Nhã Phương

Phần 36

2024-08-04 14:06:25

Phần 36
5h00 sáng – Ba giờ đồng hồ trước.

Trước một con hẻm nhỏ khu dân cư lao động tại Quận 8… Một chiếc BMW đen bóng tắt đèn pha trước dù trời còn nhá nhem tối, chậm rãi lùi vào con hẻm chỉ rộng hơn ba mét… Lùi đến gần cuối con hẻm, chiếc xe dừng lại, vừa đủ để chắn ngang ngã ba không để bất cứ chiếc ô tô nào có thể thông qua. Mộc Miên nhìn Nhất Huy kéo thắng tay, bật ghế lái xuống vươn vai thoải mái, không nhịn được hỏi:

– Sao anh đậu ở đây?! Nhà Trần Minh bên kia mà…

– Hắn sẽ đến đây thôi… – Nhất Huy lười nhác ngáp dài, che mắt như chuẩn bị ngủ.

– Ở đây có bao nhiêu con hẻm… Làm sao anh biết hắn sẽ chạy qua đây?!

– Vì anh có một nửa linh hồn của anh trai hắn…

– Phì… Mệt quá… – Mộc Miên bực mình gắt lên.

– Ha ha… Nói chơi thôi…

Nhất Huy cười thoải mái, ngồi thẳng dậy mở điện thoại đặt vào giữa hai người. Anh mở ra bản đồ Google Map, chỉ tay vào.

– Đây là nhà hắn… Còn đây là vị trí của chúng ta… Cảnh sát được bố trí ở đây… Ở đây… Và ở đây… – Ngón tay anh liên tục chỉ trên bản đồ làm Mộc Miên nhìn theo cũng say mê.

– Miên Miên có thấy người ta bắt chuột đồng thế nào chưa?!

– Chưa… – Nàng lắc đầu.

– Nông dân họ đốt rạ khô theo hướng lòng chảo… Nhưng chừa một lối thoát nhỏ để chuột chạy… Ở đó cho vài con chó đứng canh…

Mộc Miên hai mắt sáng lên, lẩm bẩm:

– Trần Minh sẽ như một con chuột vào đường cùng… Còn chúng ta sẽ là…

– Là… nông dân… Chúng ta là nông dân bắt chuột…

– Ha ha… Hi hi…

“Các đơn vị báo cáo…” – Tiếng điện đàm chợt vang lên trong xe. Nhất Huy và Mộc Miên ngay lập tức bật ghế thẳng lên, ánh mắt nghiêm túc trở lại. Hai người không ai bảo ai, tự kiểm tra lại súng của mình. Không khí trong xe nhất thời trở nên căng thẳng, chỉ còn âm thanh lách cách giòn giã của những viên đạn lên nòng…

“Alpha đã vào vị trí…”

“Beta đã vào vị trí…”

“Omega đã vào vị trí… Over…”

“Xuất phát tiếp cận mục tiêu…”

– Em đi ra đầu hẻm… nằm trên mái hiên cửa sổ của căn nhà đầu tiên… Nếu có ai đến thì chặn họ lại… Còn nếu Trần Minh lui xe lại thì bắn nổ bánh sau đi… – Nhất Huy siết tay Mộc Miên nói.

– Còn anh?! Anh chưa trực diện đối đầu với Trần Minh bao giờ, hắn rất nguy hiểm… – Nàng lo lắng nói.

– Không sao… Khẩu súng của anh sẽ không để hắn đến gần… Yên tâm đi…

“Đoàng… Đoàng… Đoàng…” – Từ xa một loạt tiếng súng vang lên xé rách màn đêm yên tĩnh.

– Nhanh đi… Không được cãi lời anh…

Nhất Huy nghiêm giọng nói với Mộc Miên. Nàng mím môi, chạy đi… Nàng vừa khuất bóng, Nhất Huy bước ra khỏi xe. Thong dong ngồi lên mui xe, anh đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa. Làn khói trắng mờ mờ lan tỏa lãng đãng bay lên hòa vào bầu trời đầy sương mờ sáng.

Lẽ ra sáng sớm hôm nay, anh và Mộc Miên đã theo thiếu tá Phúc bay ra Hà Nội… Nhưng thông tin từ tổ điều tra đã kịp báo về. Từ camera khu vực nơi Trần Minh đã gặp thằng Mẫn, họ đã dò tìm thông tin với hãng taxi đã chở Trần Minh về… Và tìm ta địa chỉ của hắn và Nhã Phương.

Tiếng súng không ngừng vang dội, tiếng máy xe gầm rú như một con quái vật lâm vào đường cùng… Nhưng tất cả dường như không lọt vào tai Nhất Huy. Đầu óc anh chưa bao giờ bình tĩnh như thế… Anh đã chờ giây phút này hơn nửa năm trời… Anh đã tập luyện không biết mệt mỏi, đã gạt bỏ hết định hướng tương lai của cá nhân mình… chỉ để chờ khoảnh khắc này. Khoảnh khắc Nhất Huy đối đầu với Trần Minh… dù hắn có là người cuối cùng anh nhìn thấy.

Ánh đèn xe lóe sáng từ xa. Tiếng máy xe gầm lên, âm thanh dội vào hai bờ tường làm cả mặt đường cũng run lên. Từ xa, một chiếc Ford Ranger đen mun to lớn lao đến… Nhất Huy bình tĩnh rút súng nhắm thẳng về phía trước… Hai mắt anh nheo lại như vẽ một đường thẳng xuyên cắt không gian chĩa thẳng vào giữa trán người đàn ông đang cầm lái chiếc xe… Ánh mắt hai người đã chạm nhau, không gian như lóe sáng từng đợt tia lửa hận thù mãnh liệt. Chiếc xe không giảm tốc độ, lao thẳng đến. Nhất Huy nghiến răng, bên gò má gồ lên theo ngón tay anh đang siết lên cò súng… Hai mươi mét, mười lăm mét, mười mét… tám mét…

“Bắn đi… Bắn…” – Tiếng hét lạc giọng của Mộc Miên như chìm vào tiếng máy xe gầm rú.

“Két… Kéttttt…”

Chiếc xe chợt phanh gấp. Tiếng vỏ xe rít trên mặt đường làm sống lưng Mộc Miên lạnh toát. Đèn đuôi xe đỏ lòe soi sáng cả con hẻm tối… Chiếc Ranger dừng lại trước Nhất Huy khi khoảng cách chỉ còn ba mét.

“Nguy hiểm…” Mộc Miên chợt bừng tỉnh, từ mái hiên cửa sổ lao xuống. Ba mét không phải là khoảng cách an toàn cho Nhất Huy. Dù súng anh có nhanh hơn Trần Minh, nhưng hắn cũng có súng… Một khi hắn tiếp cận anh, thì mọi chuyện đã quá muộn để cứu vãn.

Cửa xe bật mở, Trần Minh bước xuống, cũng không nhìn lại bước chân gấp gáp của Mộc Miên phía sau lưng. Hắn thở dài giơ cao khẩu súng… Tay hắn bất ngờ bấm nút gạt cho ổ đạn rơi ra, rồi ném luôn khẩu súng xuống đất ngay trước chân Nhất Huy.

“Em ra ngoài chỉ đám cảnh sát đi hướng khác đi…” – Nhất Huy nói, tay lăm lăm siết chặt khẩu súng nhắm thẳng vào Trần Minh.

– Nhưng…

– Đi nhanh…

Mộc Miên mím môi chạy ngược ra ngoài hẻm. Trần Minh dựa người vào đầu xe, rút thuốc lá đặt lên môi, bật lửa.

– Ha ha… Cậu đã gia nhập 107… Tôi nghĩ lý do là vì tôi đi…

– Nhã Phương ở đâu?! – Nhất Huy gằng giọng, nhắc đến tên nàng, tay cầm súng của anh cũng rung động bất thường.

– Kềm chế cảm xúc đi… Một đặc nhiệm không thể để tình cảm chi phối hành động như thế… – Trần Minh nói, nhưng chính hắn cũng nao nao trong lòng.

Tiếng còi xe cảnh sát xa dần, Mộc Miên quay trở lại, thở phào khi thấy Nhất Huy vẫn kiểm soát tình hình. Nàng mở cửa leo vào trong xe tìm đến chiếc hộp thép…

“U – 235 còn trong xe, niêm phong chì còn nguyên”.

Mộc Miên sau khi kiểm tra, từ phía sau chĩa súng thẳng vào đầu Trần Minh. Nàng cũng kềm nén cảm xúc để không phải bắn hắn ngay lập tức.

– Được… Vậy bây giờ chỉ còn chuyện cá nhân… Nhã Phương đang ở đâu?! – Nhất Huy nghiến răng, cò súng siết chặt vào từ từ.

– Tôi biết cậu căm thù tôi… Vì sự ích kỷ ghen tị của mình, tôi đã ra tay hãm hại Nhã Phương… Đúng, tôi chết cũng không có gì oan uổng… Nhưng cậu phải thay tôi lên Đông Hưng giải cứu cho nàng… – Giọng Trần Minh khàn đặc, ánh mắt nhìn thẳng vào Nhất Huy.

– Giải cứu?! Nhã Phương làm sao?! – Nhất Huy hỏi gấp.

– Nàng bị Hoàng Thái tử bắt đi làm con tin… Tôi phải hoàn thành nhiệm vụ… đem thứ kia giao cho hắn ở Đông Hưng… Hắn mới thả nàng…

“Hoàng Thái tử ở Việt Nam?!” – Mộc Miên từ phía sau hoảng hốt kêu lên.

Nhất Huy cũng hơi căng thẳng khi nghe đến cái tên được nhắc đến như một truyền thuyết trong những tài liệu anh đọc về Hồng Kỳ… Hoàng Thái tử là đặc nhiệm bài danh đệ tam, nhưng nếu so sánh về sự tàn ác máu lạnh tuyệt đối đứng đầu. Khi mới xuất sơn, hắn từng trả thù một đặc nhiệm nữ của Malaysia bằng cách treo cô ta lên trần truồng, đóng ống tre vào âm hộ, rồi để cô ta chảy máu đến chết… Tên của hắn sau đó nổi như cồn, nhưng không phải hâm mộ, mà là căm ghét và kinh sợ.

– Tôi không đủ khả năng bảo vệ nàng… Xin lỗi… – Trần Minh thì thào, khóe mắt hoe đỏ cay đắng.

Nhất Huy nghiến răng trèo trẹo, hàng lông mày nhíu chặt… Anh muốn ngay lập tức siết cò súng bắn nổ tung đầu của gã đàn ông trước mặt. Đến cả lúc ngủ anh cũng mơ thấy giây phút đó… Hắn đã làm ô uế thân xác, còn lôi kéo vấy bẩn tương lai của người con gái anh nâng niu quý trọng. Nhất Huy không ghen, vì anh đã xác định rằng anh chưa từng yêu Nhã Phương. Nhưng sự căm thù của anh đối với Trần Minh còn hơn cảm xúc ghen tuông bình thường của một người đàn ông. Vì Nhất Huy trân trọng Nhã Phương còn hơn cả mạng sống của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhã Phương

Số ký tự: 0