Phần 29
2024-08-03 11:18:29
Những tưởng chuyến đi vừa qua sẽ làm cho tôi thay đổi, tôi sẽ bước vào cuộc sống mới, nhưng không phải. Tôi vẫn thế, vẫn sống trong những dày vò về em. Thời gian tiếp theo vẫn là những chuỗi ngày tồi tệ của tôi. Vẫn một mình đi lang thang rồi lại về viết blog. Đắm mình với từng con phố, con đường, với bụi bặm…
Tôi lang thang dọc con đường Lê Đức Thọ, bước xuống sân vận động Mỹ Đình, để mặc cho gió tạt vào mặt… lạnh buốt… cay đắng. Nhớ những bông hoa sữa trắng muốt, nhớ những lần hít đầy lồng ngực cái mùi khiến tôi cảm thấy nghiện, nồng nồng, gai gai… của hương hoa sữa. Đầu óc tôi trống rỗng, lang thang đến khi mỏi nhừ chân mới trở về khu trọ… đôi lúc muốn hét lên nhưng rồi như có cái gì chèn ở lồng ngực, lại lặng câm trong những dòng suy nghĩ… Tôi viết về những chuyện đã qua. Tôi đã rất cố gắng để quên đi em nhưng có lẽ là không thể quên được. Tôi vẫn đi lang thang, đi tìm kí ức ngày xưa với những gì đã qua…
Những mảnh ký ức
Ngày… tháng… năm…
Đầu tiên
Em là người con gái đầu tiên mà anh yêu. Cũng là người con gái đầu tiên mà anh nắm tay, là người con gái đầu tiên mà anh ôm…, tất cả đều là đầu tiên cả, và cũng là mối tình đầu của anh, vẫn biết rằng tình đầu thường không bền vững, em cũng bảo anh như thế mà, nhưng anh không muốn nó chấm dứt nhanh thế em ạ…
Khi anh không có 1 cái gì cả, anh trượt đại học, gần như tay trắng thì em đến với anh, đến khi anh gần như đã có tất cả thì em lại rời xa anh, ngày trước em yêu anh cũng vì cái tính ngang tàng, bất cần đời, rồi em rời xa anh cũng vì cái tính ấy, phải chăng 1 khi con người ta đã quen thuộc rồi thì cảm thấy nó nhàm chán à em!
Vì sao anh cứ mãi buồn hả em, anh muốn được thoải mái, cho dù đấy là giả tạo cũng được, cho dù anh không thích, anh không muốn cũng được, nhưng tại sao anh lại không thể làm được, không thể quên hết đi tất cả để tất cả chỉ là dĩ vãng nhỉ, hay tại cái gì anh cũng để trong lòng, anh không muốn nói ra với ai cả để rồi khi xảy ra anh lại không thể chịu đựng nổi, chẳng lẽ lại là như thế à em ..?
Dù sao thì mọi chuyện đã qua rồi , nhưng sao lại như thế….
Em bảo anh cố chấp, có lẽ vậy nên em mới làm thế với anh, để anh gần như gạt bỏ tất cả những dĩ vãng, để quên hết, nhưng anh làm sao mà quên được hả em, nếu như quên nhanh thế thì lại không phải là anh rồi, lại là 1 người khác rồi. Bởi vì anh cũng như những người đàn ông khác, cũng chỉ muốn yêu 1 người, cũng muốn chỉ trao tình cảm cho 1 người mà thôi, chẳng lẽ anh muốn như vậy, ước muốn nhỏ ấy cũng không được sao hả em… vì sao thế…
Ngày mai lớp anh đi chơi rồi, anh đã định không đi bởi vì mấy hôm nay tâm trạng anh không được bình tĩnh, anh dễ nổi nóng lắm, em bảo anh phải sửa cái tính này đi, anh đã làm rất tốt rồi, bây giờ tự dưng lại vậy, đáng lẽ không có em anh còn phải tốt hơn nữa chứ phải không em, anh muốn gọi điện hay nhắn tin cho em nhưng sợ kết quả lại chẳng như anh mong đợi, anh cũng không muốn lấn sâu vào chuyện này nữa, nhức đầu và mệt mỏi lắm…
Anh không sao đâu em ạ, anh lại thấy bình thường rồi, sau cơn mưa trời lại sáng mà, nhưng nó có sáng như anh mong muốn không, khi mà luôn có 1 vệt mây đen trong tâm hồn anh…?!!!
Ngày… tháng… năm…
Một ngày mới lại về!
Ngày mai thuyết trình kinh tế chính trị rồi, trong đầu mình chẳng có gì, thế mà cứ tự tin là sẽ nói được, cái tính ấy đến bây giờ vẫn không sửa được, cứ cái gì càng khó lại càng thích lao vào, điên thật. Nhưng tại sao mình lại vẫn làm được nhỉ, hay là tại cảm giác, ngày trước mình rất tin vào linh cảm, vào cảm giác của chính mình. Ngay cả khi ai cũng bảo chắc em sẽ không bao giờ yêu anh nhưng anh vẫn làm được, vì sao nhỉ, vì anh luôn tin là cảm giác của mình đúng. Ngay cả khi người ấy hỏi có cái gì để chứng minh rằng em yêu anh, anh chỉ có thể nói rằng bởi vì đó là cảm giác của anh, và cái cảm giác ấy gần như chưa bao giờ sai…
Sao lúc nào anh lại cũng cứ nghĩ về em nhỉ, cứ có sự việc gì là anh lại liên tưởng đến em, hay tại trong anh em đã chiếm 1 vị trí quá lớn rồi, và ngày 1, ngày 2… anh không thể quên nhanh được, đôi khi trong đầu của anh luôn có hình ảnh của em hiện hữu, và ý nghĩ ấy lại đến thoáng qua khiến cho anh chợt buồn…
Anh vẫn thường dành 1 chút thời gian trong ngày để nghĩ về em, và thực sự cái đấy là do anh không kiểm soát được mình, nhớ để làm gì, yêu để làm gì với 1 người con gái không xứng đáng với mình cơ chứ, có lẽ em cũng muốn anh nghĩ rằng em không xứng đáng với anh, với tình yêu của anh, có phải không em…?
Nếu như có thể viết 1 cuốn tiểu thuyết về tình yêu của anh và em, chắc sẽ rất đẹp, bởi vì chúng ta đến với nhau như là một định mệnh phải không em, cứ như tự nhiên mọi việc nó xảy ra như vậy, mưa…, anh luôn yêu thích sự lãng mạn, và anh cũng yêu em trong 1 buổi tối mưa, em cùng anh ngồi ngắm mưa, và bây giờ cứ mỗi lần nhìn trời mưa anh lại nhớ đến em, mưa mang em đến với anh để làm gì rồi lại mang em đi khỏi cuộc đời anh, nhẹ nhàng cũng như khi em đến bên anh… Em có lẽ sẽ không thực sự hiểu được con người của anh, bởi nó mâu thuẫn, phức tạp lắm, và có khi anh suy nghĩ 1 đường anh lại làm 1 nẻo, anh hận em nhưng anh vẫn yêu em, anh cố quên đi em nhưng lúc nào anh cũng nhớ đến em, anh muốn tìm 1 người nào khác để quên đi em nhưng anh lại toàn tìm 1 người nào đó có 1 chút giống em, vì sao nhỉ, tất cả là quá khứ rồi mà, em có con đường riêng của em, còn anh, anh có cuộc sống riêng của anh. Và em dường như biến mất như chưa từng tồn tại, như chưa từng yêu anh. Em đến nhẹ nhàng rồi đi cũng nhẹ nhàng….
Cuộc sống mà, rồi tất cả cũng qua đi, ngày mai anh phải thuyết trình, có lẽ bây giờ em ngủ rồi, em không hay thức muộn nhưng xảy ra chuyện gì cũng hay không ngủ và thức đêm lắm, cái đấy giống anh nhưng không tốt đâu, hy vọng em sẽ sống tốt, tự dưng anh lại nghĩ nếu 1 ngày mai em gặp anh đưa cho anh thiếp mời trong đấy không có tên anh, lúc ấy anh sẽ ra sao nhỉ… Còn đâu những lời hẹn ước, anh xóa bỏ tất cả cho em đấy, em không phải bận tâm đâu, vì chúng mình đã cách xa nhau rồi mà…
Hiện thực sao mà quá chua chát, cay đắng…
Ngày mai anh lên thuyết trình rồi …
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro