Phần 12
2023-12-02 11:57:00
Vài phút sau, Layla đi xuống cầu thang. Cô ấy chỉ mặc một chiếc quần đùi, một trong những chiếc quần ngắn cũn cỡn mà cha tôi đã mua cho cô ấy. Gần một tuần nay, Layla luôn để ngực trần đi quanh nhà. Tuy tôi thích ngắm bộ ngực tuyệt đẹp của cô ấy, nhưng tôi không thích việc cha tôi cứ vuốt ve chúng mỗi khi có cơ hội.
Những nụ hôn ngày càng trở nên ướt át và thường xuyên hơn, gần như bất cứ khi nào cha gặp Layla. Những người phụ nữ khác sẽ cảm thấy hơi khó chịu khi bị chú ý quá nhiều, nhưng Layla thì không. Cô ấy có khả năng chịu đựng vô hạn trước những nụ hôn, sự sờ soạng, và cả việc người đàn ông khác cọ cặc vào âm hộ cô hay thọc những ngón tay vào.
“Chào cưng,” cô ấy nói, tiến đến hôn tôi.
“Hai người vui chứ?” Tôi hỏi, cố giữ giọng nhẹ nhàng.
Layla mỉm cười và ngồi xuống cạnh tôi. “Cha rất thích món quà của chúng ta.”
Cô ấy nói. “Ông ấy muốn đưa em đi mua một chiếc váy cho bữa tiệc tối nay. Có được không?”
“Ồ!” Tôi nói. “Không phải ông ấy đã biết số đo của em rồi sao? Ông ấy đã mua rất nhiều quần áo cho em.”
“Đúng,” Layla đồng ý, “nhưng tốt nhất là em vẫn nên thử những chiếc váy đắt tiền lên người trước khi mua.”
“Được rồi.” Tôi ủ rũ nói. “Anh đã hy vọng được dành chút thời gian với em hôm nay… nhưng hôm nay là sinh nhật của cha…”
Layla hôn lên má tôi. “Cảm ơn,” cô nói. “Em nghĩ dù sao thì anh cũng sẽ bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc. Anh đã tính số người tham gia chưa?”
Tôi gật đầu, rút điện thoại ra. “Mười lăm người, tính cả ba chúng ta. Ông nội. Ông bà Ibsen – bạn của cha và con gái của họ, Clarissa. Jed Burrell, đồng nghiệp của cha, con trai ông Taffy và bạn gái của Taffy, Colleen. Hai người từ chỗ làm của cha là Matt Parrish và Scotty Scott.”
Tôi tiếp tục. “Để xem, chúng ta còn có Wally Evans – cậu trai sống ở cuối phố. Anh ấy làm việc tại một nhà xe địa phương và giúp rất nhiều công việc của cha. Cuối cùng là Alan Bastable và Reg Barnes, những người bạn chơi bóng với cha. Và vợ của Reg, anh không biết tên…”
“Tổng cộng có mười sáu người” Layla nói.
Tôi đếm lại. “Ồ vâng – mười sáu. Sẽ khá là đông đấy!”
“Thôi được rồi, anh phải đi chuẩn bị đây. Anh sẽ đi mua bánh, các món ăn nhẹ, đồ uống và bóng bay.” Tôi nói và quay người bước ra cửa.
Phần còn lại của ngày trôi qua nhanh chóng. Tôi đã mua xong đồ cho bữa tiệc và sắp xếp mọi thứ ở nhà. Ngay sau bảy giờ tối, khách bắt đầu đến. Wally Evans xuất hiện đầu tiên, tiếp theo là Matt Parrish và Ibsens. Cha dẫn tất cả vào phòng khách và lấy đồ uống cho họ.
Rồi chuông cửa lại reo. Người đến là Reg Barnes nhưng ông ấy không đi cùng vợ. Thay vào đó, bên cạnh ông ta là một chàng trai trẻ với khuôn mặt quen thuộc: Chez, cậu bé đã bắt nạt tôi trong nhiều năm ở trường, giờ đã trưởng thành. Tôi sững sờ nhìn anh ta.
“Chào Lindsay,” anh ấy nói, và Reg nói “Xin chào!”
“Chào Reg,” tôi trả lời. “Con không biết chú sẽ đến với Chez.”
“Anne đang có việc bận.” Reg nói, “Chez thì nói nhiều năm rồi hai đứa chưa có dịp gặp. Hồi đó hai đứa lúc nào cũng chơi với nhau mà!”
“Vâng, anh ấy đã từng chơi với con như mèo vờn chuột.” Tôi trả lời. “Cậu đã đối xử kinh khủng với tôi, Chez!”
Chez cười toe toét – vẫn nụ cười khinh khỉnh kinh khủng đó. “Lindsay, chuyện nhiều năm rồi mà. Bây giờ tôi không còn như trước nữa. Nghe nói bây giờ cậu đã kết hôn – xin chúc mừng! Tôi rất vui vì mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp với cậu.”
Tôi gật đầu. Có lẽ anh ấy không còn là thằng khốn nạn như khi chúng tôi còn nhỏ nữa… nhưng thật khó để bỏ qua quá khứ. Những ký ức vẫn còn đó. “Cảm ơn,” tôi trả lời khá cứng nhắc. “Vậy thì vào đi.” Tôi dẫn họ vào phòng khách và mời họ uống nước.
Đến tám giờ, phòng khách chật ních người. Mọi người đều đã đến, trừ bạn gái của Taffy. Layla vừa mới bước vào vài phút trước, và cô ấy đã gây ấn tượng ngay lập tức với tất cả. Chiếc váy mà cha mua cho cô ấy có màu đỏ và ngắn một cách lố bịch. Đó là một chiếc váy dây với đường viền cổ sâu. Và khi tôi nói ‘khiếm nhã’, tôi đã không phóng đại. Nó quá ngắn đến nỗi không thể che hết mông của Layla. Cô ấy còn không mặc áo ngực.
“Layla!” Tôi thì thầm với cô ấy. “Chiếc váy đó ngắn quá!”
“Vâng, em biết,” cô buồn bã nói. “Nhưng cha đã cầu xin em mặc nó… và hôm nay là sinh nhật của ông ấy. Em đã nói là em chỉ mặc nó một lần này thôi, và có thể thỉnh thoảng ở nơi riêng tư, nhưng không bao giờ mặc ở nơi công cộng.”
“Layla, những người này toàn là người quen của gia đình.” Tôi lo lắng nói. “Họ sẽ nghĩ sao đây?”
“Họ sẽ nghĩ rằng anh có một người vợ quyến rũ.” Cô nói một cách tinh nghịch.
“Vâng, vâng, anh không nghi ngờ gì về điều đó,” tôi đồng ý. “Nhưng anh lo lắng rằng họ cũng sẽ nghĩ rằng em… ừm…”
“Nghĩ em là một cô vợ dâm?” Cô ấy hỏi một cách thẳng thừng.
Tôi cảm thấy tội lỗi. “Ý anh không phải vậy… nhưng khách của chúng ta thì không hiểu em. Và anh không muốn họ hiểu sai về em…”
Layla nhún vai. “Chúng ta không nên quá lo lắng về những gì người khác nghĩ. Nhưng nếu anh sợ, anh có thể nói cho họ biết em là người như thế nào.”
Tôi nói. “Nói như thế nào đây? Anh phải nói với họ ‘Xin chào, đây là vợ tôi, Layla. Tôi biết cô ấy ăn mặc rất gợi cảm, nhưng thực sự cô ấy là một cô gái ngọt ngào, tốt bụng và chung thủy.’ Sao?”
Layla mỉm cười. “Nghe có vẻ tốt!”
Tôi gật đầu một cách miễn cưỡng. “Thôi được rồi. Nếu có cơ hội, anh sẽ cố gắng nói gì đó tương tự trong các cuộc trò chuyện.”
Thật không may, ông nội đã phá hỏng kế hoạch của tôi. Trước khi tôi kịp cứu vãn danh tiếng của Layla, ông nội đã đến và điều đầu tiên ông làm là kéo Layla vào lòng. Sau đó trao cho cô một nụ hôn dài trên môi. Chưa hết, ông còn đưa tay xuống nắm lấy một bên mông của Layla, đồng thời kéo váy của cô lên, làm lộ chiếc quần lót bên dưới.
“Ông nội!” Cô đẩy nhẹ vào ngực ông và khiển trách với một nụ cười. “Đừng nghịch ngợm!”
Ông cười toe toét và bóp mông cô một cái nữa trước khi thả cô ra.
Lòng tôi nặng trĩu. Mọi người trong phòng đã nhìn thấy điều này. Tôi để ý đến Chez, anh ta đang nhìn chằm chằm vào Layla với vẻ mặt của một kẻ săn mồi. Rồi anh ta bắt gặp ánh mắt của tôi, và nhếch mép cười.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro