Nụ cười tỏa nắng

Phần 2

2024-08-04 16:52:23

Phần 2
Giờ chào cờ nhanh chóng qua đi, cả đám học sinh trong trường nhốn nháo thu dọn bàn ghế các kiểu rồi kéo nhau về lớp để bắt đầu giờ học.

Lớp tôi cũng vậy, đám con trai được phân công trực nhật mặt chảy dài như cái bơm lôi mấy chồng ghế xềnh xệch vô kho cất, tôi cũng có tên trong danh sách trực nhưng thấy đông đứa làm rồi nên tôi nhìn dáo dác xung quanh rồi ôm cặp chạy thẳng lên lớp. Nhưng đâu dễ vậy, tôi vừa kịp cầm cái cặp cặp in hình John Cena lên thì có tiếng gọi như mắng từ sau:

– Hoà, đi đâu đó? Hôm nay phiên trực của ông mà.

Tôi quay mặt lại nhìn, ặc, hoá ra là con nhỏ Thi lớp trưởng, à mà không thể gọi là con nhỏ được, ẻm mập như Sumo, cân nặng chắc phải gấp đôi tôi, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi giật bắn người, nuốt nước bọt mà tưởng nghẹn cmn cổ. Cúi đầu xếp ghế thành một chồng rồi vác đi, miệng không quên chửi rủa:

– Tổ sư cái con mập, coi chừng tao! – Tôi nói, miệng nghiến răng ken két

Tôi uể oải vác ghế vào kho, cái cặp thì nặng và vướng, đang loay hoay không biết làm sao thì bé Huyền đến chìa tay ra, miệng cười toả nắng:

– Đưa đây cầm lên lớp cho! Hihi, xách có cái cặp chút xíu mà cũng không nổi, yếu quá người ơi! – em vẫn cười.

– Ơ thì… thì tui… tui… tui đang suy nghĩ thôi, chứ nghĩ sao mà xách không nổi cái cặp nhỏ này, thấy tui… tui bê chồng ghế hông? Nặng vậy mà vẫn được nhá!

Tôi nói xạo mà miệng mồm ấp a ấp úng, khỏi nhìn cũng nhận ra, em chắc cũng vậy nhưng em tâm lý cực, biết con trai trọng sĩ diện… hão, em vui vẻ đáp:

– Ừa thì người khoẻ, được chưa? Thôi đưa tui cầm lên cho người nha! – em cười nữa, lần này thì tươi hơn nhiều.

– Vậy… vậy… cảm ơn Huyền nghen. – Tôi trả lời miệng mồm cứ như dính keo vậy.

– Không có chi, tui lên lớp trước nha, plè! – Em thè lưỡi trêu tôi tay không quên nhận lấy chiếc cặp in hình John Cena đang làm động tác “U can’t see me” quen thuộc.

Nói thật, lúc đó tôi chỉ muốn ngất tại trận trước vẻ nhí nhảnh đáng yêu không chịu nổi của Huyền. Vừa mới đầu năm cấp 3 thôi mà đã chấm dứt được kiếp FA rồi hay sao? Nghĩ đến đó, tim tôi đập thình thịch, phải nói là đã lâu lắm rồi, cũng 3 năm chứ chẳng chơi, từ hồi lớp 7 khi tôi có mối tình đầu đời với Dung – sau này tôi ít gặp lại em nhưng kỷ niệm về em thì chắc tôi không thể nào quên được, người con gái cướp đi của tôi… nụ hôn đầu đời.

Tôi như đang bay bổng trên 9 tầng mây vậy, vác chồng ghế đi vào kho mà xém nữa vô lộn phòng học của các anh chị khối 12 nếu không có thằng Phương quắn tát vào mặt tôi một cái. Cất xong chồng ghế cẩn thận, tôi vô WC rửa lại cái bộ mặt của mình, nhìn chăm chăm vào gương, tôi “khiêm tốn” tự nhủ:

– Chậc, mặt mình nhìn kỹ cũng đẹp ngang ngửa Ronaldo chứ chẳng chơi đâu nhỉ?

Tôi bước vào lớp trong tâm trạng vô cùng phấn chấn. Việc đầu tiên là tôi nhìn quanh căn phòng học nhỏ xinh để tìm cặp… à nói đúng hơn là ý định của tôi muốn tìm bé Huyền chứ cái cặp thì tôi cũng chẳng nhớ mấy. Nhìn được vài giây thì đằng sau tôi có tiếng nói con gái, giọng nói ấm áp nghe như rót mật vào tai:

– Vô lớp đi em, đứng đây ngắm cô nào mà đăm chiêu thế? – Long Cô cô hỏi

– Dạ.. dạ.. em vô đây ạ! – Tôi trả lời mà người còn đang run rẩy vì giọng nói nói và gương mặt xinh đẹp kia (Các bác đừng nghĩ em yêu cô giáo, chẳng qua người đẹp thì mình ngắm thôi, không người ta lại nói mình không có tờ rym)

Tôi chầm chậm tiến vào lớp, bé Huyền ngồi ngay đầu bàn 3 dãy gần cửa ra vào, đưa chiếc cặp lại cho tôi kém theo một nụ cười khả ái, ma mị:

– Nhìn gái nha, chu cha, trông vậy mà không phải vậy hén? – Nàng hỏi mắt nhìn tôi dò xét, chẳng hiểu sao lúc đó tôi nghĩ là em nó kết tôi các bác ạ.

– Bậy bạ không à… tui là… tui tìm cặp chứ bộ! – Tôi chống chế

– Ừa, bít ai đó tìm cặp nên tui đưa trả nè, hihi – Em nó lần này che miệng cười, trông yêu chết được cơ mà tôi thấy như đang chọc quê tôi ấy.

– Ừm… cám… cám ơn – Tôi lúc này mặt đỏ như quả gấc, vội chụp lấy chiếc cặp khốn kiếp mà chạy về chỗ ngồi.

Em quay xuống nhìn tôi không quên tặng kèm một nụ cười toả nắng cực kỳ đáng yêu mà nói vọng theo:

– Lát học xong xuống căn tin ăn sáng với tui nha Hoà khùng!

Hả?!? Em nó đang rủ tôi sao, sao cái số mình hên quá thể vậy, mới đầu năm được gái xinh để ý rồi. Tôi quên hết ngượng ngùng quay mặt lại tỏ ra hết sự vui vẻ và sung sướng:

– Ừ

Em cười nhẹ rồi quay mặt lên. Tôi thì vẫn đang ngồi đó trong cảm giác khoan khoái cực độ mà không biết rằng vì nụ cười hồn nhiên đó mà sau này tôi gặp bao phen khốn khổ. Cơ mà giờ thì cứ tận hưởng cảm giác vui vẻ đi cái đã.

Ngồi gật gù một lát thì đột nhiên từ ngoài cửa lớp, có một cô bé bước vào, em nó tên Vi, sau này tôi thường gọi em là Vivi và hình như chỉ có mình tôi gọi em như thế. Vivi của tôi phải nói là tuyệt sắc giai nhân, so với em Huyền thì chỉ có hơn chứ không thua, em có gương mặt cực kì xinh đẹp, tóc dài xoã ra 2 bên, phần mái kẹp hờ nhìn cực kì nữ tính, thân hình cân đối, chiếc môi trái tim hồng kia nhìn chỉ muốn đè ra mà hôn lấy hôn để, phải nói là em xứng đáng đứng vào hàng hot girl trong trường.

Lạ ở chỗ hôm đi nhận lớp tôi tuyệt nhiên không thấy em nó đi, cả buổi sáng chào cờ khai giảng vừa rồi cũng không. Nhưng lúc này tôi chẳng quan tâm nữa mà đang đắm chìm trong vẻ đẹp của em, mặc dù thế thì tôi vẫn ngồi im ra vẻ ta đây không quan tâm sự đời, chẳng như cả đám con trai lớp tôi cứ nháo nhào cả lên:

– Trời ui, tiên nữ giáng trần kìa anh em!

– Xinh quá, chắc tao chết mất mày ơi!

– Ngồi cạnh tui nè người đẹp.

Em lẳng lặng làm ngơ trước tất cả các lời mời đon đả của bọn con trai lớp tôi, mặt thằng nào thằng nấy nhìn dâm vãi cả ra, nhìn tôi còn khiếp chứ nói chi tiểu thư con nhà lành như Vivi. Em xin phép Cô cô Long vô lớp và tiến về chỗ bàn 4 của tôi, không biết có phải do tôi hoang tưởng nặng quá hay không mà nghĩ em nó đang nhìn tôi. Và đúng thật, em nó tiến đến và ngồi ngay cạnh tôi, em khẽ nở một nụ cười nhẹ, thằng con trai nào mà không rung động thì chắc trym có vấn đề rồi, em khẽ nói:

– Mình ngồi đây được không, hì?

Tôi lúc đó vẫn còn chết lặng vì sướng, tôi lắp ba lắp bắp mở mồm:

– Được… được… được chứ, thế thì còn gì bằng – Tôi trả lời em, biết mình nói hớ vì lộ rõ tính hám gái, tôi lấy tay che miệng lại. Tuy nhiên chắc em đã nghe được câu đó của tôi, em trả lời:

– Hì, cám ơn bạn – Vivi lại cười, lần này em cười tươi hơn, tim tôi cứ thế mà loạn nhịp từ lúc đó đến suốt buổi học.

Chỉ trong một buổi sáng mà đã có 2 người con gái làm tôi rung động thật sự, người thì nhí nhảnh, cởi mở và dễ thương, người thì quyến rũ một cách lạ thường. Tôi chẳng biết và cũng chẳng dám mơ một ngày 2 người con gái xinh đẹp ấy đều thích tôi. Thế nhưng bây giờ, tôi cứ tủm tỉm cười mặc cho ánh mắt khó hiểu của Vivi kế bên mà nghĩ:

– Ui, tui lại yêu hay sao ta?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nụ cười tỏa nắng

Số ký tự: 0