Phần 49
2023-10-03 03:18:00
Bạch Hiểu Linh đứng lặng người một lúc nhìn xác sư huynh, mà nước mắt cô lăn dài trên má từ nhỏ tới giờ đã quen có anh ở bên chăm sóc. Nay sinh tử chia cắt đôi đường cô mới nhận thấy sự bơ vơ lạc lõng của mình, kể từ bây giờ mình cô còn lại trên đường đời mà thôi. Hắc Bạch Vô Thường là một cặp đôi sát thủ truyền kỳ danh chấn thiên hạ bao đời, nhưng đã là một cặp đôi thì không thể thiếu một, cho nên kia đã chết thì người còn lại nhất định phải chết.
Nếu không tự tử theo người kia thì ắt cũng bị người trong sư môn giết, bởi điều này là quá nghiệt ngã và tàn nhẫn. Nên bậc trưởng bối trong giáo phái giấu biệt điều đó đi, chỉ âm thầm cử sát thủ thân tín hoặc chính một trong thất đại lão trưởng tự mình đi hạ thủ. Sau đó thêu dệt và bưng bít về cái chết ấy, để cặp đôi Hắc Bạch Vô Thường sau lại hồn nhiên kế vị nói tiếp nhưng chẳng hay biết quy luật tàn nhẫn kia.
Nhưng Hiểu Linh thì lại vô tình biết về cái điều luật tàn nhẫn của sư môn, do lần đó cô đi vào rừng sau núi chơi rồi không may vấp ngã, cô bị ngã lăn xuống núi ngất đi không còn biết gì. Đến khi tỉnh dậy thấy có tiếng nói chuyện gần đó, mở mắt cô cố lết lại phía tiếng nói, lúc đó trời sắp mưa to gió thổi ào ạt nên may cho cô bò đến gần sát họ mà không bị phát hiện.
Chứ với bản lĩnh cao cường của họ một tiểu hậu bối non nớt như cô khó qua mặt nổi. Cô thấy rõ họ là Đại sư phụ và Liễu Tinh Y sư tỷ, đang là Bạch Vô Thường thời điểm ấy, với cô thì Tinh Y như một người chị đáng yêu gần gũi. Bởi Tinh Y luôn chăm sóc che chở cho cô trong sư môn, việc gì chị ấy cũng đứng ra bảo vệ cả, khiến cô một mực yêu thương Tinh Y coi như người chị gái… Lúc ấy Tinh Y đã thương thế rất nặng người máu me bê bết, đứng trước mặt Tinh Y là Đại sư phụ tay cầm một thanh trùy thủ ngắn màu đen. Chính là Hắc Thiết Đao Thủ của môn phái, dùng để giết phản đồ trong sư môn. Cô lúc đó còn khá nhỏ lại không hiểu gì về nội tình, chỉ thấy chi Tinh Y đang quỳ xuống run rẩy nói:
– Sư phụ! Anh ấy không may mà tử nạn lỗi này không phải do chúng con, mà kẻ thù của chúng ta họ quá hiểu về chúng ta. Mà họ dùng bẫy phóng xạ để giết anh ấy cho nên nhiệm vụ thất bại, giờ con về đây báo cáo cớ sao sư phụ nỡ ra tay với con… hu… hu… hãy cho biết lý do tại sao người muốn giết con…
– Hừ… hừ! Tinh Y cô là một tay Đại lão ta nuôi dạy nên người, thật sự mà giết đi ta cũng đau lòng lắm. Nhưng điều luật tổ truyền giáo phái là như vậy Hắc Bạch là một đôi, mãi là như vậy nên nếu người này chết thì người còn lại cũng phải chết. Mà lão Thất làm chấp pháp lệnh thì ta không cam tâm, hắn có tính tà dâm nên lần này người còn lại là nữ. Mà cô là do ta nuôi dạy nên thật vô cùng không cam tâm, ta quyết không để cho lão già đó hành xác cô trước khi chết. Cũng là để chút chân tình cho Hắc Hiểu Phong kia xả thân vì nhiệm vụ, người yêu của hắn trước khi chết còn bị kẻ khác cưỡng bức giày vò. Kể như Đại lão ta đây cũng đã hết tâm hết sức với hai người rồi, đừng nói nhiều nữa ta tiễn cô lên đường gặp Hiểu Phong. Gặp hắn rồi hãy nói ta đây thân Đại lão đường chủ không sự lựa chọn nào cả…
Lưỡi trùy thủ xanh ngắt ánh lên sắc lạnh, quá nhanh và quá tàn độc Tinh Y đổ sập người xuống bãi cỏ trong vũng máu. Khi Đại sư phụ bỏ đi Hiểu Linh mới bò ra chỗ Tinh Y xem xét, may mà ỷ vào tuyệt học mình ra lạnh lùng nhanh gọn. Đại lão không buồn kiểm tra lại xem Tinh Y chết hẳn hay chưa, hoặc giả lão quá đau lòng vì đệ tử mình cũng nên. Lão bỏ đi ngay tắp lự mặc kệ mọi sự trên đời, trong những hạt mưa lộp độp kéo dài theo bước chân nặng nề bước đi của lão. Nên khi lật Tinh Y dậy Hiểu Linh còn thấy Tinh Y đang hấp hối, vết dao đâm trên ngực khá sâu máu chảy sủi bọt đỏ ngầu. Tinh Y mặt tái nhợt thều thào nói:
– Hãy… hãy… giúp chị… chị không muốn chết ở bãi hoang này, em kéo chị ra chỗ gần hồ nước đó mà đẩy chị xuống, chị… chị cho em cái này… từ lúc gặp sư phụ đã ra… tay ngay… không hỏi han bất cứ điều gì, nên chị không còn muốn đưa lại cho ông ấy… nhớ đừng cho bất cứ một ai biết về nó. Bảo vật này làm chết rất nhiều người rồi, tương truyền nó có oán linh ai cướp nó đi đều đoản mệnh. Hiểu Phong và chị mất mạng vì vật đó… sau… sau này em đừng làm Bạch… tiểu…
Nói xong đến đó Tinh Y đã không còn hơi sức nào thân thể mềm oặt, sau đó chật vật lắm Hiểu Linh mới đưa được xác chị đến mép hồ đẩy xuống. Nhìn bọt nước bắn tóe tung chị cùng mái tóc dài chìm dần xuống nước, trong lòng cô có chút cảm giác đắng cay nhưng lúc chưa lớn để biết hết mọi điều. Còn giờ Hiểu Linh đã hiểu ra nhiều chuyện lúc đó chưa kịp hiểu, cô vẫn nhớ sau Đại sư phụ về thông báo về sự tử nạn của Hắc Bạch Vô Thường.
Vẻ mặt ông ấy thực sự đau đớn khi nhắc về Tinh Y, nhưng lại nói là Tinh Y chết cùng nơi với Hiểu Phong… một sự dối trá rõ rệt. Sau đó Hiểu Linh thấy đại sư phụ có nhiều lần, ông cứ đứng trầm ngâm rất lâu trước bài vị của Tinh Y, cô không muốn để sư phụ biết mình thấy chuyện trong rừng liền giả đò hỏi rằng:
– Sư phụ! Người sự đau khổ về cái chết của Tinh Y sao? Thật sự là đau khổ chứ không phải là sự giả dối…
Lúc đó Đại sư phụ quay lại xoa đầu cô cười buồn bảo:
– Cả Tinh Y và con do ta dạy dỗ từ nhỏ, giờ mất đi ta dĩ nhiên là đau lòng rồi. Nhưng thân làm đại lão trong giáo phái, khó mà có thể làm khác được giáo luật, dù là con ruột của ta đi nữa cũng vẫn phải theo luật mà làm…
Giờ đây cô nhớ lại câu nói ấy mà rùng mình, cái câu “theo luật mà làm” thật ghê sợ… Thiên Lâm chết đi rồi thì cô chắc cũng có kết cục như Tinh Y mà thôi. Càng nghĩ càng cô thấy buồn vô hạn trong lòng, không thể về lại giáo phái nơi sư môn thân thuộc giờ lại là nơi không thể về. Còn biết đi đâu về đâu nữa đây? Trong khi không chắc thất đại lão có thể tha cho cô. Không thể để Gia Long anh ấy liên lụy được nên cô sẽ phải ra đi, nhưng nghĩ phải xa anh mà tim cô đau quặn thắt nước mắt chứa chan. Còn Gia Long sau khi gào hét chợt nhận ra điệu bộ buồn bã của cô, vội chạy lại ôm choàng lấy cô từ phía sau thầm thì vào tai cô:
– Thôi em đừng buồn nữa! Người chết cũng đã chết rồi chẳng thể thay đổi được, chúng ta hãy mau tìm cách an táng cho anh ấy. Hãy mạnh mẽ lên anh từ giờ sẽ luôn ở bên em, em không cô đơn đâu… vui vẻ mạnh mẽ lên nào…
Nghe nói thế Hiểu Linh nhớ ra bổn phận của mình, lại góc nhà cô lật cái tranh treo tường lên nơi đó có một nút bấm. Cô bấm cái tức thì sàn nhà dịch chuyển tách đôi, mở ra một lối nhỏ sâu hút xuống bên dưới u tối. Nó không biết căn phòng còn mật đạo phòng ngầm như vậy, và tại sao Hiểu Linh chẳng hề mang nó xuống đó nuôi giấu cho an toàn.
Để nó trên phòng rồi tự cô đối diện với bao nhiêu khó khăn, nhưng chỉ khi Hiểu Linh nó kéo cái xác của Thiên Lâm xuống nó mới thấu hiểu. Mật đạo đi xuống khá hẹp và chỉ thông xuống một căn phòng cực nhỏ, chứa nhiều vũ khí trang bị linh tinh nó khá chật hẹp. Ở giữa có một cái bàn nhỏ dài dài kỳ dị bên cạnh là vô vàn dây dẫn loằng ngoằng, đúng là nơi này thật không thể dành cho người ở.
Không khí cũng ngột ngạt khó chịu hơn bên trên, theo sự hướng dẫn của Hiểu Linh nó chuyển cái xác Thiên Lâm lên trên cái bàn giữa phòng. Nó thấy Hiểu Linh lấy một cái hộp rắc hoa xung quanh xác Thiên Lâm, cắm ở trên đầu bàn mấy nén nhang nữa, hoa trắng phủ quanh xác Thiên Lâm dù khô vẫn có mùi thơm ngào ngạt. Cô ngồi cạnh bàn như vây rất lâu trong u buồn, rồi mới bấm nút trên bàn điều khiển bên cạnh một cái, lập tức chung quanh cái bàn đặt xác Thiên Lâm tia điện bắn ra sáng lòa, sau vài giây tắt phụt cái xác Thiên Lâm biến mất hoàn toàn. Nó thấy đầy kinh ngạc về việc này dường Hiểu Linh và người sư huynh ấy còn ẩn chứa rất nhiều bí ẩn. Nó đang suy tư thì Hiểu Linh quay lại bảo với nó:
– Giờ chúng ta đưa nốt Nhạn Linh xuống, chúng ta hỏa táng cho anh ấy giống như là Thiên Lâm…
Gia Long vẫn chưa quên đi nỗi hận khi trước, vừa nghe thế thì nói đày bất mãn:
– Hắn ta cũng đáng để được nghi thức như vậy sao em? Sau tất cả những gì hắn làm… anh không muốn như vậy…
– Người chết thì đã chết rồi! Nghĩa tử là nghĩa tận nên đối xử tử tế với anh, dù sao nghe nói xuất thân anh ta cũng rất tội nghiệp… Mà mà sau này nếu chẳng may em cũng chết, anh có cơ hội hãy mang xác em về đây thiêu đi theo nghi thức như vậy nhé. Để ít ra linh hồn em còn được siêu thoát…
Hiểu Linh đáp mà lòng nặng nỗi ưu tư về số phận chính mình và hai người đó, riêng về Nhạc Nhạn Linh anh ta từng tha cho cô một lần ở bãi hoang kia. Hơn nữa cô và anh ta gần gũi thân xác cũng mấy lần, cộng với bản tính nhân hậu của phụ nữ cô muốn an táng cho anh ta. Gia Long tuy bực dọc nhưng vẫn đi cùng cô lên mang xác Nhạn Linh xuống rồi hỏa thiêu, sau cả hai cùng lên phòng dọn dẹp chiến tích hoang tàn kia.
Khi công việc xong xuôi bóng tối cũng lan tỏa khắp căn nhà, bữa cơm không ai nói với ai lấy một câu. Gia Long đang cố vắt óc để tìm cách hỏi khéo Hiểu Linh về chuyện nhà mình, còn Hiểu Linh sự việc này là một cú sốc lớn vô cùng đau lòng. Nhìn đâu trong căn nhà quen thuộc này cô cũng thấy bóng dáng anh ấy, rồi lại hình ảnh Hắc Thiết Đao Thủ vung lên nhuốm máu Tinh Y hiện về.
Cô thở dài buồn bã đưa cho Gia Long Thiên Âm tiêu của mình, hai người ngồi cách nhau cái bàn ăn nhỏ nên cô phải đứng với lên. Trong khi cô đưa cho anh phải với người sang, đầu này của cây sáo Thiên Âm chạm vào mặt dây chuyền của cô, đầu kia nó chạm vào cái khóa Võ Hậu Chi Thần trên cổ Gia Long. Ba tuyệt bảo kho báu Võ Hậu cùng một chỗ tương tác nhau, nó phát ra một thứ sóng âm kinh dị làm hai người choáng váng ngồi phệt xuống.
Căn nguyên việc này khi xưa do Thiên Cơ Phường khởi chế, Võ Hậu Chi Thần, Thiên Âm Tiêu và một vật Huyết Phụng Tiên Bội là một bộ khởi động cơ quan kho báu mở ra. Thiên Cơ Phường làm theo chủ ý của Thiên Hậu, nếu sau này lỡ rơi vào tay kẻ hậu bối sợ họ tham lam chiếm đoạt với tà tâm. Nên khi ba vật chạm nhau đồng sẽ tương tác kích hoạt Yêu Thần thủ vệ để bảo vệ kho báu, thủ vệ này ba lớp vô cùng gớm ghê.
Lớp đầu tiên chính là Yêu nhân thần thủ vệ, là con người sống bằng xương bằng thịt võ công siêu quần, đời nọ truyền đời kia ngàn đời nối nhau làm yêu nhân thủ vệ. Họ ăn lộc của Thiên Hậu sống làm người của Thiên hậu chết làm ma nhà Đại Chu (*), nên đó đã là di huấn ngàn đời trong các tộc họ xem việc làm yêu thần thủ vệ là vinh hạnh. Lớp thứ hai là Ma thần thủ vệ của kho báu, tương truyền là các oán linh được thầy pháp yểm ở mộ. Hoặc cũng có thể là do cơ quan của Thiên Cơ Phường tạo ra, chúng ở quanh kho báu và trong kho báu. Nhưng vì chưa ai khai mở được kho báu nên Ma Thần thủ vệ như nào vẫn chỉ là truyền thuyết, cũng như lớp cuối cùng bảo vệ kho báu Phụng Tiên Long Thánh Vệ. Phụng Tiên Long Thánh Vệ là cái gì ra sao, thì những kẻ hiểu rõ về kho báu Võ Hậu hiện giờ cũng chẳng hiểu ra… Nhưng nói gì thì nói cái việc đến kho báu cổ tàng từ cổ chí kim, nó chỉ mang họa cho người thèm muốn nó chứ không mấy khi có hạnh phúc. Giờ Gia Long và Hiểu Linh tuy là không tham vọng về kho báu, nhưng hai người đang vô tình đối diện với cái nguy hiểm không hề biết đến, chính là Yêu Nhân thần thủ vệ những kẻ tử vì kho báu hoàng tộc. Ngay tại Việt Nam cũng có yêu nhân truyền thừa của Võ Hậu, nên họ đã nhanh chóng tiếp cận hai người mà không hề hay biết…
Sau sự cố kỳ dị ấy Gia Long mới quyết tâm cố gắng hỏi Hiểu Linh về chuyện hôm tử nạn, vì lo cứu Gia Long đi cô cũng không dám chắc họ ra sao, khi cô quay lại cảnh sát đã rất nhiều tại nơi ấy rồi, nhưng sau này việc lại bị cơ quan chức năng cho chìm vào yên lặng một cách kỳ quặc. Đoán rằng có một thế lực mờ ám vô cùng ghê gớm nhúng tay vào chuyện đó.
Nên giờ thân mình còn chưa biết sống chết ra sao với sư môn, cô lại càng không muốn anh mạo hiểm tính mạng. Bèn nói dối anh rằng họ đã chết cả và Thiên Lâm đã mang xác về chỗ ở nghĩa trang gần nhà, cô chỉ hy vọng anh bớt đi thù hận mà sống cho hạnh phúc. Nếu cô chẳng may chết đi thì cô vẫn còn tin được anh vẫn bình yên hạnh phúc trên đời.
Hiểu Linh đã tạo sẵn hai ngôi mộ giả của mẹ Gia Long và chị Trang, với mục đích ban đầu nếu anh có đến sẽ khiến anh đỡ đi tìm kiếm. Trong lúc thương thế chưa khỏi và cô còn chưa biết kẻ thù thực sự của anh là ai? Chúng muốn gì ở anh ấy? Hơn nữa chút ích kỷ của người con gái mình yêu là cô không muốn anh rời xa cô nhanh quá. Thành ra giờ đây cô cố tình chỉ chỗ anh ra đó để thăm mộ, rồi tranh thủ mà bỏ đi khi không có anh cô mới đủ mạnh mẽ để đi.
Nếu thất đại sư phụ đến gặp anh có gì họ không tiện tay mà giết luôn bịt đầu mối. Hiểu Linh giả vờ mệt mỏi đi ngủ nhưng càng nằm càng buồn, nước mắt cứ tràn đầy khóe mi long lanh tuyệt vọng. Cảm nhận sự đau khổ ấy nên Gia Long cố ở bên dỗ dành cô, tuy nhiên cuối cùng Hiểu Linh lại ngủ thật, cô miên man giấc ngủ mê mệt trong lúc gia Long đứng dậy lặng lẽ ra hướng nghĩa trang…
– Cú cú… ú… ú… ú…
Những tiếng rúc thê lương đó là âm thanh mạnh mẽ nhất nghĩa trang nhỏ bé này, tiếng lá xào xạc đuổi nhau theo lối mòn nhỏ dọc các ngôi mộ. Một vài con chuột đêm chạy nháo nhác sau những hàng thánh giá lởm chởm, đây là một nghĩa trang nhỏ tự phát của những người theo đạo Thiên Chúa giáo. Nên không khó khăn gì mấy Gia Long nhận ra hai ngôi mộ mới ở cuối nghĩa trang, nằm cô đơn lạc lõng riêng biệt một chỗ bên cạnh bụi tre nhỏ đang rì rào tiếng gió.
Nó đến nơi mới nhận ra bia mộ tuy mới lập nhưng cũng nhuốm màu thời gian, bụi bẩn vương lên những cái ảnh trên bia mộ rất nhiều. Bụi không che đi được khuôn mặt xinh đẹp của mẹ và chị, họ nhìn nó như lấp lánh những yêu thương. Một thoáng bối rối trong lòng khi nó nghĩ: “… sao Hiểu Linh lại tìm ra được ảnh mẹ và chị? Nó giống ảnh từ một tấm chứng minh thư nhân dân, và tại sao người không chỉ là hàng chữ mà lại có cả ảnh nhỉ…”. Đúng là Hiểu Linh là người Trung Quốc không hiểu tường tận văn hóa an táng của người Việt bản địa, lại cái gì giả vờ mà càng cố tỏ ra cho nó thật nhất lại càng dễ lộ. Nhưng chỉ băn khoăn một chút thì chính những ánh mắt trong tấm ảnh lại bóp nát tim nó, cảm giác đau đớn nhớ thương và thấy mình bất lực tràn đầy. Bóng trăng đêm nhạt nhòa soi xuống khiến bóng nó đổ dài trên hai ngôi mộ, như ôm lấy mẹ và chị như lúc còn sống… Đớn đau nó thổn thức: “… Mẹ ơi! Chị ơi… tại sao… tại sao chứ… giá như con mạnh mẽ hơn, giá như em mạnh mẽ giỏi giang hơn… hai người đã không chết… hu… hu…”… đau khổ quá nó nằm luôn xuống giữa khe của hai ngôi mộ. Mắt nó nhắm nghiền lại đôi môi run rẩy cảm nhận vị chát của nước mắt ứa ra, trên trời những đám mây cũng đã dần kéo qua che khuất vầng trăng lưỡi liềm treo veo. Nghĩa địa trở nên u tối trong tiếng cú rúc đều đều ai oán, nó cứ nằm như thế một lúc lâu mới rồi nhỏm dậy…
Bỗng nó thấy một bóng trắng nhỏ nhắn rơi từ trên cao xuống… hoảng hốt nó hét lên:
– Ma… ma… là ma thật sao?
– Trời ơi… ma… ma… ma… á… á…
Con bé đó cũng hét lên thất thanh to không kém khi thấy nó vùng dậy, còn nó còn đang choáng váng không hiểu sự tình, thì bị dán luôn miếng giấy gì đó vào mặt. Sau khi định thần nó gỡ miếng giấy trên mặt xuống, thì vẫn thấy con bé đang run bần bật quay lưng lại phía nó đang niệm chú. Bờ vai nhỏ của con bé rung lên từng hồi liên tục, nó thở phào vì xác định đối phương không phải ma. Nó cũng từng đánh người giết người, tuy nhiên quả thật vừa mở mắt đã thấy bóng trắng từ trên cao rơi xuống khó mà không kinh hãi cho được. Sợ như vậy ắt không phải ma rồi chắc chắn con bé là người, cầm tờ giấy vàng nhằng nhịt chữ nó đoán là lá bùa, nó liền tới gần vỗ vai con bé đưa lá bùa và bảo:
– Này! Trả cho cho cô…
Con bé giật mình ngoảnh lại nhìn thì nó rụng rời chân tay, một khuôn mặt trắng bóc không mắt mũi mồm. Nó lập tức xỉu ngay tại trận trong kinh hãi, nó thiếp đi không biết bao lâu khi tỉnh dậy lại thấy mấy lá bùa trên mặt. Con bé vẫn ngồi xoay lưng lại nó lầm rầm niệm chú, nó thu hết can đảm vỗ vai lần nữa gọi con bé. Bởi dù ma quỷ cũng phải đối diện một lần, nếu nó là ma thì biết đâu có thể hỏi xem mẹ và chị dưới đó sống ra sao. Nó vỗ vai run run hỏi con bé:
– Này… này… cô! Cho… cho… tôi hỏi cô có biết mẹ tôi và chị chết cách đây một tháng, giờ họ ở đâu và sống thế nào không? Linh hồn họ có thanh thản không… không…
– Giời ạ! Đừng có vỗ vai nữa có được không? Tôi đã bảo tôi sợ lắm rồi đấy… Tôi thay hết cả quần dự trữ rồi đó, sớm biết gặp ma vãi đái nhiều thế này tôi đã xách theo cả va li. Giờ đái ướt hết cái quần thứ hai rồi làm sao đây… giời ơi là giời…
Con bé tru tréo lên và ngoảnh lại nhìn nó, một thoáng nó ngẩn ngơ chảng phải mặt trắng bệch, giờ là khuôn mặt trái xoan xinh xắn đôi mắt to tròn trong veo nhìn nó. Xinh… còn rất xinh là khác nó ngẩn ngơ, vì một vẻ xinh đẹp lạ kỳ của con bé đó. Đôi môi con bé cũng nhỏ nhắn đỏ mọng như môi Hiểu Linh vậy, con bé trố mắt ra nhìn nó rồi chạy lại dán thêm vào ngực nó lá bùa. Con bé chỉ lớn hơn Jessica một chút mà thôi mặc bộ đồ trắng, đeo một túi xách nhỏ bên hông còn tay cầm cái mặt nạ đã tháo ra, con bé đeo cái đó vào mặt thảo nào mà nó nhìn không thấy mắt mũi đâu cả. Con bé vừa dán xong vừa đi vừa lẩm bẩm:
– Ít ra sư phụ cũng không lừa mình! Bùa này có thể trấn áp được ma thật, nhưng liệu sư phụ có cho ta hàng “se – cần – hen”(second hand) đã dùng một lần rồi không mà nó vẫn dậy được. Ông ấy thật sự vẫn luôn luôn keo bẩn như thế, đáng lẽ ra ta nên ăn trộm của sư phụ thì còn có hàng xịn…
Nó nhìn con bé đi dưới ánh trăng lờ mờ cái quần trắng đũng ướt nhẹp, lại thấy con bé lẩm bẩm như vậy thì không nhịn nổi cười. Đúng là con bé này sợ ma hơn cả nó nữa, vậy mà đêm hôm ra nghĩa địa này làm gì không biết. Lối ăn mặc thì kỳ quặc khác người còn đeo mặt nạ, nó bật cười sặc sụa nói với con bé:
– Dĩ nhiên nó là hàng đểu rồi ha… ha… cô nên xem lại còn loại bùa nào tốt hơn không? Này trả lại cô cả mớ đó ha… ha… ha…
Con bé nghoảnh lại nhìn nó tròn xoe mắt nói đầy ngạc nhiên:
– Ừ ha… Có khi đểu thật nhưng tôi thấy anh là con ma tử tế nhất đó, có khi nào cứ là giai tốt thì chết cả không… nhỉ… hi… hi…
– Ha… ha… hồi còn sống tôi rất tốt đấy, nhưng chết đi bớt tốt rồi ha ha… Cô có bùa nào tốt hơn thì dán đi… năn nỉ đó… ha… ha…
Nó ngẫu hứng lên khoái chí trêu con bé, vì thấy con bé con này thật ngốc thời đại này con đi tin bùa bả. Cả con bé lẫn lão sư phụ nào đó chắc mới trốn trại tâm thần ra rồi, nó cười tít mắt nhìn con bé bối rối nhìn mình. Hai tay con bé thì để hẳn vào trong cái túi đeo bên sườn, con bé chần chừ nói với nó khá vẻ khá thành thật:
– Bùa xịn thật sự… thật… sự không có ở đây…
Nói xong dứt câu bỗng con bé xoay ngoắt người, nhanh chớp vọt đến dùng chân đá quét nó ngã xoài ra mặt đất. Thân thủ quá nhanh nó không kịp đề phòng, hơn nữa vừa chủ quan lại bị thương nó ngã rầm ra đất. May không đập đầu vào ngôi mộ nào, chứ không đã hóa ra ma thật sự rồi. Con bé nhảy phắt nên ngồi trên ngực nó, rồi tới tấp nhét vào miệng nó những vật gì nho nhỏ mùi hăng hăng. Con bé khoái trá hét lên cười ha hả:
– Ha… ha… bùa xịn ta không có, nhưng tỏi ta có rất nhiều… ha… ha… cho mi chết luôn… hà hà…
Nó ho sặc sụa nghĩ thầm: “… số bạn thật quá đen! Người ta ra đường gặp được phiên bản “… em gái mưa…”. Còn mình max nhọ: Vừa bị thương lò mò ra ra đường gặp ngay “… phiên bản em gái Châu Việt Cường (**)”, còn không vùng dậy mau thì thành ma thật chứ chả chơi…). “. Nó lấy hết sức vùng dậy đẩy con bé ngã bổ ngửa chổng vó lên trời, nó hét lên đầy tức tối bảo:
– Này con điên kia! Tôi không có giỡn với cô nữa, nói mau cô là đứa nào ở đâu đến… nói không chết ngay đó…
Con bé lồm cồm bò dậy phủi bụi quần áo bảo càu nhàu bảo nó:
– Chết thì chết chứ sợ gì, nhưng tôi không phải con điên. Anh chết rồi tôi không ngại nói thật, tôi thuộc yêu thần thủ vệ của Thiên Hậu. Tôi nhỏ nhất trong bảy người là tiểu tinh linh, chuyên về độc hương và bùa độc vì anh là ma tôi chỉ dán bùa thường. Còn nếu người sống thì thì tôi dùng bùa phân hủy, dán vào cơ thể ngấm độc tan ra nước mà chết đó. Tôi nói lại tôi không phải con điên, tôi tên họ đàng hoàng là Châu Ngọc Linh tôi không phải con điên nhá…
Nó thở phào nhẹ nhõm nghĩ thầm: “… may con dở này nó nghĩ mình là ma, không thì thành ma thật sự dưới tay nó rồi. Mà con này nói gì nhỉ… tâm thần thủ vệ gì cái gì nhỉ…”. Nó bối rối không lường mà không biết rằng mình đang đối diện hiểm nguy, bởi đó chính là Thất linh yêu nhân thần thủ vệ của Thiên Hậu truyền đời, bẩy người bảy ngón đòn quỷ khóc thần sầu khôn xiết…
Chú giải:
(*) Đại Chu: Ở đây nói về nhà Võ Chu của Võ Tắc Thiên đại đế, để mọi người không hiểu nhầm sang triều đại nhà Chu khác, ở trung hoa cổ có hai nhà Chu đó là:
1 – Nhà Chu (周朝, bính âm là: Zhōu Cháo Chou Ch’ao [tʂóʊ tʂʰɑ̌ʊ]) là triều đại phong kiến trong lịch triều đại này nối tiếp sau Nhà Thương và trước Nhà Tần ở Trung Quốc…
Nhà Chu tồn tại lâu hơn bất cứ một triều đại nào khác trong lịch sử Trung Hoa, khoảng 800 năm. Việc dùng đồ sắt cũng đã xuất hiện ở Trung Quốc trong thời kỳ này. Nhà Chu cũng là khoảng thời gian khi hệ thống chữ viết cổ xuất hiện trên các đỉnh đồng thời Tây Chu bắt đầu chuyển sang giai đoạn hiện đại, dưới hình thức những văn bản ghi chép cổ cuối thời Chiến Quốc.
2 – Võ Chu hay Võ Châu (chữ Hán: 武周, bính âm: Wǔ Zhōu, Hán Việt: Võ Châu, năm 690 – năm 705) là triều đại do Võ Tắc Thiên sáng lập, Võ Tắc Thiên là vị nữ hoàng đế duy nhất được lịch sử Trung Quốc thừa nhận, nắm quyền 21 năm. Võ Tắc Thiên là hoàng đế duy nhất cai trị triều đại.
Võ Chu vẫn sử dụng hệ thống văn hóa phong tục tập quán của nhà Đường, Võ Tắc Thiên vừa là hoàng hậu của nhà Đường, lại vừa là sinh mẫu của hai vị hoàng đế Đường triều, mà là người trước tiên muốn diệt nhà Đường. Sau khi chết, trở về với thân phận hoàng hậu nhà Đường, được an táng ở Càn Lăng. Cũng vì vậy mà lịch sử thường không công nhận Võ Chu là một triều đại độc lập, mà gộp chung nó với lịch sử nhà Đường…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro