Phần 30
2024-08-05 22:34:46
Suốt dọc đường về nhà, Thảo Anh im lặng, không nói một lời nào. Trung cũng không biết phải mở lời ra sao, anh chưa biết nên giải thích chuyện của anh với mẹ con Quỳnh Mai là thế nào. Chiếc xe di chuyển tới gần nhà. Trung táp nó vào lề đường:
– Anh muốn giải thích với em… chuyện của anh với chị Quỳnh Mai trong chuyến công tác 6 tháng trước.
Thảo Anh không nói lời nào, nàng im lặng, nhưng đây cũng chính là điều nàng băn khoăn. Nhưng cũng chính nàng đã có lỗi với anh khi đã buông thả bản thân mình với ba chồng và em họ của Thảo My trong chuyến công tác đó của anh. Nàng còn giấu anh lén lút quan hệ với ông Thành hàng ngày mỗi khi anh đi vắng. Tính ra thì chính Thảo Anh cũng chẳng có tư cách để vấn tội anh. Chỉ có điều, biến cố đến với nàng quá nhiều trong một khoảng thời gian ngắn khiến nàng không biết phải xử lý ra sao.
– Thực ra, anh với Quỳnh Mai không phải mới đây, mà là cách đây từ gần 10 năm về trước. Hồi anh còn là sinh viên theo học trong đó. Và chị ấy chính là người đàn bà đầu tiên của anh.
Thảo Anh ngỡ ngàng, nàng quay ra nhìn Trung. Giọng anh đều đều hồi tưởng, đưa nàng trở lại gần 10 năm về trước, chứng kiến tình yêu tội lỗi của hai người. Thảo Anh như được Trung đưa hết từ cung bậc cảm xúc này tới trạng thái cảm xúc khác. Điều đó khiến nàng không biết nên hận, ghét hay tha thứ cho anh nữa:
– Nhưng mong em hiểu. Từ khi gặp em, lấy và sinh sống cùng với em, trái tim anh bây giờ chỉ có riêng mình em.
Thảo Anh cười khẩy:
– Riêng mình em… hừ… vậy mà anh vẫn vào lén lút với chị ta đó sao?
Trung bất ngờ tóm lấy tay Thảo Anh khiến nàng giật mình:
– Thảo Anh… mong em hiểu. Đó chỉ là cảm xúc khi anh gặp lại cô ấy. Anh xin em, chỉ cần em tha thứ cho anh. Anh hứa sẽ không lặp lại chuyện này nữa. Và nếu em muốn, từ bây giờ trở về sau. Anh chỉ là của một mình em, của riêng em thôi. Được không?
Thảo Anh nhìn chồng, nàng không thấy một chút giả dối nào trên khuôn mặt của anh. Trung ôm chặt vợ vào lòng. Nàng rung rung bắt đầu khóc. Nàng khóc thật nhiều. Trung siết chặt lấy nàng, miệng liên tục xin lỗi:
– Anh xin lỗi… xin lỗi vợ… anh đúng là thằng chồng tồi tệ nhất trên thế gian này.
Thảo Anh òa khóc, nàng đấm thùm thụp vào lưng anh. Anh không hiểu rằng, nàng cũng chỉ có anh, nàng cũng không muốn mất anh. Nhưng nếu anh biết chuyện. Có thể chính nàng cũng còn không xứng với anh nữa kìa. Thảo Anh đang sợ, nàng thực sự sợ mất anh.
Tiếng khóc Thảo Anh tắt dần, anh buông người vợ yêu dấu ra, lau nhẹ hai hàng nước mắt của nàng:
– Nào… bây giờ chúng ta đi ăn. Sau đó về nhà nghỉ ngơi. Ngay mai thôi, sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa. Ha.
Thảo Anh không nói gì, nàng khẽ gật gật đầu, Trung đánh xe, hai người tới một nhà hàng sang trọng gọi món. Sau khi ăn xong mới mua đồ về cho ông Thành. Thả Anh bước vào nhà, Trung đánh xe xuống hầm. Nàng xách túi đồ ăn để lên bàn rồi gõ cửa phòng ông Thành:
– Ba ơi… ba dậy ăn chút gì đi. Anh Trung có mua đồ ăn về cho ba nè.
– Con cứ để đó đi, lát ba ăn.
Thảo Anh thấy giọng ông Thành buồn rười rượi, nàng trấn an:
– Ba yên tâm, anh Trung đã biết ai gây ra chuyện này, anh ấy sẽ không trách ba đâu ạ. Mọi chuyện cũng đã qua rồi Ba mau ra ăn nhé. Bọn con lên phỏng nghỉ đây ạ.
Thảo Anh quay ra thì đúng lúc Trung bước vào từ cổng sau. Nàng ra dấu cho anh im lặng, sau đó hai người đi nhẹ lên phòng. Tối hôm đó, Trung ôm chặt lấy Thảo Anh ngủ, như thể sợ mất vợ vậy. Cuối cùng thì nút thắt trong lòng anh cũng được giải tỏa.
Sáng hôm sau Thảo Anh dậy sớm làm đồ ăn cho hai người. Một lát sau Trung dậy, đánh răng rửa mặt rồi bước xuống nhà:
– Ủa, ba chưa dậy hả em?
– Dạ, em gọi rồi nhưng không thấy ba trả lời. Anh mau ăn sáng rồi đi làm kẻo muộn.
– Để anh vào gọi ba ra chứ.
– Ấy… suỵt… có lẽ ba vẫn ngại chưa dám đối diện với anh. Anh cứ đi làm đi. Lát nữa em sẽ nói chuyện với ba. Tối anh về là ba sẽ lại như cũ.
– Em nói thật chứ.
– Em hiểu ba mà. Dù gì cũng sống cùng ba ngần ấy thời gian. Anh nhìn kia, ba đã ăn sạch đồ tối qua anh mua đó, thấy chưa. Tin em đi ^^
– Hihi… cảm ơn em…
– Cảm ơn gì chứ. Thôi, anh ăn đi.
Trung bước vào bàn ăn sáng xong xuôi rồi đi làm. Thảo Anh ở nhà dọn dẹp, kê ngăn nắp lại bàn ghế, lau dọn phòng khách, cầu thang, phòng ngủ, đống chiến trường mà hai tên khốn đã gây ra cho nàng hôm qua. Mãi tới 10 giờ sáng mới xong. Nàng tắm rửa, thay bộ đồ công sở kín đáo rồi bước xuống nhà. Quái, gần 11h trưa mà phòng ông Thành vẫn đóng cửa im lìm. Bây giờ chỉ có hai người, sao ông vẫn còn không chịu ra. Thảo Anh bước tới phòng ngủ của ông, nàng gõ cửa:
– Ba à… ba dậy chưa?
Trong phòng vẫn không một tiếng động, nàng lại tiếp tục:
– Ba ra đi, chỉ còn hai chúng ta, con muốn nói chuyện với ba.
Căn phòng vẫn lặng yên như tờ. Thảo Anh nằm tay đấm cửa vặn. Cửa bị khóa trái. Lo sợ ông Thành vì hối hận mà làm điều dại dột. Thảo Anh chạy băng băng lên phòng. Nàng mở tủ với lấy chùm chìa khóa sơ cua rồi chạy xuống nhà. Thảo Anh cho chìa vào mở cửa. Cánh cửa từ từ hé mở. Cánh cửa mở to tới đâu là mắt Thảo Anh mở lớn tới đó.
Thảo Anh bước vào trong, căn phòng trống trơn, không có ai. Chăn chiếu được gập gọn gàng, ngăn nắp. Đầu giường có để mấp mé mốt lá thư. Thảo Anh cầm lên đọc. Nàng bàng hoàng. Thảo Anh vội vã lôi điện thoại ra bấm số gọi cho Trung. Chuông càng đổ nàng càng sốt ruột.
– Trời ơi… nghe máy đi anh.
Hết một hồi chuông không thấy Trung nhấc máy. Thảo Anh gọi tiếp cuộc thứ hai, thứ ba nhưng Trung cũng không hề xi nhê.
– Trời ơi… sao lại không nghe máy chứ?
Thảo Anh bấm số gọi cho Thảo My… cũng vậy. Trời ơi. Nàng thét lên trong đầu. Bọn họ làm cái gì mà không nghe máy vậy. Lòng nóng như lửa đốt, Thảo Anh lao nhanh ra ngoài gọi đường:
– TAXI…
Vừa hay có một chiếc taxi group vừa trả khách xong đang đi tới. Nàng mở cửa chui vào trong rồi nói nhanh.
– Cho tôi tới công ty Beverage. Càng nhanh càng tốt. Tôi có chuyện gấp.
– Dạ chị.
Chiếc taxi lao vun vút ra khỏi nhà Thảo Anh, xuyên vào trong trung tâm thủ đô. Ngồi trên xe, Thảo Anh vẫn gọi cho chồng. Chuông đổ liên hồi nhưng anh vẫn không hề nhấc máy…
– Cuộc họp hôm nay tới đây kết thúc. Xin chân thành cảm ơn các vị cổ đông đã tới lắng nghe ế hoạch phát triển của công ty. Xin mọi người nghỉ ngơi và dùng bữa.
Hoàng Long lên tiếng kết thúc cuộc họp quản trị. Mọi người bước ra về hết. Chỉ còn lại Trung ở trong phòng, anh định mở lời, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, ngận ngự nửa muốn nói nửa không, cuối cùng anh quấy định quay ra:
– Giám đốc. Anh có chuyện muốn nói với tôi sao?
– Chủ tịch… tôi… không… không có chuyện gì đâu.
Trung bối rối vì bị bắt bài, anh định đi nhanh ra cửa:
– Giám đốc. Nếu không có anh, Beverage nhất định không thể có được như ngày hôm nay. Anh yên tâm. Tôi và các cổ đông khác đã quyết định sẽ tăng gấp 3 lương hiện tại. Mong anh không phải lo lắng. Chỉ mong anh tiếp tục đóng góp cho sự phát triển của công ty.
– Không, Chủ tịch, cậu hiểu sai ý tôi rồi. Tôi không có ý đó.
– Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa. Để đó bàn sau, bây giờ chúng ta đi ăn với mọi người đã. Ha.
Trung bị chặn họng, không mở lời được, đành đi ra sau theo Hoàng Long. Hoàng Long mỉm cười cho rằng mình đã ra tay kịp thời. Trung bây giờ là một ngôi sao lớn trong công ty, nếu không đãi nọ nhanh và xứng đáng, sẽ có hàng tá công ty khác muốn chiêu mộ anh ta. Bằng giá nào anh cũng không thể để Trung rời khỏi Beverage được. Trung theo sau, anh lôi điện thoại ra bật màn hình lên. Chết rồi, hơn 20 cuộc gọi nhỡ của Thảo Anh, chắc chắn là có chuyện gì rồi. Anh vội vàng gọi lại cho vợ:
– Alo… em à, có chuyện gì… ANH ĐI ĐÂU NÃY GIỜ MÀ EM GỌI KHÔNG NGHE MÁY VẬY.
Thảo Anh hét lên trong điện thoại.
– Anh xin lỗi, tại có cuộc họp, nên anh để chế độ im lặng.
– Thôi… không nói nữa, anh đánh xe ra cửa công ty ngay, em đang ở dưới, có chuyện rồi.
– Được… được… anh đi ngay đây. Xin lỗi chủ tịch, tôi có việc gấp. Phiền cậu từ chối mọi người giúp.
– Được, anh mau đi đi.
Trung chạy vội vào thang máy. Hoàng Long nhìn theo, linh tính báo anh chuyện chẳng lành sắp xảy tới. Chiếc xe của Trung vừa chui lên là Thảo Anh đã lao vội tới, cô mở cửa bước vào rồi nói vội:
– Mau… về quê gấp. Ba bỏ nhà đi từ sáng rồi.
– Sao… sao lại vậy?
– Có lẽ, ba bỏ về nhà vì ái ngại chuyện đã làm với em. Anh đi mau.
– Ôi zào… em làm anh sợ khiếp vía. Chắc là ba về vài ngày thôi. Mai anh sẽ về nói chuyện và đón ba lên.
– Không được. Chuyện không đơn giản như vậy. Ba bỏ đi là vì trong chuyến công tác của anh vào SG 6 tháng trước. Em và ba đã quan hệ với nhau.
– CÁI GÌ?
Trung như muốn hét lên trong xe:
– Em biết, là em sai… anh muốn xử lý em thế nào, em cũng xin chịu. Nhưng bây giờ phải về ngay kẻo không kịp mất. Anh đọc cái này đi.
Nói đoạn, Thảo Anh đưa cho Trung mẩu giấy viết tay ông Thành để lại. Trung mở to mắt ra nhìn, anh bàng hoàng không tin vào mắt mình, anh lướt nhanh qua từng dòng chữ rồi vội vã đóng ga. Chiếc xe hơi của anh lao vun vút trên đường, xuyên qua khu dân sinh, lao vào đường cao tốc và bay nhanh ra khỏi thành phố…
… Bạn đang đọc truyện Những người phụ nữ dâm đãng tại nguồn: http://bimdep.vip/nhung-nguoi-phu-nu-dam-dang/
Ông Thành thở dài nằm trong nhà. Bọn chúng đã đi khá lâu mà chưa về. Chúng lại lôi nhau đi đâu đây, tội nghiệp Thảo Anh, liệu nó có hành hạ con bé không. Hàng tá câu hỏi hiện lên trong đầu ông mà không có câu trả lời. Lỗi lớn là ở ông, ông không bảo vệ nổi con dâu của mình. Để cho hai tên khốn đó hãm hại Thảo Anh. Và cả ông nữa. Quá mệt mỏi, ông thiếp đi lúc nào không hay. Rồi một lúc sau, tiếng bước chân cộp cộp đi vào nhà làm ông tỉnh giấc. Rồi giọng nói nhỏ nhẹ của Thảo Anh vang lên:
– Ba ơi… ba dậy ăn chút gì đi. Anh Trung có mua đồ ăn về cho ba nè.
Ơn giời, vậy là nó không sao, thằng Trung không làm gì nó, ông thấy an lòng hơn, nằm trong giường, ông nói vọng ra:
– Con cứ để đó đi, lát ba ăn.
Rồi ông lại thấy Thảo Anh lên tiếng:
– Ba yên tâm, anh Trung đã biết ai gây ra chuyện này, anh ấy sẽ không trách ba đâu ạ. Ba mau ra ăn nhé. Bọn con lên phỏng nghỉ đây ạ.
Ông Thành nằm trong nhà, mắt ông hoe hoe “Nhưng con ơi, ba thực sự là người có tội, ba mới là người phá hoại hạnh phúc của các con chứ không phải hai gã kia, làm sao mà ba có thể tha thứ cho bản thân mình được. Rồi nay mai biết chuyện, nó sẽ không bao giờ tha thứ cho ba”.
Cả đêm đó, ông Thành không sao ngủ được, những suy nghĩ trái ngang làm ông trằn trọc, ông thấy ân hận, ông thấy bản thân không còn mặt mũi nào nhìn con trai nữa. Gần ba giờ sáng, ông dậy, bật điện, lấy giấy bút ra rồi bắt đầu viết:
‘Trung con…
Khi con đọc được những dòng chữ này, có lẽ ba đang ở quê nhà mình rồi con ạ. Trung con, ba thực sự có lỗi với con. Ba không xứng là ba của con. Những gì hôm nay con nhìn thấy, không phải là lần đầu. Ba đã làm hại vợ con, làm hại con dâu của mình. Con còn nhớ chuyến công tác của con vào SG 6 tháng trước không. Trước đó, khi lên ở cùng vợ chồng con, ba thường xuyên nhìn lén các con… rồi mỗi khi con đi làm, ở gần Thảo Anh, tình cảm của ba lại lớn thêm một chút. Rồi cứ thế… ba đã không cầm lòng được. Phần cầm thú trong con người ba trỗi dậy. Ba đã làm hại Thảo Anh ngay trong chuyến công tác đó của con. Ba đã làm hại mặc cho nó van xin, cầu khẩn…
Thế rồi những ngày sau đó, ba vẫn tiếp tục làm điều đó, cho tới khi con về, ba vẫn không dừng lại. Còn Thảo Anh. Có lẽ vì nó quá yêu con và thương hại ba nên nó đã im lặng. Con đừng trách vợ con nhé. Nó là đứa con gái tốt. Chỉ có ba là không ra gì. Chỉ đáng tiếc khi sự cố hôm nay xảy ra, ba mới nhận ra tội lỗi của mình. Ba không xứng làm ba của con, không xứng với sự tin tưởng của con. Đừng về tìm ba làm gì. Ba không có mặt mũi nào để nhìn con cả. Ba hy vọng rằng hai con của ba mãi mãi hạnh phúc.
Ba của con…’
Ông thẫn thờ đọc lại những dòng chữ mình vừa viết, những giọt nước mắt ân hận lăn dài trên má làm ông xót xa. Ông cẩn thận gấp gọn chăn chiếu, kẹp lá thư nơi đầu giường rồi lặng lẽ đi ra khép cửa. Cánh cửa nhà hé mở, ông lại thầm nghĩ “Nếu sáng sớm chúng dậy, gọi không thấy mình, chúng mở cửa, phát hiện sớm và nhất định sẽ mò đi tìm, haiz… vậy phải làm sao đây…”.
Ông Thành nhìn túi đồ ăn chúng để trên bàn, ông nghĩ bụng “Chỉ cần ăn hết đống đồ ăn kia, chúng sẽ không nghi ngờ gì, và cũng sẽ không dám đánh thức mình”.
Nghĩ vậy, ông khóa trái cửa rồi sau đó ngồi vào bàn ăn hết thức ăn. Ông Thành bước ra cổng, quay lại ngắm nhìn ngôi nhà đã đem lại cho ông bao nhiêu kỷ niệm trong một thời gian ngắn rồi lặng lẽ gọi taxi trong đêm.
Chiếc xe khách rời bến, mang theo ông và bao nỗi niềm băng qua hàng trăm cây số, đưa ông về quê nhà. Ông Thành bước xuống xe khách, một gã xe ôm chạy qua:
– Ôi, chào chú. Lâu quá không gặp. Chú khỏe không.
– Khỏe, cậu thế nào, nghe có vẻ khấm khá, hả. – Ông Thành trêu đùa lại.
– Ôi zào. Ế ẩm lắm chú ơi. Nào, lên đây cháu chở về.
Gã xe ôm chở dọc ông đi trên đường lớn, men vào con đê băng qua từng cánh đồng xanh thẳm:
– Chú lên Hà Nội có mấy tháng, mà trông trẻ hẳn ra mấy tuổi ha.
– Cậu khéo khen, tôi vẫn vậy thôi mà.
– À, Hà Nội chắc là xa hoa lắm chú nhỉ.
– Cũng bình thường thôi, tôi thấy nó vẫn không đẹp bằng quê mình.
– Ở quê bây giờ, ai ai cũng nói chuyện của chú đấy.
– Vậy sao? Chuyện gì?
– Thì chuyện cậu Trung Thành Đạt, lấy được vợ xinh, hồi mới cưới, cô ấy về quê mà ai cũng xuýt xoa khen nấy khen để đấy. Họ nói cả làng mình, chẳng có cô nào bằng một nửa con dâu của chú cả. Con cũng đang phấn đấu cho thằng con ăn học đàng hoàng, để sau này nó lấy chú Trung làm gương đấy. Hahaha…
Tiếng cười giòn tan của gã xe ôm như xoáy sâu vào nỗi niềm thăm thẳm của ông. Gã đưa ông đến cửa nhà:
– Dạ thôi, chào chú, cháu lại đi kiếm ăn đây.
– Được rồi, cảm ơn cậu.
Gã nhận tiền từ tay ông Thành rồi phóng vút đi. Ông Thành thở dài mở chìa khóa cổng. Ngôi nhà 5 gian xây theo phong cách cổ kích được con trai xây theo ý muốn của ông. Cánh cổng hé mở, ông bước từng bước chậm vào, nhìn ngó không gian quen thuộc xung quay, mọi thứ vẫn như còn nguyên từ ngày ông rời đi. Không hề có bụi bặm hay dấu vết của một căn nhà suốt bao nhiêu ngày không có người ở.
Do cuối hàng tuần, Trung vẫn thuê người tới quét dọn, lau chùi cho căn nhà luôn luôn được như mới. Đi tới khoảng sân rộng rãi ông thấy bồi hồi, xuyến xao. Như thể ông đã xa cách một người yêu dấu mà bây giờ mời gặp lại vậy. Ông vặn khóa, cánh cửa phòng khách hé mở. Trên ban thờ, di ảnh của vợ ông vẫn sáng ngời ngợi.
Ông bước tới bàn thờ, cánh tay run run, ông bật lửa thắp cho mẹ Trung ba nén nhang rồi khóc nức nở:
– Tôi có lỗi với bà… tôi đã phá hoại hạnh phúc gia đình của con chúng ta. Tôi không còn mặt mũi nào gặp bà nữa.
Ông òa khóc như một đứa trẻ bị đánh đòn, trông đến thật đáng thương.
Một tiếng sau ông lấy lại bình tĩnh, ông lấy khăn lau lại sập gụ, tủ chè ông lau lại bàn thờ tổ, di ảnh của vợ rồi thì thầm như muốn nói nhủ với vợ ông:
– Tôi không có mặt mũi nào để sống trên cõi đời này nữa, nhưng cũng chẳng có mặt mũi để nhìn bà. Bà yên tâm. Tôi nhất định sẽ không để bà phải nhìn cái bản mặt khốn nạn này của tôi. Chờ tôi nhé, tôi sẽ tới với bà ngay đây.
Ông lau nhưng giọt nước mắt của mình trên má vợ, rồi đặt di ảnh bà lên bàn thờ. Ông tĩnh lặng một hồi lâu, nhìn mọi thứ xung quanh như muốn chào chúng lần cuối cùng. Sợi dây thừng đã được vắt lên kèo. Ông nặng nề ôm chiếc ghế đẩu ra, bắc lên. Ông lấy chiếc khăn bịt mắt để không phải nhìn mặt vợ. Thòng lọng dây thừng đã ở sẵn trên cổ. Ông thở dài một cái rồi lặng lẽ đạp nó ra. Chiếc ghế đẩu rơi lạnh cạch… lạch cạch xuống sàn nhà. Không gian xung quanh như tĩnh lặng lại. Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, nặng nề. Đôi chân ông giật giật, giật giật…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro