Những mảnh ký ức

Phần 20

2024-08-03 11:18:29

Phần 20
Tôi đi chuyến xe khách từ quê đến Hà Nội mất gần 4 giờ đồng hồ, cảm giác hồi hộp xen lẫn ngại ngần khi nghĩ về cuộc gặp gỡ với em. Tôi gặp em có đúng hay sai, sẽ tốt cho tôi hay lại mang những kí ức xưa trở về, tôi sẽ trả lời thế nào về chuyện gần 1 năm chỉ toàn tránh mặt em, dạo này em ra sao, em có khiến cho trái tim tôi lỡ nhịp như ngày trước…

Đầu óc tôi hiện lên khá nhiều câu hỏi lẫn băn khoăn, tôi chợt nhớ đến ý định ngày trước tôi từng nhủ với lòng mình, khi nào tôi đậu đại học tôi sẽ nói cho em biết tôi yêu em đến nhường nào, tôi có thể nói ra được hay không hay tôi nên giữ riêng mình. Sau cùng, tôi quyết định sẽ xem em như một người bạn, một người đồng hương, quan tâm đến nhau giữa những bỡ ngỡ của cuộc đời lần đầu tiên xa nhà này. Tôi sẽ giữ kín tình cảm của mình, tôi yêu em, và với tôi việc em được vui vẻ, được hạnh phúc là một niềm an ủi đối với tình cảm thầm kín của tôi – mối tình đầu.

Xe đến Hà Nội lúc 3h chiều, thêm gần 1h đứng trên xe bus về đến nhà trọ khiến tôi cảm thấy mệt mỏi (mặc dù bắt xe ở điểm cuối bến nhưng mới ra ngoài này, tôi chỉ thấy xe bus là trèo lên, không để ý đến chọn những xe còn ghế mà ngồi nên tôi phải đứng gần 1h trên xe).

Tôi mang thêm cả chút quà quê nhà, cho mấy đứa bạn cùng chỗ trọ, cho Y, và cho cả em. Do 2 phòng bên kia có 1 người chuyển đi nên giờ tôi ở phòng ngoài, phòng trong có 3 đứa, tôi vẫn thích ở một mình chứ không muốn ở chung. Tắm rửa xong tôi nằm chợt mắt chút cho cuộc hẹn với em khoảng 6h. Một phần vì tôi không thực sự biết chắc chắn nơi gặp em, một phần vì cảm giác ngài ngại khi đứng đối diện với em nên tôi nhờ một người bạn gái tôi quen ở đại học nhờ dẫn đường.

Mất 1 lúc loanh quanh với cái địa điểm hẹn, tôi cũng gặp được em, nhìn thấy em từ xa xa khi sắp đến gần tôi bỗng thấy run run, ngượng ngùng, khi em chào tôi chỉ chỉ mỉm cười gật đầu. Tôi với em đi loanh quanh, nói chuyện chủ yếu về cuộc sống mới, bạn tôi lúc đầu con dắt xe đạp đi cùng, sau rồi bảo về trước nhường không gian lại cho chúng tôi.

Tôi và em vào một quán nước ngồi nói chuyện. Gần như em nói nhiều còn tôi chỉ trả lời những câu hỏi của em, lâu lắm rồi tôi với em mới có thể nói chuyện thoải mái đến như vậy, chắc là do không khí do em tạo ra. Em khiến cho tôi không nghĩ đến những cách cư xử với em ngày trước, với nhiều điều tôi đã làm mà không theo ý muốn của mình, tôi với em như chưa từng có những lần mặt lạnh tanh như chặm mặt nhau, hay những lần tôi phải tránh mặt khi thấy em. Giờ đây, thấy em khá thoái mái khi trò chuyện với tôi, tôi cảm thấy rất vui, chẳng phải ngày trước tôi đã từng mong muốn được trò chuyện như vậy với em thôi ư. Tôi và em lại rảo bộ về khu trọ của tôi, đi cùng em tôi có hỏi:
– Em có thấy mỏi chân không?
Em cười, vẫn nụ cười ấy:
– Ngày trước em còn đi theo anh cả mấy cây số có mỏi đâu.

Em cười, tôi cũng bật cười theo vì nghĩ đến chuyện cũ. Tôi với em về đến phòng trọ thì bọn bạn đang ăn cơm (dạo này chúng tôi góp tiền ăn nấu cơm chứ không ăn quán như hồi trước nữa), 1 thằng thì đang ngồi xổm ăn, 1 thằng thì đang bốc cơm, đúng cái cảnh tượng sinh viên thường thấy.

Tôi tạt qua nhà chỉ để lấy quà quê cho em và Y, tôi đã chia sẵn từng gói nhỏ một. Lấy xong là tôi với em đi luôn, ở lại kiểu gì mấy thằng bạn cũng trêu chọc linh tinh nên tôi không thích cho lắm. Tôi với em lại đi vòng về chỗ trọ em, em có chỉ cho tôi chỗ em thấy tôi đẩy xe rác hộ cho bà lao công, trái đất này tròn thật, tôi đã từng tưởng tượng ra sẽ không có cách nào gặp lại em thì bây giờ em xuất hiện ngay bên cạnh tôi, đi cùng với tôi, và tôi cũng không phải tránh mặt khi gặp được em nữa.

Tôi có qua kí túc xá đưa quà cho Y, không gặp Y tôi đưa hộ cho bạn cùng phòng, rồi cùng em đi bộ tới khu trọ của em. Em trọ cùng 2 người nữa, em cũng ở cùng với chủ nhà nên tôi không tiện vào. Tôi đứng ở ngoài cho đến khi em vào phòng rồi mới rảo bước quay về, tôi có đi ngang qua trường, vào thư viện tính vào xem còn mở cửa không thì tôi định mượn vài quyển sách ( trường tôi vào đợt thi học kì có khá đông sinh viên vào thư viện, vào các phòng học ôn thi ). Tôi có gặp đứa bạn gái ở lớp, tôi mỉm cười với nó:
– … có chuyện gì vui mà cười thế?
– Uh, có một vài chuyện vui ấy mà.

Cuộc gặp gỡ trọn vẹn với em khiến cho tôi hứng khởi cả người, tôi thấy vui vui, chính vì vậy mà tôi bỏ ý định vào thư viện, tôi đi về nhà trọ luôn, tôi bước đi nhanh hơn, lòng phơi phới. Có lẽ tâm trạng của tôi khá tốt nên khi về đến nhà trọ mấy đứa bạn có hỏi:
– Người yêu của mày ah?

Nụ cười trên môi tôi tắt ngấm, tôi quá vui mừng cho cuộc gặp với em mà không hề nghĩ đến tôi đang ở hoàn cảnh nào. Tôi với em có chăng chỉ là bạn, em đã có người yêu rồi, tôi không kịp nghĩ ra những điều tưởng chừng nhỏ nhặt như vậy. Những nỗi đau kìm nén ngày xưa lại ùa về trong tôi, nuốt nước bọt miệng khô khốc tôi trả lời:
– Không, bạn cùng quê tao thôi.

Rồi tôi trèo lên giường, nằm bệt xuống. Có lẽ mấy đứa bạn thấy thái độ của tôi khác lạ, mới đang còn cười tươi tự dưng giờ mặt lại âm u nên chúng không hỏi gì thêm nữa. Tôi tính nằm ngủ thì thấy có tin nhắn của Y cảm ơn vì món quà, tôi không nhắn trả lại. Một lát sau thì có tin nhắn của em hỏi tôi về đến nhà chưa, rồi cảm ơn tôi về quà, tôi trả lời qua loa rồi với lí do tôi cảm thấy hơi mệt, tôi bảo với em tôi đi ngủ.

Nhận tin nhắn chúc ngủ ngon của em mà tôi buồn rười rượi, tôi bây giờ có khác gì tôi của ngày trước đâu. Thôi vậy, nhưng có điều tốt là tôi với em đã có thể nói chuyện thoải mái được với nhau rồi, giờ tôi sẽ là một người bạn của em, tôi sẽ không nói ra tình cảm của tôi nữa, tôi muốn em không để ý đến tôi thì em xem tôi như bạn bè có thể tâm sự, trò chuyện. Như thế đã là niềm vui của tôi rồi, tôi còn muốn gì nữa. Ngày mai trời lại sáng, tôi lẩm bẩm câu ngày trước tôi vẫn thường ru ngủ mình, ngủ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Những mảnh ký ức

Số ký tự: 0