Phần 13
2022-03-03 13:39:00
Quán lẩu dì Hiền, nơi tụ tập đông đúc mấy tay anh chị, kinh doanh đủ mọi thành phần, lứa tuổi. Hằng ngày quán đông như kiến, nằm ngay mặt tiền nơi con phố đông xe cộ.
Một chiếc mazda màu đỏ. Bên trong là Minh và hai đàn em vào nhâm nhi ly bia sau cuộc dâm loạn với chị dâu.
“Dô…”
1 lát sau, chiếc camry màu đen đang tiến lại gần sát bên chiếc xe của Minh. Hai thanh niên trong xe quan sát kỹ lưỡng biển số xe. Nó nhìn vào màn hình điện thoại quả đúng y chan. 1 thanh niên đi lại hỏi với bộ đồ sơ mi lịch sự.
“Anh phải là Minh không?”
Minh hơi ngạc nhiên: Ừ… tôi là Minh hân hạnh được gặp anh… có gì không anh? Hay là ngồi xuống đây mình vừa ăn vừa nói.
Đàn em của Minh nó cứ nhìn thằng này suốt. Rồi thanh niên bắt tay với Minh. Minh cười thầm. Chắc dân làm ăn đây rồi. Nhưng cái bắt tay hơi quá đà. Càng ngày càng đau. Minh chưa kịp phản ứng thì thêm một thanh niên nữa từ camry đen cầm 1 thanh sắt bóng ngới. Bước ra. Cả quá ăn trở nên im lặng. Nó tiến sát nhanh như chớp. Hai đàn em của Minh vừa đứng lên thì bị thanh niên thứ nhất cầm bia đập vào đầu. Thằng đàn em còn lại bị đá văng ra khoảng 1 mét. Thanh niên tiến tới bổ vô đầu Minh một cái. Nhưng nó né kịp chỉ tát da nhẹ thôi. Máu phúng từa lưa.
“Chết… chát… bốp…”
Thêm 1 thằng đại tử Minh văng ra. Máu đầu chảy xối xả. Cả quán xôn xao. Bà Hiền cũng chạy ra. 3 Đứa đều la liệt.
“Bốp… rầm… chát… thằng Minh bị đánh vô chân la lên…”
“Chết mẹ tao rồi… tụi bây là ai…”
“Đánh chết mẹ ba đứa bây…”
“Bốp… chát… rầm…”
“Ối…”
Diễn biến hiệp đấu chưa đầy 5 phút thì chiếc camry mất tích…
… Bạn đang đọc truyện Những người mẹ tại nguồn: http://bimdep.pro/nhung-nguoi-me/
Tôi nằm trong căn phòng lạnh lẽo. Đã hơn mấy hôm không gặp mẹ. Chỉ được nói chuyện qua điện thoại. Không biết mẹ và bà ngoại sao. Khi nào có người về lo cho ngoại thì mẹ Trâm mấy về với tôi. Nhớ mẹ khủng khiếp. Kế hoạch đang thực hiện tự nhiên mẹ lại bỏ tôi về quê. Buồn quá xá. Thôi cố gắng học thi cho nhất nhóm sẽ được nhìn vú mẹ rồi. Ahihi.
Một số điện thoại lạ gọi vào máy tôi.
“Alo… ai vậy…”
“Mày là Nam đúng không?”
“Chính tao đấy. Đứa nào nói chuyện bố láo thế…”
“Tao Minh đây…”
“Á đù… em nghe… có gì không giám đốc trẻ trâu…”
“Mày dám kêu người xử tao… chết mẹ mày rồi?”
Á đù… sao thằng này có số tội… ạ là tại thằng Nam rồi.
Tôi: Doanh nhân bình tĩnh… anh có sao không…
Minh: Mày giỏi lắm…
Tôi: Ba em là dân máu mặt. Đụng tới em là anh chết mẹ. Mấy cuộc làm ăn bên này cũng vỡ luôn. Giờ em biết bị mật của anh và mẹ Nam.
Minh: Giờ mày muốn gì?
Tôi: Đánh nhau mấy quen. Giờ em không muốn dong dài…
Minh: Giờ nói đi… có gì? Mày muốn gì ở tao.
Tôi: Con cặc gì em cũng có. Chỉ muốn một điều.
Minh: Điều gì?
Tôi: Muốn thằng Nam đụ mẹ nó… cô Nga.
Minh: Đỉ mẹ sao mày không gửi hình cho bả rồi bả chiều mày… làm chi cho anh em mình đổ máu…
Tôi: Em là học sinh. Em không muốn liên can chuyện này… anh không được đưa em vào chuyện này, sao anh làm được không? Doanh nhân.
Minh: Để anh coi… mà em không được phát tán chuyện anh và bà Nga…
Tôi: Em hứa… chừng nào bạn em. Cháu anh. Đụ được mẹ nó em xóa hết…
Minh: Ok… ba mày giỏi đấy…
Minh là một thằng làm ăn giỏi. Nhưng ăn chơi cũng không thua ai.
Minh không những không ghét tôi mà nó còn cảm thấy thích thú với trò này vì dù sao hai thằng đã có điểm chung.
Tôi cũng suy nghĩ được là tôi đang uy hiếp một con cáo già như Minh. Nên phải đề phòng lúc nó cắn lại tôi… dù sao chuyện làm ăn của nó sắp tới ở cái đất này ít nhiều sẽ phụ thuộc vào ba tôi nên tôi không lo lắm.
… Bạn đang đọc truyện Những người mẹ tại nguồn: http://bimdep.pro/nhung-nguoi-me/
Nhà cô Nga 7h tối.
Hôm nay ba Tính có nhà… ông đang ngồi coi TV ngoài phòng khách. Bụng ông phệ mất rồi. Do đi làm nên giao thiệp nhiều. Cái gì cũng có hai mặt. Đi suốt nên tình cảm gia đình không mấy hạnh phúc. Ngày càng tẻ lạnh. Nhưng cuộc sống no đầy của hai mẹ con Nam và Nga là nhờ bản lĩnh của Tính.
Vì thế Nam ngày nào cũng nghe lời mẹ ôn bài. Muốn mẹ nó nở mày nở mặt. Trong trường mẹ Nga dạy giỏi. Phải nói là ưu tú. Tuổi nghề còn trẻ nhưng tuổi dâm thì gạo cội rồi. Nhưng đối với Nam bà không những nghiêm khắc mà còn cấm nó tiếp xúc với những thứ bậy bạ. Khác hẳn bản chất dâm đãng của nàng.
“Bi, học bài tới đâu rồi con, mai kiểm tra thử rồi?”
Nam: Con cũng đang cố gắng, mẹ đừng lo nhé.
Nga: Hổm bị mẹ phát hiện, con còn giận mẹ la không?
Nam: Đương nhiên là không? Con sẽ không coi ba cái thứ đó nữa? Con sẽ dốc toàn lực học giỏi…
Nga: Ừ giỏi, thế mấy ngoan, con còn bé xíu… thế mẹ phải nghiêm khắc với con…
Nam: Con dậy thì rồi mà, nói con nhỏ hoài.
Nam nói cho mẹ nhẹ lòng, nhưng càng ngày nó càng để ý mẹ nó. Đi theo nhóm cô Trâm tập chym nên thân hình mẹ Nam ngày càng đẹp ra. Hôm nay nàng bận váy nhung, cái đít bóng nhảy ngồi kế Nam, chỉ Nam làm bài tập Hóa. Nam không lo mà chỉ liếc nhìn khe vú mẹ. Nó ước ao một lần đụng chạm.
Nga: Bài này giải như này nè con trai? Nàng như cô giáo hiền… tuy nghiêm khắc như Nga rất cưng thằng Nam.
Hai mẹ con làm bài tập ríu rít. Nam cảm nhận được hơi thở nồng nàn của mẹ. Mùi hương nữ giới làm cu nó cương cứng dưới quần.
“Hai mẹ con làm gì vui thế?” Ba Tính cũng bước vào phòng.
Đã lâu lắm rồi nhà Nam mấy sum họp vui vẻ râm ran như vầy. Không như nhà tôi, nhưng tôi chỉ cần hơi ấm của mẹ.
… Bạn đang đọc truyện Những người mẹ tại nguồn: http://bimdep.pro/nhung-nguoi-me/
Mẹ Nga theo ba Tính về phòng. Đêm nay sẽ là một đêm hạnh phúc của hai vợ chồng. Thằng Nam nghĩ vậy nên bật phim lên thủ dâm. Đang lên thì mẹ nó bước vào. Làm nó thu lại.
Học ngủ sớm nhe con trai… hôm nay mẹ và ba chắc ngủ sớm. Rồi nàng vò đầu Nam làm mái tóc nó rối bù. Đúng là trong Nga… Nam chỉ là một đứa trẻ vừa mới dứt sữa. Thấy hành động của mẹ. Nam lại càng muốn chinh phục mẹ nó hơn. Cái cảm giác đeo đuổi càng sướng khoái. Tận 9h đêm. Nó giả bộ tắt đèn. Căn nhà im ắng giờ chỉ còn tiếng chó sủa. Nam len lẻn qua phòng mẹ. Cố kề tai vô nghe từng nhịp thở ba mẹ mình. Một hồi lâu nó nghe tiếng động lạ.
“Ứ… ứ… ứ… bạch bạch…”
Nó hình dung được thân hình mẹ nó đang trần truồng cho ba Tính đút dương vật vào âm đạo nàng. Rồi nhấp… cũng không như các truyện sex nó đọc. Hai người chả thủ dâm tiếng nào. Nhưng như vậy làm mẹ nó kiêu sa hơn. Thèm thuồng của nó dâng trào. Nó thích cái ý tứ đó… không lâu sao nó nghe tiếng ba nó rên khẽ.
“Ôi… anh r… a… anh ra… rồi bà xã… em đẹp quá…”
Nga: Ớ… ớ…
Sao nhanh thế – nó tự hỏi hay là đám tinh binh của ba đã dành cho ai ngoài kia rồi. Chắc mẹ nó hụt hẫng lắm. Rồi nó chạy về phòng đắp chăn mộng mị rồi say giấc nồng.
… Bạn đang đọc truyện Những người mẹ tại nguồn: http://bimdep.pro/nhung-nguoi-me/
Nhà tôi cũng im ắng lạ lùng… trong căn phòng lạnh lẽo. Vết thương đầu ê nhức… tôi cố gắng giải mấy bài tập cuối… mong là ngày mai sẽ được như ý. Mà có sao thì mẹ Trâm tôi cũng không ở đây… sao được nhìn vú mẹ… cái đêm đó cứ lẩng quẩng trong đầu tôi. Dù sao phải dốc hết sức cho ngày mai. Cố gắng điểm 10 cho mẹ vui lòng.
Tôi chat với Minh để thực hiện kế hoạch với cô Nga. Minh và tôi giờ cũng khá thân rồi. Nó giờ dâm thì dâm. Nhưng dân kinh doanh không có thời gian, tranh thủ lúc nào hay lúc ấy.
“Minh… anh sao rồi… kế hoạch tính sao…”
Minh: Sao chưa ngủ? Dạo này anh Tính về suốt anh không làm ăn gì được.
Tôi nhanh nhảu nhắn kế hoạch của tôi cho hắn… hắn không phải là không có kế hoạch nhưng hắn làm biếng nghĩ.
Dường như hai người cũng đồng tình với kế hoạch này…
“Ok… để tao triển…”
Tôi: Lẹ lẹ nhe anh… chắc thú vị lắm đây…
“Ok…”
Tôi sắp xếp bài vở rồi ngủ. Tôi mong sẽ mơ gặp mẹ Trâm… người mà các bạn và tôi đều muốn xuất hiện ngay bây giờ…
Buổi tối ngắn ngủi. Ngắn như cu mấy bạn đang đọc chùa trên truyenheo.net mà không click vào quảng cáo vậy.
… Bạn đang đọc truyện Những người mẹ tại nguồn: http://bimdep.pro/nhung-nguoi-me/
Sáng sớm, tôi nuốt vội tô hủ tiếu tôi tự mua rồi nhờ chị Thư giữ quán, tôi qua rước Hằng lại nhà Nam. Hôm nay không phải thi đại học mà lòng tôi hồi hộp quá. Vì như đã nói. Hôm nay điểm nhất nhóm mẹ tôi sẽ cho tôi coi ngực. Úi giời nghĩ đến đây thôi mà lòng tôi đã rạo rực. Nhớ mẹ Trâm tôi quá. Chưa dứt cơn hưng phấn, giọng Hằng ẳn ẳn ở phía sau lưng.
“Long hết cái đầu chưa?”
“Trời quan tâm dữ hén… hết rồi…”
Hằng: Gì mau vậy…
Tôi: Thì nhờ bàn tay thơm tho của lớp trưởng Hằng…
Hằng: Ở đâu học cái trò nịnh nọt dạ?
Rồi Hằng đánh vai tôi từ phía sau. Hằng đẹp thật. Con nhà gia giáo nên dù cá tính xíu nhưng rất dịu dàng với tôi. Không phải nói rồi. Hằng mặt chiếc áo dài trắng thì như thiên thần. Mong là khi khai giảng rồi tôi lại được chở Hằng nữa. Không những lũ bạn mà ngay cả thầy giáo cũng phải GATO với tôi. Hôm nay lớp trưởng tôi bận áo thun đỏ tay ngắn. Quần jean xám bó. Giống mẹ tôi. Hằng cũng mình dây. Nhưng thấp hơn mẹ tôi xíu. Mông Hằng to phì nhiêu không bự như mẹ tôi. Xương chậu mẹ tôi phải nói là cực kỳ gợi cảm. Nên mỗi lần khum người. Cái đít của mẹ là khỏi nói nó đẹp. Hấp dẫn hơn mấy em gái hàn nhảy kpop.
Tôi suy nghĩ hồi lâu chợt thấy so sánh giữa Hằng và mẹ Trâm khập khiễng quá. Mỗi người có một hấp dẫn riêng. Một người thì xì teen, một người thì nhí nhảnh trộn với quý phái chững chạc. Nhưng điểm chung là hai người đều mình dây. Chây tay dài thon nhưng không khẳng khiu. Tôi lại suy nghĩ hình như cô giáo Nga cũng thế. Tất cả toàn là mỹ nữ.
… Bạn đang đọc truyện Những người mẹ tại nguồn: http://bimdep.pro/nhung-nguoi-me/
Nhà cô Nga trang bị sẵn cái phòng cho lũ nai tơ chúng tôi học thêm. Hôm nay gặp lại cô Nga sao khác vậy ta. Dáng bót gần giống mẹ tôi rồi. Thôi bỏ qua cái chuyện ngoại tình của bả đi. Đằng nào thì ông Minh cũng chuẩn bị kế hoạch rồi. Không biết sức sung mãn của Nga có chịu nổi hai con cặc của Nam và Minh không… má biến thái…
Tập trung nghe cô nói kìa, ngáo ngơ vậy Long… Hằng ngồi kế bên nhéo tôi. Hai chân nàng sát bên tôi. Khép cái chân lại, ôi cái mu nó nhô cao đẹp đến lạ, cái đùi này mà mặc quần jean xám thì biết rồi. Đẹp vê lờ. Tự nhiên nhớ mẹ Trâm quá chừng.
“À… à… mình đang học bài trong tâm thức đó… ngáo ngơ cái gì chứ?”
“Tâm thức cái đầu Long nè? Hihi…”
Hồn nhiên đến lạ.
Rồi cái đít vung của cô Nga dạo qua dạo lại nói chuyện chiến thuật làm bài Đại Học. Bà cũng mong hôm nay trong một không khí bé nhỏ thôi 12 người tiêu biểu. Nhưng mong thằng Nam con bà điểm cao nhất nhóm.
Phát đề. Toàn mấy câu thi đại học năm cũ. Lâu lâu chiêm vào mấy câu lạ lạ. Mấy chục câu trắc nghiệm. Bà cô không những dâm mà còn tiết kiệm, bả không chừa một khoảng giấy trắng nào. Không nhìn cũng biết mặt sau giấy trắng tươi rồi. Không biết cách dãn chữ. Nhưng nói chung trúng tủ. Chết mịa tụi bây rồi. Tao chuẩn bị thấy vú mẹ Trâm tao rồi. A hí hí…
Ngơ ngơ cái gì nữa đó… Hằng chửi nhẹ.
Tôi: Đang suy nghĩ trong tâm thức nè… chửi quài.
Hằng: Liếc liếc copy chứ dì?
Tôi: Xí… còn lâu… khinh thường Long quá… hồi biết điểm đừng mang nhục nhe Hằng!
Hằng: Nhục cái đầu Long… làm đi. Nhịp nhịp cái chân hoài.
Nga: Long và Hằng lí nhí gì vậy. Làm lẹ đi mấy đứa.
Thằng Nam ngoáy qua cười thầm: Chết mịa rồi câu này không biết làm. Long Long… giúp tao…
Tôi quay qua nói chuyện bằng hơi: Long Long con cặc…
Thằng Vinh chung nhóm cũng liếc qua nhìn bài. Khỏi nói rồi. Bạn thân tôi còn đéo giúp huống chi thằng Vinh mới chuyển qua lớp tôi năm 12 tới. Nhưng thấy nó tội tôi. Trong nhóm không ai chơi thân. Tướng cao nhòng ốm nhom. Thấy nó liếc liếc… tôi quay đầu xuống nói nhỏ.
“Ê Vinh! Mày không biết hả, sao lại nhìn bài của tao…”
Vinh: Ừ ừ… không biết?
Tôi: Kệ mẹ mày… rồi tôi che bài lại.
Hằng đang chăm chú làm bài cũng phải cười nhe răng bởi cú troll của tôi.
Làm xong tôi thoải mái nhìn ngực lớp trưởng. Nàng thở thở nó phập phồng phập phồng. Cái áo thun đỏ vải dầy bầu ngực to u lên. Cọng dây chuyền vàng nhỏ làm cái cổ thêm trắng ngần. Nhìn thì nhìn nhưng tôi gắng không để Hằng phát hiện.
“TẤT CẢ NỘP BÀI.”
Cô Nga chấm điểm, cả bọn còn lại nói chuyện phiếm. Sau đó cô đọc điểm từng thằng trong nhóm. Gần đến lượt tôi.
… Nam: 9, Hằng 9, 5, Vinh 8, 5, Long 8đ, vv…
Ôi địt mẹ. Chuyện gì thế này.
Cô Nga: Vậy bạn Hằng lớn điểm nhất… vỗ tay…
Sau tràn vỗ tay cái lỗ mũi Hằng to lên thấy rõ. Sau đó cô Nga nói tiếp: Sao Long không làm tự luận hả con? Bộ hết thời gian… hả?
Tôi vô cùng sững sờ: Ủa có tự luận nữa hả cô?
Cô Nga: Ở phía sau á con…
Cả nhóm quay sang nhìn tôi CƯỜI ầm lên. Há há há…
Vậy là tôi mải mê nhìn ngực lớp trưởng nên không để ý giấy kiểm tra mặt trước trắc nghiệm còn mặt sau tự luận 2đ… đúng là lũ bạn khốn nạn. Nó đéo nhắc. Thằng Vinh giờ chắc mừng lắm.
Hằng: Sao buồn thế Nam… bỏ cái tật làm bài trong tâm thức… ngáo ngơ thấy sợ?
Tôi không nói rồi ôm mặt nuốt nhục vào bụng. Vậy là không được nhìn ngực mẹ rồi… huhu.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro