Nụ cười tỏa nắng

Phần 32

2024-08-04 16:52:23

Phần 32
Tôi cứ thế phè phởn đi mua phở cho Vivi, trên đường về còn suy nghĩ vẩn vơ đủ điều mà không biết rằng ở nhà vào lúc này lời đe doạ của nhạc phụ đã bắt đầu được tiến hành một cách nhanh chóng và có phần đáng sợ. Trong đầu óc tôi hiện lên bao suy nghĩ tích cực và có phần không đen tối cho lắm, có khi nào Vivi hạnh phúc quá lại cho tôi lên nằm ngủ chung không nhỉ?

Mua bán xong xuôi, tôi chạy ra nhà bà Thuý bán thuốc mua cho Vivi một liều thuốc cảm, không quên tặng thêm cho em một cây kẹo mút nữa vì tôi sợ Vi đắng miệng, kể ra tôi cũng tâm lý phết.

Tôi lao thằng về nhà, niềm vui ngập tràn và mơ tưởng về một khung cảnh hạnh phúc và lãng mạn, người con trai và người con gái trao cho nhau nụ hôn nồng ấm trong hoàn cảnh đầy nên thơ.

Thế nhưng, khi vừa về đến nơi, tôi khựng lại khi thấy chiếc Camry ban nãy đang đậu trước cửa nhà Vivi. Có khi nào là nhạc phụ hay không ? – Tôi thầm nghĩ rồi chạy thật nhanh vào nhà, quên cả khoá cổng.

Phóng nhanh lên phòng, Vivi đang ngồi trên giường và bên cạnh em không ai khác chính là… nhạc phụ đại nhân. Tôi lễ phép cúi đầu:

– Dạ con chào chú!

Ông ta giả lơ tôi rồi tiếp tục hỏi han Vivi điều gì đó, tôi vẫn cố tỏ ra ngoan ngoãn sau hành động có phần lỗ mãng và hơi hỗn láo tối qua:

– Dạ, chú vừa tới ạ!

– Ừm. – Nhạc phụ trả lời vẻ miễn cưỡng

– Dạ con có mua phở cho Vi, để con đi bỏ ra tô…

Tôi chưa kịp dứt lời thì nhạc phụ nói một câu nhẹ nhàng mà như tạt thau dầu ăn vô mặt tôi vậy:

– Khỏi cần phiền đến cậu, tôi mua cho nó tô cháo rồi! – Nói rồi ông chỉ tay vô tô cháo đang nằm trên chiếc tủ ngay cạnh giường của Vivi.

– Dạ vậy càng tốt, Vi bị bệnh chắc ăn cháo tốt hơn!

Tôi cố gắng kiềm chế bản thân và nói chuyện một cách thoải mái nhất có thể để tạo cảm giác thiện cảm cho nhạc phụ đại nhân vì dù muốn nói gì thì nói, sau này nếu tôi có muốn rước Vivi về dinh thì cũng phải thông qua sự đồng ý của nhạc phụ mới được.

Tôi tự dặn mình phải cố gắng gây ấn tượng tốt nhất có thể và làm những gì tốt nhất cho Vivi để vừa lấy được chút ít cảm tình từ nhạc phụ và chăm sóc cho Vivi trong lúc em đang bệnh như thế này, âu cũng là một công đôi việc. Nhưng nhạc phụ vẫn tỏ thái độ không vừa lòng:

– Sao cậu không đi học mà giờ ở đây?

– Dạ con không thấy Vi đến lớp nên com… lo Vi bị sao nên chạy đến đây! – Tôi trả lời thật lòng

– Cậu có vẻ quan tâm đến con gái tôi quá nhỉ? – Ông hỏi, cố nhấn mạnh cụm từ “con gái tôi”

– Dạ, “người yêu con” mà chú! – Tôi trả lời thách thức, thích thì chiến, tôi chẳng ngán nữa

Nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, Vivi lên tiếng can ngăn:

– Thôi anh bỏ phở cho Vi đi, Vi thích ăn phở cơ! – Em cười hì hì, nụ cười xoá tan băng giá và không khí nặng nề

– Thế còn cháo ba mua? – Nhạc phụ thắc mắc, mắt vẫn liếc tôi

– Con không thích cháo, để lát con ăn sau – Vivi lại nói một câu khiến tôi mát lòng mát dạ

– Ừm, chờ ba chút

Nói rồi nhạc phụ đại nhân đi ra ngoài, để lại căn phòng của riêng 2 đứa. Tôi chạy đến sát bên em, ngồi ôm em vào lòng, em cũng tựa đầu vào vai tôi. Người em lúc này khá nóng, chắc sốt hơi cao rồi, tôi xoa xoa đôi má em, nói nhẹ:

– Anh lấy cho Vi ăn xong uống thuốc ha, anh mua thuốc rồi!

– Em cảm ơn anh! – Em lại cười

– Không có được nói cảm ơn với anh, biết chưa? – Tôi trừng mắt

– Dạ, hihi!

Tôi chạy xuống nhà bếp đổ phở ra tô cho em, tôi nhìn ra chỗ ngoài cổng nơi đậu chiếc Camry của ba Vi thì thấy ông đang thập thò nói chuyện với ai đó trong xe, tôi cũng chẳng mấy để tâm rồi đi thằng lên phòng. Đặt tô phở lên bàn, đỡ em dậy, đưa em ra bàn:

– Vi ăn đi rồi uống thuốc! – Tôi nói

– Ứ, anh đút cho Vi đi! – Vivi nhõng nhẽo

– Cái con bé này, lớn to đầu rồi còn nhõng nhẽo, tự ăn đi – Tôi nhéo má em, cười nhẹ

– Kệ em! – Em nhăn mặt

Mặt thì nhăn nhó nhưng tay thì cứ gắp lấy gắp để, nhìn cưng không chịu được. Lâu lâu tôi lại xoa đầu em một cái, đủ mạnh để em cảm nhận được nhưng cũng đủ nhẹ để em không thấy khó chịu:

– Ăn đi nhóc, nhăn nữa là anh hun cho cái giờ! – Tôi cười khả ố

– Không thèm, gớm òm! – Vivi bĩu môi

– Chắc không? – Tôi áp sát mặt mình vào mặt em

– Aaaaa, gớm quá! – Em hét lên rồi tát tôi một cái đau điếng, bị bệnh mà sao tát đau thế?

Nhìn cô bé ăn uống ngon lành, cười đùa thoải mái, tự nhiên trong lòng tôi xuất hiện một cảm giác bồi hồi khó tả, tôi ước gì giây phút này sẽ kéo dài mãi mãi, để tôi được nhìn thấy nụ cười của em, để tôi được ở bên cạnh em, được yêu thương và chăm sóc cho em, mang lại cho em những niềm hạnh phúc và những tiếng cười bất ngờ.

Tôi sợ giây phút này sẽ qua đi, thật sự tôi rất sợ. Và khi mà điều không may có xu hướng xảy ra, nó sẽ xảy ra, giống như khi bạn làm rơi một chiếc bánh mì, mặt phết bơ luôn rơi xuống đất trước, trong trường hợp này, điều tôi không mong muốn đã trở thành sự thật.

Đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi cùng với cô bé đáng yêu của mình, tôi chợt giật mình khi nghe tiếng chân bước lên cầu thang. Nhạc phụ mở cửa ra rồi bước vào trước, theo sau là một thằng con trai, trạc tuổi tôi, mặt nhìn mất dạy kinh khủng, nó đang nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, nếu là lúc bình thường chắc tôi đã bay ra cho nó một cái đấm rồi.

Nhân tiện nói về đấm đá, hồi hè thi lớp 10 xong tôi có được xem phim Huyền thoại Lý Tiểu Long, ghiền quá thế là xách xe chạy đi tập, cũng được 4 tháng rồi, đánh nhau với mấy thằng bình thường chắc là ăn được. Nhưng Vivi có vẻ khá ngạc nhiên, nhìn ánh mắt của em, có vẻ là em biết thằng này. Nhạc phụ nói:

– Đạt, con có nhớ bé Vi nhà bác không? – Ông đẩy thằng này lên rồi chỉ tay vào Vivi

– Dạ nhớ chứ hồi nhỏ bọn con học chung lớp mà – Nó trả lời có vẻ khá lễ phép nhưng nhìn cái mặt rất khó ưa

– Vi nhớ bạn không con? – Nhạc phụ hỏi

– Con… con…- Vivi vẫn còn rất sốc, chuyện gì thế nhỉ?

– Vi nhớ Đạt không? – Thằng này sấn tới ngồi cạnh Vi, cười giả tạo – theo tôi là thế

Vivi không nói gì, em lẳng lặng đưa ánh mắt sang nhìn tôi, vẻ cầu cứu. Ngay lúc này, tôi cũng không biết phải làm gì vì thật sự thì tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây cả, thằng này nó là ai, tại sao em lại hốt hoảng khi nhìn thấy nó như thế và tại sao nó lại ở cùng ba em? Hàng trăm câu hỏi không biết ở đâu bỗng chốc nhảy múa loạn xạ trong đầu tôi. Chợt nhạc phụ lên tiếng, lần này cả tôi và em đều sốc tới óc:

– Từ tuần sau Đạt sẽ học chung lớp với con nhé Vi!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nụ cười tỏa nắng

Số ký tự: 0