Phần 21
2021-10-28 18:38:00
Sáng nay khi tôi thức dậy thì mẹ vẫn chưa về nhà, tôi đoán chắc mẹ và anh Vũ vẫn còn đang say ngủ sau màng ân ái đêm qua, tôi vệ sinh cá nhân một chút rồi chuẩn bị đi học.
Lần trước ba tôi về nhà đã cảnh cáo tôi nếu tôi học hành không chăm chỉ thì hết năm nay ông sẽ đưa tôi lên Thành phố ở cùng ông. Do đó tôi đã ra sức cố gắng học tập không ngừng trong suốt thời gian qua và ông trời đã không phụ lòng tôi khi học kỳ này tôi đạt được danh hiệu HSG đã vậy còn đứng top ở lớp.
Khi tôi về khoe thành tích với mẹ, thì mẹ vô cùng tự hào không ngớt khen lấy khen để tôi: “Con trai mẹ đợt này giỏi quá”, “Ba con về mà biết chắc ổng cũng sẽ vui lắm”. Tuy khen nhưng mẹ vẫn căn dặn tôi không được chủ quan và phải cố gắng giữ thành tích tốt.
Đến tối khi sang chòi dạy học cho anh Vũ, tôi cũng khoe thành tích này với anh, anh cũng rất vui và tự hào về tôi không kém gì mẹ. Không hiểu sao tôi lại rất vui khi nói tin tức này cho mẹ và anh nhưng khi mẹ kêu tôi gọi điện thoại nói với ba, tôi lại chẳng có lấy một cảm xúc gì là vui vẻ dù ở đầu dây điện thoại bên kia ba tôi lại có vẻ rất vui, còn nói về sẽ thưởng cho tôi…
Chắc có lẽ do ba và tôi không gần gũi nhau nhiều, ông không thường xuyên ở nhà đã vậy lại còn luôn khó tính với tôi nên giữa tôi và ông đã dần dần xuất hiện một bức rào cản lúc nào không hay.
Trở lại với hiện tại vừa dạy tôi vừa nói chuyện phiếm với anh Vũ nên thời gian trôi qua rất nhanh. Ngoài thời gian đi làm ra thì ban đêm anh Vũ còn học thêm lớp bổ túc, anh rất thông minh và cần cù nên chẳng mấy chốc kiến thức mà anh học được cũng chẳng thua kém gì tôi.
Học xong thì anh đi lấy trái cây mẹ mang sang hôm qua mời tôi ăn rồi nói chuyện phiếm, dù biết rất rõ về hành động của anh Vũ và mẹ nhưng tôi vẫn cố tình hỏi anh Vũ: “Đêm qua sinh nhật anh như vậy chắc hai người đụ nhau dữ lắm hả”.
Anh Vũ nghe vậy thì mỉm cười đáp: “Ưm tối hôm qua anh với Hạnh đụ nhau tận hai cái”, “À mà em biết không hôm qua ngoài cái điện thoại Hạnh còn tặng anh một món quà vô cùng đặc biệt, em có biết là gì không?”.
Dù biết rõ món quà đặc biệt mà anh Vũ nói là gì nhưng tôi vẫn cố tình giả nai hỏi anh: “Ủa mẹ em còn tặng quà gì cho anh nữa?”. Anh Vũ nhìn tôi khẽ cười nói: “Hôm qua Hạnh đã chịu bú cặc cho anh rồi đó”. Tôi giả bộ ngạc nhiên hỏi lại anh: “Anh nói sao mẹ em chịu bú cặc cho anh rồi ah, sướng không anh mà sao mẹ em biết bú cặc được”, “Anh chỉ mẹ em ah”.
Anh Vũ nghe vậy cười to một tiếng rồi nói: “Ưm Hạnh đã bú cặc cho anh rồi, em ấy bú cặc rất điêu luyện làm anh sướng không tả nổi, hôm qua suýt nữa anh đã bắn vào miệng em ấy khi còn chưa kịp đụ”, “Vì hôm qua là sinh nhật anh nên Hạnh đã cố tình lên mạng xem video hướng dẫn để cho anh một món quà bất ngờ đó, chứ anh đâu có chỉ dạy gì”. Tôi giả vờ ồ lên một tiếng.
Lát sau khi tôi đang ăn trái cây thì anh Vũ quay sang nhìn tôi với một anh mắt rất lạ, anh nhìn tôi một hồi rồi mới cất tiếng hỏi tôi: “Nam này em nghĩ sao nếu anh và mẹ em tiến xa hơn nữa?”.
Tôi nghe anh hỏi vậy thì cũng nhanh miệng đáp: “Thì chẳng phải anh và mẹ em đang yêu nhau đó sao?”. Anh Vũ nghe vậy thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Đúng là anh và Hạnh đang yêu nhau nhưng anh muốn mối quan hệ của anh và cô ấy được đi xa hơn nữa”.
Anh dừng lại nhìn tôi một cái rồi nói với giọng kiên định: “Anh muốn mối quan hệ giữa anh và Hạnh ra bên ngoài không cần lén lút như bây giờ nữa”, “Và anh muốn cưới Hạnh làm vợ, anh hy vọng em sẽ đồng ý và giúp đỡ cho anh”.
Tôi nghe anh Vũ nói vậy thì suýt nữa tôi đã phun miếng táo tôi đang nhai trong miệng ra. Tôi thật sự bị sốc trước những lời nói và đề nghị của anh Vũ. Tuy vậy tôi có thể cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của anh, anh yêu mẹ thật lòng và mong muốn có thể thật sự mang lại hạnh phúc cho mẹ.
Mặc dù tôi là người đã khuyến khích cũng như thúc đẩy để anh Vũ và mẹ đến với nhau nhưng tôi cũng không nghĩ anh Vũ lại muốn mẹ bỏ ba tôi để lấy anh làm chồng.
Mối quan hệ giữa ba và mẹ bây giờ đơn thuần chỉ là vì tình nghĩa chứ không có tí gì gọi là tình yêu cả hơn nữa ba vẫn luôn coi thường và đối xử với mẹ không khác gì người dưng. Về phần tôi thì như đã nói ở trên giữa tôi và ông đã có một bức tường ngăn cách, tôi cũng chả có tí cảm xúc gì khi ở với ba thay vào đó tất cả tình yêu thương của tôi đều dành cho mẹ và tôi luôn mong muốn giúp mẹ được hạnh phúc.
Tôi cảm nhận được mẹ thật sự hạnh phúc khi ở bên anh Vũ, khi ở bên anh mẹ được anh Vũ yêu thương trân trọng về mặt tình cảm cũng như thỏa mãn về mặc thể xác. Nhưng thứ mà ba tôi chưa và sẽ không bao giờ mang lại được cho mẹ.
Do đó tôi đã thầm nói trong lòng tôi sẽ giúp đỡ anh Vũ và mẹ để họ có thể tiến thật xa. Tôi biết mối quan hệ của họ chắc chắn sẽ bị người đời cười chê khi công khai ra bên ngoài nhưng tôi biết và tin chắc rằng anh Vũ sẽ cùng mẹ đối mặt với mọi sóng to gió lớn của cuộc đời. Anh sẽ cùng mẹ vượt qua được tất cả mọi chuyện để hướng tới mục tiêu cuối cùng là hạnh phúc.
Anh Vũ thấy tôi trầm mặc suy nghĩ một hồi vẫn không có gì lên tiếng anh hít một hơi dài rồi nói: “Nam anh biết là nói điều này ra có thể làm em cảm thấy khó chấp nhận”, “Anh biết kêu em giúp mẹ bỏ ba em để đến với anh là điều sai trái”, “Nhưng anh thật sự rất yêu Hạnh và anh mong muốn có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy”, “Anh không muốn anh…
Và cô ấy cứ phải lén lút với nhau như thế này”, “Anh thật sự muốn Hạnh trở thành vợ mình”, “Anh biết nếu mọi người biết về mối quan hệ giữa anh và cô ấy, họ sẽ chỉ trích rất nhiều nhưng anh tin là anh và Hạnh sẽ cùng nhau vượt qua được.”, “Xin em hãy tin tưởng và giúp đỡ anh được không Nam”, “Em cũng muốn mẹ em sẽ được hạnh phúc mà, đúng không?”.
Sau khi anh Vũ nói xong tôi vẫn trầm mặt thêm một hồi, anh cũng không nói gì, căn chòi chìm vào không gian yên tĩnh đến nổi có thể nghe rõ tiếng gió thổi bên ngoài chòi.
Tôi yên lặng thêm một chút rồi mới lên tiếng: “Thật sự mà nói thì em có thể cảm nhận rõ ràng cuộc hôn nhân giữa ba và mẹ không hề hạnh phúc”, “Nhưng dù sao đi nữa thì ông ấy vẫn là ba em”. Anh Vũ nghe tôi nói đến đây thì mặt anh thoáng buồn, chắc anh nghĩ tôi sẽ không giúp anh.
Tôi dừng lại một cái rồi nói tiếp: “Tuy ông ấy là ba em, nhưng đã từ lâu rồi em không cảm nhận được bất cứ tình yêu thương gì từ ông ấy”, “Em cũng không biết tại sao đôi khi em lại có cảm giác chán ghét ông ấy”, “Chắc có lẽ vì em và ông ấy không gần nhau, hơn nữa ông ấy lại còn khó tính với em nên đã từ lâu rồi em chẳng cảm thấy tí tình cảm cha con nào”, “Nên em đã dành hết sự yêu thương của mình cho mẹ, em luôn hy vọng mẹ sẽ được hạnh phúc”, “Em có thể thấy và cảm nhận được mẹ em thật sự hạnh phúc khi ở bên anh”. Anh Vũ nghe đến đây thì anh đã thôi không buồn nữa, quay sang nhìn tôi với một ánh mắt đầy hy vọng.
Tôi nhìn thấy và cảm nhận được sự chân thành cũng như sự hy vọng có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ trong đôi mắt anh nên tôi càng quyết tâm phải giúp đỡ anh và mẹ để họ thật sự được hạnh phúc. Tôi nhìn anh rồi nói: “Vì vậy em đồng ý giúp đỡ cho anh và mẹ, dù việc làm này là sai trái nhưng chỉ cần mẹ được hạnh phúc thì em có thể làm bất cứ việc gì.”, “Em hy vọng anh sẽ không làm em thất vọng, anh sẽ trở thành một người chồng tốt, người có thể mang lại hạnh phúc thật sự cho mẹ em”.
Anh Vũ nghe tôi nói vậy thì liền kích động ôm chặt lấy tôi nói: “Cảm ơn em Nam ah, anh hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho Hạnh, em tin anh đi anh nhất định sẽ làm được”. Tôi vỗ vỗ lên vai anh rồi nói: “Được rồi em tin anh giờ thì anh buôn em ra đi em không phải gay đâu”.
Anh Vũ nghe vậy cười to một tiếng rồi buông tôi ra, sau khi được anh buông ra tôi liền nói tiếp: “Em sẽ giúp anh nhưng anh khoan hãy nói việc này với mẹ”, “Mẹ cần thời gian từ từ để có thể chấp nhận việc này”, “Dù sao việc mẹ phản bội ba em để đến với anh đã là một việc phải rất khó khăn mẹ mới có thể làm được”. “Nên mình không nên qua hấp tấp cứ từ từ, anh hãy cố gắng bồi dưỡng thêm tình cảm rồi từ từ nói với mẹ”.
Anh Vũ nghe tối nói vậy thấy cũng hợp lý nên gật đầu tán thành, tôi và anh trò chuyện thêm một lúc thì tôi cũng về nhà chuẩn bị đi ngủ, lúc trưa do xem trộm tin nhắn Zalo của mẹ và anh Vũ. Nên tôi biết mẹ hôm nay tới kỳ kinh nguyệt nên sẽ không có phim để xem.
Về nhà tôi leo lên giường chuẩn bị đi ngủ nhưng mãi không ngủ được những suy nghĩ về việc phải làm thế nào để có thể giúp đỡ cho mẹ và anh Vũ không ngừng xuất hiện trong tâm trí tôi.
Tôi thật sự mong muốn mẹ sẽ được hạnh phúc nhưng điều đó cũng đồng nghĩa là phản bội là ba tôi một hành động bất hiếu nhưng tôi đã hạ quyết tâm dù cho thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ giúp anh Vũ. Đối với tôi thì mẹ đã và sẽ là người quan trọng nhất, không một ai có thể thay thế địa vị của mẹ trong lòng tôi.
Nên tôi phải cố gắng giúp đỡ anh Vũ để mẹ có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc với ba cũng như để mẹ có thể có được hạnh phúc thật sự cùng anh Vũ. Tôi đắm chìm trong những suy nghĩ đó một hồi lâu rồi lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Lần nọ có một cơn bão quét qua xã tôi. Dĩ nhiên nhà tôi cũng không tránh được. Cây cối trong vườn gãy đổ nhiều. Căn chòi của anh Vũ cũng sập tan tành. May là vì đã có thông báo bão sẽ đổ bộ nên tôi kêu anh Vũ lên phòng tôi ngủ vào đêm nó ập vào, cho nên anh Vũ không bị hề hấn gì. Dù vậy anh đã mất chỗ trú ngụ, anh phải sang nhà bạn ngủ nhờ tìm chỗ trọ mới.
Bão vào thứ 6 thì thứ 7 ba tôi về, ở lại hết chủ nhật, để coi nhà cửa thế nào. Ba tôi về thấy anh Vũ một mình dọn dẹp khu vườn thì thuê thêm vài nhân công để phụ anh. Họ làm quần quật tới chiều thì cũng tạm ổn. Nhưng sau đó chắc còn phải dọn dẹp thêm.
Dù lâu ngày gặp lại nhưng ba đối với tôi khá bình thường ông. Chỉ hỏi toàn chuyện học hành rồi khen thưởng cho thành tích vừa rồi bằng một chiếc điện thoại mới sau đó thì căn dặn tôi cố gắng duy trì thành tích. Còn đối với mẹ cũng vậy, có lẽ tuổi tác cách quá xa giữa ba và mẹ (ba tôi 51 tuổi còn mẹ mới 33 tuổi), khác nhau về trình độ học vấn nên giữa họ chỉ còn tình nghĩa và những ràng buộc về đạo đức xã hội, cuộc hôn nhân của họ giờ chỉ còn bị gắn kết với nhau bởi gia đình 2 bên nội ngoại chăng? Nhưng dù có gia trưởng và xa cách, ba vẫn là người chồng chính thức của mẹ. Ở nông thôn áp lực lễ nghi, định kiến rất lớn nên mẹ vẫn rất nể sợ ba, hơn nữa giờ đây mẹ đang chìm trong một cuộc ngoại tình cháy bỏng.
Chiều đó, ba tôi nói với mẹ: “Cô làm cơm rồi kêu thằng Vũ vào ăn chung. Dù sao nó từng cứu thằng Nam rồi bấy lâu nay giữ vườn cho mình nữa”. Ba tôi vẫn xưng hô với mẹ như thế, nghe nó xa cách, không tình cảm chút nào, Mẹ vâng dạ rồi nấu cơm. Lát sau tôi nhắn anh Vũ vào ăn chung.
Trong nhà bếp, trên cái bàn tròn, ba ngồi đối diện với anh Vũ, mẹ ngồi bên trái anh còn tôi ở bên phải. Ba hỏi chuyện anh Vũ đi làm thế nào? Anh Vũ cảm ơn ba đã xin việc cho anh. Ba xua tay bảo chuyện nhỏ, ba nhắc lại chuyện anh đã cứu tôi mà bị chém phải nằm bệnh viện. Rồi ba hỏi anh Vũ vết thương có bị di chứng gì không? Anh Vũ thưa là tay vẫn bình thường không bị gì cả.
Ba nói tiếp với anh Vũ: “Cái chòi sập rồi. Thôi đối diện phòng thằng Nam có 1 phòng trống dành cho khách. Để không cũng chả làm gì. Cậu dọn vào mà ở. Tôi cũng không lấy tiền nhà. Chỉ cần cậu giúp dọn dẹp khu vườn, điện nước hư, nhà thấm dột hay có gì lặt vặt cần sửa chữa thì cậu phụ là được”.
Anh Vũ cảm ơn ba rối rít vì có chỗ ở tốt. Vừa nói anh vừa liếc nhìn mẹ. Mẹ đang mỉm cười nhìn anh đầy ẩn ý.
Vừa ăn ba lại nói chuyện với anh Vũ chuyện thể thao. Anh Vũ xem đá bóng, bóng chuyền này nọ nên có hiểu biết để hầu chuyện ba. Tôi và mẹ thì không rành lắm nên chỉ ngồi ăn và nghe họ nói. Mà tôi không hiểu sao mẹ bình thường chỉ thích phim Hàn mà lúc này mặt mẹ có vẻ nghiêm túc ngồi nghe lắm.
Chợt tôi lơ đễnh làm rớt 1 chiếc đũa xuống bàn. Nên tôi cúi xuống nhặt. Vô tình nhìn sang bên kia tôi thấy tay trái của anh Vũ đang đặt lên cái đùi trắng nõn nà của mẹ, tay anh vuốt ve, xoa nhè nhẹ lên đùi mẹ. Chiều nay khá nóng nên mẹ mặc một cái quần đùi thun khá ngắn, kiểu quần hay mặc ở nhà. Cái chân thon trắng muốt của mẹ đang cọ vào cái chân to lông lá của anh Vũ.
Ba tôi không thể ngờ rằng, ngay trong bàn ăn, người vợ hiền thục của mình đang để cho nhân tình xoa đùi như thế. Họ vẫn giả vờ như không. Anh Vũ thì tiếp chuyện ba còn mẹ có vẻ chăm chú lắng nghe, nhưng bên dưới bàn ăn họ đang mơn trớn, âu yếm nhau.
Biết không thể ở dưới gầm bàn lâu sợ mẹ nhận ra. Tôi ngồi lên ghế lại và khéo léo rút cái điện thoại mới ra, đặt xuống dưới quay phim. Còn một tay vẫn cầm muỗng ăn uống. Chợt tôi thấy mắt mẹ hơi lim dim, môi mẹ mím lại, mồ hôi li ti rịn ra dưới cánh mũi. Nhưng tôi không biết vì sao, có lẽ vì mẹ căng thẳng quá chăng?
Sau bữa cơm anh Vũ ra về nhà bạn ngủ. Chiều mai anh mới dọn vào. Tôi cũng phụ mẹ dọn dẹp một chút rồi chạy tót lên phòng. Tôi nôn nóng xem chuyện xảy ra dưới gầm bàn lúc nãy lắm rồi.
Tôi bật điện thoại lên xem đoạn phim quay được. Có tiếng ba và anh Vũ đang nói chuyện. Hình ảnh tôi quay được rất rõ. Bên dưới bàn ăn, bàn tay anh Vũ đang xoa nắn cái đùi của mẹ. Tôi không ngờ được là một lúc sau mẹ đã chủ động gác hẳn chân lên đùi anh Vũ, để anh dễ dàng sờ soạng hơn.
Tay anh Vũ dần dần tiến về háng mẹ, rồi đặt lên bên ngoài phần mu của mẹ. Tay anh vuốt ve bên ngoài rồi cho vào bên trong quần của mẹ. Anh bắt đầu móc lồn mẹ ngay trước mặt chồng của nàng mà ông không hề hay biết. Hóa ra đây là lý do lúc nãy mẹ lim dim mắt và rịn mồ hôi. Những cơn sướng dần tới khiến chân mẹ cọ quậy trên chân anh Vũ. Tay anh móc nhanh dần, tới khi anh rút ra thì 2 ngón tay đã nhớp nhúa dính đầy dâm khí của mẹ. Quả thật, ngoại tình như liều thuốc phiện mà vì nó mẹ tôi càng lúc dâm đãng và liều lĩnh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro