Như Trăng Như Mật Lại Như Hương
Phần 12
2022-04-07 06:39:00
Khi Hương đến trường thì Tuyết liền đến chào, Tuyết hôm nay trông buồn bã khép nép chứ không còn vui vẻ hoạt bát như mọi ngày.
“Chị, em xin lỗi…” Tuyết cúi đầu nói.
Hương thở dài, qua một đêm suy nghĩ thì nàng đã không còn buồn hay giận nữa.
“Chị nói rồi chị không trách em, nhưng nếu em muốn đùa giỡn với Cương thì chị không cho phép đâu!”
“Em…” Tuyết mở miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, nhưng nét mặt nàng lại không thể qua được ánh mắt tinh tường của Hương.
“Này, đừng nói là em… thích con chị thật nhé?” Hương nghi ngờ hỏi.
Tuyết cúi đầu ấp úng, một bộ dạng khác xa cô Tuyết phóng khoáng tự tin thường ngày, nhìn Tuyết lúc này Hương như thấy lại hình ảnh của cô học trò nhút nhát ngây thơ của mười mấy năm về trước.
Trước khi làm đồng nghiệp và trở thành chị em thân thiết của nhau, cũng dưới mái trường này, Hương từng là giáo viên chủ nhiệm lớp Tuyết thời trung học. Khi đó Tuyết cũng giống Cương bây giờ, hiền lành, ngây thơ, học giỏi và đam mê hội họa.
Tuy càng lớn Tuyết càng thay đổi, nhưng Hương biết có những phẩm chất Tuyết vẫn giữ nguyên.
Nhìn biểu hiện của Tuyết, biết rằng mình đoán đúng, Hương thầm thở dài. Trước đây Tuyết hay đùa rằng sẽ giành con với Hương, không ngờ điều này lại thành sự thật.
Hương vẫn luôn day dứt tội lỗi vì mối quan hệ loạn luân giữa mình và con, giờ lại thêm Tuyết vướng vào khiến nàng càng thêm rối bời. Nếu không ngăn cản Tuyết thì sợ ảnh hưởng đến con, nếu ngăn cấm thì khác nào nàng tự biến thành một người đàn bà đạo đức giả?
Tuyết năm nay 27 tuổi, tuy không hoàn toàn thành thục chín chắn như Hương nhưng Tuyết cũng tự biết bản thân sai trái. Tuyết biết quan hệ giữa mình và Cương sẽ làm Hương khó xử.
“Chị yên tâm em sẽ không làm gì ảnh hưởng đến Cương nữa đâu…” Tuyết cúi đầu nói rồi lặng lẽ quay đi.
Hương nhìn bóng lưng buồn bã của người em thân thiết, trong lòng nàng không ngừng tự hỏi nên làm gì để giải quyết mối quan hệ rối rắm này cho ổn thỏa.
Lại một buổi tan trường, Cương đạp xe về nhà trong lòng thầm biên đạo những trò dâm đãng mà nó có thể làm với mẹ đêm nay. Nhưng khi về đến nhà thì Cương liền thất vọng vì thấy xe hơi của cha nó đỗ trong sân nhà.
Mọi mưu tính của Cương liền sụp đổ. Khi xưa mỗi lần cha về là nó rất mừng rỡ, nhưng lần này nó chỉ hy vọng cha ghé thăm nhà rồi lập tức rời đi.
Nhưng điều đó không xảy ra, Khải ở nhà suốt mấy ngày liền. Trong mấy ngày này thì Cương và mẹ chẳng dám làm gì để khiêu khích trêu chọc nhau nữa, khiến cho nó cảm thấy bức rức khó chịu vô cùng. Khi đêm khuya tắt đèn, nằm trên giường mà tưởng tượng rằng ở phòng của cha mẹ, cha đang cắm dương vật vào mẹ nó làm mẹ nó phát ra những tiếng rên sướng khoái ngọt ngào, cảm giác ghen tuông trào dâng càng khiến Cương càng khó chịu hơn.
Nhưng không như Cương tưởng tượng, cha mẹ nó đã không còn hứng thú với nhau, mỗi người đều có thể viện lý do để ngủ sớm và người kia cũng rất vui vẻ đồng ý.
Không hứng thú với chồng nhưng rất khát khao với con, nhiều lúc Hương muốn lẻn sang phòng con nhưng lại sợ bị phát hiện nên chưa dám làm liều.
Những ngày này Hương cũng thấy con hay khó chịu quạu quọ, nàng biết là vì nó không được nàng giải tỏa.
Có lần Cương ngỏ ý giúp Hương làm bếp nhưng bị Hương từ chối, thế là Cương lẩm bẩm nói: “Giờ mẹ có cha rồi đâu cần con nữa…”
Nghe thế, Hương liền cười thầm vì phát hiện ra con đang ghen với cha ruột của nó vì nàng.
Lúc này Hương chợt giật mình sực nhớ đến cơn ghen của chính mình vì con và Tuyết. Nàng vừa có chồng vừa quan hệ với con, vậy tại sao con không thể có cả nàng lẫn Tuyết?
Tuy sai trái nhưng cũng đâu sai bằng chuyện nàng loạn luân với con. Điều quan trọng nhất là biết đâu Tuyết có thể khiến Cương hạnh phúc và dứt ra khỏi mối quan hệ sai trái với nàng, lấy sai trái sửa chữa sai trái.
Hương biết rõ con người Tuyết, tuy phóng khoáng nhưng Tuyết không phải người trăng hoa đứng núi này trông núi nọ, chẳng qua là Tuyết chưa tìm được người khiến con tim nàng thật sự rung động.
Chỉ cần Tuyết thích Cương thật lòng và biết cách che giấu mối quan hệ cho đến khi Cương trưởng thành thì chuyện tình cảm của hai cô trò không ai có quyền dị nghị. Khi đó, Hương cũng có thể yên tâm rút khỏi mối quan hệ loạn luân của mình và con, tuy nàng đau khổ nhưng sẽ giúp con yên bình hạnh phúc, không còn mặc cảm tội lỗi và âu lo.
Hương suy nghĩ về chuyện này suốt mấy đêm liền, cuối cùng nàng quyết định sẽ tìm cơ hội hỏi cho rõ tình cảm thật của Tuyết.
Tối hôm sau, khi cha Cương đang dạy nó những kiến thức cơ bản về kiến trúc thì Hương gọi rủ Tuyết đi uống cà phê.
Tuyết theo Hương đến quán cà phê quen thuộc, hai người ngồi vào một góc riêng tư. Tuyết cảm thấy Hương rất lạ nhưng Tuyết không hiểu lại có chuyện gì, nếu là chuyện của Cương thì Tuyết đã hứa rồi, đâu cần bàn bạc gì nữa.
Mà Hương còn cảm thấy lạ hơn, rõ ràng ngồi đối diện là đứa em thân thiết, vậy mà lúc này nàng có cảm giác như mình là một bà mẹ chồng khó tính muốn phỏng vấn nàng dâu.
“Dạo này em có quen chàng trai nào nữa không?” Là chị em thân thiết nên Hương thẳng thắn hỏi.
Tuyết lắc đầu, dù khó hiểu sự khác lạ của Hương nhưng nàng vẫn đùa giỡn theo thói quen: “Không có, chị định giới thiệu anh đẹp trai nào cho em hay sao mà hỏi vậy?”
Hương gật đầu đáp nửa đùa nửa thật: “Đúng vậy, em thấy nhóc Cương nhà chị ra sao?”
Nghe thế mặt Tuyết liền xịu xuống: “Em nói rồi em sẽ không làm gì ảnh hưởng đến Cương nữa đâu…”
“Không, chị hỏi thật, em thích nhóc Cương rồi phải không?” Hương nghiêm túc nói.
Trước giờ chuyện tình cảm của mình Tuyết đều chia sẻ với Hương nên giờ muốn giấu cũng không được, nàng thở dài nói: “Em không biết tại sao nữa… Lúc trước em chỉ nói đùa thôi, nếu muốn yêu đương thì em cũng sẽ chờ nó đủ tuổi trưởng thành. Nhưng kể từ khi dạy thêm cho Cương, càng tiếp xúc nó nhiều em càng thấy hai cô trò có nhiều điểm chung, tựa như em thấy hình ảnh thời học sinh của mình trong Cương vậy. Rồi… em cảm thấy nhớ Cương từ lúc nào em cũng chẳng hay nữa…”
Nhìn thấy sự chân thành trong mắt Tuyết, Hương biết Tuyết nói thật, và Tuyết cũng chẳng có lý do gì để nói dối Hương.
Hương ngập ngừng rồi nói: “Nếu chị cho phép em qua lại với Cương thì em có bảo đảm giữ được bí mật để bảo vệ cả em và nó không?”
Tuyết suy nghĩ, rồi nàng lắc đầu: “Em không chắc, em sợ tình cảm càng lớn sẽ càng khó giấu, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến chuyện học tập của Cương.”
Tuyết đang nghĩ là Hương cho mình biết khó và biết nguy cơ để mà rút lui. Nhưng sự thật là Hương đang muốn Tuyết kiên trì tiến tới để Hương có thể tự mình từ từ rút lui.
Hương nói: “Nếu em không bảo đảm thì chị sẽ trông nom cả hai đứa, nhưng với điều kiện là em không được làm gì khiến con trai cưng của chị đau lòng đó!”
Tuyết nghe mà như không nghe, nàng theo quán tính nghĩ là Hương sẽ đưa ra quyết định từ chối dứt khoát nên buồn bã gật đầu chấp nhận, nhưng khi gật đầu xong thì não nàng mới phân tích đúng nghĩa câu nói của Hương, liền khó hiểu nhìn Hương.
Dù Hương gật đầu xác nhận lại lần nữa nhưng Tuyết vẫn không thể tin. Tuyết không hiểu Hương đồng ý, thậm chí là ủng hộ và đốc thúc mối quan hệ giữa Tuyết và Cương vì lý do gì? Nếu vì tình cảm chị em thì không đúng, vì Cương thì càng không phải. Nếu đổi lại là Tuyết thì nàng cũng sẽ ngăn cấm mối tình này.
Tất nhiên Hương không thể nói cho Tuyết biết rằng nàng ủng hộ Tuyết là để giúp con dứt khỏi mối quan hệ loạn luân sai trái cùng mình.
Khi Tuyết còn đang bối rối nghĩ suy, Hương chợt đổi chủ đề hỏi: “Bác gái ở nhà đã khỏe hơn chưa em?”
“Dạ mẹ khỏe nhiều rồi chị, đã đi lại bình thường.” Tuyết đáp, cha Tuyết đã mất vì tai nạn giao thông, em trai Tuyết đi làm xa nên nhà chỉ còn hai mẹ con, mẹ Tuyết bị lãng tai, lại vừa trải qua một cơn bệnh khá nặng nên sức khỏe không được tốt.
Hương gật đầu. Tuyết lại khó hiểu nhìn Hương, mới hai hôm trước Hương còn sang nhà thăm mẹ, hôm nay lại hỏi, tựa như Hương có mục đích gì đó.
Dù khó hiểu nhưng làm chị em thân thiết, Tuyết biết Hương sẽ không có ý đồ xấu với mình.
Trò chuyện thêm một hồi, nhìn đồng hồ vẫn còn khá sớm, Hương đề xuất: “Còn sớm nhỉ, có muốn đi dạo shop với mẹ không con dâu tương lai?”
Tuyết biết Hương ít khi đùa và chỉ đùa với người thật sự thân thiết, điều này khiến Tuyết biết tình cảm chị em của Hương dành cho nàng vẫn chưa hết sứt mẻ, sự nặng nề trong lòng Tuyết lập tức nhẹ nhõm hẳn, nàng ôm cánh tay Hương và vui vẻ đùa đáp lại: “Dạ, đi thôi mẹ chồng của em!”
… Bạn đang đọc truyện Như Trăng Như Mật Lại Như Hương tại nguồn: http://bimdep.vip/nhu-trang-nhu-mat-lai-nhu-huong/
Tối hôm sau, khi Tuyết chuẩn bị chọn trang phục để đến nhà Cương dạy nó học thì điện thoại reo lên. Thấy là Hương gọi, Tuyết nghe máy: “Em nghe chị.”
Bên kia, Hương nói: “Hôm nay em ở nhà nhé!”
“Sao vậy chị?” Tuyết khó hiểu, hôm trước thì Hương bảo chấp nhận mối quan hệ của Tuyết với Cương, hôm nay lại ngăn cấm?
Nhưng khác với lo lắng của Tuyết, Hương đáp: “Chị bảo Cương sang nhà em học để em tiện chăm sóc bác gái luôn.”
Nghe thế, Tuyết liền cảm thấy hồi hộp, nàng vội vàng dọn dẹp lại phòng mình cho gọn gàng. Vì ở nhà nên đáng lẽ Tuyết không cần thay trang phục, nhưng khi nhìn mình trong gương với bộ đồ thun rộng rãi thoải mái, Tuyết liền nghĩ cần phải thay ra.
Đâu có ai muốn gặp người mình thích trong hình dạng sơ xài xấu xí, nhưng ở nhà thì cũng đâu thể mặc trang phục quá cầu kỳ. Khổ nỗi ngoài vài bộ đồ thun hàng chợ mặc ở nhà cho thoải mái thì Tuyết chỉ có những bộ đồ ngủ hở hang do chính nàng thiết kế.
Lỡ thích một người nên khổ thế đấy. Tuyết phân vân một hồi rồi chợt nghĩ trước giờ Cương chỉ thấy nàng khi mặc áo dài hoặc trang phục chỉnh tề lịch sự, nếu hôm nay nó thấy nàng mặc hở hang thì sẽ có cảm tưởng gì?
Tất nhiên cũng không thể mặc lộ liễu quá, cho nên Tuyết chọn một bộ áo lụa hai dây kèm quần ngắn.
Chọn xong quần áo, Tuyết lại ngồi vào bàn tô lại môi son cho thật ưng ý rồi chờ đợi Cương đến, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ rồi ra cửa trông ngóng.
Thấy Tuyết đi ra đi vào trông ngóng, mẹ Tuyết cau có hỏi: “Lại mới quen thằng nào hay sao?”
“Đâu có đâu mẹ!” Tuyết bĩu môi chối.
Mẹ Tuyết răn đe: “Không lo kiếm tấm chồng cho đàng hoàng tử tế, suốt ngày cứ lông bông quen hết người này đến người khác.”
“Thì con phải tìm hiểu để tìm người thích hợp chứ mẹ!”
“Sắp ế chồng đến nơi rồi!”
“Con còn chưa đến ba mươi mà mẹ! Mà con ế cũng tại mẹ chứ ai, đi chơi trễ một chút mẹ lại gọi về, mời bạn đến nhà chơi thì mẹ cứ canh chừng suốt thôi, có làm ăn gì được đâu.” Tuyết cảm thấy hết sức oan ức cho bản thân.
“Muốn làm ăn gì thì cưới đi rồi tính nhé, mẹ cũng muốn có cháu bồng lắm chứ, nhưng cha nó phải tử tế thì mẹ con nó mới yên bình hạnh phúc được.” Mẹ Tuyết nói, bà là một người khó tính, nhưng sự khó tính của bà đều vì muốn tốt cho con.
Thằng Cương đang đạp xe đến nhà Tuyết, trong lòng nó hơi buồn bực vì nghĩ mẹ tìm cớ bảo nó sang nhà Tuyết để ở nhà cha mẹ có thể thoải mái vui vẻ bên nhau mà không sợ nó làm phiền.
Cương đến nhà thì thấy Tuyết đã chờ sẵn, nó lễ phép chào Tuyết rồi đưa Tuyết túi trái cây và sữa do Hương gửi cho mẹ Tuyết.
Tuyết dẫn Cương vào nhà, Cương cũng không quên đến chào hỏi mẹ Tuyết, bà khoảng năm mươi tuổi, bị lãng tai do di chứng của một tai nạn giao thông nên nó phải nói to bà mới nghe, cha Tuyết cũng mất trong tai nạn đó.
Mẹ của Tuyết thì lại rất thích mẹ con Hương, bà luôn lấy Hương ra làm con gái nhà người ta để so sánh với Tuyết, trong mắt bà, Hương là một người vừa xinh đẹp vừa đoan trang, có người chồng tài giỏi và một đứa con đẹp trai ngoan ngoãn, một hình mẫu gia đình lý tưởng mà bất cứ người phụ nữ nào cũng ao ước.
Nhà Tuyết cũng rộng rãi nhưng chỉ có một tầng nên phòng ngủ của Tuyết cũng là phòng làm việc của nàng. Căn phòng vừa được dọn sạch sẽ tươm tất, ngoài chiếc giường ra thì phòng còn có một tụ quần áo lớn kèm gương, bàn làm việc kiêm bàn trang điểm, kệ sách và một giàn máy may để Tuyết thỏa thích may vá.
Tuyết cũng có một giá vẽ, còn về giấy, màu và các vật linh tinh khác thì Cương có mang theo.
Đây là lần đầu tiên Cương bước vào phòng Tuyết, căn phòng được bày trí đơn giản, thanh lịch khác hẳn ấn tượng của nó về sự phóng khoáng, hiện đại của Tuyết.
Thật ra là vì mẹ Tuyết khó tính nên trước đây không cho Tuyết bày biện màu mè sặc sỡ, tuy đã trưởng thành nhưng Tuyết vẫn không muốn làm trái ý mẹ.
Hai cô trò nhanh chóng sắp xếp để bắt đầu buổi học, Tuyết giảng cho Cương những kiến thức cơ bản trước khi thực hành.
Lúc này Cương vừa nghe giảng vừa nhìn Tuyết, lần đầu thấy Tuyết mặc đồ ngủ nên Cương có cảm giác rất khác lạ, tựa như nó được nhìn thấy những vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong Tuyết.
Tuyết mặc áo lụa hai dây màu hồng nhạt, Cương có thể thấy rõ bờ vai nàng mỏng manh hơn so với vai mẹ nó, xương quai xanh dưới vai nàng cũng lộ ra rõ nét hơn, nước da Tuyết không trắng trẻo bằng da Hương nhưng lại hồng hào tươi tắn hơn. Ngực Tuyết cũng không to bằng ngực Hương, hai bầu ngực của nàng vẫn tròn trịa nhô lên dưới lớp lụa mỏng tạo cho Cương một cảm giác vừa hấp dẫn vừa xinh xắn. Tuy lúc này không thấy được phần eo nhưng trong ký ức Cương thì lúc Tuyết mặc áo dài, eo nàng rất thon thả mỏng manh, tạo cho người ta cảm giác chỉ muốn ôm trọn để mà vuốt ve. Mông Tuyết thì lại to tròn trái ngược với độ thon của eo, nàng chỉ mặc quần rất ngắn nên cặp đùi tuy không dài nhưng thẳng và thon thả lộ ra rất tươi sáng mịn màng.
Nếu ví Hương là trái chín cây thơm ngọt thì Tuyết là loại trái gần chín tới, vừa ngọt vừa chua nên có thể khiến người ta ứa nước miếng khi nhìn.
Hữu xạ tự nhiên hương, có mùi thơm thì sẽ tạo sức hút. Chẳng có chàng trai nào ở bên cạnh một người khác giới xinh đẹp lại không bị hấp dẫn, cũng chẳng có cô gái nào ở bên cạnh người mình thầm thích lại có thể thản nhiên. Dù cố gắng giữ khoảng cách vì ký ức bị Hương bắt gặp vẫn còn, nhưng chỉ sau một lúc học là Cương và Tuyết lại vô thức sát lại gần nhau.
Nhưng lần này Tuyết không còn làm những hành động quyến rũ cố tình, nàng chỉ lặng lẽ bên cạnh nhìn Cương say sưa tập vẽ.
Khi vẽ thì Cương rất tập trung và gần như quên hết mọi thứ xung quanh, mãi đến khi mỏi tay thì nó tạm gác bút và nhận ra có một cơ thể mềm mại ngay bên cạnh mình. Theo một thói quen thường làm với mẹ dạo gần đây, Cương đưa tay nó đặt lên làn da đùi mềm mại và nhẹ nhàng vuốt ve.
Nhưng Cương sực nhớ ra người bên cạnh nó là cô Tuyết chứ không phải mẹ, nó giật mình rụt tay lại rồi vội vã xin lỗi Tuyết.
“Xin lỗi cô em… em lỡ tay…”
Tuyết còn giật mình hơn, bàn tay Cương vuốt ve thật dịu dàng khiến da đùi nàng như có tia lửa điện lướt qua, cảm giác nhột nhưng lại vô cùng thoải mái khiến nàng phải rùng mình.
“Kh… không sao…” Tuyết nóng bừng mặt nói, nàng không ngờ là một đứa ngây thơ nhút nhát như Cương có thể làm ra hành động như vậy, nếu là vô tình thì cùng lắm là chạm vào thôi, còn đằng này nó lại vuốt ve rất thành thạo.
Phản ứng của Tuyết khiến Cương rất ngạc nhiên, nếu đổi lại là mẹ nó thì nó biết nàng sẽ đánh nhẹ và mắng nó, còn Tuyết thì lại phản ứng quá nhẹ nhàng, nhưng vấn đề ở đây là tuy phản ứng trái ngược nhưng nét mặt của Tuyết lúc này lại giống hệt nét mặt của mẹ khi bị Cương sàm sỡ, đó là nét mặt xấu hổ, thẹn thùng, mà Cương cũng biết nét mặt này chỉ xảy ra khi mẹ thích hành động của nó dù bên ngoài tỏ ra phản đối.
Tim Cương đập mạnh, nó nhớ lại lúc nó và Tuyết suýt hôn nhau, kết hợp với lần này, nó bắt đầu nghi ngờ liệu cô Tuyết có phải cũng như mẹ?
Với những gì học được từ mẹ, Cương nghi ngờ rằng nếu nó tiếp tục lấn tới thì cô Tuyết cũng sẽ như mẹ, từ từ ngoan ngoãn nằm dưới người nó. Nghĩ đến cảm xúc của mẹ thì Cương lại muốn xua tan ý nghĩ trong đầu, nó không muốn làm mẹ phải buồn thêm lần nữa. Nhưng Cương lại nghĩ đến khả năng mẹ lúc này có lẽ đang ngọt ngào trong lòng cha sau khi đẩy được nó ra khỏi nhà, cảm giác ghen tuông nhen nhóm đã lâu giờ bùng lên trong nó.
Ghen tuông nhưng không thể cấm cản mẹ, Cương nông nổi sinh ra ý nghĩ trả đũa mẹ, ông ăn chả bà ăn nem.
Thấy vẻ mặt Cương biến đổi, ánh mắt nó đột nhiên trở nên khó chịu, nghĩ nó tự trách vì lỡ chạm đùi mình, Tuyết an ủi: “Không sao đâu mà, em cứ vẽ tiếp đ…”
Tuyết chưa nói hết thì đột nhiên Cương đưa tay ôm lấy đầu nàng rồi đặt vào môi nàng một nụ hôn rực lửa.
“Ứm! Ưm!” Bị Cương khóa môi, Tuyết giật mình vội tìm cách tránh môi ra khỏi môi nó và kêu lên bằng cổ họng, nhưng Cương khỏe không thua Tuyết bao nhiêu, lại nắm thế chủ động và đã có kinh nghiệm nên nó giữ môi nàng không tài nào tránh được, trừ khi Tuyết dùng đến bạo lực. Nhưng Tuyết không nỡ làm vậy, Tuyết cũng sợ làm kinh động tới mẹ nàng.
Tuyết cố ngậm chặt môi và liên tục lắc đầu tránh né, nàng chưa bao giờ ngờ được nụ hôn đầu tiên của nàng và Cương lại tệ hại đến thế.
Mất một lúc sau Cương mới chịu dừng lại, Tuyết có thể nhìn thấy vẻ kích động trên mặt Cương, nàng lo lắng hỏi: “Em bị sao vậy Cương?”
Cương đang rối loạn, nó còn quá non nớt để có thể vừa chịu đựng sức quyến rũ của Tuyết, vừa chịu đựng cơn ghen tuông trong lòng, vừa chịu đựng cơn bức bối nhiều ngày chưa giải tỏa.
“Em xin lỗi… em… em…”
Tuyết vừa thương vừa sợ, nàng không biết những suy nghĩ của Cương nên tưởng phản ứng của nó là do quá thiếu kinh nghiệm không kiềm chế được cơn hứng tình, điều này cũng không phải hiếm lạ gì ở lứa tuổi mới lớn.
Tuyết vỗ về lưng Cương và an ủi nó: “Bình tĩnh, có chuyện gì nói cô nghe xem?”
Thằng Cương rối bời, nó biết mình vừa làm một chuyện có lỗi với Tuyết, nhưng khi hôn vào môi nàng thì cảm xúc sôi sục trong lòng nó lại nhẹ đi hẳn. Nó nói:
“Em xin lỗi, tại cô… tại cô đẹp quá, em không kiềm chế được…” Cương giải thích, nó không nói dối nhưng chỉ nói một nửa nguyên nhân, nửa còn lại là vì ghen với cha mình thì nó không thể nói ra.
Lời thú tội của Cương khiến Tuyết thầm mỉm cười, nỗi lo lắng tan đi.
Hai cô trò tiếp tục học, Tuyết vẫn kề sát bên Cương, không phải để ve vãn dụ dỗ nó mà chỉ đơn giản vì ở bên nó nàng cảm thấy rất yên bình dễ chịu.
Nhưng Cương thì không hề dễ chịu, tuy đã cố trấn tỉnh nhưng sự kề cận của Tuyết càng lúc càng đẩy nỗi bức rức trong nó đến gần với thời khắc bùng nổ.
Hương thơm quyến rũ từ cơ thể Tuyết cứ lan tỏa khiến Cương si mê hít mãi không thôi.
Nàng giảng bài nhưng giọng nàng dường như trở nên ngọt ngào hơn, pha vào đó là một chút nũng nịu tựa mật đường rót vào tai Cương khiến nó lịm trong ngọt ngào.
Thỉnh thoảng Cương cũng lén liếc nhìn Tuyết, nàng có đôi mắt to tròn long lanh dưới hai hàng mi cong vút, mũi nàng không cao nhưng trông rất nhỏ nhắn đáng yêu kết hợp hai gò má căng mịn hồng hào, môi nàng thì chúm chím nhỏ nhưng đầy đặn, màu son tươi sáng lại phản chiếu ánh sáng lấp lánh khiến Cương nhìn chỉ muốn hôn, muốn liếm vào.
Mà thứ hấp dẫn Cương nhất lúc này là bờ vai Tuyết, so với Hương thì vai Tuyết trông còn mảnh mai, mềm mại và gợi cảm hơn, nhất là hai xương quai xanh lộ rõ từng đường nét với hai dây áo ngủ mỏng vắt qua trông vô cùng gợi cảm.
Tuyết có bắt gặp ánh mắt soi mói thèm thuồng của Cương, nếu là trước đây thì nàng sẽ chủ động tạo ra những động tác khêu gợi để dụ dỗ nó, nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy thẹn thùng e ấp. Xem tình ái là một cuộc đấu mà lại để con tim rung động trước đối thủ thì Tuyết biết mình đã đặt một chân vào thất bại rồi.
Tựa như không khí trong phòng mỗi lúc nóng dần lên, hai con tim thình thịch đập, hai luồng hơi thở mỗi lúc một nặng nề.
Dù bức bối nhưng Cương vẫn cố trấn tỉnh để ngăn bản thân làm ra điều sai trái, còn Tuyết thì như đánh mất chính mình, thay vì chủ động thì nàng lại hoàn toàn bị động, sâu trong lòng nàng thầm mong chờ Cương hành động, dù chỉ một cử chỉ, một ánh mắt của nó cũng đủ khiến nàng cảm thấy ngọt ngào.
Tuyết giống như tái phát căn bệnh của nàng thời sinh viên, đối với người khác thì có thể thản nhiên tán tỉnh, đùa giỡn thoải mái, nhưng đối diện người mình thích lại trở thành mèo con ngoan ngoãn chẳng biết nói gì, chẳng dám làm gì.
Lúc này Cương hoàn thành một bức vẽ vật thể đơn giản, Tuyết gật gù nói: “Về vẽ tĩnh vật thì em vẽ khá tốt rồi, hôm sau chúng ta học thêm về vẽ chân dung nhé?”
“Dạ vâng ạ!” Cương gật đầu, vẽ chân dung sao cho chân thật là một thử thách rất lớn với nó.
Tuyết nói tiếp: “Về nhà em hãy dựa vào kiến thức vẽ chân dung đã học ở trường để vẽ bằng bút chì trước nhé, hôm sau chúng ta sẽ dựa vào bức vẽ đó để vẽ màu nước lên.”
“Dạ vâng thưa cô.” Cương gật đầu, nó định sẽ vẽ chân dung mẹ, nhưng lại nghĩ đến chuyện mẹ đang vui vẻ với cha ở nhà, nó lại tức lên, thế là nó nghĩ sẽ đổi sang vẽ Tuyết để chọc ghen mẹ.
Cương hỏi Tuyết: “Em muốn vẽ chân dung cô có được không cô?”
Tuyết thoải mái gật đầu: “Được, nhưng vẽ xấu là cô đánh đòn nhé!”
“Dạ vậy cô ngồi làm mẫu cho em vẽ phác trước rồi về nhà vẽ lại nha.”
Thế là Tuyết ngồi làm mẫu cho Cương vẽ.
Một lát sau, nhìn mặt Cương có vẻ không ổn lắm, Tuyết nghi ngờ tiến đến quan sát bức vẽ rồi trợn tròn mắt hỏi nó: “Sao bình thường em vẽ gì cũng đẹp mà vẽ cô xấu hoắc vậy?”
Thằng Cương chỉ biết nhe răng cười trừ, nó chưa nắm vững tỷ lệ khuôn mặt, lại chỉ vẽ phác nên kết quả là mặt Tuyết hơi méo mó, tóc lởm chởm, mắt thì bên xệ bên lé.
“Nhìn đi giống chỗ nào?” Tuyết tức xì khói, nàng cầm lấy bức vẽ đem che lên mặt để hình vẽ thay thế mặt mình khiến thằng Cương khoái chí bật cười.
“Còn cười nữa? Cô thấy giống mặt em hơn đó!” Tuyết giận dỗi nói rồi đem bức vẽ áp lên mặt Cương, nét mặt hài hước của bức vẽ thay thế gương mặt của Cương thành một hình dạng rất hài hước khiến Tuyết cũng thích thú bật cười.
Hai cô trò ngồi ôm bụng cười một hồi, chợt một tia sét giăng ngang bầu trời rồi nổ ầm một tiếng, Tuyết giật mình hét lên theo bản năng và nhào vào lòng Cương khiến nó ngã ngửa xuống sàn nhà.
Tuyết đè lên người Cương, hai tay nàng vịn vai nó, hai chân nàng quỳ hai bên hông nó nên phần giữa hai chân nàng cũng vì vậy mà đè lên phần giữa hai chân nó, dù cách vài lớp vải nhưng cái thứ dài cứng kia của Cương rất khó che giấu.
Hai cô trò nhìn nhau, cảm nhận cái thứ kia của Cương đang cứng lên dưới dự đè ép của mình, mặt Tuyết nóng lên rồi ửng đỏ.
Còn Cương thì rùng mình vì sự tiếp xúc với cơ thể ấm mềm của Tuyết, tư thế nhạy cảm hiện tại càng khiến nó mất bình tĩnh hơn.
Chợt có tiếng mẹ Tuyết hỏi: “Có bị sao không Tuyết?”
Tuyết hô to đáp lại: “Dạ không sao mẹ ơi, con giật mình thôi.”
“Ừ! Bảo thằng Cương ở lại chờ tạnh mưa rồi hãy về, trời mưa sấm chớp nguy hiểm lắm!” Mẹ Tuyết căn dặn.
“Dạ!” Tuyết đáp lời mẹ trong khi nàng định rời khỏi người Cương, nhưng lúc này hai bàn tay Cương chợt tìm đến ôm vào làn eo mỏng manh của nàng.
Tìm Tuyết giật thót, vùng eo mỏng manh nhạy cảm của nàng như bị tay Cương truyền vào những luồng điện khiến nàng rùng mình tê dại.
Tuyết cúi xuống nhìn Cương, nó đang nhìn nàng, hơi thở nó dồn dập khác thường. Tuyết cũng bắt đầu cảm giác hông Cương đang nhướng lên để dương vật nó cọ vào giữa hai chân nàng.
Tim Tuyết đập mạnh, đã lâu rồi nàng chưa có tiếp xúc xác thịt nào gần gũi như hiện tại, hai gò má nàng đỏ lên, nàng cũng cảm thấy âm đạo mình tựa như đang thức giấc và bắt đầu tiết ra dâm dịch.
Hai cô trò vẫn nhìn nhau. Im lặng. Nhìn nhau nhưng không biết nói gì, xấu hổ nhưng không muốn rời ra.
Cuối cùng Tuyết lên tiếng hỏi: “Em ngã có đau không?”
Tuyết không cố ý nhưng giọng nói của nàng lại trở nên thật ngọt ngào, thật êm dịu, rót vào tai Cương khiến nó cảm thấy thật dịu dàng dễ chịu.
Cương lắc đầu đáp: “Em… không sao.”
Hai cô trò lại nhìn nhau.
“Vậy… ngồi dậy học tiếp nha?” Tuyết hỏi.
“D… dạ…” Cương miễn cưỡng đáp, dù trong lòng nó vẫn muốn giữ tư thế nhạy cảm nhưng dễ chịu này lâu thêm nữa.
Tuyết thì lại mong rằng Cương sẽ tìm cách giữ nàng ở tư thế này lâu hơn, nhưng có vẻ như nó không làm vậy, nên nàng đành nhích người chuẩn bị rời ra.
Nhưng khi Tuyết nhích mông lên, cảm giác âm đạo nàng xa rời dương vật mình khiến Cương sinh ra cảm giác tiếc nuối, rồi sẵn hai tay đang vịn eo Tuyết, nó theo bản năng kéo nàng ngồi xuống trở lại, hai vùng nhạy cảm lại lần nữa va chạm vào nhau.
Lại im lặng, không khí sao mà ngượng ngùng khó tả.
Rồi Cương chợt nảy ra một ý tưởng, một mưu kế mà nó từng dùng để gạt mẹ, nó quay đầu sang bên và nói với Tuyết: “Cô xem giúp đầu em có bị sưng không…”
Tuyết nghe thế liền lo lắng cúi thấp người xuống để nhìn rõ đầu Cương, nhưng khi nàng cúi xuống thì nó đột ngột quay mặt lại và đưa tay ôm lấy mái tóc nàng, gương mặt hai cô trò áp sát vào nhau, hơi thở mỗi người dồn dập tỏa vào mũi nhau, hai đôi mắt như bị mắt nhau hớp hồn.
Yên lặng.
Rồi mưa ào ào đổ xuống.
Tiếng mưa như khơi gợi cảm xúc của lần Cương đạp xe đưa Tuyết về nhà.
Hai đôi môi khe khẽ chạm vào nhau, cảm xúc ngọt ngào tựa như hạt mưa rơi xuống mặt đường rồi lan tỏa.
Cương đắm chìm trong mùi vị đôi môi thơm thơm ngọt ngọt của Tuyết, lưỡi nó theo thói quen tìm sang lưỡi nàng, còn lưỡi nàng tựa như thiếu nữ đang chờ đợi nhân tình, thấy tình nhân đến thì liền lao vào ôm ấp yêu thương.
Hôn nhau một lúc, gió lạnh tạt vào khiến Tuyết sực nhớ chưa đóng cửa sổ, liền rời môi Cương và nói: “Để cô đi đóng cửa sổ lại.”
Cương chưa đã thèm nhưng cũng đành thả Tuyết ra.
Cửa sổ nằm sát bên giường ngủ nên Tuyết phải quỳ trên giường và với tay ra kéo hai cánh cửa sổ vào, trong tư thế này, eo Tuyết cong tới và mông nàng ưỡn ra sau, lớp quần lụa mỏng manh lấp ló lộ ra dưới áo, đường cong cặp mông tròn trịa cũng vì thế mà mập mờ lộ ra trông như đang mời gọi, cặp chân nõn nà của Tuyết đang quỳ càng thêm gợi cảm.
Khi Tuyết đóng được cửa sổ và kéo rèm che thì cũng là lúc thằng Cương tiến đến ôm lấy eo nàng từ phía sau, dương vật nó ép sát vào cặp mông tròn lẳn của nàng mà cọ cựa.
“A! Buông cô ra nào! Đừng có quậy!” Tuyết lắc mình giãy giụa, nhưng sự cựa quậy của nàng chỉ khiến mông nàng đẩy đưa tăng cường sự mơn trớn vào dương vật của đứa học trò.
Mặc cho Tuyết giãy giụa, tay Cương lần mò tìm lên ngực nàng, cách một lớp áo ngủ và một lớp áo ngực nhưng Cương vẫn cảm nhận rõ độ mềm mại của ngực Tuyết, ngực nàng tròn trịa và rất vừa tay nên nó có thể ôm trọn để mân mê.
Tay còn lại thì Cương tìm xuống sờ vào mông Tuyết, mông nàng không to nhưng cũng đầy đặn, vuốt ve rất đã tay.
“Dừng lại đi Cương! Mẹ Hương biết sẽ nổi giận đó!” Dù Tuyết cảm thấy rất kích thích khi bị Cương sờ mó nhưng theo bản năng thì nàng vẫn ra sức chống cự.
Nhưng nhắc đến mẹ Hương thì Cương càng bạo hơn, cảm xúc thèm khát và ghen tuông dồn nén bao lâu nay giờ bùng nổ dữ dội, nó kéo cùng lúc cả quần ngoài lẫn quần lót Tuyết xuống rồi đưa tay vào giữa hai chân nàng để vuốt ve hai mép thịt của khe suối mềm ướt át.
“Ơ! Dừng lại! A! Ai!” Cả người Tuyết mềm nhũn ra trước đòn tấn công bất ngờ của Cương, tuy nó chỉ vuốt ve bên ngoài nhưng cũng đủ khiến Tuyết mềm nhũn đi vì khoái cảm.
Sờ mó một hồi, Cương thấy Tuyết không còn ý chí chống cự liền kéo quần nó xuống để giải phóng dương vật cương cứng của mình ra, nó đứng khụy chân sau mông Tuyết để ngắm đầu dương vật của nó đúng vào giữa âm đạo nàng.
Cảm nhận đầu khấc của Cương chạm vào hai mép âm đạo ướt át của mình, Tuyết rùng mình lắc mông tránh né, nhưng hai tay Cương đã vịn chặt hông nàng khiến nàng không thể thoát ra.
Tư thế đã sẵn sàng, Cương từ từ đẩy dương vật nó tiến vào…
“Ư…” Tuyết rên rỉ trước cảm giác dương vật như thanh thép nóng của đứa học trò đang chen lách vào âm đạo ướt át nhạy cảm của nàng, cảm giác âm đạo bị nhồi nhét vừa thốn vừa sướng khiến cả người nàng cong cớn lại để hứng chịu.
Rồi Cương chợt cảm thấy có một lớp màng mỏng chặn đầu dương vật nó lại, điều mà nó chưa từng gặp phải khi quan hệ với mẹ.
Tuyết cũng cảm nhận được, nàng giãy giụa mạnh hơn, nhưng nàng bị Cương giữ quá chặt, lại đang trong tư thế chổng mông ra sau và ép phần thân trên vào cửa sổ nên nàng không tài nào tránh được.
“Đừng vào nữa, không được đâu Cương!” Tuyết tuyệt vọng nài nỉ.
Cương tưởng Tuyết cũng giống mẹ nó, ngoài miệng nói không được nhưng bên trong thầm ủng hộ, cho nên nó càng cố sức đẩy vào.
Mưa rì rào tạt vào kính cửa sổ khiến rèm cửa không ngừng lay động, Tuyết cố sức giãy giụa, nàng cũng không kềm hãm âm thanh nữa mà lớn tiếng bảo Cương ngăn lại nhưng vẫn vô ích. Vì tiếng mưa và bị lãng tai nên mẹ của Tuyết ở phòng mình cũng không thể nghe được tiếng kêu thất thanh của con gái.
Sấm chớp rền vang, Cương đẩy dương vật xé tan bức màn mỏng manh khiến Tuyết kêu lên đau đớn, mắt nàng rưng rưng lệ.
Cuối cùng dương vật Cương cũng cắm tận gốc vào âm đạo Tuyết, nó thở ra sung sướng rồi cúi xuống nhìn, Cương thấy phía dưới hai bờ mông trắng tròn của Tuyết là hình ảnh phần gốc dương vật nó đang chen giữa hai mép âm đạo của Tuyết. Hai mép âm đạo nàng bị nó nong ra nên trông hơi nhô ra ngoài, hai bên là hai mép thịt trông rất hồng hào tươi mới chứ không có vệt thâm như của mẹ nó.
Tuyết giờ như hóa đá, cả người nàng mềm nhũn nép vào cửa sổ, cơn đau khiến nàng ngừng thở trong khoảnh khắc.
Cương từ từ rút dương vật nó ra rồi lại lần nữa đút vào, từ tốn và nhẹ nhàng.
“Dừng… lại…” Vì Tuyết áp mặt vào cửa sổ nên Cương không thấy hai hàng lệ đang rơi trên mắt nàng, nó không biết nàng đau đớn thế nào khi điều quý giá nhất mà nàng bao năm gìn giữ đã bị nó phá tan.
Tuy thường nói chuyện về tình dục như một chuyên gia trải đời, nhưng có một sự thật là từ xưa đến nay, dù trải qua nhiều mối quan hệ nhưng Tuyết chưa từng cho phép ai đi quá giới hạn mà tối đa chỉ dừng ở mức độ kích tình. Đó là một bí mật đặc biệt của Tuyết mà ngay cả Hương cũng không hề biết. Theo lẽ thường thì điều này rất khó tin, nhưng Tuyết đâu phải loại phụ nữ tuân theo lẽ thường, dù không còn là cô học trò hiền lành, nhút nhát trong ký ức của Hương năm xưa nhưng vẫn có những bản ngã Tuyết không bao giờ thay đổi. Dù bên ngoài tỏ ra phóng túng đa tình nhưng trong lòng nàng vẫn gìn giữ trinh tiết để trao cho người mà nàng quyết định sẽ sống chung cả đời.
Nhưng hôm nay điều nàng gìn giữ đã bị phá. Thằng Cương quá may mắn, may mắn nhờ cơn mưa, may mắn nhờ mẹ của Tuyết thích nó nên không rình mò phá đám, may mắn nhờ khiến tim Tuyết rung động.
Những gì học hỏi và đúc kết từ mẹ đã khiến Cương lầm tưởng rằng Tuyết cũng như mẹ nó, bên ngoài đứng đắn nhưng bên trong dâm đãng, nhưng sự thật là Tuyết trái ngược với Hương, bề ngoài tỏ ra phóng túng nhưng bên trong nàng luôn giữ trọn trinh nguyên.
Thấy Tuyết không còn chống cự nên tưởng nàng đã chấp thuận, Cương bắt đầu dồn dập đẩy dương vật nó vào âm đạo se khít hoàn hảo của nàng.
“Đừng… Dừng lại… Ư… Ư… Cô xin em…” Tuyết rơi lệ đau đớn, nàng chưa từng ngờ được rằng chàng trai có thể khiến nàng thật sự rung động lại cũng là người khiến nàng tột cùng đau đớn…
Nhưng biết sao được, tình yêu luôn là vậy.
Mưa vẫn rơi, mắt Tuyết nhòe đi vì lệ, cả cơ thể nàng liên tục bị những cú đẩy của Cương dồn vào cửa sổ.
“Ư… Ư! Ư! A…”
Cương vẫn dồn dập đẩy, khi cơn đau lắng xuống thì khoái cảm bắt đầu lấn át, Tuyết có thể cảm nhận âm đạo của nàng đang dần quen với dương vật cứng nóng của Cương, dâm thủy tiết ra liên tục.
Dựa vào tiếng rên nũng nịu ngọt ngào, Cương biết Tuyết đã hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm, nó càng tăng tốc, đồng thời tay nó vén lưng áo ngủ nàng lên để tháo dây áo ngực nàng ra rồi luồn tay bắt lấy hai bầu ngực đang đong đưa theo nhịp.
Mềm mại và mát rượi, tuy cũng là ngực nhưng ngực Tuyết tạo cho Cương một cảm giác rất khác, ngực nàng không quá to nhưng vẫn tròn trịa và rất vừa tay Cương, hai đầu ti nàng cũng nhỏ hơn đầu ti của Hương rất nhiều, nguyên nhân đơn giản là vì ngực nàng chưa từng tạo ra sữa.
Đã quen với hai bầu ngực to của mẹ nên khi bóp ngực Tuyết tạo cho Cương cảm giác ngực nàng thật xinh xắn đáng yêu.
Để lại một tay nghịch phá ngực Tuyết, tay còn lại Cương vén mái tóc uốn xoăn của nàng sang một bên để cái cổ thon cùng làn vai gợi cảm lộ ra, nó cúi người đặt môi hôn vào phần lõm xuống trên vai nàng.
“Ư… A!” Tuyết rùng mình trước cái hôn đầy nhục dục của Cương, nó hôn, mút rồi liếm làn da nhạy cảm thơm tho khiến nàng vừa nhột vừa tê sướng rợn người.
Cương hôn dần lên cổ Tuyết, hôn sau gáy nàng rồi lại ngậm vành tai trắng đẹp tựa như trong suốt của nàng và gặm nhẹ.
“A… Cái đồ quỷ này…” Bị gặm vành tai nhạy cảm, Tuyết vừa nhột, vừa sướng vừa xấu hổ nũng nịu mắng.
Mặc kệ Tuyết mắng, Cương vẫn đẩy mạnh, mũi nó kề vào má nàng để ngửi một hơi thật sâu tận hưởng hương da thơm ngát rồi đặt môi hôn lên gò má hồng hào.
Tuyết tận hưởng cảm giác nhồn nhột trên gò má, nàng có thể cảm thấy môi Cương đang dịch chuyển gần về phía môi mình.
Mở đầu bằng đớn đau nhưng giờ lại có cảm giác thật ngọt ngào, Tuyết xiêu lòng quay mặt sang cho môi mình gần kề môi Cương rồi nàng bĩu môi nũng nịu mắng nó: “Đồ độc ác!”
Chửi, nhưng sau khi chửi thì Tuyết lại chủ động dâng hiến môi thơm cho Cương mặc sức hưởng thụ, hai tay nàng níu chặt song sắt cửa sổ, eo nàng cong xuống hết cỡ để mông nàng chổng cao hứng lấy từng cú đẩy cuồng nhiệt của tình nhân.
Nếm môi thơm và lưỡi mềm của Tuyết một hồi, Cương cảm thấy mình sắp lên đỉnh nên ngập ngừng hỏi: “Xuất… ra ngoài hả cô?”
Tuyết liếc nó và hỏi ngược lại: “Muốn… làm cô… có thai… hay sao… mà hỏi vậy? Ư! Ư…”
“Dạ muốn…” Cương thật thà đáp.
Tuyết lườm Cương khiến nó nhe răng cười, rồi nàng hỏi: “Sắp… ra chưa? Ư…”
“Dạ… cũng gần rồi…”
Tuyết đắn đo, tuy không muốn mang thai ở thời điểm này nhưng nàng cũng muốn tận hưởng trọn vẹn lần quan hệ đầu tiên trong đời mình. Tuyết vừa hết kỳ kinh vào hai hôm trước nên hôm nay cũng chỉ là thời điểm tương đối an toàn chứ không phải ngày an toàn cao.
Đắn đo một hồi, khoái cảm lấn át khiến Tuyết đưa ra quyết định, nàng hỏi Cương bằng giọng hờn giận: “Muốn… xuất… vào trong cô… hả? A… A!”
“Dạ muốn!” Cương gật đầu, nó đã đạt đến giới hạn và có thể xuất ra bất cứ lúc nào.
Tuyết ngập ngừng một vài giây, nàng đã không chịu nổi và chuẩn bị lên đỉnh, giọng nàng trở nên run rẩy nói: “Ừ… lần này… thôi đó… Ư! Ư! Ưm…”
Nói xong thì Tuyết cũng bắt đầu co cứng người lại vì khoái cảm ập đến, âm đạo nàng như đê vỡ khiến dâm dịch tuôn trào.
Thằng Cương thì vẫn tiếp tục giã thêm hàng chục cái nữa rồi mới ôm chặt lấy Tuyết rồi cắm sâu dương vật tối đa để xả tinh vào nàng.
Tuyết như lịm đi vì khoái cảm nhưng vẫn có thể cảm nhận được tinh dịch nóng hổi đang tuôn ra trong âm đạo nàng. Cảm giác này lại gây cho Tuyết thêm một đợt khoái cảm khác nữa. Nghĩ đến những tinh hoa của Cương sẽ ngược dòng vượt qua âm đạo đến tử cung nàng và có khả năng kết thành một sinh linh, trong lòng Tuyết dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.
Dương vật Cương teo dần rồi bị âm đạo nàng đẩy ra, kéo theo một dung dịch hỗn hợp của dâm thủy, dâm dịch, tinh dịch, và cả máu.
Cương phát hoảng lo lắng hỏi Tuyết: “Hình như em làm cô chảy máu rồi! Em đưa cô đi bệnh viện nha?”
Tuyết tức giận gõ đầu Cương và mắng: “Khám cái đầu của em! Trinh tiết cô gìn giữ bao nhiêu năm bị em phát mất rồi còn giả nai hả!”
“Hả?” Cương tròn mắt ngạc nhiên, nó chưa từng nghĩ rằng cô Tuyết vẫn còn trinh, mà đừng nói nó, nếu mẹ nó biết cũng sẽ rất bất ngờ.
“Còn hả nữa!” Tuyết giận dỗi nói.
Nhưng khi nàng chưa kịp tủi hờn thì Cương đã ôm lấy nàng và nói: “Em… Tuy em chưa đủ lớn, nhưng em hứa em sẽ chịu trách nhiệm…”
Nép vào lòng tình nhân, tựa đầu vào vai nó, nghe lời hứa tuy xa vời nhưng lòng Tuyết vẫn cảm thấy ngọt ngào bình yên, nàng đấm nhẹ vào ngực nó và nói: “Có đồ ngốc mới tin em!”
“Cô không tin thì em sẽ thề…”
Cương nói và giơ tay lên định thề, nhưng khi nó vừa giơ tay thì ngoài trời sét đánh ầm một cái khiến nó giật mình rụt tay xuống.
Tuyết thấy thế thì bật cười, nụ cười nàng thật đẹp, thật rạng rỡ khiến Cương nhìn thật say mê…
Bị Cương nhìn, Tuyết e thẹn ngưng cười…
Rồi môi Cương tìm đến…
Tuyết vô thức nhắm mắt và hé môi đợi chờ…
Ngọt ngào…
Mưa vẫn còn rơi…
Hôn, hôn, và hôn…
Mãi đến khi điện thoại vang lên, Tuyết mới nỡ rời khỏi môi nhân tình.
“Là mẹ em gọi!” Tuyết nhắc Cương rồi nhấn nghe máy.
Bên kia, Hương nói với Tuyết: “Mưa giông có sấm chớp nguy hiểm quá, chắc tối nay chị gửi nhóc Cương ngủ nhờ nhà em một hôm nha, dù gì sáng mai cũng Chủ Nhật mà.”
Tuyết gật đầu đáp: “Dạ chị, vậy cho Cương ngủ phòng em trai của em một đêm.”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro