Phần 37
2020-11-12 08:29:00
Thành nhìn theo Tâm chui vào chiếc BMW đen bóng lẫy của Phát, thâm tâm anh hơi khó chịu. Anh tin nàng, anh tin tình yêu của nàng không thay đổi. Nhưng bao quanh nàng đều là những người đàn ông tài năng, lịch lãm, giàu có. Ngược lại, anh không có gì hết, ngoại trừ một tình yêu vô hạn dành cho nàng.
– Em có mang theo chiếc váy chứ? – Phát hỏi.
– Có đây. Nhưng em có cần thiết phải đi không? Dù sao em chưa từng bước chân lên sàn diễn mà. – Tâm thắc mắc.
– Như thế này… Chuyện này liên quan đến cả anh và em… Mẫu thiết kế là của anh, anh lại dẫn em theo… Tuy em chưa phải người mẫu thật sự, họ không phạt được em nhưng họ có quyền loại em khỏi danh sách diễn show Hè Vàng sắp tới, có thể vài show sau đó. – Phát giải thích.
Tâm im lặng, không nói thêm tiếng nào. Tâm trạng nàng nặng nề khó chịu như có một tảng đá lớn đè chặt. Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Nàng đã làm gì? Lần này đến lần khác để trắc trở khó vượt qua.
Chiếc xe rẽ vào đường Hàn Thuyên, đỗ lại bên đường. Tâm đi theo Phát vào một tòa nhà cũ kĩ, sơn bong tróc nhiều mảng. Trên trụ xi măng trước cửa là một bản đồng, Thanh Tra Văn Hóa.
Phát bước đến Bàn trực ban hỏi vài câu, được chỉ dẫn đi lên lầu.
– Cộc, cộc, cộc…
Họ dừng lại trước một căn phòng đóng kính cửa, phía trên dán bảng tên Nguyễn Thanh Lượng – Trưởng ban Thanh tra Văn hóa. Phát đưa tay gõ ba tiếng lên cửa phòng.
– Ai đấy?! Vào đi.
Một giọng Thành trầm trầm mang theo hơi hướng hách dịch vang ra từ bên trong. Phát xoay nắm cửa. Một làn khói thuốc mù mịt thoát ra làm cả hai người nhăn mặt.
Trong phòng là một bàn làm việc lớn xếp sau một ghế salon gỗ kiểu xưa, vuông vức, góc cạnh. Một người đàn ông râu ria xồm xoàn, hai mắt nhỏ ti hí nằm thật xa nhau. Ông ta nheo mắt nhìn Phát rồi sang Tâm, miệng nhịp nhịp điếu thuốc như đánh giá.
– Dạ, anh Lượng. Em là Lê Hồng Phát. Hồi sáng có nhận được lệnh triệu tập của anh. – Phát cố tỏ ra vẻ khúm núm.
– Ah, anh Phát, nhà thiết tài năng, giải vàng triển vọng trẻ Châu Á đây mà. Mời vào. – Mắt ông ta không ngừng dò xét Tâm.
– Dạ… He he… Không dám. Em chỉ gặp may thôi. – Phát xoa xoa tay lúng túng.
– Anh chị ngồi đi.
Ông Lượng chỉ tay về phía bộ salon. Ông đứng lên, tay cầm theo một cái gạt tàn thủy tinh đầy tàn thuốc, đi đến đặt lên bàn.
– Ngồi… Ngồi đi. – Ông ta nhắc lại.
Tâm và Phát ngồi xuống, bộ dạng khép nép bất an.
– Tôi nhận được tin báo rằng đêm hôm qua, anh và một cô người mẫu nghiệp dư xuất hiện tại sự kiện của Cty Thiên Nhiên. Phải cô gái này không? – Ông ta quay sang nhìn Tâm dò xét, ánh mắt dừng lại trên hai đầu gối nàng lấp ló dưới váy.
– Dạ đúng ạ! Đây là Thanh Tâm hôm qua đã đi với em, nhưng…
Phát đang định nói tiếp thì ông Lượng đưa tay lên ngăn lại.
– Tôi không biết anh nghĩ gì. Anh dám đưa mẫu thiết kế mỏng như vậy cho cô ta mặc với hoàn toàn không có nội y bên trong…
– Dạ, không phải… – Tâm xen vào.
– Tôi chưa hỏi cô. Đừng ngắt lời tôi. – Ông ta trừng mắt.
Tâm cúi đầu, mím môi, nước mắt uất ức muốn trào lên.
– Ăn mặc như vậy mà xuất hiện trước công chúng sao? Anh muốn chứng tỏ chuyện gì? Hay anh chán nghề thiết kế thời trang của mình rồi? – Ông ta ngưng một chút.
– Tôi đã tìm ra hồ sơ của cô Tâm, Cty Gót Vàng của chị Vi đã gửi hồ sơ lên đây xin Giấy phép hành nghề cho cô được vài hôm. Bây giờ chúng tôi đang suy xét xem có nên cấp giấy phép cho cô hay không? – Ông nhìn mái tóc đen dài run run của Tâm.
– Thưa anh, cho em xin phép nói. Bọn em có mang theo bộ váy tối hôm qua Tâm đã mặc. – Tay Phát khều khều Tâm.
Nàng hiểu ý, lau nước mắt, đứng dậy rút ra bộ váy trong túi xách đưa ra trước mặt ông Lượng.
– Anh xem… nhìn bằng mắt thường không mỏng như vậy đâu. Chủ yếu cho hiệu ứng của đèn flash thôi. Vả lại… em lấy danh dự cam đoan là Tâm có mặc nội y đàng hoàng, tuy chỉ là miếng dán, nhưng loại này được Cục văn hóa cho phép sử dụng thay thế nội y trên sàn diễn mà anh. – Phát nói không kịp ngừng.
– Đưa ra như vậy không thấy được. Cô mặc vào đi. – Ông Lượng hất cằm về phía Tâm.
– Sao cơ? – Tâm ngơ ngác.
– Dạ… Được được.
Phát đứng phắt lên kéo tay Tâm đi về góc phòng.
– Em thử vào đi. Có sao đâu? – Phát nói nhỏ.
– Nhưng… Ở đây thay vào sao? – Tâm lúng túng.
– Ừ. Cố gắng đi. Nhanh thôi mà. – Phát nói.
Tâm nhìn quanh phòng, trống hoắc không một vị trí nàng có thể che đậy. Ông Lượng thì ngồi sát tường, không chỗ nào có thể che tầm nhìn của ông ta.
– Nhanh đi. Anh đứng che cho. – Phát xoay lưng lại với nàng.
Tâm hít sâu một hơi, kéo dây váy đang mặc trên người, chiếc váy rơi xuống chân, làn da trắng hồng của nàng che đậy bởi hai mảnh nội y nhỏ bé.
– Phải làm sao giống như tối qua đấy! – Ông Lượng nói, tay ông mân mê tách trà, mắt nhìn quanh quất cố tình lướt qua cơ thể căng tràn của Tâm đang loay hoay thay đồ.
– Em… Em cởi áo ngực ra đi… – Phát nói nhỏ.
– Sao? Nhưng… Nhưng anh có mang theo miếng dán không? – Tâm đỏ mặt hỏi.
– Không. Nhưng không sao đâu… Anh sẽ giải thích với ổng. – Phát nói.
Tâm mấp máy môi muốn nói, nhưng nàng tự ngăn mình ngừng lại. Nàng lo lắng ngực mình phơi bày trước đôi mắt cú vọ của ông ta. Phát thì chỉ lo lắng rằng ông ta quy kết tội không mặc nội y của nàng.
– Xong rồi. – Tâm lí nhí.
Phát quay lại, nắm tay nàng dắt ra trước mặt ông Lượng.
Ông ta nhìn thật chậm trên bộ váy từ trên xuống, rồi nhìn kỹ hai núm vú đỏ hồng lồ lộ của Tâm bên dưới lớp váy. Ông ta hau háu nhìn thẳng vào cơ thể nàng không hề che giấu ánh mắt thèm thuồng. Đối diện với ánh mắt dê xồm ấy, Tâm chỉ biết cúi đầu, mím môi khó chịu.
– Dạ… Anh Lượng xem. Chẳng qua là hôm nay bọn em không chuẩn bị miếng dán, nếu không quả thật nhìn chẳng thấy gì. Đây là mẫu thiết kế em rất đắc ý, rất gợi cảm… – Phát nói huyên thuyên.
– Thôi được rồi! Chiều hai người quay lại bàn tiếp đi. Tời giờ ăn trưa rồi. – Ông Lượng nhìn Phát nói.
Tâm nghe nói thế. Nàng chán nản quay lại góc phòng thay đồ ra. Dù sao nàng không thể ăn mặc như vậy bước ra đường.
Đôi mắt Phát sáng lên, đây rõ ràng là gợi ý, một có hội tháo gỡ gút mắt.
– Dạ, hay là thế này. Anh đi ăn trưa chung với tụi em. Cho thằng em cơ hội được chiêu đãi anh nhé! – Phát cười toe toét.
– Ai làm thế. Ngại lắm. – Ông Lượng cười híp mắt. – Thôi được rồi. Chỗ nào gần, đơn giản, tiết kiệm thôi nhé.
– Dạ… Em cảm ơn anh… Để em sắp xếp…
Phát móc điện thoại đi thẳng ra khỏi phòng. Tâm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Phát, hai tay nàng che hờ trên ngực, toàn thân sau lộ ra hoàn toàn đối diện ông Lượng. Tâm nghe bước chân của ông ta tiến đến sau người mình. Hơi thở ông ta phả lên lưng nàng.
Tâm hoảng hốt, tay cầm chiếc váy nàng mặc khi sáng, cố chồng qua đầu thật nhanh, quên luôn việc mặc lại áo ngực bên trong.
– Ấy, để anh kéo cho…
Ông Lượng dành lấy sợi dây kéo dọc bên hông váy của nàng.
– Dạ. – Tâm lí nhí cuối đầu.
Đột nhiên nàng thấy hơi gió mát mát luồn vào ngực mình. Tâm hoảng hốt xoay ngang, bắt gặp đôi mắt ông ta đang nhìn xuyên qua khẽ hở nhìn ngực nàng.
– Ah… Ông làm gì vậy. – Tâm lấy tay chụp lên trước ngực mình.
– He he… Ngực em đẹp lắm… Anh chỉ muốn nhìn rõ hơn thôi mà. – Ông Lượng cười hệch hệch khả ố rồi kéo dây kéo lên cho nàng.
Tâm mím môi, quay mặt nhìn tránh đi. Nàng chán ghét khuôn mặt xấu xí, dê xồm của gã này.
– Okie! Xong rồi! Mình đi chưa anh? – Phát hồ hởi bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro