Phần 45
2024-08-05 22:34:46
Quỳnh Trang bò lên giường, sức nặng của ả làm chiếc đệm nghiêng hẳn ra. Cơ thể hắn nghiêng theo quán tính nằm ngửa ra ngoài. Quỳnh Trang giật bắn mình giấu vội khẩu súng vào chiếc gối đầu giường.
Hắn vẫn nhắm mắt, nhưng với tay theo bản năng, ôm lấy cơ thể trần trụi, mát rượi vừa được tắm rửa sạch sẽ của ả kéo sát vào người. Quỳnh Trang nằm áp sát trên cơ thể hắn. Trống ngực đập thình thịch. Vừa rồi nếu hắn mở mắt thì chắc là ả đã toi đời rồi.
Nhưng rồi Quỳnh Trang nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình, ả áp sát mặt vào lồng ngực hắn, một tay đẩy chiếc gối ra xa tầm tay của hắn, tay còn lại ả tóm lấy con cặc hắn mà sục mạnh. Quỳnh Trang vừa sục cu vừa le lưỡi đá tanh tách lên đầu ti của hắn:
– Ư… hehe… em dâm quá rồi nha…
– Hihi… không phải là tại anh đè người ta ra hiếp sao, bây giờ còn nói người ta dâm…
– Hehe… nhưng mà anh thích…
Nói xong hắn chồm dậy định vật ả xuống thì bị Quỳnh Trang ngăn lại:
– Ấy… hihi… bình tĩnh… anh cứ nằm đó… hưởng thụ đi… để em…
Quỳnh Trang nhìn hắn mỉm cười ra lệnh. Lời nói của ả ngọt như mía lùi vậy, ánh mắt thì đầy lửa dục. Hắn mỉm cười, nằm vật ra giường, hai tay giang hai bên, mắt nhắm nghiền lại chờ đợi. Một tay hắn đè lên chiếc gối giấu khẩu súng khiến Quỳnh Trang lụm người. Ả vừa kích dục bằng tay và miệng cho hắn, nhưng mắt thì không rời khỏi cánh tay định mệnh kia của hắn:
– Ư… ưm… hehe… anh thích quá…
Hắn vừa rên vừa bám chặt lấy ga giường và chiếc gối. Rồi bỗng nhiên hắn lần mò và thò tay xuống dưới. Nhanh như chớp. Quỳnh Trang ngồi phắt dậy và tóm lấy cả hai cánh tay của hắn đặt lên hai bầu vú tròn trịa của ả, đồng thời buông giọng ưỡn ẹo:
– Ưm… hihi… bóp vú cho em đi anh… ư… ư…
Hắn giật mình, nhưng rồi nhanh chóng bật cười vì cho rằng con mồi của hắn quá dâm. Hắn co tay xoa bóp bầu ngực của Quỳnh Trang. Ả vẫn buông giọng rên la nhẹ nhẹ để kích thích hắn, đồng thời vòng tay ra phía sau, tóm lấy con cặc của hắn mà sục thật mạnh.
– Ư… ư… ư… sướng cu quá…
Hắn vừa bóp vú Quỳnh Trang, vừa rên lớn. Quỳnh Trang bật cười, ả cúi xuống, hôn lên môi hắn bằng một nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng rồi thì thào:
– Hiệp nữa nhé anh… hihi…
– Ừ… hehe… em đúng là dâm đãng mà…
Quỳnh Trang nhâng mông, tóm lấy con cặc hắn rồi kê vào cửa lồn mình, sau đó từ từ hạ mông xuống:
– Ưm… hihi… thích quá… em thích quá…
– Hehe… em cũng làm anh… sướng quá…
– Hihi… cặc to thế này… phải chơi em mỗi ngày đấy… ư… ư…
– Hehe… chỉ cần người đẹp thích là được… ư… ưm…
Ả cứ thế, vừa rên rỉ vừa khẩu dâm và nhấp nhổm trên hạ thể của hắn, hai tay ả giữ chặt hai tay hắn trên bầu ngực của mình. Mông ả thi thoảng lại xàng xê ngoáy ngoáy trên hông hắn. Âm hộ ả như đệm lò xo vậy, hai mép thịt mút chặt lấy thân cặc, làm hắn sướng không thể nào tả xiết…
Nhấp nhổm và rên la một hồi thì Quỳnh Trang cũng làm cho hắn nứng tột cùng. Hắn tuột tay cuống, nâng mông ả lên rồi thúc ngược con cặc lên âm hộ của nàng:
– A… a… a… sướng quá… em sướng quá… mạnh nữa lên anh ơi…
Nghe ả rên rỉ cổ vũ, hắn càng nứng tợn, hai tay ôm chặt lấy vòng eo của Quỳnh Trang, đóng mạnh lên phía trước bằng gần như toàn bộ sức mạnh của hắn, nhanh, mạnh, vũ bão vô cùng. Nhưng âm thanh bành bạch một lần nữa vang lên khắp căn phòng của hắn.
Quỳnh Trang quỳ dưới hông hắn, mông nhô ra hứng trọn những cú đục ngược trời giáng của hắn, miệng rên la âm ĩ:
– Ư… ư… em sướng… sướng quá anh ơi… cặc anh to quá… nát lồn em rồi… a… a… a…
– Chết này… chết đi em… sướng không em… hự hự…
Ả càng rên thì hắn càng phấn khích mà làm thật mạnh. Quỳnh Trang phủ phục lên người hắn, nâng mông lên đón nhận từng cú thúc vũ bão của hắn. Nàng rời môi hắn rồi kéo luôn chiếc gối bên cạnh đè lên mặt hắn, miệng ả tiếp tục rên la:
– Sướng quá… sướng quá anh ơi… em ra… a… a… a… chết em… rồi… a… a… a…
– Anh cũng ra… anh lên thiên đường đây… a… a… a… a…
Hắn cũng la lớn dưới chiếc gối rồi dùng mình xuất tinh. Hắn giật giật hai cái thì Quỳnh Trang lạnh lùng bóp cò hai phát. Mỗi phát súng của nàng làm cho hắn nảy người lên hai cái. Con cặc của hắn vì thế mà như chọc sâu thêm vào trong lồn của nàng. Sau khi thấy hắn đã hoàn toàn bất động, hai tay xụi lơ. Quỳnh Trang mới lạnh lùng ngồi dậy, con cặc hắn bị rút pặc ra khỏi lồn của nàng một cách phũ phàng. Tia tinh trùng cuối cùng của hắn vẫn bắn ra rồi con cặc mới chịu đổ gục xuống. Ả nhìn vũng máu lan ra từ đầu hắn, mỉm cười:
– Đồ khốn, lên thiên đường hạnh phúc nhé anh. Cho em gửi lời hỏi thăm Hoàng Minh nhé.
Quỳnh Trang lấy khăn tay lau lau dấu vân tay trên súng rồi để khẩu súng vào tay hắn. Ả lôi điện thoại ra và gọi cho Hoàng Long:
– Hắn đã chết…
– Em làm tốt lắm, anh đang chờ em dưới cổng nhà hắn rồi.
Quỳnh Trang mặc đồ vào người, ả rút ra một cọc tiền rồi đóng vali lại, sau đó nhìn cái xác lõa thể trên giường ả mỉm cười tung cọc tiền đô bay tứ tung lên đó:
– Và đây là thù lao của anh.
Quỳnh Trang với chiếc bật lửa zippo của hắn để trên bàn, giật lắp và hất ra phía sau. Sau đó đeo túi xách, xách vali và lạnh lùng bước ra khỏi căn nhà đó. Khi nàng xuống đến cửa thì ngọn lửa trong phong hắn đã cháy ngùn ngụt. Quỳnh Trang mở cửa xe, bước vào bên trong. Hoàng Long mỉm cười nhìn nàng qua gương rồi nổ máy. Chiếc xe lao vút đi trong đêm tối, mặc cho ngọn lửa đang cháy mãnh liệt trong căn nhà của gã sát thủ…
… Bạn đang đọc truyện Những người phụ nữ dâm đãng tại nguồn: http://bimdep.vip/nhung-nguoi-phu-nu-dam-dang/
Thật đáng tiếc, hắn đã chết, chết bởi chính tay ả, để bây giờ Quỳnh Trang không tìm được ai nữa có đủ khả năng để làm việc này. Hơn nữa, bây giờ, Hoàng Minh hoàn toàn không giống với Hoàng Minh của ba năm trước. Anh ta nguy hiểm hơn, gian xảo hơn và thông minh hơn cả trăm lần…
Tối hôm đó, tại nhà lao:
– Em chắc không?
– Em chắc chắn, Hoàng Long. Hình xăm và những điều mà chỉ có Hoàng Minh nói với em. Anh ta biết mọi thứ, chắc chắn là Hoàng Minh.
Hoàng Long suy nghĩ một hồi, nhưng hắn cũng không thể nghĩ ra được ai khác ngoài Hoàng Minh. Hắn thở dài:
– Quỳnh Trang. Đôi lúc anh cảm thấy, ông trời đang chống lại anh. Ông ta đang chơi trò gì đó với anh. Anh có cảm giác, ông ta đang nhìn anh cười.
Quỳnh Trang mặt buồn rầu:
– Anh ấy muốn anh ký những giấy tờ này. Và trả lại anh ấy mọi thứ, đất đai, nhà cửa, công ty… Khi đó, anh ta mới giao ra chứng cứ chứng mình anh vô tội.
Nhìn ánh mắt buồn rầu của Hoàng Long, Quỳnh Trang tiếp tục:
– Anh ta quay trở lại, gây dựng lên một Minh Ký còn lớn mạnh hơn cả Beverage. Anh ta đã lập ra một kế hoạch lớn, hoàn hảo. Chúng ta đã thất bại ngay khi giám đốc Nguyễn Thành Trung đặt bút ký vào bản hợp đồng đó 1 năm trước. Nhưng Minh Ký của anh ấy đã hùng mạnh như vậy, tại sao nhất định phải lấy lại bằng được Beverage?
Hoàng Long đăm chiêu:
– Không ai có thể bỏ qua mối hận này cả. Nếu là anh, anh cũng sẽ quay lại và đòi lại mọi thứ.
– Vậy, bây giờ… chúng ta… chúng ta phải làm thế nào hả anh?
Hoàng Long nhìn ả, ánh mắt chợt sắc như dao cạo:
– Anh sẽ không để ông trời thắng anh đâu. Quỳnh Trang. Anh sẽ chơi tới cùng với ông ta. Có thể ông ta đã cứu Hoàng Minh. Và khiến anh ngồi sau song sắt, và khiến cả thế giới quay lưng với anh. Nhưng. Anh sẽ không để Hoàng Minh thắng…
Quỳnh Trang nhìn chồng mình, ả chột dạ:
– Hoàng Long, anh định làm gì, em xin anh, anh đừng làm em sợ.
– Kẻ thua cuộc trong trò chơi không phải là kẻ thất bại. Kẻ nào không đứng dậy được mới là kẻ thất bại. Đã tới lúc đứng dậy rồi. Quỳnh Trang…
– Anh… ý anh là…
Hoàng Long nhìn ả, mỉm cười:
– Không phải em đã nói rồi sao? Không thể để đàn ông làm việc làm của phụ nữ.
Hai kẻ gian phu dâm phụ nhìn nhau, khẽ nhếch mép cười.
… Bạn đang đọc truyện Những người phụ nữ dâm đãng tại nguồn: http://bimdep.vip/nhung-nguoi-phu-nu-dam-dang/
Hai hôm sau…
– Giấy tờ đây.
Quỳnh Trang xuất hiện trước mặt Hoàng Minh và đưa số giấy tờ ra trước mặt anh. Hoàng Minh nhìn ả, mỉm cười rồi đưa tay đón lấy số giấy tờ từ tay ả. Những ngón tay vừa chạm góc hồ sơ, nơi được giữ lại bằng một cái ghim thì Quỳnh Trang ngay lập tức giật lại:
– Anh hãy giao chứng cứ ra trước.
Hoàng Minh giật lại nó từ tay ả. Anh cảm thấy nhói nhói nơi đầu ngón tay. Nhưng rồi cũng không quan tâm, anh lật từng trang giấy và lên tiếng:
– Để tôi kiểm tra lại số giấy tờ này đã.
Hoàng Long lật từng trang một, tới tận trang cuối cùng, không hề có chữ ký và dấu đỏ của Hoàng Long, anh quay ra nhìn ả, giận giữ:
– Cô đùa tôi đấy à? Chữ ký của nó đâu?
Quỳnh Trang nhìn anh một hồi lâu, rồi mỉm cười ma mãnh, ả lên tiếng:
– Ngón tay của anh chảy máu rồi kìa.
Hoàng Minh nhìn xuống vết máu trên tay mình, anh đưa lên miệng mút lấy. Rồi bất chợt nhớ ra điều gì, anh giật mình nhìn lên Quỳnh Trang. Ả ta đang mỉm cười đắc thắng. Hoàng Minh cảm thấy buồn nôn, mờ mắt, chóng mặt, mất phương hướng, huyết áp anh đang tụt dốc, tim đập bất thường, anh cố đưa mắt lên nhìn hắn nhưng cũng chỉ kịp nhìn nụ cười nghiêng ngả của ả rồi ngã quỵ xuống.
Thảo Nguyên nhanh chóng chạy vụt tới đỡ lấy Hoàng Minh, nàng hét lớn:
– Hoàng Minh, Hoàng Minh, anh sao vậy.
Ngay lập tức, ba gã mặc áo đen lao vào chĩa súng vào Quỳnh Trang, nhưng ả ta không hề sợ hãi, còn mỉm cười bước từng bước một, đi ra ghế, ngồi xuống:
– Nào, nổ súng đi, tôi chết rồi, anh ta cũng chết, chuyện còn lại, cứ để Hoàng Long lo.
– Khốn kiếp. Bỉ ổi.
Thảo Nguyên hét lên. Lúc này, cơ thể Hoàng Minh đang co giật, một chút bọt trắng đã trào ra từ miệng của anh. Thảo Nguyên lại càng hốt hoảng, nàng ôm lấy khuôn mặt của anh:
– Hoàng Minh, trời ơi, anh có làm sao không?
– Yên tâm, tạm thời anh ta chưa chết được đâu.
Ả ngồi trên ghế, ung dung hắng giọng. Nhìn khuôn mặt tái mét của Thảo Nguyên, thản nhiên lên tiếng:
– Nhưng, trong một giờ tới, anh ta sẽ không sống được. Đợi tới khi các người đưa anh ta tới bệnh viện, đợi xét nghiệm, rồi cấp thuốc, thì có lẽ đã quá muộn rồi. Vậy, chúng ta phải làm sao?
Thảo Nguyên nhìn ả với ánh mắt giận giữ và phẫn nộ:
– Tôi biết cô muốn gì?
Dứt lời, nàng rút trong túi ra chiếc một chiếc Usb và quẳng nó xuống chân của Quỳnh Trang:
– Đây là thứ của cô cần, cầm nó và biến đi.
Quỳnh Trang cúi xuống, cầm chiếc Usb trên tay và lững thững đi ra cửa trước ánh mắt bất lực của 3 tên vệ sĩ. Thảo Nguyên không quên để lại lời đe dọa:
– Cô nên nhớ, nếu cô trái luật chơi. Thì cô, Hoàng Long và cả Beverage của hắn sẽ bốc khói ngay sau khi anh ấy nhắm mắt.
Quỳnh Trang mỉm cười, ả không nói gì, lừng lững bước ra khỏi căn nhà của nàng, Thảo Nguyên hét lên:
– Lũ ăn hại, mau gọi bác sĩ riêng của anh ấy tới đây.
Ba tên vệ sĩ nháo nhác chạy ra khỏi phòng, chúng vẫn còn nghe giọng Thảo Nguyên văng vẳng bên tai, “Hoàng Minh, anh sẽ không sao đâu, không sao đâu”. Mười phút sau, điện thoại của Hoàng Minh có tin nhắn gửi tới. Thảo Nguyên vội vàng nhìn xuống màn hình, chỉ một dòng tin nhắn “Nerium oleander”. Thảo Nguyên gạt nước mắt, vừa hay bác sĩ riêng của Hoàng Minh tới, nàng hét lớn:
– Bác sĩ, anh ấy trúng độc Nerium oleander.
– Tốt rồi, mau đưa anh ấy ra xe của tôi…
1 giờ sáng, Thảo Nguyên vẫn ngồi ngủ gục tại bệnh viện điều trị chất độc:
– Thảo Nguyên, cô Thảo Nguyên?
Thảo Nguyên giật mình, ngồi bật dậy:
– Vâng, thưa bác sĩ.
– Tôi đã tiêm thuốc giải cho anh ấy. Nhưng trong 12 giờ tới, tôi không hứa hẹn được điều gì. Điều gì cũng có thể đến, và chúng tôi không biết liệu nó có ảnh hưởng đến nội tạng nào không. Thời gian chỉ có thể trả lời. Đứng lo lắng quá.
– Cảm ơn bác sĩ.
Thảo Nguyên bước vào trong phòng. Hoàng Minh nằm bất động, ống thở vẫn đang chụp lấy miệng anh. Hơi thở của anh vẫn đều đều, đều đều, nhưng tuyệt nhiên chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Thảo Nguyên tự trách mình quá coi thường cô ta. Để con rắn độc đó một lần nữa làm tổn hại đến người đàn ông của nàng…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro