Những người mẹ

Phần 32

2022-03-03 13:39:00

Phần 32
– Long… Long.

Tôi chợt mở mắt thấy mẹ ngồi sát bên ân cần. Mẹ mặc quần ngắn áo thun đen. Tôi sà vào nằm trên đùi mẹ. Ngước lên.

– Mẹ ơi, sáng rồi à. Sáng rồi hả mẹ?
– Dậy đi Long, ba con đi rồi, dậy ăn sáng.
– Hong con muốn hun mẹ, con muốn nằm trên đùi mẹ mãi thế này.

Mẹ nhìn tôi cười:

– Sao riết nhõng nhẽo quá vậy ông con, dậy ăn đi rồi chiều đi mua đồ với mẹ.

Chiều hôm đó, tôi lại có dịp ngồi sau mẹ. Nàng hôm nay diện đồ táo bạo như cô gái mười tám, chiếc áo sơ mi màu trắng tay ngắn cùng quần jean ngắn kiểu xé tưa ống ngang đùi, chân mẹ thật dài và đầy đặn, nàng mang guốc trong càng xinh và quý phái. Tôi ngồi phía sau có thể ôm eo mẹ một cách dễ dàng trìu mến và không bị la mắng. Chiếc xe đậu ở một cửa shop hiệu. Mẹ cùng tôi bước vào trong, trong lòng ngạc nhiên vì đây là shop nam, tôi bèn hỏi:

– Mẹ, không phải đi mua đồ cho mẹ à, sao lại ghé shop kiểu này?

Nghe tôi hỏi mẹ dìu tay tôi giống như lúc nhỏ mẹ hay dắt tôi đi qua đường vậy.

– Sắp sửa tới sinh nhật ku Nam, con hông nhớ à, Nga có mời mẹ, hôm nay mẹ mua đồ cho con để đi ăn tiệc đấy.

Nghe lời ngọt ngào của mẹ, tôi cười vì vui mừng:

– Mẹ thật chu đáo.

Chị Quản lý shop ra nhìn thấy hai mẹ con tôi từ tốn bước vào:

– Hai chị em đi mua đồ à?

Mẹ và tôi khẽ cười vì người ta ngộ nhận:

– Đâu chị, này là mẹ ruột của em đấy ạ.
– Xin lỗi hai mẹ con chị nhầm, mẹ gì còn trẻ quá chị nghĩ là hai chị em.

Mẹ tôi khẽ cắn môi rồi vén tóc nhìn chị Quản Lý.

– Em khéo khen, chị cũng gần 38 rồi em, mà quần jean nam để ở đâu chị lựa cho ku con một cái thật xịn sò.

… Bạn đang đọc truyện Những người mẹ tại nguồn: http://bimdep.pro/nhung-nguoi-me/

Tôi sung sướng và hạnh phúc vì được người mẹ dịu dàng chăm sóc. Nhưng đêm hôm ấy tôi lại ngủ một mình. Mẹ bảo đêm hôm nay phải qua ở với cô Nga để chuẩn trang trí và món ăn cho đêm sinh nhật, cũng cùng tối hôm ấy hai chị em cùng đi mua đồ, nói tới đây, tôi hình dung được buổi sinh nhật không đơn thuần là cái tiệc gia đình, nó rất hoành tráng. Có thể ngày mai sinh nhật Nam sẽ có rất nhiều người tham gia, nào là doanh nhân, giáo viên, bạn bè cô giáo chủ nhiệm, bạn học cùng lớp có cả lão Minh. Có thể là ngày mai tôi phải đối diện với hắn. Nghĩ kỹ thì việc Nga và hắn cùng với Nam thì phải cảm ơn tôi, cả ba người họ thật ra chẳng mất mát gì cho chuyện này. Nhưng tuổi nhỏ tôi cũng nên cẩn trọng trước những việc làm khó hiểu và đôi lúc im hơi của Minh. Lâu nay tôi cũng không rõ tình cảm mẹ con Nam cô Nga đã tiến triển tới đâu. Lý do mẹ tôi đã về, tôi không có thời gian lo việc người ngoài, đôi khi làm ơn mắc oán.

Tận 5h chiều…

Buổi sinh nhật diễn ra theo hướng ngoại giao có tận 15 bàn, khung cảnh như tôi đoán thật sự hoành tráng, tất cả được trang bị tươm tất, hệ thống bong bóng nhiều màu được treo khắp nơi. Tôi không ngạc nhiên vì có nhiều chiếc xe hơi đắt tiền đậu phía ngoài. Cùng với sự có mặt của mấy đứa cùng lớp, có cả các giáo viên bộ môn đều tham dự lễ. Ai cũng mặc đồ đẹp đồ hiệu, những đôi vợ chồng làm ăn đan tay nhau sánh bước cùng nâng ly rượu. Ôi khung cảnh dành cho thằng Nam như ông vua con. Nhạc sóng cùng ca sĩ nhảy múa khá sôi động nó làm cho buổi sinh nhật càng thiếu hơi ấm gia đình.

Mẹ tôi vẫn đẹp và lộng lẫy nhất. Nàng mặc váy đỏ cùng đôi guốc màu xanh trắng, đeo trang sức vàng lấp lánh. Thỉnh thoảng tôi lại thấy mẹ nói chuyện với Minh, hắn có vẻ đôi khi cũng liếc nhìn thân mình của mẹ. Nhưng tôi không tỏ ra khó chịu vì mẹ tôi rất đứng đắn trong việc ngoại giao, ly này ly khác cứ rót đi rót lại, mẹ tôi cũng uống mà tôi cũng bị mấy đứa trong lớp uống cho say bí tỉ, quên cả lối về, được nước nghỉ 4 ngày tụi nó có mặt khá đông đủ để đấu tửu lượng với nhau, còn tổ chức trét bánh kem đầy mặt Nam, khách xa khách lạ người ta về từ từ chỉ còn lại tôi, lão Minh, vợ chồng cô Nga, Nam và mẹ tôi. Do hai chị em khá thân cho nên mẹ tôi ở lại đến tận khuya, tôi thấy mẹ tôi cũng khá xỉn mà cứ được Minh nói chuyện hỏi việc thật nhiều. Có lẽ nào hôm nay hắn còn gặp một người phụ nữ đẹp hơn chị dâu hắn. Nhan sắc mẹ tôi đàn ông nào mà không thèm khát. Nghĩ tới đây lòng ghen tức của tôi lại nổi dậy, tôi cố kìm nén, mẹ tôi vẫn rất nhiệt tình nói chuyện với lão Minh, hình như hắn còn mời Mẹ đi uống nước bàn chuyện làm ăn. Mẹ tôi cũng đã đồng ý.

Buổi tiệc đã xong, cô Nga tiễn hai mẹ con ra cổng, mắt cô Nga cũng đỏ, đỏ vì thằng con năm nay lại lên một tuổi, chững chạc hơn, trưởng thành hơn.

Bây giờ đã hơn 10 giờ đêm. Đường về vắng teo và lạnh, tôi chở mẹ tôi phía sau vì mẹ đã khá sỉn. Hai tay mẹ để lên bờ vai gầy guộc mới dậy thì của tôi. Mặt mẹ dựa vào lưng tôi do nàng quá bê rồi. Mẹ hôm nay uống rất nhiều, có thể là nhiều nhất từ đó giờ tôi chứng kiến. Tửu lượng thật khá. Xe chạy được một đoạn khá xa nhà ku Nam. Chợt có đâu ánh đèn từ phía sau xẹt vào xe tôi, tôi cũng không rõ điều gì đã xảy đến, nghe tiếng rít ù ù tôi chỉ biết tăng ga vọt lẹ, nhiều khi gặp đám thanh niên trẻ trâu nó nẹt pô thì tôi cho nó hít khói, thú thật tôi cũng đã có mùi rượu trong người, và chiếc xe đó chạy nhanh quá tôi không đua nổi. Tự nhiên chiếc xe đó dừng lại. Ánh đèn chiếu sáng khắp người. Tôi nghe tiếng của mẹ la lớn…

– LONG ƠI, COI CHỪNG… KHÔNG…

Cùng lúc đó cánh tay tôi rõ đau, dường như có một vật thể như gậy hay ống sắt đánh vào rất mạnh.

– BỐP. BỐP.
– Địt mẹ mày…

Trên đầu tôi cũng nghe một vài tiếng tương tự, nhưng nó vang xa ra khắp đầu vì có nón bảo hiểm. Đầu tôi đau nhức vô cùng. Tôi cố gắng vẹo tay lái qua 1 con hẻm nhỏ nhằm mất dấu bọn lạ mặt mà không biết là ai. Mẹ tôi lấy tay chòm cánh tay bị thương của tôi lại. Sau đó đi được một đoạn tôi buông tay lái. Hai mẹ con tôi té nhào xuống mặt đường, tiếng xe ấy rú inh ỏi bánh xe quay được vài dòng rồi im dứt, tôi nghe tiếng mẹ tôi gọi hổn hển:

– LONG, CON KHÔNG SAO CHỨ, ĐỪNG LÀM MẸ SỢ.

Rồi tôi thấy tất cả tối đen, tiếng mẹ tôi cũng không còn nữa.

Một buổi sáng dịu êm, trước nhà tôi hoa giấy vẫn nở, quán cà phê vẫn vậy. Tôi mở mắt từ từ chợt nhận ra mình còn sống. Điều đầu tiên trông thấy là một chiếc muỗng sữa đang chìa ra trước mặt tôi. Cái tay người con gái vừa trắng vừa bóng mịn kia đó chính là mẹ. Ôi trời, tôi vẫn còn mẹ à.

– Uống đi con.

Tôi hở miệng ra nhắp một tí sữa, nhìn mẹ đâm chiêu rồi bảo:

– Con xỉu à mẹ?
– Đúng vậy, con bị ngất tối qua tới giờ, mẹ đưa con đi bệnh viện kiểm tra băng bó rồi đưa con về nhà đây. Con ổn chứ hả Long ơi?

Nghe giọng mẹ tôi rưng rưng, nước mắt mẹ rơi xuống.

Tôi đưa tay lên lau nước mắt cho mẹ, nhưng tay tôi đã bị băng bó, tay còn lại thì bị truyền nước biển không thể nào xê dịch. Tôi phát hiện ra mình đang ngồi trên chiếc xe lăng, chân tôi cũng bị bó lại do có thể bị con xe đè lên. Không đến nổi gãy nhưng có lẽ bị chặt và dập rồi.

Mẹ tự lau nước mắt rồi nhìn tôi hỏi:

– Nói mẹ biết đi, con giấu mẹ điều gì, con đi học gây thù chuốc oán với ai hả Long, ai hại con ra thế này. Mẹ rất sợ. Con hiểu không?

Tôi thấy mẹ khóc tôi cũng rưng rưng khóc theo. Môi tôi mấp máy:

– Con không biết mẹ đừng hỏi nữa, để con điều tra mẹ à.

Mẹ trừng mắt nhìn tôi:

– Tuổi con mà điều tra cái gì hả? Chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu, họ muốn lấy mạng con đấy, con hiểu không? Họ không cướp giật, cũng không đánh mẹ. Họ chỉ đánh mình con. Nói mẹ nghe chuyện gì đi!!!
– Mẹ không tin con trai của mẹ à, con nói là con chưa biết mà, mẹ, con sẽ từ từ suy nghĩ. Mẹ đầu con đau quá. Mẹ dìu con vào phòng đi!!!

Mẹ tôi không nói nữa. Mẹ sợ tôi bị rối. Mẹ đứng dậy đưa tôi về phòng. Khóa chặt cửa Tôi móc điện thoại ra thông báo cho ba tôi tình hình. Tôi biết đó là lão Minh dở trò trả thù vụ việc tôi biết việc ngoại tình với cô Nga. Nhưng không nghĩ ổng lại chơi lớn như vậy. Ba tôi nghe nói hồi lâu, nghĩ chuyện rất nghiêm trọng nhưng điều tra thì cũng có biết là ai, đêm quá khuya, mẹ tôi cũng nghĩ vậy. Tôi cũng chưa nói ra sự việc.

Tối hôm đó ba đến thăm tôi, mẹ thì đang rửa vết thương cho con, ba ngồi xuống vò đầu tôi:

– Con, Long à! Tạm thời con nghỉ học đi, đừng nói chuyện này cho bạn bè con biết thêm phiền phức, ba sẽ nhờ bạn bè bên ngoài điều tra cho ra việc này. Vài bữa trở lại đây ba sẽ ở đây với con và mẹ cho hai người an tâm có được không? Ba quay sang nhìn mẹ.
– Cũng được, anh ở lại coi sóc nó phụ em, hơn nữa nhà còn hai mẹ con em rất sợ, thằng Long nó gây thù với ai mà đánh nó ra nổi này, em cũng nhờ bạn bè em điều tra cho ra mấy được. Em chỉ có mỗi một thằng con trai thôi.

Tự nhiên tôi đang bị thương mà lại thấy hạnh phúc. Tôi không biết nên hận hay cảm ơn lão Minh đã cho tôi biết cảm giác gia đình đoàn tụ là như thế nào.

Tôi ngồi nhìn ba và mẹ làm cơm tối, tôi như đứa trẻ ngây ngô nhìn những người lớn đang coi sóc mình. Tay chân tôi lúc này cứng đơ cả lên, không làm không cử động. Chỉ bấm được điện thoại. Chợt có tin nhắn từ người lạ:

– “Lâu quá không gặp không biết xưng hô chào hỏi như thế nào. A sắp có vợ sắp cưới, vợ a có liên quan đến chuyện làm ăn cơ ngơi sau này. Nên việc a và chị Nga có thể sẽ kết thúc êm đẹp. Lúc trước em có kế hoạch cho mẹ con Nam, thật thú vị nhưng nay anh không muốn tàn dư còn lại, hãy xóa tất cả hình ảnh video liên quan của anh và những tin nhắn liên quan đến vụ việc. Lúc đó em sẽ bình yên, em hiểu ý a chứ.”

“Làm thế nào anh biết e. Đã xóa hết hả?” Tôi vừa nhắn vừa đổ mồ hôi hột vì lời cảnh cáo.

“Bằng niềm tin, em chỉ cần nói mọi chuyện đã xong thì nó sẽ xong”.

“Ok, chuyện của anh và cô Nga em đã quên từ lâu, đó là lỗi của em, em đã xóa dữ liệu và dường như đối với em mọi chuyện không có gì to tát. Chỉ có a làm lớn chuyện này. Ok. A không cần lo nữa. An tâm mà lấy vợ gì gì đó, nhưng chuyện của anh làm với e đã dính tới tay ba và mẹ e, ba em đã cảnh báo anh một lần ở quán lẫu, chuyện lần này nó sẽ đi đến đâu thì em không biết.”

Nhắn xong tôi không còn thấy hắn hồi âm nữa.

Tối hôm đó tôi ngủ với ba, tôi không thể chợp mắt được, không ngờ tuổi mới lớn mà lại đụng độ một sự việc phức tạp xã hội đến vậy. Tất cả cũng chỉ tại cái tật biến thái và giúp bạn bè của tôi mà ra. Nhưng ba đã đánh hắn một lần, có lẽ lần này sẽ nặng hơn lần trước.

Tối ngày hôm sau, vết thương tôi đã kha khá đỡ, tôi rời xe lăn có thể qua nói chuyện với mẹ tôi. Ba đi ra ngoài mất rồi. Suy nghĩ kỹ hồi lâu, tôi quyết đem hết câu chuyện kể lại cho mẹ.

– Mẹ, mẹ thương con không?

Mẹ ngồi đó, tay mẹ vuốt mặt tôi, ôn tồn:

– Mẹ thương cục vàng của mẹ, hôm nay con thấy đỡ chưa? Trong người thấy sao rồi.

Tôi thì thầm:

– Mẹ, con cảm ơn mẹ đã chăm sóc con, con thật là một đứa con tội lỗi.
– Là chuyện gì? Tội lỗi gì hả?

Tôi cố định thần kể lại câu chuyện:

– Mẹ, thật ra bạn mẹ – Cô Nga đang ngoại tình với một người, người đó là em chồng của cổ, họ ngoại tình từ rất lâu, con vô tình biết chuyện này, em cổ biết chuyện nên hãm hại con.

Mẹ nhìn tôi thò lỏ con mắt tròn xoe như mắt mèo vì ngạc nhiên:

– Trời đất, có chuyện này à, mà sao con biết chuyện?
– Con có hình ảnh của hai người đó, vô tình con chụp được.

Mẹ nghi ngờ:

– Mẹ không nghĩ là nó đơn giản như vậy? Con không làm lớn chuyện sao Minh nó dí đánh con. Có hai mẹ con, con nói mẹ biết đi. Chuyện đằng sau?
– Mẹ hứa không được la con mấy dám kể!
– Bây giờ còn đặt điều kiện với mẹ, có kể hay không!?
– Thì kể, ku Nam nó muốn ấy ấy với mẹ nó, con mấy nhờ anh Minh dụ dỗ cô Nga, còn Nam thì chụp lại cảnh ngoại tình nên con có rất nhiều ảnh, ban đầu ba người hợp tác với nhau nhưng sau này Minh sắp cưới vợ giàu nên muốn xóa quá khứ.

Nghe tôi kể mẹ ôm đầu rồi ngồi khuỵu xuống giường:

– Tôi đang nghe cái quỷ gì thế này, con, con thật biến thái mà, con thấy khổ chưa, mẹ không nghĩ tụi con lại tệ hại đến mức như vậy! Mẹ ghét con lắm, bây giờ liên lụy cả người lớn. Con ra, con biến khỏi mắt mẹ.

Nói xong mẹ xô tôi ra khỏi phòng, tôi và mẹ đều khóc, lần này khá nghiêm trọng rồi. Mẹ giận tôi thật rồi. Trong mắt mẹ tôi là kẻ biến chất.

– Mẹ, đừng giận con mà, con sai, con biết lỗi, mẹ đừng khóc.
– Con biến ngay cho mẹ, con đi khỏi mắt mẹ nhanh đi. Nhanh.

Ôi trừi. Thật tệ hại.

Về phòng tôi ôm mặt khóc, vết thương rỉ máu càng nhiều. Tôi đem chuyện kể hết cho ba, đương nhiên tôi không kể sâu câu chuyện. Ba tôi hứa giúp tôi. Ông ôm tôi vào lòng. Ông nói mẹ sẽ không giận con lâu đâu, ba có cách rồi.

Sáng sớm, tôi thức dậy, chợt không thấy ba mẹ tôi đi đâu cả, tôi giật mình lê cái thân thương tích tìm họ khắp nơi. Ra tới quán chị Thư bảo “chị Trâm đã qua nhà chị Nga có việc, ba của Long đi đâu từ rất sớm.”

Tôi như thần thừ ngồi đó với chị Thư cùng rất nhiều khách khứa sáng họ ghé. Có 1 chiếc xe hơi màu đỏ cùng 4 thanh niên xăm trổ sáng sớm cầm cây gậy tiến vào quán. Họ bắt đầu đập phá tung banh cái quán của mẹ tôi.

“ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG… BINH… BOONG…”

– ĐỪNG… MẤY THẰNG CHÓ…
– LONG LÀ MÀY À… ĐẬP CHẾT MẸ MÀY…

Chị Thư giờ chỉ biết dìu tôi chạy, nhưng chưa chạy thì hai chị em phải tách ra, do tôi té ngã, tôi hét lớn:

– Chuyện của tao, đến với tao, không liên quan đến khách khứa, chị này nữa, có giỏi thì tới đây!!!

Nghe xong họ không đập phá nữa mà chuyển sang rượt tôi – AHIHI, tôi lê thân cà nhích cà nhích rồi chạy bán sống bán chết khá xa, tụi nó cũng đuổi tới sát đích, chợt có chiếc xe hơi màu đen đẹp ơi là đẹp, cô gái trong xe quát to:

– Lên xe mau, lên xe mau…

Tôi hỏi:

– Chị là ai? Là ai!
– Đừng hỏi, Muốn bị đâm ha gì đứng đó! LÊN XE…

Nhìn từ xa khách khứa không còn một ai, họ chạy ra vừa kêu toang lên, điện thoại tôi cũng bỏ ở phòng. Tôi không còn gì cả, máu vết thương cũ chảy ra rất nhiều tôi chỉ biết cắn răng, tôi nhàu lên chiếc xe phụ nữ xa lạ. Tiếng xe vụt qua làm lũ lưu manh hít khói.

Tôi chính thức đi bụi.

… Bạn đang đọc truyện Những người mẹ tại nguồn: http://bimdep.pro/nhung-nguoi-me/

– Thư… Long đâu, Long đâu, con chị đâu rồi?

Chị Thư vừa khóc vừa mếu:

– Thằng Long nó bị rượt chạy đi đâu em không biết, cái quán bị thanh niên đập phá không còn gì cả. Hic hic…

Mẹ tôi ngồi khụy xuống ôm mặt khóc òa:

– Quán chị xây lại được, vấn đề là thằng con của chị nó đâu??

Ba tôi cũng vừa về, mẹ chạy ra ôm lấy ba tay đập đập lên ngực ổng:

– Thằng Long đi đâu rồi, thằng Long đi đâu rồi?
– Anh cũng không biết, em bình tĩnh đi được không?

Mẹ tôi khóc nức nở:

– Hic hic… trả thằng con lại cho em, trả con lại cho em. Trả con lại cho em… muốn gì cũng được… trả con lại cho em… hic hic…

Mẹ tôi khóc khóc rất nhiều rồi xỉu lăn ra.

… Bạn đang đọc truyện Những người mẹ tại nguồn: http://bimdep.pro/nhung-nguoi-me/

Chiếc xe hơi vòng về để tôi chứng kiến cảnh đau lòng. Tôi khóc và đập cửa bịch bịch muốn bước xuống xe ôm mẹ nhưng người phụ nữ xa lạ ấy ngăn lại:

– Bây giờ em xuống xe là liên lụy mẹ em đó, hãy ẩn náu một vài hôm đi, chị và ba sẽ giúp em trở về nhà sớm nhất.

Tôi xoay qua nhìn người phụ nữ lạ lẫm kia kinh ngạc thêm phần kinh ngạc.

– CHỊ LÀ AI? CHỊ LÀ AI?

Mẹ tôi được đưa vào nhà. Chiếc xe từ từ rời khỏi tôi ôm mặt đau đớn.


Còn tiếp…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Những người mẹ

Số ký tự: 0