Phần 17
2021-09-02 06:39:00
Về đến nhà thì trời đã hơi ngả tối… Nguyên chân sáo vào nhà… Thu vẫn chưa về. Cũng tốt… Nguyên nghĩ chàng còn thì giờ để chuẩn bị… Mấy cái nến màu tím… mùi hương lavender quen thuộc mà Thu yêu thích lan nhè nhẹ… ánh nến lung linh…
Nguyên bật cái đèn ở phòng khách… chàng rút trong túi cái nhẫn kim cương lóng lánh ra xem lại… “beautiful… beautiful…”, chàng nói một mình.
Thì có tiếng điện thoại reo…
Đầu dây bên kia không phải là Thu, mà là một giọng đàn ông lạ hoắt, người Mỹ:
– Hello, Mr. Nu – yen Tran?
Nguyên hơi ngạc nhiên, chàng trả lời:
– Speaking. May I help you?
Bên kia đầu dây:
– Sir, I am County Police… do you know Ms. Thu Nu – yen?
Nguyên trả lời trong lo âu:
– Can you spell her first name for me?
Giọng Mỹ bên kia:
– T… H… U… and her last name is N g u y e n…
Nguyên bật câu hỏi hấp tấp:
– Yes sir, she is my fiance. What happened to her?
Đầu dây bên kia là một im lặng trong khoảnh khắc… rồi ngập ngừng:
– I am so sorry to let you know she was in a head on collision…
Tai Nguyên lùng bùng… người Nguyên lạnh run… cái điện thoại nặng chình chịch trong tay chàng…
Ngực chàng như bị một tảng đá nặng ngàn cân đè lên… Cảnh vật xung quanh chàng nhạt nhòa…
Ánh nến lung linh mờ ảo… tất cả bỗng trở thành một màu đen khủng khiếp…
Thu… Thu đâu rồi?
Nguyên bật khóc thành tiếng…
Một bóng đen ghê gớm bỗng nhiên chụp phủ trên đời sống của Nguyên kể từ giây phút đó. Nỗi đau đớn cùng tận của mất mát làm chàng thực sự gục ngã trước cái định mệnh ghê gớm kia.
Tại sao? Tại sao cái khoảnh khắc, cái thời điểm của thời gian và không gian lại có thể trùng hợp như vậy để Thu rơi vào cái giây phút nghiệt ngã đó và rời xa chàng vĩnh viễn? Tại sao lại xảy ra với Thu, với chàng?
Nguyên khóc oà. Như một đứa con nít.
Chàng không có câu trả lời.
Chỉ biết chung quanh chàng ngập đầy hình bóng người yêu… Giọng nũng nịu của nàng…
Tiếng gọi “Anh cù lần ơi” mà nàng chỉ dành riêng gọi chàng vẫn còn dịu ngọt trong tim…
Cái giường ngủ bây giờ trống trơn mà sao trong tâm tưởng chàng vẫn còn đầy ắp những nét yêu kiều của nàng…
Cái tủ trang điểm… trong gương, bây giờ nhạt nhòa một mình bóng chàng…
Ngọn nến lung linh… những lúc có nàng, sao như nhảy múa, như reo vui cùng với chàng và nàng, sao như nồng nàn nhẹ thoảng hương hoa tình yêu… bây giờ sao buồn hiu, leo lắt, vỏ vàng soi bóng chàng cô độc, lẻ loi?
Nguyên ngồi xuống ở một góc giường… chàng chạm tay trên cái bông hồng trên tấm vải trải giường… mà nghe như hơi ấm người yêu vẫn còn lương vương ở đâu đây…
Chàng thầm gọi tên Thu… trái tim Nguyên vỡ vụn thành ngàn mảnh, đau xé trong ngực chàng.
Nước mắt…
Nước mắt từng dòng tuôn chảy ràn rụa trên mặt Nguyên, trong đau khổ cùng cực khi người yêu vĩnh viễn rời xa…
Nhưng hiện thực và đời sống vẫn bắt buộc Nguyên phải đứng dậy tiếp tục thở, sống và cảm nhận những va chạm khốc liệt từ những đau khổ trong tình cảm chàng.
Tình yêu bỗng trở nên xa vời trong tâm tưởng chàng. Thay vào đó là nỗi niềm tuyệt vọng của nỗi chết chực chờ trong từng phút giây của đời sống.
Hình như mới vừa phút giây Thu ngồi đó đối diện với chàng… ly rượu vang đỏ trong tay ngà “Để em bày anh uống rượu…”… Hình như tiếng nói trong trẻo dễ thương của nàng đang còn đâu đây… bỗng thoắt chợt tan…
Hạnh phúc và đau khổ mịt mờ không rõ ràng ranh giới… Ngày và đêm đối với chàng không còn ý nghĩa… lúc nào cũng vậy, nỗi chết và tuyệt vọng tràn ngập trong chàng.
Chỉ rặt một màu đen… Tối tăm. Buồn bã.
Thì ông Bảy tới thăm chàng. Ông là người thân duy nhất của Thu ở Mỹ. Ông đi tu hồi còn ở Việt Nam và hiện giờ là thầy trụ trì một ngôi chùa nhỏ ở Westminster.
Ông cũng là người đầu tiên mà chàng liên lạc để báo tin về việc xảy ra và đã giúp chàng lo liệu mọi việc cho tang lễ của Thu.
Ông Bảy dáng vóc gầy gò, gương mặt xương xẩu hơi dài nhưng cân đối. Điều rất nổi bật trên gương mặt ông thầy tu này là vầng trán cao và ánh mắt sâu lắng trầm tĩnh của ông.
Trán ông đã cao mà ông còn cạo trọc đầu như mọi ông thầy tu khác nên nhìn trán ông lại càng thấy cao hơn.
Ánh mắt ông người khác nhìn đã thấy cái vẻ sâu lắng của một người tu hành mà hốc mắt ông lại lõm sâu dưới đôi chân mày nên nhìn vào mắt ông trông càng thêm sâu thẳm.
Ông bấm chuông nhà Nguyên vào một chiều cuối tuần… Nguyên ra mở cửa. Khi ông vào nhà thì ông thấy ánh nến lung linh tỏa trong ánh đèn ấm áp của căn phòng khách nhỏ.
Mùi hương lavender thoảng nhẹ trong không khí. Bài hát âm hưởng nhẹ nhàng… “Tonight I celebrate my love for you… And soon this old world will feel brand new… Tonight we will both discover… How friends turn into lovers… When I make love to you…” Vẫn còn bay nhảy trong không gian vắng lặng… Ông biết Nguyên vẫn còn ngập lặn trong những mất mát không nguôi từ sự ra đi của người cháu gái của ông…
Ông thầy tu lặng lẽ ngồi xuống với Nguyên chờ cho đến lúc bài hát im tiếng… Trong không gian thật yên tĩnh của một buổi chiều thứ sáu cuối tuần, hai người – một ông thầy tu già và một chàng tuổi đã trung niên – yên lặng ngồi đó.
Vậy mà tâm tưởng họ cùng hiệp thông trong nỗi mất mát vô cùng mà chỉ có họ mới nhận ra tự sâu tận đáy lòng.
Ông Bảy mà Nguyên gọi là chú Bảy – thay vi tiếng gọi thông thường dành cho các nhà tu đạo Phất là “thầy” Bảy – bởi lẽ Thu thích chàng gọi như vậy.
Chàng nhớ cái hôm lần đầu cùng Thu đến thăm ông, khi chàng gọi ông là “thầy”, Thu khều nhẹ tay chàng với giọng trêu ghẹo dễ thương thông thường của nàng:
– Thầy… thầy cái gì… kêu là chú Bảy… chú Bảy là chú ruột của em đó… anh dzới em sắp là “dzợ” là chồng rồi, còn ngại gì nữa chớ…
Chàng nhớ… chàng cười, nhìn ông Bảy và dĩ nhiên chàng… ngoan ngoãn “nghe lời” nàng và nói:
– Thưa “Chú” Bảy.
Để sau đó nhận được lời “ban khen” của nàng:
– Dzậy mới dễ thương… mới là “cục cưng” của em.
Thu hiền và dễ thương như nước ngọt phù sa nhưng Thu nghịch ngợm, Thu thích trêu ghẹo chàng là… “bởi “dzì” anh “cù lần”… cho nên em mới thương anh…”. Chàng vẫn mỉm cười mỗi khi nghe cái nghịch lý trong câu nói của nàng.
Bây giờ không còn nàng bên cạnh để nghe những câu nói tinh nghịch chọc ghẹo, làm như chàng thấy trống vắng lạ lùng trong cái buồn tẻ của đời thường…
Ông Bảy là một nhà tu khác thường. Chàng đã tiếp xúc nhiều vị thầy tu ở các chùa, nhưng ông Bảy không giống như các vị này.
Ông không “lên lớp”. Không “thuyết giảng” những điều mà chàng đã đọc rất nhiều trong các kinh sách Phật. Ông yên lặng nhiều hơn là ông nói.
Ông lắng tai nghe và nhận hiểu nhiều hơn là muốn người khác nghe ông nói.
Ngay cả đối với cô cháu gái tinh nghịch của ông, cho dù Thu nghịch ngợm chọc ghẹo ông cách gì ông cũng có thể mỉm cười lắng nghe nàng liến thoắng chuyện nọ chuyện kia.
Vì vậy khi ông trở lại thăm chàng vào chiều cuối tuần hôm đó, hai người ngồi im lặng rất lâu không nói gì, mà tâm ý tương thông.
Chàng nhận ra là ông Bảy biết và nhận hiểu nỗi đau khổ của mất mát trong chàng và có nhiều khi, chàng nghĩ, yên lặng là phương pháp cảm thông tốt nhất lúc này đối với chàng.
Cuối cùng rồi ông Bảy cũng nói với chàng lý do ông đến thăm chàng. Ông nhìn sâu trong mắt chàng và trầm tĩnh nói:
– Chú đã trải qua nhiều đau khổ trong đời chú, nhưng chú cũng vẫn nhận ra cái đau khổ trong chú bây giờ khi mất con Thu. Chú biết hai cháu yêu thương nhau hết lòng, do vậy chú mới đến đây hỏi cháu việc này…
Nguyên nhìn ông già, lắng nghe.
– Chú nhờ cháu cùng với chú lên chùa mỗi cuối tuần để tụng kinh cầu nguyện cho con Thu… chùa của chú hơi xa.
Nguyên chặn ngay lại:
– Dĩ nhiên cháu sẽ đi… xa mấy cũng không sao…
Chàng hơi trầm ngâm rồi hỏi:
– Cháu có thể ở lại chùa vào cuối tuần không?
Ông Bảy mỉm cười:
– Chú cháu mình hợp ý. Chú đến đây là thực ra không muốn cháu một mình ngồi lặng trong những hồi ức… Lên chùa với chú… Nhìn về thực tại là những gì cần thiết… cầu nguyện cho con Thu là những gì mình có thể làm. Cháu có muốn đi bây giờ không?
Dĩ nhiên là chàng đi. Chàng muốn nghe lời ông Bảy, làm một cái gì đó cho Thu lúc này, bây giờ. Cầu nguyện? Dĩ nhiên là chàng làm… nỗi lòng của chàng vẫn còn đầy ăm ắp hình bóng của Thu… chàng nghe nghèn nghẹn trở lại trong tim…
Bảy tuần lễ như vậy Nguyên đều đến chùa chú Bảy của Thu vào mỗi chiều thứ sáu.
Những gì diễn ra trong bảy tuần lễ, “Bảy bảy là bốn mươi chín” như ông Bảy nói, là 49 ngày quan trọng cho người đã mất… Bốn mươi chín ngày chàng theo ông Bảy cầu nguyện. Trong bảy tuần lễ chàng ngồi thiền với ông Bảy.
Chàng “tu” theo ông. Ăn chay. Uống nước lọc. Tịnh khẩu. Tịnh ý. Quán xét. Và cầu nguyện. Lúc đầu chàng không hiểu gì về những câu kinh đọc ê a của ông Bảy. Những dòng kinh tiếng Phạn không mang một nghĩa lý gì với chàng cho nên chàng chỉ giữ im lặng trong lúc ông Bảy đọc kinh.
Nhưng khi chàng cúi rạp người lạy Phật trong lúc cầu nguyện, cái ước muốn mãnh liệt hướng về Thu mà chàng nghĩ là nàng còn quanh quẩn đâu đây.
Làm chàng bỗng nhận thấy một nỗi tin tưởng lạ lùng vào những gì thiêng liêng cao diệu, hằng hằng chi phối vận mệnh của những kiếp người.
Cái ngã mạn thường xuyên hiện hữu trong chàng chợt tan biến không hình tích.
Chỉ còn lại tấm lòng yên lặng trong chàng hướng về một cõi vĩnh hằng yên bình mà chàng tin là Thu sẽ tìm đến được. Đột nhiên chàng hiểu được cái ý nghĩa của việc cầu nguyện mà chàng đang làm.
Trong yên lặng tận cùng của tâm thức, chàng cùng với ông Bảy – đang trong tiếng kinh câu kệ mà ông hiểu thấu lẽ huyền vi trong đó – cùng hiệp thông dâng lên những Đấng thiêng liêng.
Mà chàng tin rằng đang hiện hữu, những lời cầu nguyện tận trong tim chàng dành cho Thu.
Chàng cầu xin nàng mãi mãi sẽ được trở về và an trú trong yêu thương, trong bình an vĩnh hằng mà chàng vẫn mong đem lại cho nàng nhưng bây giờ đã không còn cơ hội thực hiện.
Đột nhiên những thành tâm trong những ngày bên cạnh ông Bảy, trong cái chùa nhỏ của ông. Lại đem đến cho chàng một nỗi bình an lạ lùng trong cái tâm tình khổ đau của chàng lúc đó.
Chiều hôm thứ sáu hôm đó, khi vào chùa ông Bảy thì trời mưa, Nguyên lủi thủi bước đi một mình trên cái hè phố vắng. Thì đột nhiên mưa trút nước ào ạt, Nguyên ướt nhẹp người khi vào chùa. Chàng mượn cái áo màu nâu của ông già. Khi mặc vào thì chàng hỏi ông Bảy:
– Cháu có… duyên đi tu hông chú Bảy? Cháu thấy cái áo không làm nên thầy tu, nhưng khi cháu mặc cái áo của chú thì cháu nghĩ đến cuộc sống tu hành của chú… Cuộc đời bình an là ở trong tâm, nhưng hình như cái tâm của mình lúc nào cũng vọng động không yên. Tu là an cái tâm vọng động. Phải không chú?
Ông già ngước nhìn Nguyên, ánh mắt sâu lắng hiền hoà, ông ôn tồn:
– Bảy tuần lễ, cũng không đến nỗi. Cháu bây giờ tạm ổn. Bây giờ cháu cần xuôi theo cái lẽ tự nhiên bên trong cháu. Chừng nào cháu đi tu được thì tự nhiên cháu sẽ biết. Sách vở trong chùa rất nhiều. Cháu tìm lấy mà đọc.
Rồi ông lặng lẽ pha bình trà nóng cho Nguyên uống. Chàng hắt hơi liên tục, rồi rùng mình ớn lạnh. Chàng nói với ông già sau khi uống xong tách trà:
– Cháu thấy hơi ớn lạnh trong người… chắc mới nảy ướt mưa nhiễm lạnh… Cháu vào trong nằm nghỉ một chút…
Một chút mà chàng nói kéo dài luôn cả qua tối ngày thứ bảy. Nguyên sốt mê man…
Trong giấc mơ chàng tìm lại được Thu…
Chàng nhớ rất rõ từng chi tiết của giấc mơ lạ lùng đó. Khi chàng thức giấc thì chàng thấy ngay ông Bảy ngồi bên cạnh giường. Tay ông đang ở trên cổ tay của chàng. Ánh mắt ông dịu lại khi Nguyên mở mắt ra nhìn ông. Chàng nghe ông già hỏi:
– Cháu thấy trong người thế nào?
Nguyên không trả lời câu hỏi của ông Bảy, chàng nhìn ông và nói ngay về cái giấc mơ vẫn còn hình tượng rõ mồn một trong tâm tưởng của chàng lúc đó:
– Chú Bảy, cháu thấy Thu…
Chàng nghe ông Bảy giọng bình thản:
– Cháu sốt mê man hơn một ngày rồi…
Nguyên ngắt lời ông già:
– Cháu thấy Thu… nắm tay cháu… Đặt vào tay chú… Khi thức dậy là cháu thấy chú đang nắm tay cháu…
Rất hiếm khi Nguyên có thể nhớ những gì trong mộng. Nhưng về giấc mơ này, trong lúc thần trí mê man ớ trong căn chùa nhỏ của ông Bảy, chàng lại có thể mường tượng lại từng chi tiết nhỏ.
Trong giấc mơ lạ lùng đó…
Nguyên thấy chàng trở về nhà. Khi cánh cửa mở ra thì chàng thấy Thu đứng đó trong tà áo trắng thướt tha. Ánh nến lung linh huyền ảo trong căn phòng khách quen thuộc của chàng.
Thu đẹp liêu trai, tóc xõa ngang vai, đôi mắt bồ câu to đen quen thuộc nhưng buồn bã. Nàng cười khi thấy chàng. Nhưng không nói tiếng nào. Nguyên cũng đứng đó nhìn nàng.
Có một sức lực gì đó cột chặt chân chàng không cho chàng tiến đến gần nàng.
Nguyên nhớ chàng đã vùng vẫy để tiến tới được gần người yêu và ôm lấy nàng, nhưng những cố gắng của chàng đều vô hiệu. Chàng giận dữ tức bực vì không bước tới được, cuối cùng chàng đành cất tiếng gọi:
– Thu… Thu…
Thì chàng thấy Thu lắc đầu. Nàng vẫn không nói gì.
Rồi nàng vẫy tay cho chàng theo. Khi nàng bước đi thì chàng cũng có thể bước theo… có điều kỳ lạ là chàng không thể nào tiến gần lại được với nàng…
Thu tiến vào trong cái phòng ngủ quen thuộc của chàng và nàng… Ánh mắt Nguyên lướt trên cái giường ngủ và những vật dụng quen thuộc… cái hình chụp hai đứa trên cái tủ nhỏ ngay dưới cái đèn ngủ màu hồng…
Làm như chàng đang ở trong một khoảng không và lướt đi bằng cái ký ức trong căn nhà của chàng… cái phòng ngủ… những ngọn nến tím màu lavender… lung linh… lung linh…
Chàng lại thấy Thu vẫy tay… và lần này thì hình như chàng trôi đi trong một khoảng không mịt mù mây trắng…
Nguyên thấy mình đến một nơi xa lạ… một khoảng đất trống rộng… rồi hình như là một cái chùa… có mái đỏ cong cong… phía trước là một tượng Phật Bà Quan Âm lớn màu trắng… bên hông là một hồ sen lớn rất rộng… hoa sen trắng và hoa sen hồng nở đầy…
Chàng thấy chú Bảy bỗng nhiên ở trong chùa bước ra… khi chàng bước tới thì Thu nắm tay chàng đặt vào tay chú Bảy rồi nàng vẫn lặng lẽ bước đi… Nguyên vùng vẫy cố gắng gọi nàng…
– Thu… Thu chờ anh…
Nhưng hình như những tiếng nói của chàng không phát ra được thành lời… và chàng cũng không cách nào bước tới được… Thu quay lại… Nàng vẫy vẫy tay mỉm cười với Nguyên…
Nguyên nghe như một nỗi đau đớn không tả được trong tim chàng… chàng nhìn nàng bước đi… cuối cùng thì Nguyên thấy nàng chậm chân, dừng lại… rồi nàng cúi xuống nhặt một cánh hoa màu đỏ trong sân chùa… nàng cài bông hoa lên mái tóc đen dài…
Áo trắng thướt tha bay bay trong gió theo mái tóc đen xõa dài… cái bông hoa màu đỏ… ánh mắt yêu thương quay lại nhìn Nguyên một lần nữa…
Thu chỉ tay vào cái chùa có mái đỏ… Rồi nàng lặng lẽ bước… càng lúc càng xa… càng xa… rồi mất hút sau cổng chùa…
Nguyên vẫn vùng vẫy cố gắng bước theo nhưng chú Bảy đang nắm tay chàng kéo lại…
Nguyên bực tức không tả được… chàng gọi tiếng gọi của vô vọng… chàng vùng vẫy:
– Thu… Thu…
Nước mắt chàng ràn rụa trên má…
Nguyên khóc trong cái cảm giác mơ hồ tận sâu trong tim chàng lần này là lần chia tay nghìn trùng với Thu…
Thì Nguyên tỉnh dậy…
Ông Bảy lúc đó đang nắm tay bắt mạch cho chàng. Ông rất rành rọt về Đông y và đã từng là thầy thuốc ở quê nhà. Ông thầy tu già lặng lẽ nghe Nguyên kể lại từng chi tiết về giấc mơ của chàng. Ông trầm ngâm một lúc lâu, rồi nói với chàng:
– Có những huyền cơ của trời đất mà người phàm chúng ta không hiểu thấu được. Nhưng qua những gì cháu thấy được trong giấc mơ thì những ngày tháng hai chú cháu mình hiệp tâm cầu nguyện cho cháu Thu cũng đã viên thành… Sau bốn mươi chín ngày là khoảng thời gian siêu sanh của Thân Trung Ấm… Cháu nhìn thấy được Thu nó vào cổng chùa thì chú nghĩ đó là điều tốt lành, thiện nghiệp khởi sinh… Cháu đừng quá đau buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro