Phần 9
2024-08-03 11:18:29
Tháng 11 năm 2006…
Tôi vẫn nhớ cái ngày hôm ấy, hôm đấy là ngày dì tôi sinh đứa em thứ hai, cả ngày tôi tất bật đi ra đi vào bệnh viện đưa đồ cho bà, bà với chú trực ở đấy. Dì tôi sinh vào chiều lúc 2h, lúc 4h chiều tôi vào thăm em, tôi bế nó trên tay. Người nhỏ, mới đẻ xong nên da đen đen, nhăn nheo, nhìn cả người thấy cả mạch máu, nhìn không khác là mấy con chuột con.
Hôm đấy chú về, dọn dẹp xong bữa tối thì chú với em ( đứa lớn ), đi vào bệnh viện và ở với dì tối đấy. Hôm ấy là thứ 6, tôi đang chuẩn bị học thì mấy đứa con gái lên trên phòng, bảo tôi bật ti vi cho xem ”Trò chơi âm nhạc”, tôi cũng sẵn sàng, xem xong thì đám con gái lôi bài rủ chơi bài quỳ, tôi xác định hôm đấy nghỉ học một bữa.
Chơi bài đến tầm 10h kém thì không chơi nữa, và đám con gái cũng đi về phòng trọ, tôi ra cổng định đóng rồi vào nhà học. Tôi định đi ra đường vươn vai vài cái cho đỡ mỏi lưng thì mới mở cửa ra thì thấy em với một người con trai ( chắc là người yêu em ), đang đứng nói chuyện.
Mặc dù đã biết từ trước nhưng thực sự tôi vẫn cảm thấy choáng váng, tôi khựng lại mất chừng 3 giây, tim nhói đau, cổ nghẹn nghẹn, nuốt nước bọt tôi quay vào nhà. Tôi vào phòng trong nằm vật xuống, người như mông lung, choáng váng, tôi thấy cay đắng, và buồn kinh khủng, tôi nằm im như vậy cho đến chừng 15 phút sau thì nghe tiếng em:
– Anh … em muốn nói chuyện với anh.
Miệng tôi khô khan:
– Để hôm khác đi, anh buồn ngủ rồi.
Tôi biết em vẫn đứng trước cổng, tôi nghe thấy cả tay em chạm vào khung cửa xếp, tôi với em chỉ cách nhau khoảng 5m mà tôi cảm thấy như xa vời vợi, chỉ cách nhau có một phòng khách mà tôi cảm tưởng như em xa tôi lắm. Có lẽ em đứng đợi tôi, em muốn gặp tôi nhưng tôi không biết gặp em, tôi sẽ nói gì, tôi sẽ làm gì, tôi nằm im, giả ngủ, người thì hoang mang.
Em đợi tôi chừng 20, 30 phút không thấy tôi đi ra nên em có vẻ bực tức, em đập ổ khóa xuống dưới đất, tôi biết nhưng vẫn im lặng, tôi chờ cho tiếng bước chân em xuống dưới phòng, tôi nằm im thêm một lúc nữa rồi tôi mới ra đóng cửa. Chẳng còn một chút tâm trạng gì để học hành, tôi tắt đèn, lên sân thượng ngồi bệt xuống. Lúc này mới cảm thấy đau, cái cảm giác như có cái gì chèn vào ngực, miệng khô khốc, tôi thở hổn hển, tôi đấm tay vào tường. Đầu óc mông lung, tôi ngồi như vậy đến gần 3h sáng mới xuống nhà đi ngủ.
Sau hôm ấy, bận bịu việc dọn dẹp cho dì, rồi chăm em, lúc này, ông nội thằng bé lên đỡ đần giúp việc, chú thì bận đi làm, tôi gần như tránh mặt em. Tôi buồn, tôi muốn không nghĩ đến em nữa nhưng tôi vẫn cảm thấy nhớ em, tôi nhớ nụ cười em vô cùng. Ngoài ra, tôi còn mặc cảm khi biết người yêu em khá nổi ở trường đấy, cả về học hành lẫn quan hệ.
Tôi vùi đầu vào học, để quên đi nỗi đau, để thôi nỗi nhớ em, để gặm nhấm nỗi buồn trong tim. Tôi tự nhủ em có cuộc sống tốt, người yêu em cũng tốt, tôi chỉ là người qua đường trong tiềm thức của em, tôi đâu có đáng gì, tôi có gì so với người ta, thà là giọt mưa, thà là hạt cát bên đời em…
Nhà dì có thêm một cái giường, kê ở dưới chân cầu thang, tôi chuẩn hết sách vở tôi vào đấy, giờ nó là không gian riêng của tôi. Tôi đóng thêm một cái giá đựng sách, để sách vở chật kín trên bàn, trên giường tôi, tôi mua giấy, mua hình ngôi sao, tôi dán trên đầu giường ngủ của tôi.
Đêm đi ngủ, mấy ngôi sao phát sáng, có ngôi sao nào là em, có ngôi sao nào là tôi? Góc không gian ấy, ngoại trừ việc đi học, giúp dì, tôi lại thu mình vào đấy. Nhiều hôm đang học nhưng đứa em mới sinh khóc, quấy, làm dì không ngủ được, tôi dậy đỡ em, đi quanh nhà ru cho nó ngủ, tôi hát nhỏ nhỏ, tôi đụng vào tay em bé, nó cười, tay nó nắm chặt tay tôi.
Tôi đi phải 15, 20 phút thì nó mới chịu ngủ, như cún con say sữa, mắt nhắm nghiền, môi cười mỉm. Đi loanh quanh nhà, tôi thỉnh thoảng nhìn vào cửa sổ kính trên cao phòng em, nghe cả tiếng em thở, đôi khi ho, nhắm mắt lại, khẽ thở dài, tôi quay đi. Trao em bé lại cho dì, tôi tiếp tục học như lịch trình tôi vẫn đặt ra.
Có đôi khi, tôi viết cho em vài chữ, hoặc tôi ra mạng viết vài entry trong blog của tôi. Tôi vẫn mong có ngày tôi đứng đối diện với em để nói yêu em, nhưng ước muốn ấy không còn mãnh liệt nữa. Đêm xuống, tôi chìm vào giấc ngủ…
Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến truyện của mình, hôm qua bận cả ngày nên không viết được, hôm nay dậy sớm viết luôn, thanks mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro