Phần 26
2021-02-11 08:29:00
– Em… nói cái vớ vẩn gì… vậy hả. – Cô quát… giật cả mình.
– Gì cơ?
Cái gì ý nhỉ? Tôi vừa nghe thấy cái gì mà hôn hôn với hít hít ý… có phải nghe nhầm không vậy trời. Đê ma ma, chỉ tại cái tội “ngôn phi” mà tôi éo nghe thấy nó nói cái vẹo gì?
– Chơi cái gì cơ. – Tôi hỏi trong khi 2 chị em kia đang đấu… mắt.
– Chơi bài hôn nhau. – Con bé quay sang nói to??
– Hả… Thật á. – Tôi nhe răng hỏi…
– Vớ vẩn. – Cô lườm.
Quả thực dạo này không biết cô bị sao mà cứ không vừa ý cái gì là lại vớ vẩn. Cô quen mịa cái từ ấy rồi hay sao ý? Kể như hôm nọ ý, chả là hôm ấy tôi sang cô ăn cơm trưa. Ừm thì vào thấy có mình cô đang nấu thôi à. Chả biết là con bé kia đi đâu nữa. Hôm ấy cô mặc cái áo khoác mỏng cổ rộng có mũ. Nhìn xinh phết… mà đặc biệt cô rất thích màu sắc sặc sỡ. Cái áo nào của cô cũng thấy xanh đỏ hồng vàng à. Rất nữ tính… yêu lắm luôn ý.
Lúc nấu ăn, cô cúi thấp thấp. Mà tôi lại cao hơn cô cả cái đầu nên khi đứng gần cô… tôi nhìn thấy… nịt zú. Trời ui, quả thật… đẹp mê hồn… màu hồng cơ. Tôi mới ghé tai cô nói nhỏ: “Em thích màu hồng thơ ngây”… rồi nhe răng cười. Ấy thế mà cô quắc mắt nguýt dài dài… dài “Vớ vẩnnnnn”. Rồi tiện tay chọi ngay cái đũa đang xào rau vào bụng tôi… đau vờ lờ.
Nghĩ đi nghĩ lại… thế đéo nào, từ nãy đến giờ mình có làm cái vẹo gì đâu? Bảo thích màu hồng thơ ngây mà cũng bị… màu hồng thì có nhiều cái màu hồng mà… áo cô đang mặc chả màu hồng còn gì? Bó tay cô luôn… thính đến thế là cùng… biết ngay tôi nhìn… nịt zúuu…
– Nói lại xem, chơi bài hôn nhau á. – Tôi hỏi con bé.
– Sợ à… dám không? – Con bé quyệt những giọt nước mắt đã khô, trả lời thách thức.
– Chơi… chơi luôn. – Tôi hào hứng.
– … Ok.
Hơi sững lại nhìn tôi, nhưng rồi nó trả lời ngay được.
– Chơi… sợ gì. – Tôi đưa tay trộn bài.
– Này… – Cô quát.
– Ơ… sao zợ. – Tôi giật mình quay qua nhìn cô.
– Chơi… chơi… cái gì mà chơi. – Cô đỏ mặt…
– Zời… có sao đâu. – Tôi nhẹ đáp.
– Không… sao… cái gì… Nghỉ… Nghỉ… không chơi bời gì hết.
Cô xua tay, túm nhanh bộ bài tôi đang cầm… mặt đỏ lúng túng đáp.
– Ơ… chị hâm à… Áaaaaa…
– Ai hâm… bảo không chơi là không chơi… cấm cãi.
– Chị không chơi thì em chơi… gì mà… – Tôi cãi.
– Đã bảo không… lấy sách ra… học bài.
Mặt lạnh như tiền, lời nói ban ra như mảnh dao lam cứa sâu vào… tim tôi… đau…
– Ư… chịiiiii. – Con bé phụng phịu…
– Em đừng có điên nữa, im đi cho chị nhờ. – Cô mắng yêu con nhỏ.
– Ứ… em muốn chơi bài cơ. – Con bé ôm tay cô nũng nịu… hành động quá ư… trẻ con.
– Em mà chơi với cái thằng kia người thiệt chỉ có em thôi. – Cô lườm tôi…
– Ế… bậy nha… – Tôi xua tay kịch liệt phản đối.
– Xùy… ai ngu mà chơi với cái loại dê xồm này… hứ. – Con bé cong cớn lên.
– Ê… con… à… bảo cái gì vậy hả. – Tôi trợn mắt.
– Tôi chỉ thử anh thôi… đúng cái loại dê xồm tưởng bở… plè…
– “Mịa hóa ra bị lừa tình”
– Ai… mượn…
– Thôi đi… thèm thì cứ nói ra. – Cô bảo…
– Tưởng tôi ngu cho anh hôn chắc.
– Này… sao cứ nhảy vào họng tôi thế nhỉ.
– Cút đi thằng dê xồm.
Bằng một hành động dễ thương… tôi bay từ trên giường xuống dưới đất sau cú đạp thần sầu của… con điên. Phải nói thế nào nhỉ, thôi đéo nói nữa. Nhục không còn gì để nói. Cô ở ngoài cười đểu, con bé thì cười khinh bỉ… khổ thân cái thằng tôi. Chỉ vì một phút bất cẩn… tôi đã mang danh… dê xồm ngàn thu. Tức lắm nhưng éo làm gì được, đành ngậm ngùi vác cái mặt mo học hành. Mà bực mình ghê cơ, ngồi học mà 2 “đứa” kia cứ cười khúc khích. Lắm lúc chỉ muốn… thôi éo muốn.
Tôi cũng phục con bé sát đất luôn. Nếu không tận mắt chứng kiến con bé khóc lóc tội nghiệp thì chưa chắc tôi đã tin nó vừa trải qua một cú sốc khá lớn. Nếu nói con bé là người dễ dãi thì hoàn toàn không phải. Con bé ăn chơi ăn diện và có phần đua đòi. Nhưng con bé không phải đứa hư hỏng. Bé có vẻ là một đứa con gái không ngoan. Nhưng tôi lại thấy đầy đứa ngoan không bằng con bé ấy chứ.
Quả thực nếu trước đây chưa tiếp xúc với bé. Tôi còn khá coi thường loại con gái đua đòi, chỉ yêu bản thân… và tính cách… đào mỏ. Nhưng giờ thì tôi lại thấy bé không như vậy, vì tiềm lực kinh tế nhà bé khá dồi dào, không có nghĩa gì mà phải bám váy đại gia vòi tiền cả. Chả qua mấy con mái dị hợp lớp tôi bơm vào đâu tôi hình ảnh xấu xa của một con bé vô tư trong sáng. Thử hỏi mấy ai bị thằng khốn người yêu suýt chút nữa làm nhục mà có thể quên nhanh đến như vậy?
Chính cái tính ương bướng pha chút ngây thơ mà con bé có thể lấy lại thăng bằng nhanh đến như vậy. Nếu đặt vào trường hợp của 1 đứa khác… cô chẳng hạn… có lẽ sẽ đau rất nhiều đấy. Càng ngày tôi càng tôi cái mặt tốt của bé. Nhưng không phải vì thế mà tôi có thể thích nó ngay được… đơn giản tôi và nó là kẻ thù. Còn vì sao là kẻ thù ư… nó là kẻ phá hoại đáng ghét nhất mà tôi từng gặp…
… Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://bimdep.vip/nhat-ky-cuoi-cap/
24/12… Noel… buồn…
Sáng sớm thức giấc, mỉm cười vui vẻ. Những mẩu tin nhắn tối qua làm tôi vui hơn bao giờ hết…
– “Chị ơiiiii”
– “Gì đó… hâm”
– “Tối mai… hihi”
– “Tối mai làm sao”
– “Đi chơi đi… em với chị thôi hihi…”
– “Đi đâu…”.
– “Đi mà… dạo mát thôi cũng được hihi”.
– “Um… được đó”
– “Vậy nha, 7h em qua chị, mà trốn đi đấy… không con bé kia lại đi theo rách việc hihi”
– “Ừm… cầu mong mai mưa…”
– Ở đó mà cầu đi… pipi ngủ ngon nha.
– “Vớ vẩn… pi”
Ôi yêu đời quá trời quá đất lun á nha. Gì chứ có lẽ đây là buổi… hẹn hò đầu tiên của tôi đấy. Tối nay phải ăn mặc thật đẹp chứ nhỉ. Cơ mà tự dưng thấy tội tội cho con bé. Vừa mới chia tay thằng người yêu khốn nạn xong, chắc con bé cũng buồn. Mấy hôm nay thằng người yêu nó cứ đến làm phiền. Có tối, tôi đang học thì nó gõ cửa ầm ầm… nì nèo xin lỗi con bé tha thứ. Nó bảo lúc đó nó say, nó không điều khiển được mình.
Eo ôi… nghe sến bỏ mẹ đi ý. Nghĩ cũng tội, làm đéo gì phải khổ vậy chứ. Lần đầu tiên nhìn thấy thằng đấy khóc tôi còn không tin vào mắt mình. Đùa chứ con trai đéo gì mà ủy mị như đàn bà. Phải tôi á… xin lỗi tôi chưa trải qua bao giờ… nên éo biết. Có vẻ thằng kia yêu con bé thật, cơ mà con bé thì tôi chịu. Ai đời người yêu cũ ngồi ngoài cửa kêu gào khóc lóc xin lỗi đủ kiểu. Còn bà này bà ấy ngồi xem… Tom Jerry… cười khúc khích.
Quả thực lúc đó tôi chỉ muốn sút cmn ra ngoài cùng thằng người yêu đang rên rỉ của nó thôi. Éo thể hiểu nó là cái loại gì nữa… quái dị. Tôi với cô nói thế nào nó cũng éo nghe, nó bảo để thằng đó rên chán khi mệt nó khác biệt về… không liên quan gì đến nó hết. Thế là tôi và cô phải chịu tiếng rên gào trong vòng 30 phút, gần điếc tai.
May mà nó không xông cửa vào, chứ không tôi chém chết mịa nó rồi. Được khoảng 2 hay 3 ngày gì đó, thằng bé cũng nản, không đến nữa. Nhưng mà con bé cũng phải nghỉ học 3 hôm do sợ thằng kia làm phiền. Nhưng theo tôi, con bé dù có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu thì tôi cũng vẫn thấy một nỗi buồn trong nó. Cơ mà nỗi buồn ấy éo phải dành cho thằng kia… mà dành cho một vấn đề khác. Chả biết tối nay nó có đi đâu chơi không? Hay lại ru rú ở nhà xem… hoạt hình.
Không khí noen chỗ tôi chả khác éo gì ngày thường… Vì chỗ tôi không có nhà thờ hay đại loại những thứ phục vụ dành cho con chiên hoang đạo, thế nên dân ở đây không hào hứng noel cho lắm. Noel ở đây chỉ dành cho thanh niên, những đôi yêu nhau hay đại loại là… mới lớn.
Đường phố khá vắng vẻ, địa điểm tụ tập cũng chỉ có quảng trường hay công viên. Nhưng những nơi ấy chỉ dành cho bọn trẻ con thôi. Đôi nào dẫn nhau vào đấy thì… làm ăn thế quái nào được. Tôi thì cực kì trong sáng, thế nên tôi với cô đi dạo ở đoạn đường mới mở là thích hợp nhất. Chỗ đó vừa sạch sẽ, không bụi bẩn, khá trong lành… mỗi tội hơi tôi vì cạnh quả đồi. Từ bé tôi đã sợ ma nên đi ở đấy cũng thấy… rợn rợn…
– Sao không nói gì vậy. – Cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng đang bao trùm.
– Ơ… à… hì. – Tôi gãi đầu.
– Cười gì… rủ người ta ra đây rồi cười à. – Cô nhăn mặt khó chịu.
– Thì… đang tận hưởng không khí trong lành mà hì.
Cô không nói gì, đưa mắt ngắm nhìn khoảng không gian trước mặt. Từ trên cao nhìn xuống, phố huyện quả thực hiện lên lung linh huyền ảo. Những ánh đèn cao áp thắp sáng, những biển báo nhấp nháy, xe cộ và người đi đường nhỏ xíu. Tạo nên một khung cảnh bình lặng, hiếm thấy ở nơi phồn hoa nhộn nhịp.
Tự nhiên đầu óc cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Bên cạnh tôi, cô ngồi im như hòa cùng cảnh vật. Khẽ đưa tay vuốt mấy sợi tóc quyệt ngang đôi má hồng, tôi như đang chiêm ngưỡng bức tranh vẽ một thiên thần… dưới cảnh đêm ma mị huyền ảo.
– Có thể dừng được không? – Bất chợt cô lên tiếng…
– Gì… ạ. – Tôi ngơ ngác…
– Quan hệ này… là gì? – Cô khẽ nghiêng đầu hỏi tôi.
– …
Tôi im lặng trước câu hỏi đó. Đã bao lần tôi tự hỏi mình, tôi và cô là quan hệ gì. Câu trả lời thì không ai biết được, đơn giản… vì nó không có câu trả lời…
– Có lẽ chị sai rồi T ạ. – Cô cúi mặt.
– Sao ạ? – Tôi nhíu mày khó hiểu.
– Đáng lẽ… chị…
– Em hiểu rồi… chị đừng nói nữa.
Điều cô sắp nói tôi cũng đã đoán được từ trước. Tôi biết cô chỉ coi tôi như một đứa em trai. Cô đã thất bại trong tình yêu, vậy nên khi gặp tôi… tính cách gần giống người cô yêu… có lẽ chỉ một phút yếu lòng…
– Chị xin lỗi. – Giọt nước mắt khẽ lăn trên má… cô khóc.
– Chị không có lỗi, em mới là người có lỗi… em đã…
– Không… chị tự nguyện…
– Em hiểu… nhưng em…
– Chị đã ngộ nhận, chị ích kỷ khi coi em là kẻ thay thế… nhưng rồi chị nhận ra, đó không phải là tình yêu, chỉ là lúc đó chị quá yếu đuối…
Nhiều lắm, cô nói hết nỗi lòng mình. Những lời cô nói… tôi cảm thấy buồn. Không phải đau mà là buồn, có lẽ vì chưa trải qua hạnh phúc của tình yêu nên tôi không biết được cảm giác yêu là gì. Tôi và cô là 2 người ở 2 thế cực khác nhau. Đó chả qua là một mối quan hệ mập mờ… không rõ…
– Vậy tại sao chị lại quan tâm em như vậy. Tôi hướng đôi mắt nhìn xa xăm.
– Chị…
– Em ôm chị… được không?
Không đợi cô đồng ý, tôi ôm cô vào lòng. Hôn nhẹ lên đôi mắt nhòe lệ… bắt đầu từ mai… tôi và cô trở lại với chính cuộc sống thực của mình… cuộc vui nào cũng có hồi kết… níu giữ đâu có được gì, chỉ tổn làm đau nhau mà thôi…
Chợt cảm nhận được cái lạnh trong và ngoài và ngoài cơ thể, tôi khẽ run lên, siết chặt cô trong vòng tay mình. Tôi cố gắng níu giữ quãng thời gian ít ỏi còn lại bên cô. Bắt đầu từ mai, có lẽ tôi sẽ không bao giờ được ôm cô như vậy nữa. Tôi không muốn… nhưng phải như vậy. Lúc đó, trong trí óc của một thằng con trai mới lớn. Tình yêu nó là một cái gì đó khá xa vời.
Từ nhỏ đến giờ, nói thật cứ thấy gái xinh là tôi rung động rồi. Cảm giác thích ngắm gái xinh giường như tạo hóa ban cho mỗi thằng con trai… nhất là tôi. Nhưng để hiểu được thích và yêu là gì thì tôi hoàn toàn mù tịt. Có thể tôi còn rất trẻ, tuổi của tôi chỉ nên có nhưng rung động học trò, những cô bạn gái mới lớn… một tình yêu trong sáng…
– T… chị đau. – Cô khẽ lên tiếng, có thể vì tôi siết chặt quá.
– Em… xin lỗi…
– Chị… có chuyện muốn nói…
Cô ngước đôi mắt còn đọng nước long lanh lên. Tôi có thể cảm nhận được nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn… bị tổn thương…
– Em… nghe. – Tôi nhẹ nhàng thả cô ra.
– Chị… qua tết… chị…
“Hiding from The Rain and Snow… Trying to forget but I won’t let go… Looking at a crowded street Listening to my… own heart beat… So many people all a…”
Giai điệu Take me to your heart vang lên nhẹ nhàng… cắt đứt câu nói của cô…
Cô khẽ giật mình rồi đưa chiếc điện thoại lên… trên màn hình hiện số… Bé Phương. Cô nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu rồi nghe máy…
– A…
– Chị… ơi… cứu… em… chị. Ơiiiii. Bên kia phát ra tiếng hốt hoảng ngắt quãng của con bé.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro