Nhã Phương

Phần 15

2024-08-04 14:06:25

Phần 15
Sáng hôm sau Nhất Huy dậy sớm đi làm như mọi ngày. Anh chỉ lo cho an toàn của Nhã Phương, đối với bản thân mình anh không lo lắng lắm. Bản thân anh cũng không hiểu mình lấy lòng tin đó từ đâu… Từ dòng máu liều mạng bất cần đời của Huỳnh Long sao?! Đêm qua sau khi về nhà, Nhất Huy nhớ lại mới thấy ngạc nhiên vì khả năng ứng phó của mình. Trong bóng tối tuyệt đối, anh vẫn có thể né tránh hai đòn hiểm hóc của cô gái hotgirl chơi súng kia. “Hotgirl chơi súng” là biệt danh anh tự đặt cho cô ta, vì tên họ cô ta là gì anh không biết. Nghĩ đến cô gái đó và cảm giác mềm mại mê người còn vương vấn trên mặt, Nhất Huy thầm cười một mình.

– Bên kia… Bên kia…

– Là đứa nào vậy?!

– Thằng Mẫn quất thằng Đạt…

Vừa bước chân vào trường, Nhất Huy liền chú ý đám học sinh chạy ào ào băng qua hành lang về phía cuối trường. Anh hơi nhíu mày, bước đi theo.

Cuối sân trường, một đám học sinh đông nghịt vây quanh thành vòng tròn. Ở giữa đám đông, hai thằng học sinh quần áo rách bươm lem luốc, thở hồng hộc gầm gừ ánh mắt tóe lửa nhìn nhau.

– Mẹ…

Thằng Đạt, lớp 12A7 nhổ toẹt một bãi nước miếng mang theo ít máu miệng. Nó gầm lên lại lao vào đối thủ. Thằng Mẫn, lớp 11A3, dù là học sinh lớp 11 nhưng lại nổi tiếng to con nhất khối, còn là vận động viên Teakwondo cấp Thành phố.

– Phập…

Đón thằng Đạt là một cú đá tạt ngang cực đẹp. Mặt thằng Đạt méo xệch, nước miếng phun ra mang theo cả một cái răng… Nó loạng choạng suýt ngã xuống.

– Hai thằng như mày gặp tao cũng xong. – Mẫn nhếch mép cười. – Mới nảy, không phải mày đánh lén thì còn khuya mới chạm được người tao…

– Lén con mẹ mày…

Nhất Huy nhíu mày nhìn hai thằng học sinh lại lao vào nhau đấm nhau huỳnh huỵch. Anh nhìn quanh, chợt phát hiện bác Bảo vệ đứng ngay bên cạnh, yên lặng như chuyện đang xảy ra hoàn toàn không liên quan đến ông. Nhất Huy huých vai ông hỏi:

– Sao bác không can hai đứa ra?!

– Cậu nói lạ… Tôi bao nhiêu tuổi rồi… Nhảy vào cho nó đạp một phát lên bàn thờ ngồi luôn à… – Ông che miệng, nói nhỏ. – Hai thằng này giành gái, hung hăng lắm… Cho nó đánh nhau đi, rồi kỷ luật luôn một thể.

Ông vừa nói xong, thì có tiếng la hoảng ngay bên cạnh. Nhất Huy nhìn qua… Trước mắt anh, thằng Mẫn giở chân thật cao lướt đến… Một cú đá Axe kick dùng gót chân chẻ thẳng xuống đầu địch thủ. Thường cú đá này không gây sát thương nặng vì chiều cao của địch thủ không cho phép hành trình của cú đá đi quá dài. Nhưng thằng Đạt lùi thật nhanh né tránh, lại mất đà ngã người vào đám con gái… Nó ngã lăn kềnh ra đất… Còn đứa con gái bị nó đụng phải lại ngơ ngác ngồi trên mặt đất… Mái tóc dài bay xõa, vần trán cao ngẩng lên đón lấy cú đá của Mẫn vùn vụt lao xuống.

– Cẩn thận…

Mọi việc diễn ra quá nhanh, mọi người chỉ kịp nghe tiếng Nhất Huy hô lớn. Cả người anh nhoáng lên, xuất hiện ngay bên cạnh đứa con gái. Cánh tay như đao chém mạnh lên…

– Ah… – Thằng Mẫn ngã nhào xuống đất, ôm bắp chân lăn lộn đau đớn.

Mọi người chết sững, cứng đờ nín lặng nhìn Nhất Huy. Anh vẫn quỳ một gối trên sân, cánh tay hơi run rẩy đau đớn chậm chậm rút lại. Mọi người ngạc nhiên một thì bản thân anh ngạc nhiên đến mười. Anh có phản xạ nhanh qua tập luyện thể thao. Đêm qua anh cho rằng mình né đòn cô gái kia cũng nhờ phản xạ. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng anh biết cách chống lại cú đá chẻ tử thần kia. Vậy mà khoảnh khắc vừa rồi, cơ thể anh như có một động lực phi thường ra một đòn ấn định cuộc chiến.

– Tôi không cố ý làm cậu đau đâu… Xin lỗi nha… – Nhất Huy bước đến đỡ thằng Mẫn, nhưng nó hậm hực gạt tay anh ra.

– Wah… Thì ra anh Huy là cao thủ đó bây…

– Cú chém tay tuyệt đẹp…

Nghe đám con gái xôn xao, mặt thằng Mẫn càng đen lại. Ánh mắt nó như tóe lửa nhìn Nhất Huy, gầm gừ:

– Mày chỉ ăn may thôi… Liệu hồn có ngày tao sẽ cho mày biết tay…

Thằng Mẫn nghiến răng nén đau đứng lên… Lập tức có hai thằng học sinh từ đám đông lao ra, dìu lấy nó đi về lớp. Trước khi đi nó còn không quên quay lại nhìn một lượt cả Huy và thằng Đạt.

– Tới giờ vào lớp rồi… Tản ra đi…

Lúc này đây, bác bảo vệ già mới hô lớn giải tán đám học sinh… Nhất Huy quay sang đỡ con bé học sinh còn ngơ ngác bên cạnh.

– Em cảm ơn thầy…

– Thầy gì chứ?! Tôi có phải giáo viên đâu… Tay em bị xước rồi… Vào phòng y tế tôi sát trùng cho.

Nhất Huy đứng lên phủi tay, thong thả bước đi. Con bé nhìn theo, tim đập thình thịch.

Về đến phòng Y tế, Nhất Huy hơi ngạc nhiên thấy cửa phòng đóng. Bình thường chị lao công sẽ mở cửa quét dọn, rồi để cửa cho anh. Căn phòng này chỉ có hai chìa khóa do anh giữ và chị ta. Chiều Nhất Huy về, sẽ khóa cửa để tránh học sinh vào nghịch phá. Hay là hôm nay chị bận việc không quét dọn nhỉ?! Nhất Huy hơi lúng túng nhìn lại cô bé học sinh khép nép sau lưng. Anh lục túi quần, mừng rỡ rút ra cái chìa khoá.

– Vào đây… Em tên gì nhỉ?! – Nhất Huy mở cửa, quay lại nói với con bé.

– Dạ, Ngọc Nhi ạ. – Con bé có chất giọng miền Bắc dễ thương.

Nhất Huy bước vào phòng, ngồi xuống bàn. Ngọc Nhi lúng túng ngồi xuống chiếc ghế đối diện… Nhất Huy cầm chai thuốc sát trùng thấm vào bông trắng, chìa tay ra nói:

– Đưa tay đây…

Con bé đưa ra. Một bàn tay thật nhỏ nhắn với những ngón búp măng thon thon hồng hào… Trong đầu Nhất Huy chợt hiện lên một hình ảnh, bàn tay xinh xắn này co lại, bao lấy dương vật anh, vuốt ve lên xuống. Anh rùng mình, hít sâu một hơi, gạt ngay cái ý nghĩ bậy bạ đó ra khỏi đầu. Bắt đầu chậm chậm thuốc sát trùng lên tay con bé.

– Ui da… Rát quá… – Ngọc Nhi xuýt xoa.

– Ráng chịu đau…

Nhất Huy nhìn gương mặt đỏ ửng của con bé. Bây giờ anh mới thấy rõ, con bé này rất xinh đẹp… Dù không ngọt ngào như Nhã Phương nhưng hai đôi gò má mịn màng như hai chiếc bánh bao, nhìn chỉ muốn cắn một miếng. Chiếc áo dài lại cố tình may bó sát, tôn lên hai bầu vú non tròn núng nính… Thấy ánh mắt của Nhất Huy, mặt con bé lại càng đỏ hơn.

– Em học lớp nào?!

– Dạ, 12A7…

“Lớp mười hai… Lớp mười hai… Có được xem là trưởng thành chưa nhỉ?!” Không hiểu sao trong đầu Nhất Huy hết lần này đến lần khác nổi lên những suy nghĩ lung tung. Anh cảm thấy như mình càng khai thác khả năng ứng đối hành động của Huỳnh Long, tâm tính càng bị tiêm nhiễm những thói xấu của anh ta. Nhìn con bé đối diện má đỏ hây hây mơn mởn, lòng anh rục rịch hơn bao giờ hết.

– Em ngã xuống có… có đau mông… hay… hay chỗ nào khác nữa không?

Vừa buột miệng hỏi, Nhất Huy suýt đưa tay tự vả vào mặt mình. Mình đang làm cái quái gì nhỉ?! Mẹ kiếp mày Huỳnh Long… Mày truyền vào đầu ông cái quái gì thế này?!

– Dạ… – Ngọc Nhi cúi gằm, mặt đỏ lan đến mang tai. – Của… của em… cũng còn đau ê ẩm…

– Ừa… Phần mềm mà… Dễ bầm lắm… Sơ ý là có khi bầm đen cả tháng…

“Lại nữa rồi…” Nhất Huy thầm nguyền rủa bản thân mình, còn đem cả mười tám đời thằng Huỳnh Long dâm đãng ra chửi.

– Eo ơi… Thế thì chết mất… – Ngọc Nhi nhăn nhó. – Anh… có thuốc gì… bôi cho em không ạ?!

– Có đấy… có đấy…

– Mẹ kiếp… Nín ngay… – Nhất Huy bất ngờ gầm lên.

Ngọc Nhi tái mặt, ngơ ngác nhìn Nhất Huy, miệng mấy máy một lúc mới thốt nên lời:

– Anh mắng em..!

– Không có… Anh thương còn không hết… làm sao mắng em chứ?! Em cởi đồ vào giường nằm đi…

‘Chát’… Nhất Huy bất ngờ tát vào mặt mình một cái rõ đau.

– Anh sao?! – Ngọc Nhi sững người ngạc nhiên.

– Không sao?! Có muỗi thôi… Không sao…

Ngọc Nhi đứng lên, khuôn mặt đỏ ửng, cúi gằm, bước lại cuối phòng. Nhất Huy hai mắt sáng rỡ nhìn theo dáng người lồi lõm tuyệt vời của con bé, cổ họng nuốt xuống ừng ực từng ngụm. Chợt hai mắt anh dừng sững ngạc nhiên… anh không nhìn về phía tấm lưng thon gọn trong tà áo dài trắng kia, mà nhìn về phía bức rèm kéo ngang kín mít. Nơi đó đặt một chiếc giường nhỏ để học sinh mệt mỏi có thể nằm nghỉ… Bình thường tấm rèm luôn mở. Tại sao hôm nay tấm rèm lại kéo kín nhỉ?! Cửa phòng… Còn chuyện cửa phòng khi nảy đóng kín.

– À… Ngọc Nhi…

Nhất Huy rút trong ngăn tủ ra một lọ thuốc, bước đến, mắt dè chừng không rời khỏi tấm rèm kín mít trước mặt.

– Sao ạ?! – Ngọc Nhi đang cởi nút áo, dừng lại tròn mắt nhìn anh.

– Em cầm về tự bôi đi… – Nhất Huy nhét lọ thuốc vào tay con bé.

– Nhưng… Em không với ra sau được… Anh không giúp em được sao?! – Ngọc Nhi nhìn Nhất Huy, hai mắt ngập nước chớp chớp.

Mẹ, thề có ông bà chứng giám… Anh muốn đè con bé này ra chịch tơi bời một trận, sau đó có bị đuổi việc cũng được. Nhưng không được, trước mặt anh sau tấm rèm kia có thể là một họng súng… Nhất Huy lắc đầu.

– Em về lớp đi…

Thấy ánh mắt lạnh lùng của Nhất Huy, Ngọc Nhi bĩu môi… Dậm chân một cái, rồi quay người đi thẳng ra khỏi phòng. Nhất Huy khóa cửa phòng lại. Nhẹ nhàng bước đến bàn làm việc, lấy con dao rọc giấy… Cổ tay đảo một vòng, con dao liền nằm ngược trong tay phải anh, đưa lên phía trước… Tạo thành một thế thủ, vừa có thể đỡ thế tấn công, vừa lia ngang cắt ngọt cuống họng của đối phương.

Tay trái Nhất Huy hơi khép lại vào trong thủ thế có thể che chắn đòn tấn công trực diện vào tim, vừa có thể đưa lên đầu đỡ gạt… Giây phút căng thẳng này Nhất Huy không hề để ý mình đang bày ra tư thế chiến đấu của một điệp viên chuyên nghiệp… Chân anh đi đến chậm chậm, dừng lại trước hai bước trước tấm rèm. Khoảng cảnh bảo đảm khả năng tấn công và phòng thủ cân bằng…

– Ra đi… Tôi biết rồi…

Nhất Huy lên tiếng, chân liền bước ngang qua trái. Nếu đối phương có súng, khả năng rất lớn là bắn theo hướng giọng nói anh vừa phát ra. Không có tiếng trả lời…

– Đừng vờ vịt nữa… Ra đi… – Nhất Huy lên tiếng một lần nữa, lại bước ngang qua phải hai bước.

– Hi hi… – Một giọng cười thanh như chuông reo vang lên bên trong bức rèm. – Anh có biết là bên trong này tối, bên ngoài lại sáng… tôi nhìn anh múa ba lê qua lại với con dao rọc giấy… Buồn cười không chịu được?!

– Buồn cười gì chứ?! – Nhất Huy hậm hực ném con dao lên bàn, ngồi xuống ghế, lau mồ hôi trán.

Chiếc rèm kéo qua một bên. Một khuôn mặt sáng ngần tuyệt đẹp lộ ra. Đúng là “hotgirl chơi súng” đêm qua. Cô ta lại mặc trên người một bộ áo dài trắng tinh, nhìn không hề khác một đứa học sinh cấp ba truyền thống.

– Thấy em đẹp không?! Cũng 5 năm rồi em không mặc áo dài đó…

Cô gái vung hai tà áo quay người một vòng trước mặt Nhất Huy. Cặp mông căng tròn hằn lên mép quần lót ren trắng tinh làm hai con mắt anh muốn lồi ra.

– Đẹp…

Nhất Huy cười khổ, cô gái này không biết con quỷ trong lòng anh đang rục rịch sao?! Nhưng cô ta là bông hồng có gai… Chạm vào là thấy máu.

– Có đẹp bằng Ngọc Nhi không?! – Cô ngồi xuống đùi Nhất Huy, tự nhiên thoải mái choàng tay qua cổ anh.

– Đẹp hơn, được chưa?! – Nhất Huy gượng cứng người vì cảm nhận cặp mông tròn mát rượi đang áp chặt lên khối u giữa hai chân anh.

– Vậy… còn trách em phá hư chuyện thầy giáo nữ sinh của anh không?! – Cô ngã đầu lên vai Nhất Huy, thì thào hơi thở thơm ngát.

“Không trách trừ khi em cho tôi ấy một cái…” Trong đầu nghĩ vậy nhưng bên ngoài Nhất Huy vẫn cười giả lả:

– Cái gì mà thầy giáo nữ sinh chứ?! Tôi có phải thầy của con bé đâu…

Nhất Huy vô tư đặt tay lên vòng eo thon nhỏ của cô gái, ngón tay vuốt ve khoảng da thịt mát rượi dưới tà áo dài. Khối u bên dưới vô thức đội cao lên, chỏi vào khe mông cô gái.

– Ư… Anh hư quá… – Cô ta thoáng đỏ mặt, muốn đứng lên, thì Nhất Huy đã ôm cứng.

– Em đến đây làm gì?! – Nhất Huy rướn người, liếm nhẹ lên cái vành tai nhỏ xinh của cô gái.

– Anh còn hỏi sao?! Trả súng cho tôi đi… – Cô ta hơi né đi, vành tai đỏ ửng.

– Đòi súng sao?! Không phải em đang ngồi lên nó à?! – Nhất Huy thì thầm.

– Lưu manh…

– Haizz… Thật không hiểu nổi phụ nữ… Em chủ động ngồi vào lòng tôi… Giờ nói tôi lưu manh…

– Hi hi… – Cô gái che miệng cười nắc nẻ. – Vậy anh muốn gì mới trả?!

Nhất Huy nhe miệng cười, ánh mắt gian tà quét từ khuôn mặt xinh đẹp xuống đến hai bầu vú căng tròn núng nính của cô ta. Đối diện với ánh mắt thèm thuồng không chút che giấu của anh, mặt cô gái cũng đỏ ửng thẹn thùng. Nhất Huy nuốt nước miếng mấy lượt, rồi nói:

– Nói tôi nghe “601” có nghĩa là gì?!

– Anh… Anh… chỉ muốn như vậy sao?! – Cô gái tròn xoe mắt, buột miệng hỏi.

– Ừ… Chứ em nghĩ tôi đòi hỏi thân xác em sao?! – Nhất Huy giả vờ sững sốt.

– Không phải… Nhưng ánh mắt anh… ánh mắt… – Cô ta bối rối mặt đỏ ửng.

– Haizz… Em hiểu nhầm rồi… Cái kia mới là điều kiện trao đổi chứ… Còn chuyện hai đứa mình mà có lên giường với nhau… Tôi cũng là người chịu thiệt hại mà… Tôi mà lấy cái đó ra trao đổi… là em lời quá rồi.

– Phì… Anh đúng là lưu manh… Ghét…

“Hotgirl chơi súng” dứt khoát gạt tay Nhất Huy, đứng dậy… Cô ta như suy nghĩ điều gì, đi qua bàn làm việc của Nhất Huy ngồi xuống.

– Tôi không mang thứ đó vào trường học đâu… Không cần tìm kiếm làm gì…

Cô gái chống cằm bằng hai tay, ánh mắt dò xét nhìn Nhất Huy, điềm tĩnh nói:

– Tại sao anh muốn biết “601” có ý nghĩa gì?! Nếu anh nói được nó liên quan gì đến anh, em sẽ nói…

– Còn phải nói sao?! Tôi bỏ công sức nửa đêm đột nhập vào nhà người ta chỉ tìm được con số đó… Dĩ nhiên tôi muốn hiểu nó có nghĩa gì rồi.

– Vậy tại sao ban đầu anh đi chung với Tuấn Kiệt lại hiện trường vụ án 177?! Vì muốn chứng minh tử tù 217. 83 là vô tội sao?!

Nhất Huy im lặng nhìn sâu vào mắt cô gái. Anh biết cô ta đã dò ra mối quan hệ của anh qua báo cáo của ông Phước về cái chết của Huỳnh Long.

– Cũng có thể nói như vậy… Huỳnh Long là ân nhân của tôi.

– Huỳnh Long… Hi hi… – Cô gái lại che miệng cười. – Cái tên họ đặt cho anh ta nghe cũng uy vũ lắm ha…

– Ah… Không phải tên thật?! – Nhất Huy tròn mắt.

Cô gái gật đầu, ánh mắt hơi buồn nhìn ra khung cửa sổ, giọng nhẹ nhàng:

– Tên anh ta là Trần An… Đặc nhiệm Quân chủng… Là một trong những người giỏi nhất của tổ chức… cũng là kẻ lưu manh nhất… Anh ta là tiền bối của tôi.

– Tiền bối của cô…

Nhất Huy gật gù hiểu ra nhiều chuyện. Anh chợt nhíu mày hỏi tiếp:

– Các người biết anh ở trong tù, sao không cứu anh ta ra?!

– Haizz… Đây là quyết định của cấp trên… Chúng tôi đã cho người tiếp cận, xác định anh ta loạn trí là thật… Vì thế tương kế tựu kế để anh ta trong đó làm mồi câu cá lớn…

– Kể cả anh ta bị tử hình?! – Nhất Huy thấy bất bình.

– Không… Chúng tôi đã dàn xếp hết tất cả… Thi hành án là giả… Một xác chết cũng được chuyển đến để thế thân cho Trần An… Không ai ngờ được anh ta lại bị mang đi… và trở về đã là một xác chết.

Nhất Huy im lặng, không biết nói gì. Cái chết của Huỳnh Long cũng có một phần trách nhiệm của anh. Nhất Huy vẫn thích cái tên giả này hơn, có lẽ vì nó nghe giống một đặc nhiệm gai góc.

– Không biết anh ta đến căn biệt thự đó để làm gì?! – Nhất Huy lẩm bẩm như tự hỏi chính mình.

– Để truy tìm… Hi hi… Anh thăm dò khéo nhỉ?! – Cô gái vừa định nói liền chững lại, nhếch mép cười.

– Ha ha… – Nhất Huy xua xua tay, bật cười.

– Còn cái thi thể thứ hai mà Tuấn Kiệt tìm ra?! Chắc không phải là thông tin mật chứ?

– Là anh tìm ra chứ?! – Cô ta chỉnh lại. – Chị ta là Hồng Thủy, đồng nghiệp, cũng là người yêu của Trần An…

Nhất Huy trầm ngâm, lòng dâng lên một cổ thương cảm… Đúng như anh dự đoán, cô gái đó là người quan trọng nhất đối với Huỳnh Long.

– Haizz… Hồng Nhất Huy, 25 tuổi… Con trai một của thần tài Chợ Lớn Hồng Hiệp. – Hotgirl chơi súng chợt thở dài thườn thượt. – Anh có biết là có bao nhiêu người muốn giết anh không?!

– Để trả thù cho Huỳnh… Ah… Trần An sao?!

– Trả thù gì chứ?! Đối với chúng tôi, chết là hết… Không có chuyện trả thù màu mè như phim ảnh đâu… – Cô ta nhúng vai cười.

– Họ muốn giết anh vì anh là người gián tiếp phá hủy hết bao nhiêu năm công sức của mọi người… Anh Trần An trước khi chết hai ngày đã chủ động liên hệ với chúng tôi… Anh ta đã nhớ lại rất nhiều điều… Và báo rằng đang nắm giữ một manh mối cực kỳ quan trọng. Cả tổ chức chỉ chờ ngày anh ta trở về là sẽ có hành động lớn… Bây giờ thì mất hết manh mối, tất cả bí mật đều được chôn theo người đã chết…

– Vậy đầu mối 601 thì sao?! – Nhất Huy chợt hỏi.

– Đó không phải là một đầu mối… Mà là một cảnh báo… Tuấn Kiệt đã chỉ ra tổ chức giết anh ta… cũng là tổ chức mà anh An điều tra… – Cô ta buột miệng nói.

– Ah ha… Vậy căn biệt thự đó liên quan đến một tổ chức mang tên 601… – Nhất Huy gật gù.

– Anh… Anh lại gài bẫy tôi?! – Cô bĩu môi tức giận, rồi lại nhếch mép cười. – Nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì… không có chứng cứ, chúng ta không làm gì được họ…

– Họ là tổ chức nào?! – Nhất Huy nhổm người nheo mắt hỏi.

– Haizz… Đây là giới hạn của tôi… Xin lỗi, không nói được. – Cô gái đứng lên, phủi phủi thẳng tà áo dài như chuẩn bị đi về.

– Cô không muốn lấy lại khẩu súng sao?! – Nhất Huy bắt chéo chân, rung rung đùi.

– Anh muốn giữ thì cứ giữ… Nhưng đừng để cảnh sát vào lục soát nhà tìm thấy…

Nhất Huy hoảng hồn, đứng dậy, kéo tay cô ta.

– Này… Này không tuyệt tình như vậy chứ…

– Hừ… Vậy anh có biết trong quân đội, tội làm mất súng là nặng lắm không hả?! – Hotgirl chơi súng hậm hực nói.

– Thôi được rồi… Đổi lại một điều kiện nhỏ vậy…

Nhất Huy mỉm cười, tay vòng qua bờ eo thon gọn của cô gái, ghì sát lại. Anh chậm chậm đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô một nụ hôn… Cô gái hơi sững người, rồi nhắm mắt hé môi ra đón lấy chiếc lưỡi ấm áp của anh. Lưỡi hai người cuốn lấy nhau say mê, nồng nàn… Tay Nhất Huy không nhàn rỗi, chậm chậm mân mê vuốt ve cặp mông tròn trịa mềm mại mê người của cô…

– Ưm… Dê xồm… – Cô gái mặt đỏ ửng lùi lại, gạt tay Nhất Huy ra.

Cô gái này đúng là cực phẩm ah… Hành động thì ra vẻ lẳng lơ dễ dãi, bên trong lại ngượng ngùng e thẹn. Đúng là ma quỷ câu dẫn đàn ông mà…

– Em tên gì?! – Nhất Huy hỏi.

– Tại sao phải nói anh biết chứ?!

– Đó là điều kiện mà… – Nhất Huy sửng sốt nói.

– Vậy… Vậy… Anh hôn em..!

– Cái đó là cảm tình… Cảm tình đó… hiểu không?! Tôi được hôn, em cũng được hôn mà… Tôi có nói nó là điều kiện đâu?!

– Trời ơi… Đáng ghét… – Cô dậm chân hét lên.

– Hắc hắc… Em tên gì?! – Nhất Huy lại vòng tay ôm bờ eo mê người không biết chán của cô.

– Hừ… Mộc Miên… Được chưa?!

– Mộc Miên… Tên đẹp như người… Ha ha… – Nhất Huy chồm tới, hôn nhẹ lên gò má mịn màng của cô. – Tối đến nhà tôi… lấy súng nhé…

– Có cần ngủ lại không?!

– À… Thật ra thì tôi sống rất điều độ nha… Mấy chuyện tổn hại sức khỏe đó tôi cũng hạn chế lắm… Nhưng nếu Miên Miên muốn thì…

– Xì… Lưu manh…

“Ai da…”

Mộc Miên nghiến răng dậm chân Nhất Huy một cái rõ đau… Thè lưỡi trêu anh, rồi đi nhanh ra cửa… Nhất Huy nhăn nhó lò cò ra đến cửa thì cô ta đã biến mất như bốc hơi vào không khí.

Nhất Huy lắc đầu mỉm cười. Anh còn đang cân nhắc có nên nói với Mộc Miên về chiếc Usb anh tìm được từ ký ức của Huỳnh Long hay không?! Chiếc Usb chứa thông tin bí mật của tổ chức mang tên 601. Nhưng Nhất Huy thấy mình như nhận được lời cảnh báo đến từ một người đã chết. Thật khó hiểu, anh vẫn thấy Mộc Miên không đem lại chút đe dọa nào với mình… Hay sự đề phòng của bản thân anh cũng bị sắc đẹp của cô ta hạ gục.

Dù bên ngoài Nhất Huy có vẻ như một tờ giấy trắng có bao nhiêu chữ đều bị người ta nhìn thấy… Nhưng bên trong anh vẫn còn có một vũ khí bí mật mà không ai biết… Đó là ký ức và năng lực của Huỳnh Long đang cuồn cuộn từng ngày sống lại trong đầu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhã Phương

Số ký tự: 0