Phần 17
2023-10-03 03:18:00
Nó lặng lẽ theo lối hành lang trải dài vắng lặng, mười hai giờ đêm thành phố vùng biên thật yên tĩnh. Một sự bình lặng trước giông bão mà nó không hề hay biết, nó vào đến thang máy rồi lên phòng chị và gõ cửa. Nó gõ ba liền bốn hồi, đáp lại chỉ là tiếng vọng khô khan. Nó sợ chị giận mình vì lỡ hẹn, hoặc chị đã ngủ quên nên không mở cửa. Nó rút điện thoại gọi vào số máy của chị, sau mấy hồi chuông dài vô tận cuối cùng chị bắt máy. Nó thở phào nhẹ nhõm như vứt đi gánh nặng, khi nghe giọng chị nhẹ nhàng đáp lại:
– Em à! Chị ở trên sân tầng thượng lên đây đi em!
Nó lên đến tầng cuối khách sạn này thì có cầu thang nhỏ đi lên, họ đã tạo một khuân viên nhỏ cho khách hóng gió trên đó. Lên đến nơi nó thấy chị đứng sát lan can, chị đang nhìn về phía trước xa xăm. Gió đêm nhè nhẹ đùa nghịch làn tóc chị, ánh sáng mờ ảo tô lên đường cong tuyệt mỹ của chị. Mọi người đã ngủ cả có lẽ ở phố núi vùng biên nơi đây, thì mọi hoạt động về đêm không nhộn nhịp như Hà thành được.
Chị khẽ khàng quay lại nhìn nó cười, ánh sáng đêm làm chị trở nên quyến rũ diệu huyền hơn bao giờ hết. Chị mặc váy ngủ hồng nhạt mỏng manh lộ ra bầu ngực trần nổi cộm trên áo, bên dưới chị mặc mỗi cái quần lót nhỏ xíu. Cái tam giác vải xinh xinh ấy cũng chỉ vừa đủ để che đi chỗ đó, thành ra nhìn chị nó thấy nôn nao rạo rực. Mặc dù vừa qua một trận nhiệt cuồng với Hà Thư, nhưng mà chị đẹp quá gợi dục quá lửa lòng lại bùng lên. Chị biết nó nhìn mình hơi thoáng ngượng, chị tự phá vỡ không khí yên lặng bằng câu hỏi:
– Ngủ quên à em! Chị đợi em thấy lâu quá lên đây hóng gió cho mát, giờ em có thấy mệt hay choáng không?
Chị hỏi đầy vẻ quan tâm làm nó xúc động cúi xuống, khi nhìn xuống chân nó đâm ngượng. Bởi buồi nó đã cứng nhắc chĩa lên thẳng tưng rồi, sau cuộc mây mưa nó vội vã mà quên cả mặc quần sịp. Chị cũng mau chóng nhận ra theo ánh nhìn của nó, cái quần nó bị buồi đội lên thẳng tắp… chị xấu hổ. Nhưng trong lòng lại như ngân lên ý nghĩ hạnh phúc, đó là “… em ấy như thế là muốn mình, thích mình rồi… hi… hi…”. Nó thấy tay chị cầm cái ipad màn hình vẫn đang sáng, nó đang phát đoạn video gì đó thì phải. Nó hỏi chị để gỡ gạc tình thế xấu hổ này:
– Chị đang xem gì đấy? Có hay không cho em xem với…
– Hay thì không! Nhưng chị nghĩ em cũng nên xem, đó là tư liệu về đường dây buôn nội tạng người qua biên giới…
Chị và nó ngồi cạnh nhau trên cái ghế băng bằng đá, hơi thở chị nhè nhẹ phả ra cùng mùi nước hoa rạo rực. Người chị áp sát nó mềm quá làm run lên, nó vội liếc xung quanh để giảm bớt sự tập chung. Ở nơi đây còn vài bộ bàn ghế đá chỏng chơ, trong góc một quầy ba sập xệ bỏ hoang. Chắc do du khách ít lên đây nên kinh doanh ế ẩm đã bỏ không, chỉ còn duy một ngọn đèn cao áp phía góc xa bật sáng.
Hình như nó còn sáng chỉ để đảm bảo công tác bảo vệ, còn lại nơi đây mờ ảo hoang phế cùng bụi thời gian… mạng nhện giăng trên kín đồ vật. Chị choàng tay qua vai nó để tua cái đoạn video, vú chị mềm ấm áp trịn vào người nó… lại sướng… cửng lên… buồi nó căng đét. Chị không mặc áo lót ngực nên dù qua hai lớp áo của nó và chị, nó vẫn cảm nhận ra hai cái đầu ti tròn nhỏ xinh đang trịn vào.
Sướng quá… Nó rên lên trong đầu với cảm giác phê pha, cùng lúc ấy chị nhả tay khỏi màn hình. Đoạn video phát đến cảnh một nhóm người súng ống đầy mình, đang dồn một đám trẻ lại tống vào các cái cũi. Mỗi cái cũi này bé nhỏ như môt cái lồng chó mà thôi, đám trẻ mỗi đứa một lồng… sau thì chật quá hai đứa chung một cũi.
Đám trẻ nhỏ lắm chỉ tầm độ tám đến mười hai là cùng, nam có nữ có chúng gào khóc ầm ĩ trong sợ hãi. Một thằng quát lên đe dọa:
– Im hết cho tao…
Mấy đứa trẻ vẫn khóc thảm thiết một thằng to cao xông đến, nó lôi từ lồng ra một bé trai độ tám tuổi nói:
– Chúng mày im không? Không nhìn nó đây mà coi!
Hắn dùng bàn chân đeo giầy đinh đạp nên mặt thằng bé con, cậu bé không khóc nổi vì nghẹn thở. Hắn rút bên sườn ra một con dao găm quân dụng, và chĩa xuống còn tay kia xé áo nó. Tiếp theo là…
– Xoạt…
– Á… á… á… a…
Tiếng hét thất thanh nghèn nghẹn của đứa bé tội nghiệp, hắn đã mổ bụng nó phanh ra tay cầm đám nội tạng đẫm máu. Hắn vẫy tay một cái có tên khác mang một hộp lạnh y tế loại nhỏ đến, hắn nhét đám nội tạng với cái tim còn phập phồng vào đó… Đám trẻ đã thấy cảnh giết chóc đó, chúng im bặt toàn bộ trong kinh hoàng tuổi thơ tội nghiệp…
Nó ấn nút tắt video một các vội vã rùng mình, cảm giác thấy như trước mắt còn bộ nôi tạng đầy máu của đứa trẻ tội nghiệp. Cùng bộ mặt đau đớn kinh hoàng của đám trẻ vẫn hiện hữu, nó từng giết người và có chút máu lạnh trong người. Nhưng thế này ác quá… nó thảng thốt:
– Kinh quá em không thể xem tiếp! Bọn trẻ vô tội mà chị sao người ta làm thế chứ…
– Vì đồng tiền em ạ… Vì tiền con người ta có thể làm nhiều chuyện đê tiện, sau này em sẽ trực tiếp thấy và còn nhiều thứ nữa tởm lợm…
– Nhất thiết phải thế sao chị? Em không nghĩ là em có thể làm được, cái việc mà táng tận lương tâm thế!
– Cuộc sống bây giờ của em đã buộc em thành sát thủ, và dù muốn dù không em vẫn phải làm nó. Chị chỉ hỏi em nếu có cơ hội em dám cứu đám trẻ không? Giả sử… giả sử…
Chị ngập ngừng một lát mới nói tiếp:
– Giả… sử… trong số trẻ đó có con chúng ta, nếu như chị sinh con với em ấy khi nó bị bắt đi. Thì em cam tâm không? Em hãy nhìn nỗi đau của những người cha người mẹ đó xem, đằng sau đám trẻ đó là bao gia đình đau khổ. Nội tạng trẻ con là trong sạch nhất, không khói thuốc không bệnh tật gì cả. Người ta cần nội tạng sạch cho các ca ghép tạng, ghép cho những người mắc bệnh hiểm nghèo. Về Y học nó việc thiện đáng hoan nghênh, nhưng nguồn để có nội tạng hợp pháp không nhiều. Những người tình nguyện hiến không đủ để bù lại, và người ta đã dã tâm bắt cóc trẻ em… rồi làm thế và bán…
Chị nói nước mắt lăn dài trên má hình như chị rất đau, nỗi đau mà trái tim phụ nữ dễ đồng cảm trong bản năng làm mẹ.
Nó nắm chặt tay chị và nói:
– Chị không cần là con chúng ta đâu, em sẽ sẵn sàng giúp chúng khi có thể. Em hứa còn Gia Long em trên đời này em sẽ không buông tha cho chúng…
– Vậy là tốt rồi… Như vậy là chị hy sinh bản thân xứng đáng, nhân tri sơ nhân bản thiện. Chị đến với em trước chúng là để ngăn cho chúng, không nhuộm đen trái tim và lương tâm em. Hãy đi theo phía chị em nhé cuộc chiến này không ngày một ngày hai, chúng là tội phạm có tổ chức có mắt xích chặt chẽ. Lại được điều hành bởi những nhóm người đầy quyền lực, không dễ gì đánh thắng vì vòi bạch tuộc chúng vươn khắp. Hãy ở bên chị vì chị cần em… và chị… chị cũng rất yêu em…
Chị nói câu cuối đầy ngập ngừng và ngượng ngập, chị ngượng không phải vì từ yêu. Từ mà chị khát khao được nói, khi những năm về trước còn bên anh. Sau đó nó bị chôn vùi cùng trái tim đau của chị, trong nỗi đau tuyệt vọng tình đơn phương. Chị thèm lắm chứ… là con gái ai chẳng ước yêu và được yêu. Nhưng giờ đây chị buộc phải nói dối nó, nói dối cả chính bản thân mình về điều đó.
Nó lấy đi của chị sự trinh trắng, đúng hơn như là cướp đi từ chị. Thô bạo đau đớn và dập vùi cả thể xác lẫn tinh thần, nỗi đau trong tim còn lớn hơn sự đau rát của các cú thúc thô bạo từ nó. Là chiến sĩ chị buộc phải chọn… rồi dũng mãnh đi lên, vượt hơn mọi nỗi đau vì bao nhiêu người lương thiện kia bị chúng chà đạp. Vì bình yên cho xã hội một chiến trường thầm lặng trong thời bình, đã bao nhiêu chiến sĩ ngã xuống không ai biết. Trong đó có cả cha của chị ông đã đi mãi không về, ngày ông mất người thân không ai ở bên. Một nén hương đồng đội cũng đến thắp muộn, cô quạnh… đến khi người ta đến… rồi cờ tổ quốc phủ lên thi hài ông.
Có lẽ đó là vinh quang duy nhất cho các chiến sĩ công an mật, khi họ phải âm thầm lặn sâu vào thế giới quỷ tội ác tấn công chúng. Có thể người đời vẫn phỉ nhổ vào họ, những tên lưu manh từng khoác áo lính mà không ai biết. Nhưng xã hội chưa một lần hiểu được nỗi đau của họ, bởi khoác lớp áo xấu xa ấy nhưng trong tim họ là cả nhiệt huyết.
Và vì yên bình xã hội họ buộc phải ném bỏ tự trọng danh dự bản thân, thậm chí như cha của chị ông mất nhưng vì chuyên án chưa thành. Sự vinh danh và trả lại tên tuổi thật sự cho ông vẫn chưa làm được, cho nên chị chấp nhận mọi giá để chiến thắng. Nước mắt chị lại lăn trên má giọt nước mắt, như muốn xua đi sự đau nhói trong tim. Chị biết rằng một đoạn video ấy, chưa đủ thức tỉnh giác ngộ nó. Cũng như chung đụng xác thịt vừa rồi khó giữ chân nó mãi, phút bốc đồng nó sẽ sớm qua và đối diện cám dỗ tiền bạc nó có sa ngã hay không?
Canh bạc sinh mệnh chị buộc phải đánh, vì xã hội bình yên… trẻ em không bị bắt cóc… không còn kẻ reo rắc cái chết trắng. Và một chút vị kỷ cả nhân cho bản thân cho mẹ, để vinh danh lại cho cha một đại tá anh hùng. Ngày còn bé người ta luôn chửi chị là con của kẻ vô lại đầu đường xó chợ, người ta nói ông là loại biến chất cặn bã xã hội. Rời bỏ ngành an ninh đi theo cám dỗ đồng tiền, chị đã từng khóc rất nhiều vì điều đó. Khi ấy mẹ đã chỉ cờ tổ quốc treo ở trường học và nói:
– Con ạ! Mạnh mẽ lên con gái của mẹ, hãy tin cha dù ở nơi đâu trong tim ông ấy. Thì cờ tổ quốc vẫn luôn ngời sáng trong tim, năm cánh sao vàng là lý trí màu đỏ là máu chảy trong tim…
Nó thấy chị khóc tay nắm chặt tay nó, nó thật sự không hiểu nỗi buồn ẩn sâu trong chị là gì. Nhưng nó biết chị đau lắm vì điều đó, giống nó từng đau khi nhớ về bà vú lúc bị đánh đập. Nó không hẳn vì đoạn video tác động đến, mà do sâu thẳm tuổi thơ vùi dập khi trước. Nên nó đồng cảm được nỗi đau hay sự sợ hãi tuyệt vọng của trẻ, nó sẽ theo chị đến cùng dù chị là ai mục đích thực sự ra sao.
Vì cái nó biết chắc chị như thiên thần cánh trắng trong giấc mơ xưa, chị mang đến ánh sáng và bình minh hạnh phúc cho người khác. Hai tay chị nắm chặt tay nó nó để trên người chị, vô tình đúng trên cái mu cao mum múp ấy. Qua lần vải mỏng nó có thể cảm nhận cả lớp lông lồn của chị, nó nham nhám nổi nên theo cảm giác da tay cọ vào. Lửa dục bừng trở lại nhanh chóng, hơn nữa nó muốn chị vui và chuộc lỗi lỡ hẹn. Nó khe khẽ rút tay ra khỏi tay chị, còn chị cũng nới lỏng cho nó rút tay ra dễ dàng…
Nhưng chị vẫn thút thít khóc chắc đây là phút chị có thể yếu lòng, sau bao nhiêu những thời gian dài buộc phải kiên cường. Giả làm Thưởng Thần Chết là chuyện không dễ dàng, một vai diễn lúc nào cũng phải căng mình lên cho đạt. Chỉ một sai lầm nhỏ sẽ trả giá cả mạng sống, lẫn kế hoạch bao năm của tổ chức trôi ra sông ra bể… Nó lau nước mắt cho chị rồi kéo chị vào lòng nó tuy nhỏ bé hơn chị, nhưng cử chỉ đàn ông này làm chị hạnh phúc khi thấy nơi để tựa vào.
Chị gối đầu lên đùi nó và không khóc nữa, chút gì đó tên là hạnh phúc lại ngân vang trong tim. Đến lúc bàn tay nó lần qua cổ áo chạm đến bầu vú mình, thì chị không phản đối nhắm mắt vờ như ngủ. Cô giáo nhỏ Lê Hà Thư của nó sẽ hẳn rất ngạc nhiên, vì bài học tình dục nó tiếp thu quá nhanh với trí thông minh thiên bẩm. Nó làm theo cách Hà Thư dạy khéo léo vuốt ve xoa nắn, chỉ mấy phút sau cơ thể chị đã có phản ứng đáp lại…
Hai vú chị cương lên săn chắc lại, đầu ti nhỏ bé căng lên trong ngón tay nó. Chị thở dài nhè nhẹ hai đùi chị khép chặt vào nhau, ướt rồi… chị rùng mình nhận thấy cô bé của mình đã phản ứng. Sao chỉ có một thời gian ngắn từ ngốc nghếch nó sang khéo léo vậy, nhưng chị thích và hạnh phúc chả muốn suy đoán nhiều. Chị cứ giả vờ ngủ lim dim tận hưởng, những cơn sóng tình dồn dập trong mình. Đến lúc nó vén gấu váy ngủ lên lần vào cạp quần lót, thì chị khẽ ưỡn lên cho tay nó dễ vào hơn. Nó cũng nhận ra ngay chị chưa ngủ và đang thích, nhất là khi ngón tay nó lần qua đám lông mu mềm mại. Tay nó chạm vào cái khe đã nhờn ướt của chị, nó khẽ vuốt lên hột le của chị rồi nhay nhay nó…
– Ư… ư… hư…
Chị bật cong người lên và rên lên khe khẽ đấy xúc cảm, nó vội rút tay ra kéo cạp quần lót chị xuống. Thì tay chị đã níu lại cái cạp quần lót của mình, chị không muốn cho nó cởi ra. Giọng chị ngượng ngập hoảng hốt:
– Đừng… đừng… em về phòng chị đi, ở đây nhỡ ai lên thấy… ngại lắm đừng…
Mặt chị đỏ hồng như vầng dương sớm, mà trong bóng đêm mờ ảo này chị càng xinh bội phần. Đã hơn một giờ sáng đêm đã quá yên lặng, cả chị và nó đều hiểu cái xó sân thượng bỏ hoang này. Thì giờ đây còn mấy ai lai vãng chứ! Hãn hữu có khách nào dở hơi hứng mà leo lên đây. Nhất là nó được khóa lại từ rất lâu rồi, chị muốn có không gian riêng đã dùng thuật mở khóa tự lên. Nhưng của đã mở chị vẫn sợ ai đó đường đột lên, chị vội vàng níu chặt cái quần lót bé xíu. Mặt chị đỏ rực cúi gằm bảo nó:
– Bỏ chị ra đi nào… ra kia chốt lại cái cửa lối lên đi chứ… đồ ngố… của em ạ!
Cậu em chị nói rất nhanh và xấu hổ, tuy nhiên từ lúc nó kéo dựa vào vai. Thì chị đã muốn nó là người đàn ông che chở cho mình, nó hơi ngỡ ngàng rồi cũng vội đứng dậy ra chốt cửa lên ở cầu thang. Nó trở lại phía chị cái buồi thẳng tưng chĩa lên, dù ánh sáng mờ nhạt không hoàn toàn rõ rệt. Chị vẫn thấy chỗ đầu khấc nổi lên, một mảng vải đó đã sẫm hơn chỗ khác.
Tinh trùng nó đã rỉ ra một ít rồi, chị biết điều này vì khi xưa huấn luyện các anh ấy đều thế. Chị hơi ngượng nhưng vẫn có chút tự hào, bởi mình nguyên nhân gây nên. Đồng nghĩa là chị xinh và vô cùng gợi dục với con trai, chị tự đứng dậy tụt cái quần lót ra trước mặt nó. Chị cầm cái quần lót nhỏ xinh vẫy vẫy về phía nó, rồi chị cười hàm răng trắng lung linh trong sương đêm. Chị cao lớn cặp chân dài trắng muốt, qua ánh đèn cao áp hắt ngược lần vải mỏng manh. Nó thấy giữa chân chị cái khe lồn chia đôi múm míp, nó tiến đến gần chị… thì chị quỳ xuống tháo quần nó ra…
– Ư… hư… hư…
Nó rên lên khi cặp môi hồng xinh của chị mút trọn cái đầu khấc, buồi nó quá to so với cái miệng nhỏ bé của chị. Chị mớm vào nhả ra thuần thục không kém gì Hà Thư, chị cố mút sâu hơn mồm chị căng lên má phùng ra. Chỉ một lát nước bọt chị đã trơn nhờn khắp buồi nó, rồi chị dùng lưỡi… cái lưỡi hồng rực nhỏ nhắn mơn man. Chị liếm từ gốc đến ngọn như liếm que kem vậy, nó rùng người… sướng quá… may lúc trước vừa địt Hà Thư.
Cho nên không dễ phọt ngay được, cả khi chị chiếm hữu hai hòn dái nó bằng cặp môi xinh. Chị liếm mút xoay vần hai cái hạt đó, đảo nó trượt đi lại dưới làn da. Thì nó sướng quá thể luôn túm đầu chị ghì chặt vào, chị ngộp thở dãy ra đứng nhỏm dậy. Khuôn mặt chị bị làn tóc dài lòa xòa che đến nửa mặt, nhưng chị thế lại xinh và huyền ảo hơn. Chị xấu hổ hỏi nó một cách ngại ngùng:
– Anh… à quên em… em… thấy sướng chứ? Sau đừng ghì mạnh sát thế Thương không thở được nhé…
Chị đứng cởi truồng cái vạt váy ngủ mong manh kia, nó không che nổi cái tam giác đen nổi bật. Nó thèm quá đúng ngẩn ra nhìn, trong khi chị lại gần cái ghế băng. Chị cúi xuống chống tay lên ghế, rồi ưỡn cao cái mông đầy đặn trắng ngần về hướng nó. Cái áo xô tuột xuông lưng chị theo thế cúi dốc, lộ ra cặp mông tròn mà chân chị đã dạng rộng. Lờ mờ ánh sáng đèn đêm cái khe lồn thanh khiết ấy he hé gọi mời, không phải nói gì hơn thêm buồi nó căng lên rần dật. Nhưng nhớ lời Hà Thư lúc trước:
– Chồng ngố! Nghe em bảo này dù con gái có sẵn sàng. Nhưng anh muốn địt cho cô ấy sướng nhanh, thì trước khi cho vào anh phải liếm mút âu yếm cái đó đã. Khi nó ướt sẵn cao độ rồi thì mới nhanh tới đỉnh, chứ anh ấn phập vào luôn sau khi cô ấy BJ cho anh là sai lầm đó…
Nó tiến lại gần tách đôi khe mông khít rịt của chị ra, rồi lách lưỡi vào cái khe lồn hồng đỏ. Một vị nhàn nhạt và hơi ngai ngái khác biệt, có lẽ vì chị mới chỉ nó địt một lần thôi… lồn chị vẫn băng trinh tuyết bạch. Chị tưởng nó ấn buồi vào đã sẵn sàng gồng mình chịu đau, nào ngờ là cái lưỡi ấm áp mơn man khe lạch. Nó liếm mút khá bài bản chăm sóc cẩn thận cái hat le của chị, chị rủn cả người hai chân run run lên từng chặp…
– Ah… hư… hư…
Chị la lên nho nhỏ người chị run lên nổi gai ốc, tận cùng sâu thẳm làn thủy dịch ồ ạt ứa ra. Nước lênh láng miệng nó trượt cả trong họng, nó đã uống gần như trọn bộ thủy dâm ào ra từ chị. Nó đứng đậy cầm cái buồi cà cà vào mép lồn khít rịt ấy, có nước nên đầu khấc đã nhanh chóng tuột vào. Chị hình như cũng nhận ra, tay chị bấu chặt thành ghế mặt chị ngoái lại nhìn nó. Lần hai buồi nó lại chui vào trong chị, chật… khít… nhưng không quá khó khăn. Chị thở dồn dập hổn hển mỗi lúc khúc thịt to đó ấn sâu thêm, nóng căng quá… nhưng không đau lạ nhỉ… hay chỉ mỗi lần đó? Chị vừa thở mạnh vừa hổn hển bảo nó:
– Thúc… từ… từ… nhẹ… thôi… không nhỡ đau em…
Câu nói đáng yêu ấy được phát ra từ bờ môi xinh, khiến nó thêm thích thú giờ nó không còn vô tâm. Nên nó khẽ rút ra rồi lại đẩy vào nhẹ nhàng, cảm thấy âm đạo chị từng lớp cơ ghì chặt. Khít quá… mút nữa… sướng thế… giờ nó càng nhận ra rằng mỗi cái lồn là một sự khác biệt. Trang, mẹ rồi Hà Thư và đến chị mỗi người, một cảm giác ngất ngây khác nhau đều sướng. Nó cứ ôm cặp mông to trắng của chị đẩy từ từ, lâu lâu lại tăng nhịp nhanh dần cho chị quen. Lạng Sơn đêm trăng thanh gió nhẹ nhàng đùa cùng đôi trẻ, sương đêm lặng tí tách hòa cùng mồ hôi cả hai… đang túa ra khi hoan lạc…
… Chị và nó… hổn hển…
… quấn quýt… vào nhau… sướng…
… bạch… bạch… ư… hư… ư…
… a… á… ái… ui… anh…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro