Phần 75
2024-08-04 16:52:23
Sống trong thời đại mà người ta on Facebook nhiều hơn cả gặp mặt nhau thế này, tôi không nghĩ được lại có một thằng mặt dày hơn cả thằng Đạt, ấy thế mà giờ đây nó đã xuất hiện thật.
Nó xuất hiện với danh nghĩa là bạn của thằng mặt mâm, thế nhưng mục đích của nó là gì thì tôi vẫn chưa rõ nhưng hiện nay thì nó đang định tán tỉnh người yêu tôi một cách trắng trợn và có phần sỗ sàng. Tại sao ư? Tại vì nó làm điều đó ngay trước mặt tôi chứ sao, ai đời lại đi cưa một đứa con gái mà ngay trước mặt người yêu của nó, hoạ có mấy thằng điên mới làm trò này, còn thằng này không điên, tôi chắc chắn, tôi chỉ không biết nó làm vậy vì ai và ai bảo nó làm mà thôi.
Lúc này tại sân bóng khá đông đám lớp tôi, có khi phải đến gần 30 đứa, phần vì bây giờ còn khá sớm, phần vì ngày mai lớp tôi chỉ học có 2 tiết nên bài vở không nhiều, chính vì lẽ đó, chiều thứ 3 luôn là thời điểm mà tôi mong nhất trong tuần, hơn cả ngày chủ nhật nữa, vì dù gì chủ nhật vẫn phải đi học thêm.
Lại nói về thực tế một chút, tình hình là bây giờ mà tôi sồ lên đấm vô mặt thằng kia vài quả thì quả thực là không hay một chút nào, huống hồ tôi đã giữ hình ảnh “cháu ngoan bác Hồ” trong lớp rồi, với lại lớp tôi cũng đâu hiền lành gì cho cam, toàn dân đầu trâu mặt ngựa, cơ mà được cái tụi nó chơi tốt với lớp, tôi chỉ sợ tụi nó sấn vào cho thằng kia ăn hành thì tội cho … nó, nên tôi cũng cần cân nhắc một chút.
Vivi thì hẳn nhiên là thấy tôi đột ngột đơ ra một lúc, và hẳn nhiên là em cũng dễ dàng nhận ra một vị khách quen mặt đang ngồi ghế đá cạnh thằng bạn thân nhất của mình đằng xa kia. Vivi tính tình hiền lành, ít khi nào em thích tham gia vào các cuộc vui chơi ồn ào hay tham dự những cuộc cãi vả hay ẩu đả, cộng thêm việc hồi trưa thấy tôi định tẩn thằng kia một trận, Vivi tỏ ra sốt sắng:
– H ơi, H đừng có đánh nhau nha!
Tôi nhìn bộ mặt có phần quá nghiêm trọng của Vivi, lòng như vơi bớt đi nỗi lo, tôi cười khổ:
– Ngốc này, chỉ có anh đánh nó thì sao gọi là đánh nhau được.
Vivi vẫn có vẻ chưa hài lòng, cô nàng níu áo tôi giựt giựt liên hồi:
– Bỏ đi mà, lỡ H bị gì thì sao?
Tôi vừa cười vừa xoa đầu Vivi, đã lâu rồi tôi chưa xoa đầu cô bé thì phải:
– Nghe lời vợ yêu vậy, không làm gì hết, đồng ý chưa?
Cô nàng cười tươi, xoa đầu tôi lại:
– Hihi, ngoan ngoan!
– Đấm chết giờ, giỡn à?
Vivi nhăn nhó:
– Sao H xoa đầu em được còn em không xoa được?
Tôi nói cứng:
– Cãi nữa tối cho ngủ một mình!
Cô bé lè lưỡi:
– Pleu, hông thèm, tối cho mấy người nhịn đói luôn!
Tôi hếch mặt lên đi thằng vào trong sân, chẳng thèm để ý gì xung quanh:
– Dám thì cứ thử!
Dĩ nhiên là với màn “sến sụa” vừa rồi, cả đám đứa nào cũng ngước mắt nhìn bọn tôi, tất nhiên trong đó có cả 2 thằng mặt mâm và mặt cối đằng kia.
À mà thằng mặt cối bạn thằng Đạt tên là Phúc, khác với thằng Phúc to như con voi lớp tôi, thằng này như đã nói nhỏ như con kiến, tôi đạp một cái là nó chết dẫm ngay, cơ mà kiến nó đốt thì đau lắm. Những gì nó làm ngoài sáng, tức là những thứ nó thể hiện trước mặt tôi, một cách quang minh chính đại, tôi chẳng ngán mà chơi tới bến với nó luôn, ấy thế nhưng thể loại tiểu nhân thì nó chỉ thích vùi đầu vào những cái góc tối, mà một khi chúng nó đã chui vào đấy, kẻ quân tử như tôi biết phải làm sao? Tất nhiên là nó chơi tôi thì không sao, chứ nó đụng vào Vivi chắc tôi chết, hôm bữa đêm nghe thằng Đạt nói điện thoại là tôi đã thấy hơi lo rồi, hôm nay lại lòi thêm cái mặt thằng này nữa, đúng là thập phần bất an. Vivi của tôi mít ướt, lại quá ngây thơ và nhạy cảm, nếu gặp xúc động mạnh về tinh thần, tôi sợ em sẽ không chịu nổi.
Có một lần, tự nhiên Vivi chạy đến chỗ tôi rồi khóc nức nở, tôi cũng chẳng rõ chuyện gì nhưng cũng ôm lấy cô bé, hỏi:
– Sao khóc?
Vivi chỉ vào phần tay đang bị xước, rơm rớm máu:
– Em mới bị té, đau quá H ơi, huhu …
Tôi vỗ về em:
– Xin lỗi …
Cô nàng đột nhiên hết khóc:
– Sao H xin lỗi em?
– Vì anh không bảo vệ được Vi …
Và bất ngờ là, sau đó, Vivi lại oà lên khóc dữ dội, mặc cho tôi cũng lơ ngơ chẳng hiểu tại sao. Cái chính ở đây tôi muốn nói rằng, dù cho Vivi hay tôi bị sao thì người còn lại cũng sẽ rất buồn, thế nên tôi không muốn một trong hai đứa bị xây xát gì cả, vì thế, dự là tôi sẽ phải xử đẹp cái thằng Phúc mặt cối kia đi thì hơn trước khi nó bắt đầu hành động.
Dĩ nhiên là không phải bây giờ, cũng không phải ở nơi đông người như thế này, tôi sẽ tặng nó vài đấm kỉ niệm vào dịp khác nếu nó dám mon men tặng quà cho Vivi một lần nữa. Còn nếu nó biết khôn mà rút đi thì tôi sẽ nương tay tha cho nó một con đường sống. Cơ mà với loại mặt cối bạn thằng mặt mâm thế này, chắc nó cũng vẫn sẽ giơ cái mặt dày của nó ra mà tiếp tục công việc thôi.
Chẳng biết thằng Đạt đang thầm thì với nó cái gì, thế nhưng hiện tại thì nó vẫn chưa manh động và ngồi im như đang chờ thời. Bên trong sân, trận đấu kịch liệt đã chuẩn bị diễn ra, thế trận Alpha với chả Bêta đã được bày bố xong xuôi, chỉ chờ tôi vào nữa là chính thức bắt đầu.
Tôi kéo Vivi vào trong, một cảm giác bồi hồi khó tả lại ùa tới, cái cảm giác để cô bạn bé nhỏ ngồi một mình ở ngoài thật sự không hề dễ chịu chút nào, cũng giống như lần trước, nó khiến tôi nhớ lại lúc ấy, lúc mà em bị cảm vì dang nắng trong khi tôi mải mê với trái banh. Càng nghĩ càng lo, thế nên tôi quyết định … ngồi ngoài luôn, gọi thằng Đạt vào thay thế.
Nó có vẻ khá bất ngờ khi tôi gọi đích danh nó sau cuộc đụng độ ban sáng. Và như đã nói, thằng Đạt có vẻ là một diễn viên đại tài, tôi không cách nào có thể đọc được những gì nó đang suy nghĩ trong đầu hoặc ít nhất là những gì mà nó định làm sắp tới đây, nó chỉ mỉm cười rồi lẳng lặng tiến vào sân sau khi ném cho tôi một cái nhìn khó hiểu.
Có những khi bạn cần phải bỏ qua những cái nhỏ nhặt để giữ lấy những cái lớn hơn, không vì một chút lợi ích trước mắt mà lơ đễnh để rổi đánh mất đi những điều quý giá và đáng trân trọng. Và có thể bạn cũng không nhận ra rằng những thứ ấy đáng giữ đến mức nào trước khi bạn mất đi điều đó, tôi đã từng trải qua cảm giác này, thế nên tôi biết mình cần phải làm những gì và giữ chắc Vivi ra sao.
À từ giờ tôi sẽ gọi bạn thằng Đạt là thằng Phúc cối, để tránh nhầm lẫn với thằng Phúc lỏ. Phúc cối tỏ ra khá bình thản sau khi thằng bạn của nó rời chỗ ngồi để tiến vào sân, nó cũng tỏ ra chăm chú quan sát trận đấu và hình như đang cố gắng để không nhìn về phía Vivi, tôi thấy ánh mắt của nó nửa muốn lướt qua nửa muốn kìm lại, chắc là đau khổ dằn vặt lắm.
Vivi thì dường như vẫn đang thắc mắc chuyện mà tôi chấp nhận ngồi lại đây vì em thừa biết là tôi yêu bóng đá như sinh mạng của mình:
– Sao H không ra đá!
Tôi giả cười, à không, phải nói là cười thật thì đúng hơn, được ngồi cạnh em, lúc nào tôi cũng vui:
– Anh ra thì bỏ Vi ai lo?
Vivi phụng phịu:
– Em lớn rồi, em tự lo được, H lúc nào cũng coi em như trẻ con …
Lần này, tôi vẫn cười, cười thật tươi, và đội cho em chiếc nón Snapback tôi đang mang trên đầu, phòng bệnh thì vẫn hơn chữa bệnh mà:
– Haha, biết bạn ý lớn rồi nhưng mà ngồi im đi, nhõng nhẽo là về nhà nghe chưa!
Cô nàng lần này chợt khựng lại, khoé mắt đượm buồn, em lấy chiếc mũ xuống đội lại lên đầu tôi rồi sau đấy thì gục đầu lên vai tôi:
– Em ngồi như vậy không có bị nắng đâu mà, H đội đi!
Phải nói rằng lúc đó, tôi xém chút nữa thì không cầm được mà khóc ngay tại bãi, chỉ một cử chỉ quan tâm nhỏ thôi cũng đủ khiến con tim phải rung động, thế mới biết, tình yêu tuyệt vời đến mức nào, nó có thể khiến một con người mạnh mẽ phải rơi lệ, có thể khiến một cô bé trưởng thành hơn nhiều lần, tôi cảm thấy hạnh phúc khi yêu và được yêu.
Trở lại với trận đấu một chút, sau bao ngày nhịn nhục núp dưới bóng của đám đội hình A, ngày hôm nay, với cái đầu thông minh sáng suốt của Phúc lỏ đội trưởng cộng thêm hàng tá chiến thuật kèm người, đốn người và cả siêu sao mặt mâm đám anh em chúng tôi … vẫn tiếp tục thua, thậm chí là khi trận đấu chỉ mới trôi qua khoảng nửa tiếng, tỉ số đã được tính bằng con số “n”, tức là vô hạn.
Với một thế trận quá tẻ nhạt như thế, tôi không quan tâm đã đành, đằng này Vivi cũng vậy, em đến đây chắc chỉ có một mục đích duy nhất là ngồi chơi với tôi. Thật thế, cô bé hết nắm tay tôi xăm soi gì đó rồi lại nhéo má, giựt tóc tôi các kiểu như người ngoài hành tinh, thỉnh thoảng lại cười hì hì chẳng rõ lí do. Tôi cũng đâm ra buồn tẻ, thế là cũng bắt chước Vivi, vạch tóc tìm … chí, con chí ấy chứ không phải ý chí đâu à. Thật tình là tôi không gay, điều này Vivi có thể kiểm chứng, thế cơ mà tôi lại cảm thấy vui vui với cái trò tết tóc mới lạ chứ.
Tôi kéo Vivi ngồi vào lòng rồi bắt đầu chế tạo kiểu tóc, hồi bé chị tôi thường được mẹ tết cho kiểu con rít hay con rết gì đó, giờ tôi cũng bắt chước làm theo, cơ mà chẳng giống gì cả, nhìn nhang nhác cục … Loay hoay một hồi, tôi móc sợi thun trong cặp ra rồi buộc cho Vivi kiểu tóc đuôi gà … thần thánh, tất nhiên là cũng chật vật không kém trước đó, và dĩ nhiên, Vivi cũng đâu thể ngồi im nhìn mái đầu đẹp đẽ của mình bị hành hạ:
– Aaaaaa, đau em …
– H phá quá, em mới gội đầu hồi sáng …
– Huhu, hư hết tóc của em rồi, bắt đền H luôn …
Và tất tần tật sau đó, Vivi cũng tự đưa mình trở lại kiểu đầu cũ, con gái tài thật, nhỉ …
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro