Phần 28
2021-02-11 08:29:00
Toàn bộ người người đi đường đều nhìn về phía chúng tôi, một thằng nhóc gầy còm cõng trên vai một đứa con gái… không nhìn thấy rõ mặt. Bên cạnh, một cô gái với khuôn mặt không có gì gọi là… sức sống.
Sự hoảng hốt của cô làm cho thằng nhóc bội phần lo lắng. Cõng trên lưng một thân thể rũ rượi, tóc tai đầu óc rối tung. Miệng lảm nhảm rên rỉ những câu vô nghĩ. Nếu có ai thắc mắc thì chắc họ sẽ nói: “Bọn trẻ ranh bây giờ ăn chơi quá nhỉ… nhậu nhẹt đến rũ rượi… cái lũ hư hỏng”.
Họ không nói, nhưng qua ánh mắt… tôi thấy sự khinh bị và thất vọng của những người lớn dành cho bọn tôi. Mặc kệ mấy cái ánh mắt cú vọ đó. Việc cần làm bây giờ không phải là quan tâm xem người ta nghĩ gì về mình, mà nghĩ gì thì kệ họ… họ nghĩ chứ mình nghĩ éo đâu mà phải lo…
– Chị mở cửa nhanh lên.
– Um… chờ tí.
Đặt bé lên giường, tôi và cô nhanh chóng lấy khăn ướt lau mặt cho bé. Nhìn bé tội nghiệp quá. Đôi mắt lờ đờ lúc nhắm lúc mở, hơi thở càng lúc càng gấp gáp nặng nhọc. Cô hết đứng lại ngồi, lo lắng chăm sóc cho bé. Sự im lặng lại bao trùm căn phòng. Càng lúc bé lại càng tỏ ra… dữ dội hơn…
– Nóng… nóng… – Tiếng bé hổn hển.
– Phương… em…
– Nóng… nóng… chị… ơi… nóng… quá… aaaaa…
Ôi trời đất quỷ thần ơi!!! Bé vùng dậy… lột ngay 2 cái áo đang mặc trên người. Tôi và cô sững người…
– Phương… em… làm… cái gì vậy… Phương.
Cô hốt hoảng nhặt cái áo bé vứt dưới đất lên, tiện thể nhìn xem tôi có nhìn bé không.
Tôi làm cô thất vọng rồi… tôi đang nhìn chằm chằm vào… bé…
– Nóng… aaaaa… bỏ ra… nóng…
Bé hét lên rồi một lần nữa làm tôi chết điếng người… bé cởi quần ngay trước mặt tôi…
– Em… khó… chịu… quá… chị… ơi… huhuhu.
– Trời ơi Phương ơi… em làm sao vậy Phương… Phương. – Cô ôm bé òa khóc theo.
– Huhu… em… khó… huhu…
– Huhuhu… em… ơi…
Giật mình… bé đang nhìn tôi. Lúc này thì tôi đang đứng như trời trồng cạnh giường. Đôi mắt bé đang nhìn tôi, cái nhìn không phải bình thường… cái nhìn của sự thèm muốn. Sâu thẳm trong đôi mắt, tôi có thể thấy sức chịu đựng của cơ thể bé đang dần yếu đi. Nó cần được giải tỏa, nói đúng hơn là cần được… chăm sóc.
Lần thứ 3 tôi chết lặng… lần này còn khủng khiếp hơn gấp trăm ngàn lần. Bé đẩy cô ra, lao như một con thiêu thân nhảy bổ lên ôm chặt lấy tôi. Đôi môi căng mọng dính chặt lấy môi tôi. Ngỡ ngàng… tôi ngừng mọi cử động. Như một nguồn điện cao áp đánh thẳng vào não bộ, tôi hoàn toàn bất động.
Bé ghì chặt cổ tôi, kéo đầu tôi xuống… hôn mãnh liệt lên môi tôi. Nụ hôn gấp gáp, lưỡi bé khuấy đảo mọi ngóc ngách trong miệng tôi. Hơi thở dồn dập, tiếng nhóp nhép vang vọng xung quanh… Ánh mắt tôi cô chạm ánh mắt tôi… tôi bừng tỉnh… đẩy mạnh bé ra khỏi người mình.
– Em… emm. – Tôi lắp bắp.
– Kh… ó… ch… ịu… Ưm…
Một lần nữa môi tôi lại dính vào môi bé, tôi rùng mình… cố gắng đẩy bé ra nhưng khá bất lực. Không hiểu bé lấy đâu ra nguồn sức mạnh khủng khiếp đến như vậy. Bé ôm chặt lấy tôi, ra sức hôn tôi. Vùng vẫy tìm cách thoát thân, tôi đành phải bám vào vai bé để cố ẩn bé ra. Nhưng… khi chạm vào vai bé… không hiểu sao tôi lại bủn rủn. Mùi hương từ cơ thể bé xộc vào mũi tôi… ma mị… quyến rũ.
Cơ thể “bán khỏa thân” của bé quả thực quá nóng bỏng. Làn da trắng, nổi lên những hạt mẩn đỏ… cơ thể bé thu hút toàn bộ sức lực của tôi. Đầu óc choáng váng, cơn đau do thằng kia mang đến như được xoa dịu. Tôi bỗng thấy nhẹ nhõm… đôi tay đặt trên vai bé như muốn siết chặt lại…
Nhưng… hình ảnh một con bé bướng bỉnh, láo toét chuyên môn kiếm cớ gây sự với tôi hiện lên. Đó không phải hình ảnh của sự ngây thơ… mà đúng hơn là một con quỷ cái. Nhưng nó tác động mạnh mẽ đến ý thức phần người trong tôi… tôi không thể để phần con khống chế được…
– Bĩnh tĩnh lại đi. – Tôi hất con bé xuống giường… quát.
– AAAAA… mẹ mày… khó chịu quá. – Con bé quát tháo chửi bới.
– Chị mau dữ nó lại.
Tôi hốt hoảng khi bé vùng lên định… vồ tôi tiếp. Gọi cô… nhưng cô bất động, cô ngồi im trên thành giường… nhìn tôi và con bé không chớp mắt.
– Trời ơi… chị… ơi… cứu… em…
– …
– Tỉnh lại đi… Phương… thả… tôi. Ra…
Tôi nhảy lên giường tránh con bé… nó điên rồi. Nếu tôi đoán không nhầm… bé bị uống thuốc kích dục rồi. Thuốc đang phát tác, hành động của bé nói lên điều đó.
– Mẹ… mày…
– Chị…
Con bé ôm chầm lấy tôi, đè tôi ra giường… bầu ngực ép sát và ngực tôi… mềm mại. Nước mắt con bé rơi lã chã, tôi không hiểu tại sao. Nhưng tôi biết con bé cũng đang khống chế bản thân dữ dội lắm… Cô vẫn còn đang ngỡ ngàng, vẫn ngồi bất động.
Phải nói thế nào nhỉ? Với tình cảnh như hiện tại thì tôi như “kẻ bị hại” và con bé “người hại” tôi. Mỗi người đàn ông, dù già trẻ hay lớn bé đều có một điểm chung là… “yếu” trước gái đẹp. Cái “yếu” tôi muốn nói đến là sức chịu đựng. Bồ tát có hiển linh hay phật tổ có xuất hiện đi chăng nữa thì sự thật vẫn là: Sức chịu đựng của một thằng con trai đã cạn. Phần người bị lấn áp, dành chỗ cho phần con chiếm dữ. Nếu có cầu bồ tát hay cầu phật tổ thì chỉ cầu: Sức mạnh, Sức khỏe và Sức dai mà thôi…
Tôi nằm im chịu đựng, nói đúng hơn là có phần… “cam chịu”. Những nụ hôn cứ thế diễn ra liên tiếp giữa bé và tôi. Tay bé giật mạnh cái áo khoác mỏng của tôi ra. Bé rời môi tôi… tiến dần xuống cổ…
– Ưm…
Tôi chỉ còn biết nhắm mắt, đầu óc quá mụ mị rồi. Bé quá quyến rũ, bốc lửa và gợi tình.
– Hư… huhuhuhuhu.
Tiếng khóc của cô vang lên, tôi mở mắt. Khuôn mặt thanh tú phờ phạc thấy rõ. Những giọt nc mắt tiếp tục lăn trên đôi gò má mịn màng. Sự hốt hoảng xen lẫn thẹn thùng và sợ hãi xuất hiện rõ trên khuôn mặt cô lúc này. Cô chỉ còn biết nhìn… và nhìn. Đây không chỉ là một cú sốc… mà nó còn đánh mạnh vào tâm lý của một người giáo viên như cô.
Chứng kiến cảnh đứa em gái bé bỏng tội nghiệp của mình đang vật lộn với những ham muốn thể xác. Nếu có ai từng chứng kiến hay đã qua sử dụng thuốc kích dục, thì hẳn họ sẽ biết rõ tác dụng ghê gớm của thuốc. Còn đối với cô và tôi, đây có lẽ là khoảng thời gian khó khăn bậc nhất. Ánh mắt chứng kiến, phải chăng cô đang tự hỏi chính mình: Giúp ai…
Vật bé xuống giường, tôi lấy hai tay giữ chặt hai tay bé. Mồ hôi, nước mắt của bé và tôi hòa trộn vào nhau… mệt mỏi… mặn đắng.
– Chị… – Tôi giương ánh mắt sang cầu cứu cô.
– T… P… Hương… c…
– Giúp em… giữ… bé… aaaaa…
– Ư… ư… – Bé cắn chặt vào vai tôi.
– Là… thuốc kích dục chị ơi. – Tôi đau đớn.
– Thuốc… – Chắc có lẽ cô cũng lờ mờ đoán… nhưng…
– Làm… sao… đi… chị… ơi…
– Chơ… i… e… m… đ… i… anh… ơi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro