Phần 53
2020-11-12 08:29:00
Diễm Phương tủm tỉm cười nhìn Tâm bẻn lẽn cúi đầu ngồi bên cạnh mình trên chuyến máy bay về Sài Gòn. Cô ta chợt phát hiện ra vật lấp lánh nổi bật trên ngón tay thon dài của nàng.
– Đưa chị xem nào… – Diễm Phương khẽ nâng bàn tay Tâm lên nhìn chăm chú.
Hai má Tâm đỏ hồng, nàng hơi hối hận vì đã không cất nó trong túi.
– Wahhh… Ông Huỳnh Trân chịu chơi ghê nghen… Trong như vậy chắc phải nước D, hơn 8 ly, giá không dưới 30 ngàn đô. – Diễm Phương tấm tắc khen ngợi.
– Hả? Ba… Ba mươi ngàn đô… Chị có lầm không?
Tâm giật mình thốt lên, mắt nhìn chằm chằm vật nhỏ bé trên tay mình. Nó có giá bằng số tiền nợ trước đây của gia đình, suýt đẩy cả nhà nàng ra đường.
– Không được, em phải trả lại cho ông ta… Em không thể…
– Trời ơi, cô nương… Người ta là đại gia mà… Ba chục ngàn đối với em thì lớn… Chứ đối với người ta chỉ tương đương vài tờ bạc lẻ thôi. – Diễm Phương nói.
– Nhưng… – Tâm mím môi.
– Không việc gì phải ngại! Đàn ông là thế đó! Họ yêu mến em thì tặng quà cho em. Em cứ nhận… Không cần phải đánh đổi gì hết. Nhưng vui thì có thể đi chơi với họ, buồn thì có thể mang họ vào sưởi ấm giường cho mình. Không ai ép buộc được em hết. Tất cả do em ban ân huệ thôi!
– Ban ân huệ sao? – Tâm lẩm bẩm, nàng đã nghe câu này đâu đó.
– Em sẽ quen dần thôi! Cái nhẫn cũng có giá đấy, nhưng chưa phải nhiều đâu… Xe hơi, nhà cửa… mới đáng kể. – Diễm Phương đắc ý.
– Xe hơi… Nhà cửa… Cũng làm quà tặng được sao? – Tâm ngơ ngác.
Đầu óc nàng lùng bùng. Đây mới chính là sự chênh lệch của địa vị. Đây chính là lý do biết bao nhiêu cô gái lao vào ánh hào quang, chấp nhận bao hiểm nguy rình rập, như những con thiêu thân. Nhưng sâu thẳm tâm hồn, Tâm cảm thấy có gì đó đe dọa đang hình thành bên trong mình. Nàng chợt nhớ đến lời nhắn nhủ cuối cùng của ông Huỳnh Trân.
… Bạn đang đọc truyện Nữ diễn viên tại nguồn: http://truyensextv.com/nu-dien-vien/
Tâm mặc một chiếc váy dài chấm gót, phía dưới rũ ra, phía trên ôm gọn thân mình, hai dây áo mảnh mai khoe trọn bờ vai trắng ngọc ngà láng mịn. Nàng đeo chiếc kín đen lầm lũi bước theo Diễm Phương ra khỏi sân bay Tân Sơn Nhất.
– Helen Thanh Tâm… Helen tới rồi…
– Helennn… Helennn…
Tâm sững sờ, ngơ ngác. Nàng bị vây kín giữa rừng phóng viên và người hâm mộ. Hoa tươi khắp nơi, băng rôn cổ động, hình ảnh của nàng vung vẩy trong những cánh tay phấn khích. Những bó hoa thơm ngát, những tặng phẩm đáng yêu ồ ạt như muốn nhấn chìm nàng.
– Helen… Chị Helen cho em xin chữ ký…
– Chị ơi… Cho em chụp với chị tấm hình…
Diễm Phương khoanh tay đứng nhìn Tâm cố đáp ứng từng yêu cầu của người hâm mộ. Tâm chóng cả mặt xoay vầng trong đám đông, nhưng nàng tươi cười cố gắng.
Xa xa hai mái đầu bạc quan sát Hoa hậu Điện ảnh Helen Thanh Tâm. Ông Sơn và bà Thanh nắm tay nhau, nước mắt rưng rưng. Đúng là con mình, nhưng nó đẹp quá, lấp lánh sáng ngời tỏa hào quang. Bà Thanh cầm trong tay một bó hoa hồng đỏ, nhỏ bé, nghèo nàn, không hề tương xứng với rừng hoa bao quanh Tâm. Bà chỉ mỉm cười ánh mắt thương yêu nhìn dõi theo hình bóng của con mình.
– Đi… Qua đó đi! – Ông Sơn toan bước tới.
– Ah… Thôi… Không cần đâu… Thấy nó như vậy là tôi vui rồi… Mình về thôi… – Bà Thanh níu ông lại, mắt vẫn không rời hình dáng con mình.
– Trời… Đi từ Cần Thơ lên đây… Chờ cả buổi sáng… mà ôm nó một cái không được sao? Hoa hậu không có cha mẹ ah? – Ông Sơn lầu bầu.
– Thôi để lúc khác đi ông… Tôi ngại đám đông mà… – Bà Thanh gạt nước mắt, kéo tay ông Sơn, liếc nhìn con mình vẫn tươi cười rạng rỡ trong vòng vây người hâm mộ, không hay biết gì.
Tâm đang tươi cười vui vẻ với bao nhiêu câu hỏi vây quanh mình. Đột nhiên nét mặt nàng cứng đờ, nhìn thấy hai bóng lưng quen thuộc, lủi thủi cúi đầu bước chen vào dòng người.
– Mẹ… Cha…
Tâm hét lên. Nàng rối rít chen qua đám người vây quanh mình, tay kéo gấu váy, tay tháo đôi giày cao gót, cuống quít đuổi theo. Cả đám đông ngơ ngác nhìn theo nàng. Đám phóng viên bừng tỉnh đuổi theo sau. Diễm Phương cười khổ, lẽo đẽo đi theo hướng Tâm.
Phát và Hào Nam hớn hở ôm bó hoa tươi thật lớn đi vào sân bay. Bất ngờ cả hai há hốc nhận ra Tâm đang lao ào ào về phía mình, không có chút phong phạm của Hoa Hậu.
– Đến đây… Hoa hậu của lòng anh… – Phát tươi cười mở rộng vòng tay mình.
Hào Nam phì cười, chỉ mỉm cười nhìn nàng đang đến gần. Nhưng cả hai sượng đỏ cả mặt khi Tâm lướt qua họ không hề giảm tốc độ.
– Mẹ ơiii… Cha ơiii…
Tâm nghẹn ngào ôm chầm lấy bà Thanh, cánh tay bà run run đưa lên kéo cổ nàng xuống, đặt lên má nàng một nụ hôn. Ông Sơn mỉm cười vuốt mái tóc mượt mà của con.
– Vậy mà mẹ con ngại… sợ người ta phát hiện ra cha mẹ của Hoa hậu lại quê mùa như vậy. – Ông Sơn lầu bầu, mặc bà Thanh nhéo nhẹ trên tay ông.
Tâm sững người nhìn mẹ mình. Tóc bà đã bạc nhiều, đuôi mắt khuyết sâu những vết tích của thời gian. Bà mỉm cười yêu thương nhìn nàng, tay run rẩy đưa cho nàng bó hoa hồng gói giấy kiếng nhỏ bé, đơn sơ.
Nước mắt nàng tuôn trào như suối, môi mấp máy run rẩy.
– Mẹ ơii…
Tâm quỳ xuống, hai tay ôm chầm lấy bà.
– Con làm gì vậy? Đứng lên đi. – Bà Thanh hốt hoảng, cố kéo nàng đứng lên, nhưng vòng tay nàng không buông lỏng.
– Con mãi mãi là con của cha mẹ… Không có gì thay đổi được chuyện đó… – Tâm nức nở trong ngực mẹ mình.
Đám đông lặng lẽ bao quanh. Nhiều đôi mắt đỏ hoe cảm động. Hai đôi vai gìa run rẩy, quần áo bạc màu sờn góc, mái đầu bạc cúi thấp, nhưng họ có thể ngẩng cao đầu, tự hào vì đã sinh ra một bông hoa hoàn mỹ, một Hoa hậu không quên cội nguồn.
– Chụp hình đi… – Diễm Phương rít nhỏ qua kẽ răng đánh thức cả đám phóng viên đờ đẫn như đang nhớ về cha mẹ mình.
Ánh đèn flash nhá lên, rồi liên tục như sấm chớp. Hình ảnh đẹp của Hoa Hậu Điện ảnh Helen Thanh Tâm quỳ gối ôm mẹ mình được công chúng ngay vào ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro