Phần 3
2021-04-07 11:38:00
Phóng chiếc xe đã được sửa chữa khá ngon lành, treo túi quà Tết đằng trước, tôi đến quán chú Quất. Hôm nay buổi bán cuối cùng của quán chú, ngày mai cô chú sẽ về quê. Năm nào cũng vậy, dù có nhà trên Hà Nội nhưng cô chú vẫn về quê ở ngoại thành để ăn Tết với bố mẹ, mà như chú Quất nói, Tết thành phố chán bỏ mẹ về quê còn có bạn rượu, bạn chắn vui hơn nhiều.
Quán chỉ có cô chú, hôm nay cô chú chỉ mở bán nửa ngày cho khách quen, quán cũng đã dọn dẹp một nửa. Chú Quất khá thảnh thơi, chỉ có cô Vượng đang ở sau quầy, thấy tôi đến chú vẫy ngay vào bàn chú đang ngồi và rót cho tôi chén rượu. Cụng ly với chú một cái, tôi chỉ nhấp một ngụm nhỏ, tôi vẫn chưa ăn gì. Cô Dung ngay lúc đó cũng bưng bát phở vào cho tôi và cũng xà xuống ngồi cạnh chú Quất.
– Hôm nay hết bò tươi rồi, mày ăn tạm bát chín nạm nhé.
– Vâng, không vấn đề gì. Phở của cô ngon ở nước ở bánh phở là chính mà.
Múc thìa dấm, gạt một thìa ớt tươi, tôi bắt đầu cắm cúi ăn. Phở hương vị vẫn thế, nước thơm mùi hồi quế, thảo quả nhưng vẫn giữ được vị ngọt thanh của xương hầm. Mồ hôi tôi toát ra lấm tấm vì cái nóng của bát phở, vị cay của ớt và cả vì tốc độ ăn của tôi.
– Nhìn mày ăn, cô lại thấy yên tâm vì phở của cô vẫn ngon như xưa.
Cô Vượng cười cười nhìn tôi đang múc từng thìa nước phở. Tôi khà nên một tiếng thỏa mãn, sau đó cầm ly rượu cụng với chú Quất và chiêu một ngụm.
– Mười mấy năm, cháu chỉ ăn phở của cô, chẳng thể ăn ở đâu được nữa.
Cô cười thoải mái, hai tay vỗ lên bàn khoái trí.
– Phở của cô làm không dám nói là nhất, nhưng nếu ai bảo là nhì thì phải suy nghĩ lại. Ai ăn cũng nghiện, cái con bé xô vào mày ấy cũng phải quay lại đây ăn mấy lần rồi đấy.
Bây giờ tôi mới nhớ ra cô gái đó, lại chợt nhớ đến khuôn mặt không quá xinh đẹp, nhưng lại rất khó quên đó.
– À… hôm nọ nó để lại cho mày tờ giấy nhắn. Chờ chút để cô đi lấy.
Cô đứng dậy và đi ra quầy hàng, lục một lúc rồi quay lại đưa tôi tờ giấy màu vàng gấp làm bốn. Tôi tò mò mở tờ giấy ra, một dòng chữ tròn trịa mềm mại được viết lên đó “Tôi tên là Nhung. Tôi sẽ không bắt đền anh, nhưng anh phải giúp tôi một việc. Anh gọi tôi theo số xxxxx”.
– Con bé đó quay lại đây hôm kia, mặt mày nhăn nhó, sau khi ăn xong nó đưa cô tờ giấy này, dặn nếu mày quay lại trước Tết thì nhờ cô đưa cho mày. Hình như có việc gì đó.
Cũng đang rảnh rang không có việc gì làm, tôi lưu lại số điện thoại và bấm gọi cho Nhung. Tiếng chuông điện thoại vang lên nhưng không có ai nhấc máy, tôi tắt điện thoại và tiếp tục uống với chú Quất. Một lúc sau chiếc điện thoại rung lên trong túi tôi, lấy điện thoại ra tên Nhung hiện lên trên màn hình. Bấm nút nghe, một giọng nói dịu dàng, ấm áp vang lên.
– A lô! Đây có phải số anh Cường không ạ?
– Chào chị. Tôi là Cường, vừa nhận được giấy nhắn của chị nên gọi cho chị xem có thể giúp được gì không?
– Anh có thể đến gặp tôi một lát được không?
– Được, chị nói địa chỉ đi tôi sẽ đến.
Đọc lại một lần để nhớ địa chỉ của cô, tôi cất điện thoại đi và đưa túi quà cho cô chú.
– Cháu phải đi đây. Có chút quà biếu cô chú. Chúc cô chú sang năm mới sức khỏe dồi dào, làm ăn tấn tài tấn lộc.
Sau khi nhận lời chúc và nhận chiếc hai chiếc giò của cô chú, tôi phóng xe đến chỗ hẹn của Nhung. Phải vài lần hỏi đường tôi mới tìm được địa chỉ Nhung đưa, nó nằm ở một quận mới, gần bờ đê Sông Hồng. Nhung đang đợi tôi trong một quán café nhỏ, yên tĩnh.
– Xin lỗi chị, tôi không biết đường phải mất công hỏi mấy lần nên đến muộn một chút.
– Không sao, tôi vừa mới đến. Anh ngồi xuống đi. Anh uống gì?
Tôi gọi một ấm trà, rồi ngồi xuống đối diện với Nhung. Cô khoác một chiếc áo len, bên trong là cái áo thun trắng, mặc quần bò và đi một đôi giày thể thao màu trắng, có những sọc màu xanh. Mái tóc dài được buộc đuôi ngựa vểnh ra đằng sau, khuôn mặt tròn, đôi má bầu bĩnh hồng lên làm cô trông giống một cô sinh viên.
– Cô thử nói xem tôi có thể giúp được gì?
– Anh… anh có người yêu chưa?
Mặt cô đỏ bừng cúi xuống, giọng ngập ngừng hỏi tôi.
– Không. Tôi hiện giờ không có.
Cô có chút thở ra nhẹ nhõm.
– Vậy… vậy anh có thể giúp tôi…
– Chị cứ nói đi.
– Anh… có thể đóng giả… bạn trai… của tôi không?
Đến lượt tôi há hốc mồm, mắt trân trân nhìn cô. Mặt cô lại càng đỏ tưng bừng.
– Nếu… không tiện thì thôi.
– Không, không sao.
Tôi hoàn hồn nói vội, thật ra không có vấn đề gì, việc này cũng không có rắn rối gì với tôi. Với lại tôi cũng tự nhiên có chút kích động.
– Nếu chị không có vấn đề gì, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không phiền. Vậy chị nói thử xem, tôi phải làm gì?
– Anh đóng giả bạn trai để bố mẹ tôi đỡ phải bắt tôi đi xem mặt.
– Vậy không phải tốt hơn sao? Đi xem mắt có vấn đề gì đâu, chị không thích có thể từ chối mà.
– Phiền phức lắm, với lại tôi có người yêu rồi.
– Vậy sao chị không bắt anh ta đến ra mắt.
– Anh ấy phải đi làm xa, với lại bố mẹ tôi chưa đồng ý anh ấy.
– Thế sau này anh ta xuất hiện thì chị định như thế nào?
– Đến lúc đó hẵng hay, nếu bố mẹ vẫn kiên quyết, tôi có thể trốn đi.
Tự nhiên tôi có chút thất vọng, lại có chút chua xót. Tôi có lẽ cũng không tệ hơn anh người yêu của cô, vậy mà tôi lại không có được người con gái trung trinh cho riêng mình. Được, vậy tôi sẽ cố gắng để giúp cô, biết đâu tôi cũng sẽ nhận ra sự thiếu sót của mình.
– Được. Vậy tôi sẽ giúp chị. Tôi sẽ nói với chị những thông tin về tôi, ít nhất chị cũng biết sơ lược để nếu bố mẹ có hỏi, chị cũng biết mà trả lời.
Tôi sơ lược nói cho cô những thông tin cơ bản về mình, chỉ dấu đi một số thông tin về gia đình. Đổi thành tôi là kỹ sư xây dựng và bố mẹ tôi đã nghỉ hưu, thành phần gia đình cơ bản đủ ăn đủ tiêu. Nhung cũng nói cho tôi biết những thông tin cơ bản về cô, đại khái cô kém tôi hai tuổi, đang làm giáo viên cấp ba dạy môn Vật lý. Tôi cũng không hỏi thêm, nhưng có lẽ có chút áy náy, cô cũng nói rõ về tình cảm hiện tại của mình. Người cô đang yêu, cũng là mối tình đầu của cô, đã yêu nhau năm năm, anh ta học ngành thương mại đang làm cho một công ty lắp ráp ô tô trong miền Nam. Anh ta có hứa hẹn sẽ đón cô vào khi ổn định, anh ta đã vào trong đó hai năm, nhưng chưa một lần ra thăm cô mặc dù vậy cô vẫn đợi anh ta.
– Sao chị không tự vào trong đó thăm anh ấy?
Tôi khá ngạc nhiên, vì bây giờ đi lại rất dễ dàng, chả nhẽ hai năm anh ta không mua nổi tấm vé máy bay hoặc cô vào trong đó thăm anh ta chắc cũng không là vấn đề lớn.
– Anh ấy nói, sợ tôi vào sẽ làm anh ấy không kiên trì được mà bỏ dở để ra với tôi, anh ấy vẫn đang phấn đấu để có đủ điều kiện vật chất, để tự tin ra gặp bố mẹ tôi.
Tôi có chút không hiểu, vé máy bay hẳn sẽ không làm anh ta nghèo đi bao nhiêu chứ, nếu vậy thì khi nào anh ta mới có thể đủ điều kiện để ra gặp bố mẹ cô. Nhưng suy cho cùng, cũng không phải là việc tôi cần quan tâm.
– Vậy được, khi nào chị muốn tôi đến gặp bố mẹ chị?
– Nhà tôi sẽ làm tất niên vào ngày mai, anh có thể đến được không? Ngày mai chỉ có gia đình tôi thôi.
Ngày mai bố mẹ tôi phải đi trả lễ, tôi cũng không có việc gì.
– Được vậy chiều mai tôi sẽ đến.
Khi tôi rời đi, nhìn thấy hai cây giò cô chú Quất Vượng đưa cho, tôi liền đưa lại cho cô, nhà tôi chắc cũng chẳng ăn đến vì bố mẹ cũng đặt giò từ quê, với lại nhà tôi cũng chỉ có bốn người kể cả bác giúp việc. Ngọc năm nay không về ăn Tết, nó cũng sắp tốt nghiệp rồi.
– Đây là quà của cô chú Quất, đảm bảo về chất lượng và an toàn, tôi gửi biếu hai bác ăn Tết. Chiếc này là giò bò, chiếc này là giò nạc.
Dúi chiếc túi vào tay bàn tay đang lưỡng lự của cô, tôi vào số phóng vút đi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro