào.
Tâm chợt nghĩ đến một yếu tố. Nàng chợt xoay người lại, toàn thân lõa lồ đối diện với hai mắt sững sờ của hắn. Đôi vú căng mơn mởn, hai núm nhỏ gọn đỏ hồng, bụng phẳng lì, đôi chân thon dài trắng muốt, hai mép thịt nhẵn nhụi. Tuyến liên tục nuốt nước miếng tuôn trào trong cuống họng, chút nữa đã nhấn hìm hắn.
– Anh thấy thân thể em đẹp không? – Tâm mỉm cười bước đến.
Hắn gật gật lia lịa, ánh mắt như dán lên cơ thể nàng. Mắt nàng nhìn khối thịt căng phồng dưới quần bơi của hắn, nàng mỉm cười hài lòng, như thế cũng đã đạt yêu cầu. Dù Tâm biết đối với anh, cách này sẽ không đủ hiệu quả, Diễm Phương đã dùng cách khác trên người anh.
Tâm mặc kệ hắn ú ớ chờ đợi. Nàng nhanh chóng mặc bộ đồ bơi vào, rồi nắm tay hắn lôi ra ngoài.
Nhiều ánh mắt trầm trồ xuýt xoa dõi theo bước chân của Tâm. Cơ thể nàng thanh thoát, loang loáng như tỏa hào quang, mọi ánh mắt như muốn bóc trần ba mảnh bikini bé nhỏ trên người nàng. Tuyến đờ đẫn, đũng quần chật chội, đi theo Tâm, hai mắt không rời được những đường cong uốn lượn sau người nàng. Những sợi dây ngang dọc phía sau, hờ hững vắt qua làn da trắng tinh, mịn màn của Tâm, như có như không, làm mọi người muốn điên lên.
Tâm bước xuống hồ jacuzzi, nước thật ấm áp dễ chịu. Tuyến hồi hộp sung sướng ngồi bên nàng, tay hắn đặt nhẹ lên đùi nàng như thăm dò.
– Ưmm… Ôi lưỡi anh ấm quá…
Diễm Phương ngữa mặt lên trời rên lớn, vừa đủ cho tất cả mọi người nghe thấy. Cô ta cố tình xoay ngang người để Tâm thấy miệng Thành đang mút chặt núm vú cô ta. Diễm Phương chợt kéo bung mảnh vải bikini bên dưới, ném lên bờ. Cô ta xoay người lại, hai bầu vú bung hẳn ra ngoài, hai núm vú đỏ bừng săng cứng, tay cô ta cho xuống dưới nắm lấy dương vật Thành, chà quét dọc mép âm hộ trơn nhẵn của mình. Diễm Phương đắc ý nhìn Tâm, chậm rãi ngồi xuống. Mắt cô ta lim dim, miệng há lớn, cảm nhận hai mép âm hộ mình căng ra, nuốt hết chiều daì dương vật Thành vào trong.
– Ưm… mmmm… anh cứng quá đi…
Cô ta lim dim rên rỉ, nắm lấy tay anh đưa lên xoa nắn hai vú mình, cơ thể nhúng xuống đều đều.
Tâm nhắm mắt lại, nàng không muốn nhìn cảnh anh đang làm tình với cô ta.
Tuyến phấn khích mặt mũi đỏ bừng, hắn quay sang ôm chầm lấy cơ thể Tâm. Hôn hít khắp cổ nàng, bàn tay chui sâu vào giữa hai đùi Tâm. Nàng chợt đưa tay vào quần Tuyến, tóm chặt lấy dương vật căng cứng của hắn, lôi tuột ra bên ngoài.
– Ahhh… – Tuyến rên dài sung sướng.
Bàn tay thon dài mềm mại của Tâm nắm chặt dương vật của hắn, sục liên tục. Hắn nhẹ nhàng mân mê hai bầu vú nàng, rồi khẽ kéo lệch mảnh vải phía trước sang một bên. Tâm nghe thấy những hơi thở nặng nề ngay trước mặt và trên thành hồ. Hàng lông mày của nàng thoáng nhíu lại, cảm nhận chiếc lưỡi tham lam của hắn đánh liên tục lên núm vú của mình. Tay nàng sục thật nhanh, nàng muốn hắn xuất tinh trước khi đòi hỏi nàng chuyện gì khác.
Thành nhắm mắt chịu đựng, anh biết mình phải giải quyết càng nhanh càng tốt. Anh cũng ý thức được Tâm đang chịu đựng sự dày vò của gã Tuyến. Nếu anh kết thúc chuyện này thật nhanh, tìm được thông tin, anh sẽ ra hiệu cho nàng đi về, bọn chúng sẽ không dám ngăn cản nàng. Thành tập trung, tưởng tượng đến Tâm, anh muốn cơn cao trào mình đến thật nhanh.
– Ư… mmmmmm…
Dương vật anh co giật mạnh trong âm hộ Diễm Phương, hai bàn tay nhào nặn hai vú cô ta không thương tiếc, từng đợt tinh trùng nóng ấm lấp đầy âm hộ cô ta. Diễm Phương áp mặt xuống bờ hồ, thở hổn hển, hai má đỏ hồng, mắt lim dim đê mê nhìn sang Tâm.
– Cảm ơn… Em tuyệt vời lắm… – Thành đưa ly rượu sang cho Diễm Phương.
Cô ta nhận lấy, tay dằm dằm chiếc ống hút, đưa lên môi. Chợt Diêm Phương dừng lại liếc qua anh, sắc lẹm, hỏi:
– So với Tâm thì thế nào?
– Ah… – Thành khẽ liếc qua Tâm, mặt nàng đỏ bừng nhìn anh, Tuyến vẫn đang mút chùn chụt bên ngực nàng.
– Em… kinh nghiệm hơn… – Thành nói nhỏ.
– Hi hi… Anh láu cá lắm… – Diễm Phương ngậm lấy ống hút, kéo một ngụm nhỏ rồi đặt lại bên thành hồ.
– Anh đi vệ sinh chút. Em cứ chơi vui đi nhé!
Thành nói nhỏ, rồi đứng lên, bước ra khỏi hồ bơi, mắt không dám liếc qua bên Tâm. Anh thấy khó chịu khi nhìn cơ thể nàng bị dày vò trong bàn tay của người đàn ông khác, dù chính anh vừa làm tình với Diễm Phương. Dường như không ai nghe lời anh, vì họ đều bận theo dõi hai người phụ nữ tuyệt đẹp trong hồ.
Tâm nghe được lời nói của Thành, anh như nhắn nhủ nàng cố gắng chịu đựng, mọi chuyện sẽ qua nhanh. Mảnh đồ bơi trên ngực nàng đã được tháo bỏ, bộ căng tròn hoàn toàn tùy nghi cho Tuyến mút chùn chụt đến say mê. Cánh tay nàng mỏi nhừ, kiên quyết không rời dương vật gã, nhưng nó thật chai lì. Tuyến bắt đầu không kiêng nể nhiều, hắn hôn khắp khuôn mặt đẹp nhất mà hắn từng gặp, lưỡi hắn tham lam vồ vập trong miệng nàng. Bàn tay hắn, mò mẫm trong quần bơi, làm nàng tê dại, hạ thể nóng lên hừng hực. Tâm biết hắn sắp đạt cao trào, nàng cố gắng sục nhanh hơn.
– Ahhhh…
Tuyến cứng đơ người, tinh trùng của hắn nhòe nhoẹt trong lòng bàn tay của Tâm. Hắn đỏ mặt, thầm nuối tiếc, tự trách mìm kém cỏi mất cơ hội làm tình với người phụ nữ hoàn mỹ nhất mà hắn từng gặp. Hắn tiu nghỉu leo lên, nhưng nhất quyết không bỏ cơ hội thưởng thức show diễn đáng nhớ của cuộc đời.
Tâm trầm người sâu xuống nước, tránh những ánh mắt như cú vọ trên thành hồ.
Giờ đây chỉ còn Kenny và năm gã bạn của hắn. Sáu người đàn ông đã mưu hại Tâm và Duyên năm nào. Chúng đều là mục tiêu phục thù của nàng, nhưng Kenny dường như là chủ mưu của mọi chuyện.
Mặt Diễm Phương đỏ bừng, hơi thở cô ta gấp gáp mồ hôi trán bắt đầu rịn ra.
Hai tên trong nhóm cởi hết quần áo trên người. Chúng bước xuống hồ, dương vật đung đưa trước mặt Tâm, nàng thoáng rùng mình. Chúng như có giao hẹn trước, tách ra tiếp cận Diễm Phương và nàng. Diễm Phương đưa tay chộp ngay dương vật gã đàn ông trước mặt mình, lôi hắn lại.
Tâm chưa kịp định thần thì gã thứ hai đã ôm chầm lấy nàng, miệng tham lam ngấu nghiến đôi môi đỏ hồng của nàng. Hai bàn tay của hắn mơn trớn khắp thân thể nàng, dương vật hắn chọc ngoáy lung tung giữa hai chân Tâm. Nàng cố sức đẩy gã ra, nàng hổn hển nói:
– Em còn đang mệt lắm… Anh qua chị Diễm Phương đi…
Gã thoáng chần chừ, tiếc rẻ nhìn bờ vai bóng loáng, bộ ngực phập phồng lập lờ dưới làn nước của Tâm. Hắn mím môi lao qua, cuốn lấy Diễm Phương.
– Ưmmm…
Diễm Phương rên rỉ với một chiếc dương vật căng phồng trong miệng. Cặp mông bóng loáng cô ta phơi trên mặt nước, đón nhận một chiếc dương vật khác từ phía sau. Hai gã bạn trong nhóm Kenny hì hục trên mình Diễm Phương. Kenny chỉ nhếch mép cười, thích thú quan sát ba người. Nhưng hắn lại nhíu mày nhìn liếc nhìn sang Tâm. Với thân phận Helen Thanh Tâm, không ai dám cưỡng ép nàng.
Đột nhiên, điện thoại hắn run khẽ trong túi quần, Kenny bước ra xa tránh đi những âm thanh hoang lạc đó, mắt vẫn không rời cuộc chơi tưng bừng bên này.
– Nói… – Kenny đanh giọng.
– Ông chủ… Có kẻ xâm nhập phòng ông… Tôi định bắt hắn, nhưng phát hiện ra, hắn hình như là một người khách trong bữa tiệc của ông… Nên tôi mới gọi điện hỏi ý…
Kenny hơi bất ngờ, mắt nhìn quanh. Ngoại trừ Thành, không có ai vắng mặt. Hắn lại quan sát kỹ nét mặt của Tâm, cô ta nhíu mày nhìn cảnh hoang đàng của Diễm Phương, biểu hiện như bồn chồn lo lắng. Vậy là đã rõ.
“Muốn tìm thông tin để hại tao à! Vậy thì tao cho mày tha hồ tìm, cứ ở đó mà tìm, bạn gái mày sẽ được chăm sóc kỹ càng.”
Đôi mắt Kenny lóe sáng, hắn nói nhỏ vào điện thoại:
– Khóa cửa lại. Cứ nhốt nó trong đó.
– Ưmmm… Ahhh…
Tiếng rên rĩ hoang dại của Diễm Phương như xoáy vào màn nhĩ Tâm, cơ thể nàng rạo rực khó chịu. Hai gã đàn ông thúc vào người Diễm Phương từ hai hướng, mông cô ta nảy lên bành bạch, nước bắn tung tóe khắp nơi.
Tâm đưa tay lau nước tóe lên mặt mình. Nàng lo lắng lén nhìn về phía cánh cửa. Anh đã lên đó hơn mười phút. Tại sao anh không xuống chứ?
– Thôi… Đứng đó làm gì… Lên phòng tao đánh làm mấy ván poker đi…
Đột nhiên giọng Kenny vang lên sau lưng Tâm. Nàng bàng hoàng quay phắt lại, nhìn hắn. Mấy gã kia cũng chần chừ nuối tiếc không muốn rời, quay lại nhìn Kenny khó hiểu.
– Đi thôi… Diễm Phương sau trận này cũng mệt rồi… Để nàng nghỉ thôi. Bữa khác vui vầy sau cũng được mà… – Kenny nói tiếp, hắn không nhìn tới Tâm, chỉ phẩy phẩy tay rồi quay đầu bỏ đi.
Mấy gã kia hậm hực, không hiểu ý định của Kenny. Nhưng dường như không ai dám cãi lời hắn, đều chán nản vác đáy quần căng phồng đi theo hắn.
Tâm mím môi suy nghĩ, hai bàn tay nắm chặt run rẩy.
“Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu chúng phát hiện anh đang lục lọi trong phòng Kenny?”
“Chúng sẽ làm gì? Đánh anh? Báo công an?”
“Mình phải làm gì đây? Không lẽ…”
Tâm thoáng rùng mình nghĩ đến cảm giác chính những kẻ hãm hại mình và Duyên khi xưa lại dày vò thân xác mình. Nhưng dường như nàng không còn sự lựa chọn nào khác. Nàng chỉ hy vọng anh hiểu cho tình thế nàng lúc này, chỉ biết hy vọng anh xuống nhanh và giải thoát cho nàng. Hai mắt nàng chợt dừng lại trên ly cocktail bỏ dỡ quá nửa của Diễm Phương. Nàng không ngờ rằng chính vũ khí nàng mang theo giờ đây lại là sự giải thoát cho chính bản thân mình. Nếu không có nó, nàng không tưởng tượng được mình làm thế nào để thực hiện được việc ghê tởm này.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro