Nguyệt Vy

Phần 47

2023-11-08 10:05:54

Phần 47
Nguyệt Vy chới với trong dòng nước sông phù sa đục ngầu không thấy phương hướng. Hai chân lún sâu dưới bùn kẹt cứng, làm nàng hoảng loạn thật sự, tay quạt tứ tung. Bất chợt rất nhiều cánh tay ôm ngang người nàng, kéo nàng lên khỏi vũng bùn sâu, ngay cả đôi giày cao gót cũng bỏ lại bên dưới. Vừa ló mặt lên khỏi mặt nước, Nguyệt Vy ho sặc sụa, thở hổn hển. Nàng chưa kịp ổn định lại tinh thần để nhận ra những bàn tay lạ đang vuốt ve mơn trớn khắp thân thể nàng. Hai bầu vú căng bóng của nàng truyền đến một cảm giác nhộn nhạo, ray rứt. Nguyệt Vy rùng mình, la khẽ:

– Đừng mà… Buông tôi ra…

Sáu ngượng nghịu lôi ba đứa bạn của mình tản ra. Nguyệt Vy đỏ mặt nhìn bốn gã thanh niên trước mặt. Những khuôn mặt đen đúa lam lũ đỏ bừng lên phấn khích, mắt dán thẳng vào hai bầu vú lấp ló trên mặt nước của Nguyệt Vy. Nàng vội che tay ngang ngực, môi mấp máy không biết nên cảm ơn bọn chúng hay không. Chúng rõ ràng đã giúp nàng, nhưng lại tranh thủ sàm sỡ nàng.

– Nguyệt Vy… Em có sao không?

Thuận Minh sau vài giây lúng túng liền tìm được lối dốc chạy xuống bên dưới. Anh bối rối đỏ mặt cầm trên tay chiếc váy rách tan hoang của Nguyệt Vy. Nàng không thể mặc nó nữa. Anh cởi chiếc áo thun mặc lên cho nàng.

– Em có đau không? – Thuận Minh vuốt mái tóc lấm lem bùn đất của nàng.

– Anh còn nói nữa… Sao anh làm rách váy em chứ? Bây giờ… em phải làm sao?

Bốn đứa thanh niên nuối tiếc nhìn cặp đùi thon dài dính đầy bùn của Nguyệt Vy, từng bước theo Thuận Minh lần mò lên trên. Thằng Sáu mím môi hối hận. Giây phút vừa rồi, chính nó cũng không kềm được lòng hùa theo đám bạn vuốt ve người phụ nữ xinh đẹp, chung nhóm của cậu. “Thế là đi tong chầu nhậu. Lát còn bị mắng vốn chửi té tát không chừng…”

Mọi người che miệng nén cười nhìn vẻ nhếch nhác của hai người. Thuận Minh cởi trần đi trước. Nguyệt Vy đầu tóc lấm lem, tay chân khép nép dùng chiếc váy rách bươm, cố che đi cặp đùi trắng của mình tênh hênh lộ ra.

– Em mang dép anh vào… Để dẫm đá đau chân đó… – Thuận Minh nhường cho Nguyệt Vy đôi dép kẹp của mình.

– Ha ha… Không sao là tốt rồi… Vô nhà anh mượn đồ má thằng Sáu cho mặc… Yên tâm… – Liêu Đông vỗ vỗ vai Nguyệt Vy trấn an.

– Ahhh… Cô này ở truồng kìa bây… Hi hi…

– Biến ngay… Đi chỗ khác chơi…

Liêu Đông gầm lên, xua tan đám con nít xúm xít vây quanh chỉ chỏ. Nguyệt Vy mặt đỏ như gấc chín, tay lúng túng túm chiếc váy rách che đi những khoảng da thịt trên đùi lộ ra dưới chiếc áo sơmi. Cũng may, nhà ông ngoại Liêu Đông không quá xa, chỉ vài trăm mét từ bến đò. Nàng được Liêu Đông dẫn thẳng ra sau nhà.

– Ở đây sao? – Nguyệt Vy ngơ ngác nhìn cái buồng quây lá dừa khô cao ngang ngực trước mặt.

– Ừ… – Liêu Đông kéo nước giếng đổ đầy một xô, xách vào trong cho nàng.

– Em sợ thì anh đứng đây trông chừng cho nhé… – Liêu Đông nhoẻn miệng cười.

– Không… Anh gian lắm… Anh vào trong mượn đồ cho em đi… – Nguyệt Vy nguýt dài, liếc anh.

Nguyệt Vy mỉm cười nhìn Liêu Đông lặng lẽ đi vào nhà. Nàng bước vào trong, kéo tấm vạt lá dùng thay cánh cửa che ngang lại. Nàng cởi chiếc áo thun và cả chiếc quần lót ướt đẫm trên người máng lên. Nhìn xuống thân thể trần truồng của mình, rồi lại nhìn quan cảnh xung quanh, nàng chợt thấy nhộn nhạo khó tả. Nàng ngồi thấp xuống, với lấy chiếc gàu bằng sọ dừa múc nước xối lên đầu. Nước giếng mát lạnh thật dễ chịu. Nàng dùng chai dầu gội có sẵn ở đó, xả mái tóc dài của mình.

– Đây… Quần áo đây… – Giọng nói và tiếng bước chân lẹt xẹt dưới nền đất của Liêu Đông vang lên.

– Anh… Anh… máng… trên… này nhé… – Giọng nói anh chợt ấp úng nhỏ dần.

– Anh Đông… Anh không được nhìn… Em đang tắm mà… – Nguyệt Vy nói.

Nàng đang cúi thấp, đầu tóc đầy xà bông, mắt nhắm tịt. Nhưng nàng biết Liêu Đông không bao giờ bỏ qua cơ hội nhìn ngắm cơ thể nàng.

– Ha ha… Em cứ xem như không có anh ở đây là được mà…

Liêu Đông đứng sát tấm vạt lá cao ngang ngực, nhìn vào trong. Tấm lưng trắng muốt của Nguyệt Vy cúi thấp, vòng eo nhỏ gọn và cặp mông căng bóng của nàng phơi bày trọn vẹn trước mắt anh. Anh thầm nuốt nước miếng. Nếu đây không phải nhà ông ngoại, anh đã bước vào trong.

– Không được… Anh này kỳ quá đi… Anh đi đi… Em giận đó… – Nguyệt Vy gắt lên.

– Ha ha… Ok… Đi đây… – Liêu Đông đứng tại chỗ, chân giả vờ dẫm xuống nền đất nhỏ dần, nhỏ dần, mắt vẫn dán lên tấm thân nàng.

– Hi hi… Anh gian xảo… Tưởng em không biết sao? Đi ngay… – Nguyệt Vy với tay lấy chiếc gàu, tạt nước thẳng về hướng Liêu Đông.

– Ha… Ha… Rồi…

Liêu Đông đi vào trong. Nguyệt Vy yên tâm xả tóc. Mái tóc nàng vẫn còn rất nhiều bùn đất, xả hoài chưa sạch. Nàng lại lấy thêm dầu gội chà sát lên đầu. Chợt có tiếng bước chân thật nhẹ, thật khẽ lại gần. Nguyệt Vy mím môi tiếp tục, mặc kệ Liêu Đông nhìn. Nàng định bụng tắm xong sẽ cho anh ta biết tay. Sau hai phút chà sát thật kỹ mái tóc lần thứ hai, Nguyệt Vy lại với tay lấy gàu nước xả tóc. Nhưng mới múc được hai ba lần, gàu nước đã chạm đáy xô. Tóc nàng còn đầy xà bông, hai mắt cay xè không mở ra nổi.

– Anh Đông… Thêm nước cho em… – Nguyệt Vy nói.

– Anh… Nhanh lên… Em biết anh đang đứng đó mà… Đừng giả bộ nữa… Xối nước cho em… Cay mắt quá nè…

Tiếng dép lẹt xẹt, tiếng kéo nước lộc cộc vang lên bên ngoài. Một dòng nước mát lạnh xối xuống đầu Nguyệt Vy. Nàng rũ mái tóc mình thật nhanh, tranh thủ ngửa mặt lên rửa mắt. Nàng nghe một hơi thở nặng nề từ trên đầu mình. Nàng dụi mắt, lờ mờ qua kẽ lá, là một chiếc áo trắng phất phơ. Nguyệt Vy chết sững hai giây. Nàng biết ai đang xối nước cho mình. Nàng nhắm mắt lại, tim đập thật nhanh.

Dòng nước tiếp tục xối xuống. Nguyệt Vy nín lặng, nhắm mắt. Cặp đùi mơn mởn bóng loáng của nàng quỳ xuống nền xi măng. Bầu vú căng tròn và cả vùng tam giác thần tiên phơn phớt lông tơ của nàng đang phơi bày trước mặt người đó. Tay nàng run rẩy đưa lên kỳ cọ quanh hai bầu vú mình, ngón tay nàng vờn quanh hai núm vú đỏ hồng của mình. Nàng có thể nghe tiếng xào xạc của tàu lá dừa, tiếng thở nặng nề căng thẳng của người đó.

Nàng cảm nhận được cả ánh mắt hừng hực của người đó đang mơn trớn khắp thân thể nàng. Một cảm giác rạo rực nhộn nhạo khó tả đang dâng lên trong cơ thể nàng. Cảm xúc phiêu lưu kỳ lạ làm máu nóng dồn lên mặt nàng đỏ lựng. Nguyệt Vy chậm chậm ngồi xuống đất, hai chân duỗi thẳng. Tay nàng trượt dài, kỳ cọ cặp chân thon dài của mình. Tay nàng trượt đến đâu, dòng nước cũng cố tình đi theo đến đó. Nàng ngửa người, chống một tay ra phía sau. Môi nàng mím chặt, từ từ tách hai chân ra. Bàn tay nàng chậm chậm trượt xuống từ bụng mình đến hai mép thịt đỏ mọng giữa hai chân. Hai ngón tay nàng khẽ tách nó ra, miết dọc nhè nhẹ.

… Bạn đang đọc truyện Nguyệt Vy tại nguồn: http://bimdep.pro/nguyet-vy/

– Ưm…

Dòng nước tắt ngang, chỉ còn tiếng hổn hển hồi hộp vang lên rõ mồn một từ bên trên. Nguyệt Vy nhắm nghiền hai mắt, tay tiếp tục day day nhè nhẹ vùng thịt ẩm ướt giữa hai chân mình. Nàng nghe tiếng lá sột soạt, tiếng người đó rít khẽ qua kẽ răng.

– Được bao nhiêu con?

Đột nhiên, tiếng thằng Sáu vang lên ngay trên lối đi bên hông nhà. Người kia giật bắn người. Tiếng dép lẹt xẹt vội vã vang lên. Nguyệt Vy bừng tỉnh, mặt đỏ bừng lên xấu hổ. Nàng quả thật không hiểu nổi hành động của mình vừa rồi.

– Khoảng 40 chục con gì thôi…

– Ah… Ông…

– Suỵt…

Sáu và ba thằng bạn gãi đầu khó hiểu nhìn ông ngoại vội vã bước lên nhà trên. Bốn đứa đi xuống sát miệng giếng, bỏ chiếc sọt tre đựng tôm xuống. Nguyệt Vy toan đứng lên mặc vào bộ đồ bà ba đang cầm trong tay, chợt nghe tiếng xối nước ngay bên ngoài. Nàng vạch kẽ lá nhìn ra ngoài. Hai mắt nàng chợt trợn tròn lên, mặt đỏ bừng lên.

Bên ngoài bốn thân thể thanh niên đen bóng nhẫy, trần truồng. Bốn cậu thanh niên này chạc mười tám đến hai mươi, chỉ nhỏ hơn nàng vài ba tuổi. Nhìn những cơ thể thanh niên trưởng thành trong môi trường đồng quê thật đẹp, mặt nàng nóng lên. Làn da đen nhánh, những bộ ngực rắn chắc, những múi cơ vồng lên không tí mỡ thừa. Nhìn bốn cái dương vật to lớn, da quy đầu tuột lên, đung đưa đó, Nguyệt Vy thấy hạ thể mình nóng rẫy khó chịu.

– Chị đó đẹp thật mày… – Một cậu thanh niên nói nhỏ.

– Ừm… Mát rượi… Căng tròn… Đã tay thiệt… – Sáu nói nhỏ, mắt nó lim dim như nhớ lại.

Nguyệt Vy run rẩy lắng nghe. Bọn chúng đang mơ tưởng đến thân thể nàng.

– Mày sờ được gì? – Một thằng khác hỏi.

– Một bên vú… mềm… mẩy lắm… cái núm vú cọ dưới lòng bàn tay tao… đã lắm… – Nó vừa nói, vừa đưa tay lên liếm nhẹ.

Nguyệt Vy cắn môi, nín lặng. Nhìn chiếc lưỡi đó liếm vào lòng bàn tay, chợt đầu vú nàng nhột nhạt ray rứt.

– Tao sờ được giữa hai chân chị đó… – Thằng còn lại chợt nói nhỏ.

– Xạo… Đụ mẹ tao đéo tin…

– Ừ… Xạo…

– Tao nói thiệt đó. Ngón tay tao chạm lướt qua cái gì đó sần sần… mềm mềm… ấm lắm… – Nó đưa hai ngón tay lên run run, đưa lên mũi hít hà.

– Chắc là cái quần lót rồi… Đụ mẹ… Thằng Hảo này… chó ngáp phải ruồi…

Bốn thằng chợt bần thần đứng im như tưởng tượng, tay vô thức đưa xuống nắm lấy dương vật mình sục nhẹ. Nguyệt Vy cắn môi, mắt đỏ lên nhìn bốn cái dương vật to lớn đó cương lên cong cớn. Tay nàng vô thức đưa xuống mân mê hai múi thịt giữa hai chân mình.

– Ư… Sáu… Mẹ mày có ra đây không? – Một thằng thở hổn hển hỏi nhỏ.

– Không… Mọi người đang ngồi nhậu rồi… Ah… Lẹ đi… Tao đã quá bây ơi… – Sáu sục thật nhanh.

– Ahh… Chị đó… Chị đó mà… để tao chơi một phát… Tao nhớ đến già… Ahhh…

Bốn đứa xếp hàng mắt lim dim tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp và thân thể hoàn mỹ của Nguyệt Vy. Tay chúng sục liên tục, miệng há hốc nghĩ đến cảnh mình đang được thúc dương vật vào trong nàng. Chúng không hề biết cách đó vài mét, sau tấm vách lá. Một cơ thể cũng thổn thức, nhấp nhỏm mỗi lúc một nhanh theo chúng, đôi mắt xinh đẹp đang mờ đi dán chặt vào những cái dương vật cong cớn trong tay chúng.

– Ahhh…

– Ahh…

– Ư… La nhỏ thôi… Má tao nghe bây giờ…

– Wah… Đã quá…

Nguyệt Vy run rẩy nhìn bốn dòng tinh dịch đặc quánh xối xả xuống nền đất. Thật nhiều. Hết đợt này đến đợt khác.

Bốn đứa hối hả, tẩy rửa sạch sẽ, xong xỏ vội cái quần short ướt chạy lên nhà.

… Bạn đang đọc truyện Nguyệt Vy tại nguồn: http://bimdep.pro/nguyet-vy/

– Ha ha… Hi hi…

– Ha ha… Cô gái miền Tây nào đẹp quá ta…

Nguyệt Vy bĩu môi ngồi xuống chỗ trống dành cho nàng, bên cạnh Thuận Minh. Mọi người tiếp tục khen bộ đồ bà ba nàng đang mặc trên người. Chiếc áo màu xanh nhạt khá vừa vặn, lớp vải mềm mại ôm gọn hai bầu vú căng tròn của nàng, hai chấm nho nhỏ nổi lên mờ nhạt. Chiếc quần cotton trắng mỏng manh, thấp thoáng da thịt hồng hào của cặp đùi nàng. Dưới ánh mắt tán thưởng của mọi người, mặt nàng càng đỏ hơn. Nhưng chỉ mình nàng biết, nàng ngượng không phải vì lời trêu chọc của mấy anh chị, mà vì những ánh mắt từ đầu bên kia đang dán thẳng vào nàng. Ánh mắt của một ông lão và bốn đứa thanh niên mới lớn. Tim nàng đập thật nhanh.

– Nguyệt Vy… – Liêu Đông nói. – Đây là dì Út, mẹ của thằng Sáu… Dì đã cho em mượn bộ đồ đó…

– Dạ… Con cảm ơn Dì.

– Đâu có gì… Con đẹp như vậy mà mặc bộ đồ của dì… Dì cũng được đẹp lây đó… Hi hi… – Dì Út nói giọng rất êm ái dễ nghe.

Nguyệt Vy mỉm cười thật tươi, gạt qua mọi suy nghĩ trong đầu. Nàng ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt. Dì Út chỉ chừng ba mươi bảy tuổi, dáng người thon gọn. Nguyệt Vy thầm nhủ, chắc Dì khi còn trẻ phải rất đẹp. Nàng chợt nhíu mày khó hiểu.

“Có gì đó không đúng… Con Dì tuổi khoảng mười tám, lại xếp thứ Sáu, không lẽ Dì còn năm đứa lớn hơn nó. Phi lý!”

– Biết ngay mà… Nhìn em là biết em đang nghĩ gì rồi… Thằng Sáu gọi là gọi theo mẹ nó… Dì Út là thứ Sáu… Ha ha… – Liêu Đông vừa cười vừa giải thích.

– Đúng rồi đó… Dì mà đẻ được năm đứa chắc bộ đồ đó con mặc không vừa đâu… – Dì Út cười thật tươi khoe hàm răng trắng bóng đều như hạt bắp.

– Ah… – Nguyệt Vy cười cười chữa thẹn.

– Thôi… Đủ thành viên rồi… Dzô đi… Thằng Minh… Lâu quá mới về thăm tao… Mày phải uống nhiều vô…

– Dzô… Dzô…

Ông ngoại Liêu Đông hô lớn. Bốn thằng thanh niên ngồi hai bên ông rào rào ủng hộ. Mọi người nâng ly lên. Nguyệt Vy cũng được anh Đức nhỏ rót cho một ly rượu màu đục đục. Mùi khen khét, lờ lợ đặc trưng của rượu đế miền Tây trong miệng. Nguyệt Vy nhăn mặt nuốt xuống, hơi nóng bốc lên, người nàng nóng lên rần rần, mặt thoáng hồng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt Vy

Số ký tự: 0