Phần 57
2020-11-12 08:29:00
Tâm bước đến căn phòng bệnh viện. Hào Nam đang ngấp nghé ngoài cửa nhìn vào, anh quay lại đưa tay lên miệng ra hiệu cho nàng giữ im lặng.
Tâm đưa mắt nhìn vào, hàng lông mày nhíu lại.
Một cô gái đang hì hục gục đầu lên xuống dưới hạ thể của Phát. Anh ta nhăn nhó nhìn lên trần nhà, rồi lại nhìn xuống như nôn nóng sốt ruột.
– Dẹp… Cô vô dụng quá mà…
– Xoảng…
Phát hét lên tức giận, tay hất khay thức ăn đổ tung tóe xuống sàn nhà. Phát thở hỗn hển, mặt đỏ bừng.
Đột nhiên Phát thấy Hào Nam và Tâm bước vào, anh luống cuống với tấm chăn che lên dương vật ỉu xìu của mình.
Cô thư ký tên Thục đỏ bừng cả mặt, đầu cúi thấp, không dám nhìn Tâm và Hào Nam.
Tâm bước đến, đôi mắt rưng rưng nhìn anh. Nàng không biết nói gì, lời cảm ơn có lẽ không có giá trị gì trong tình huống này.
– Em xin lỗi anh… – Tâm nghẹn ngào.
– Haizz… Không phải lỗi em. Anh không hề hối hận. Nếu chuyện đó xảy ra một lần nữa, anh cũng sẽ làm như vậy… – Phát đưa tay lên áp vào má nàng – Anh tin nếu là Hào Nam, anh ta cũng làm như vậy.
– Để em thử…
Tâm nắm lấy tấm chăn, Phát giật mình ngăn nàng lại. Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của nàng, anh chần chừ rồi bỏ tay ra.
Tâm thoáng đỏ mặt. Nhưng nàng biết điều này rất quan trọng với anh, mất đi đôi chân đã là một tổn thất quá lớn, nếu giờ đây phát hiện ra mình bị liệt dương, sẽ mang đến cho anh một đả kích trí mạng.
Nàng cúi xuống, le lưỡi liếm dọc dương vật ỉu xìu ẩm ướt của Phát. Tay nàng nhẹ nhàng cầm lấy nó, vuốt dọc nó, lưỡi liếm quanh đầu dương vật của anh. Đôi môi đỏ hồng xinh đẹp của nàng mở ra, nuốt trọn nó vào miệng, nút thật sâu.
Hào Nam hồi hộp đứng chặn cửa phòng bệnh. Thục cúi gằm mặt, hai má đỏ bừng, lén liếc nhìn dương vật Phát ra vào trong miệng Tâm.
Trán Tâm đã lấm tấm mồ hôi nhưng kết quả không mấy khả quan, dương vật anh chỉ hơi căng lên trong miệng nàng.
– Hic hic… – Thục không cầm lòng được, khóc thút thít.
– Cô cút ra ngoài cho tôi… Khóc lóc gì? – Phát bực mình hét lên, tâm trạng anh đang rất chán nản.
Thục che miệng, tất tả chạy ra ngoài.
– Thôi bỏ đi em… Anh nghĩ… – Phát đưa tay nâng mặt Tâm lên.
– Không… Anh không được bỏ cuộc…
Tâm kiên quyết nhìn anh, đôi mắt nàng truyền cho anh một niềm tin mãnh liệt. Chiếc váy của Tâm rơi xuống, trước sự ngỡ ngàng của Phát và Hào Nam. Cơ thể hoàn mỹ không mảnh vải che thân của nàng phơi bày trước mặt Phát. Tâm leo lên giường, chống hai tay và đầu gối để không đặt trọng lượng cơ thể mình lên anh. Đầu nàng cúi xuống đặt lên môi anh một nụ hôn, hai vú ép nhẹ lên ngực anh, lưng cong xuống, mông đưa lên cao. Hai mép âm hộ nhẵn nhụi đỏ hồng đưa về phía Hào Nam, làm đũng quần anh ta chật cứng.
– Em muốn anh làm tình với em tại đây, ngay lúc này, được không? – Tay nàng mò xuống, vuốt ve dương vật Phát.
Lưỡi nàng len lỏi vào miệng anh, cuốn lấy lưỡi anh. Mùi hương thơm ngát, vị ngọt lịm của nàng làm Phát phấn khích, mặt đỏ hồng lên.
– Hôn ngực em đi. – Tâm ưỡn ngực mình đến sát miệng Phát.
Phát không chần chừ chút nào, hai tay vồ vập bộ ngực căng tròn của Tâm, miệng tham lam ngấu nghiến hai núm vú nàng.
– Ưm… Ưm… Lưỡi anh nóng quá… Tuyệt quá anh ơi! – Tâm lim dim rên rỉ.
Hào Nam hít sâu kềm nén. Anh quan sát hai má đỏ hồng của Tâm, anh biết nàng đang cố gắng biểu hiện để khiêu khích Phát. Bản thân nàng cũng e ngại, thầm xấu hổ vì điều đó.
Hơi thở Phát gấp gáp, cúi đầu nhìn Tâm nhấp nhô dưới hạ thể mình. Nàng đưa tay vén tóc qua vành tai, tư thế thật điệu đàng đáng yêu, miệng vẫn mở rộng mút say mê chiếc dương vật đang cương dần lên của anh.
Tâm chậm rãi nhét dương vật căng phồng của Phát vào âm hộ mình, hai tay nàng nắm chặt khung giường để giảm trọng lượng mình trên cơ thể anh. Nàng chậm rãi ngồi xuống.
– Ưm… Anh ơi… Ưm…
Phát thở dốc, nhìn Tâm nhún nhảy trên người mình. Anh hưng phấn kì lạ, anh hoàn toàn tự tin mình có khả năng trở lại làm một người đàn ông chân chính. Hai bàn tay Phát mơn trớn hai bầu vú mềm mại của Tâm.
– Ưm… Ưm… Ưmmm.
Tâm tê rần hai chân, cánh tay không còn cảm giác. Nhưng nàng mím môi cố gắng giữ nhịp đều đều, toại nguyện cho Phát.
– Ahhh…
Phát rên nhẹ, anh xuất tinh ào ạt trong người Tâm. Nàng cúi xuống lau mồ hôi trán cho anh, đặt lên môi anh một nụ hôn.
– Anh vẫn mạnh mẽ như ngày nào! Mỗi lần em tới thăm, anh ân ái với em một lần được không? – Tâm nói nhỏ.
– Được được ha ha… Anh có cảm giác sức mạnh hai chân kia dồn cho chân giữa… Bây giờ anh tiếp em mấy hiệp cũng được… – Phát bật cười ha hả.
Tay anh ta nắm lấy dương vật căng phồng bóng lưỡng của mình, vỗ phành phạch. Hào Nam tròn mắt ngạc nhiên, vừa xuất tinh một phút đã lên lại sao? Thật sự giống anh ta nói sao?
Tâm nhíu mày nhìn chiếc điện thoại, một số điện thoại lạ. Nàng chần chừ không muốn nhấc máy, nhưng người bên kia kiên quyết theo đuổi không buông. Nàng mím môi nhất máy.
– Alô, ai đầu giây đấy?
– Tôi là Nhật Vy. Cô đừng tắt máy. Tôi có chuyện cần nói. – Giọng Nhật Vy vang lên.
– Tôi không có chuyện gì để nói với cô hết… Cô đừng tưởng mình thoát tội như vậy… Lưới trời lồng lộng… cô sẽ gặp quả báo…
Tâm toan tắt máy, thì câu nói tiếp theo của Nhật Vy làm cô chần chừ.
– Tôi chỉ muốn nói… tôi có thể giúp cô trả thù.
Tâm im lặng một chút.
– Trả thù gì… Mối thù duy nhất của tôi là cô đấy… được… cô muốn giúp tôi đúng không? Nhảy lầu đi… treo cổ tự sát đi… Tôi sẽ rất biết ơn cô đấy. – Tâm đỏ bừng cả mặt.
– Mối thù đó tôi sẽ cho cô cơ hội. Tôi đang nói đến mối thù của cô và Kenny Trần kia… – Nhật Vy nói nhỏ, nghe hơi thở nặng nề của Tâm qua điện thoại. – Sao? Có nhiều câu hỏi với tôi lắm đúng không? Tôi chờ cô tại quán café Soul – Trần Cao Vân trong vòng 30 phút nữa.
Tít… Tít… Tít… – Cô ta ngắt điện thoại.
Tâm nhìn chiếc điện thoại run rẩy trong tay mình, tai nàng lùng bùng lời nói của Nhật Vy. Mối thù đêm đó, chỉ có nàng và người đó biết. Tại sao Nhật Vy cũng biết? Cô ta là chủ mưu hại nàng và Duyên sao? Không đúng, vì nàng và Duyên tự dẫn thân vào đó? Vậy thì…
Chiếc taxi cập vào trước quán cafe với bảng hiệu ngoằn nghèo ‘Soul’ viết theo lối thư pháp.
Tâm đeo kính đen sải rộng bước chân đi vào trong. Bên trong thật vắng vẻ chỉ có vài ba người khách ngồi xa xa, không ai để ý đến nàng. Một cô gái tiếp tân được căn dặn sẵn để đón Tâm, đưa nàng vào sâu bên trong.
– Chị Vy chờ chị bên trong. – Cô gái nói, rồi cúi đầu chào lui ra ngoài.
Tâm thoáng chần chừ nhìn cách cửa gỗ đóng kín trước mặt. Nàng mím môi, xoay tay nắm, bước vào. Ánh đèn mờ mờ bên trong, làm Tâm phải nheo mắt mới nhìn rõ được. Nhật Vy đang ngồi trên bộ ghế salon cuối căn phòng, ánh mắt nhìn nàng mâu thuẫn.
Đột nhiên, một bàn tay bịt ngang miệng Tâm từ sau lưng, một chiếc khăn đen trùm qua mắt nàng. Nàng hoảng hốt ú ớ, vùng vẫy, thúc cùi chỏ thật mạnh ra phía sau, chạm vào gì đó mềm mềm. Nhưng ba bốn cánh tay khác cứng như thép kềm chặt tay chân nàng lại. Dây khóa váy sau lưng kéo tuột ra, chiếc váy bị kéo qua đầu, quần lót và áo lót bị kéo tuột tới chân.
– Ưm… Ahhhh.
Những bàn tay lạnh lạnh sờ soạn lung tung giữa hai chân nàng. Tâm vùng vẫy trong tuyệt vọng, nước mắt nàng ứa ra. Nàng quá ngây thơ khi tự mình đến đây. Tay chân nàng bị kéo căng ra. Mấy bàn tay xoa nắn hai vú nàng. Tâm dãy dụa kịch liệt, tiếng la hét của nàng tắt nghẽn trong miệng.
– Mở khăn ra… – giọng Nhật Vy lanh lảnh.
Tâm nheo mắt trước ánh đèn flash chói lòa của điện thoại trong tay Nhật Vy. Nàng bàng hoàng chợt hiểu ra nguy cơ mình đang đối diện. Nàng sẽ bị làm nhục và bị uy hiếp bởi chính đoạn video ô nhục đó. Tâm vùng vẫy hết sức bình sinh, sống chết chống lại âm mưu của Nhật Vy.
Đột nhiên, tay chân nàng nhẹ bẫng. Tâm vùng dậy, co ro che kín cơ thể mình. Đôi mắt nàng rưng rưng căm thù nhìn Nhật Vy và chiếc điện thoại trong tay cô.
– Muốn cái này ah… Cầm lấy… – Nhật Vy nhếch miệng cười cay đắng, ném chiếc điện thoại trong tay mình xuống chân Tâm.
Tâm chộp lấy nó, bấm liên tục. Trống rỗng. Không có gì bên trong. Cô lục lọi đủ mọi chỗ, tháo thẻ nhớ, bẻ gẫy…
– Không cần lo… Tôi không quay phim đâu… Có lẽ cô nên nhìn quanh mình đi. – Nhật Vy nói.
Tâm ngơ ngác nhìn quanh. Xung quanh nàng là bốn người mặc đồng phục vệ sĩ, nhưng không phải đàn ông như nàng nghĩ mà là phụ nữ. Chính hiệu phụ nữ. Những cánh tay to lớn, mạnh khỏe như đàn ông, mặt họ lạnh như tiền không biểu lộ chút cảm xúc. Nàng khẽ lấy những mảnh đồ của mình mặc vào người, dù xunh quanh toàn phụ nữ, nhưng trong tình trạng này, nàng thấy bất an.
– Mấy người ra ngoài đi. – Nhật Vy nói nhỏ.
Tâm ngạc nhiên nhìn sang Nhật Vy.
– Ngạc nhiên lắm phải không? Ha ha… – giọng cười của cô chua chát – Tôi thuê họ để diễn lại cho cô xem chuyện người ta đã làm với tôi. Nhưng không phải bốn người phụ nữ này, mà là bốn tên da đen gớm ghiếc.
Tâm sững sờ nghĩ đến đoạn phim sex dơ bẩn của Nhật Vy mới lộ vài ngày trước. Nhưng cô ta dường như chủ động, không hề miễn cưỡng.
– Chúng cưỡng hiếp, hành hạ tôi như một con điếm mạt hạng… Chúng… quay phim… Chúng bắt tôi rút đơn khỏi cuộc thi… Và bây giờ chúng chỉnh sửa toàn bộ, thay trắng đổi đen, công bố cho cả thiên hạ xem chứng minh tôi là một con đàn bà dâm loàn… – Nhật Vy uất ức, nghẹn ngào.
– Cô không tin đúng không? Cũng như tôi không bao giờ tin được cho đến khi chính mình trải nghiệm. Sự xảo trá của Diễm Phương, cô không bao giờ có thể tưởng tượng được. Dưới lớp chiếc mặt nạ thiên thần đó là một con quỷ… – Nhật Vy gằng giọng.
– Cô không có quyền nhận xét chị ta như vậy? Cô không phải lòng lang dạ sói sao? – Tâm tức giận dùm cho Diễm Phương.
– Ha ha… Phải… Phải… Tôi rất đố kỵ. Tôi ghen ghét cô. Tôi thậm chí còn hy sinh thân thể mình cho gã Đổng – Tổng biên tập Báo Tin nóng hàng ngày để đặt điều nói xấu cô. – Nhật Vy dửng dưng thừa nhận.
Tâm há hốc miệng, căm thù nhìn cô ta, điều này Diễm Phương không nói cho nàng nghe.
– Nhưng có một điều… Tôi biết giới hạn… Tôi không làm… – Nhật Vy đưa tay ngăn lời Tâm muốn nói. – Cô có thể không tin, nhưng tôi không phái anh Trung đi giết cô… Tôi rất hối hận vì đã kể cho anh ta nghe mối thù của mình…
– Cô nói láo… Cô bất chấp thủ đoạn, cô ngủ với một gã hâm mộ cuồng tín của mình, rồi xúi anh ta đi giết tôi… – Tâm hét thẳng vào mặt Nhật Vy.
– Anh ta… Anh ta không phải là người hâm mộ của tôi… Mà là người hâm mộ tôi hơn bất cứ người nào… Vì anh ta là người đàn ông đầu tiên của tôi, tình yêu duy nhất của tôi… Nếu muốn giết cô, tôi không bao giờ để anh ta đi. – Nhật Vy nghẹn ngào, nói nhỏ như đang nói với chính mình.
– Vậy sao? – Tâm cười nhếch mép. – Kế ly gián của cô cũng hay lắm. Nói tiếp đi… Kenny Trần cũng là người tình của cô, sai phái đi hại tôi và Duyên. Đúng không?
– Ha ha… Cô đánh giá mình cao quá đấy! Lúc đó cô là gì chứ? Lúc đó cô còn chưa xứng được xem là cái gai trong mắt tôi đâu. Cô và con bé đó chẳng qua là trò tiêu khiển của Kenny Trần và nhóm bạn của hắn thôi. Nếu cô bé đó không tự tử, cảnh sát không tìm đến hắn, thì thậm chí hắn cũng không nhớ đến chuyện đêm đó. – Nhật Vy nhếch mép cười khinh bỉ.
– Còn bản thân hắn, không đơn giản như cô nghĩ đâu. Cho dù tôi có ngủ với hắn vài lần, biết một số chuyện của hắn bao gồm cả chuyện của cô, cũng không có nghĩa là tôi có thể làm người tình của hắn. Vì người tình duy nhất và thật thụ của hắn là một người phụ nữ rất đẹp, đầy quyền lực và rất quen thuộc với cô, Hoa hậu thời trang Diễm Phương.
Lời Nhật Vy nói như tiếng sét ngang tai Tâm. Nàng bàng hoàng nhớ đến người đàn ông bí ẩn ngồi sau chiếc ghế đêm đó, nhìn Diễm Phương hì hục với gã da đen trùm bao vải. Cũng là ‘Da đen’… dường như có gì đó lóe lên trong đầu Tâm.
– Cô nói với tôi những chuyện này để làm gì? Vừa rồi cô hoàn toàn có cơ hội phục thù tôi như vậy? Tại sao cô không làm? – Tâm hỏi.
– Tôi là một người đã chết. Tôi sống lại chỉ để báo oán cô ta. Cô thì cùng lắm cũng là một con cờ do cô ta thao túng. – Cô ta ngừng một chút quan sát biểu hiện của Tâm.
– Tôi không yêu cầu cô hợp tác với tôi. Dù chúng ta có chung kẻ thù… Dù người ta có nói kẻ thù của kẻ thù là bạn… Tôi chỉ muốn cảnh báo cô. Diễm Phương và Kenny đang làm một việc gì đó, không minh bạch, tuy tôi chưa tìm được manh mối, nhưng đối với một người bên trong như cô, cơ hội lớn hơn nhiều so với tôi. – Nhật Vy nói.
– Cô cho rằng tôi sẽ tin câu chuyện của cô sao? – Tâm nhếch mép cười, che giấu đầu óc đang quay cuồng của mình.
“Cô sẽ tin. Vì cô là nạn nhân kế tiếp.”
Lời nói của Nhật Vy cứ vang vọng trong đầu của Tâm. Nàng trằn trọc trên giường, thao thức.
“Nàng phải tin ai chứ?”
“Một người chị luôn giúp đỡ và nâng đỡ nàng lên đến đỉnh cao danh vọng?”
“Hay một kẻ gian xảo đã mấy lần lập mưu hại nàng? Liên lụy cả anh Phát.”
Tâm nhắm mắt lại, xua tan suy nghĩ về Nhật Vy. Cô ta không xứng đáng để nàng tin tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro