Phần 20
2024-08-04 23:51:54
Ngửi tay một hồi em buông lỏng 2 tay ra qua 2 bên và bắt đầu với những suy nghĩ bậy bạ với Dì và nhớ về những kỉ niệm với nhỏ, nhìn buâng quâng vào cái đèn nhỏ trên trần rồi nhìn thơ thẩn vào khoảng không xung quanh trong căn phòng, nhìn các vật dụng trên bàn trang điểm rồi lại nhìn lên giường thì đột nhiên nhớ lại cái quần chip vẫn còn vật vã và cũng là cái mục tiêu chính đầu tiên của em, nhanh chóng bật dậy em với tay lấy ngay cái quần chip ấy, từ từ trải ra giữa nệm cho nó thẳng hơn và bắt đầu ngồi soi mói, suy nghĩ ngu vơ như nhà thơ.
Cầm nó lên, em nhẹ nhàng sờ sờ vào cái đáy của quần chip và bắt gặp ngay một cái gì đó đã khô và vẫn còn hơi dính dính làm cho cái quần có vẻ cứng hơn so với chất liệu vải chung làm nên nó, em sờ nhè nhẹ và mân mê khe khẽ thì đột nhiên một cảm giác chạy dọc sống lưng… như kiểu giác quan thứ 6 của em trỗi dậy…
Cái cảm giác như có ai đó đằng sau làm cho em chợt rùng mình, hoảng sợ đâm hoảng loạn vãi ra, tay chân run cầm cập, mắt thì chỉ nhìn đăm đăm vào khoảng tường trước mặt, còn đầu óc em bắt đầu nhớ lại và hình dung vấn đề: “Nhà này chỉ có Cô T và mình, thì không thể nào có ai nhìn đằng sau mình mà mình không biết được, chắc chắn là cô T rồi, mà quái nhỉ, Cô T lúc mình lên đây còn đang ngủ mà, Cô lên đây làm gì?”
Cả một đống câu hỏi lóe lên trong đầu em và em tự khẳng định với bản thân là, “Bảo đảm Cô T chứ không thể nào là ai khác được, chắc chắn là Cô í rồi”, nghĩ vậy và tự tin vào bản thân, em từ từ quay đầu lại mặc dù trong lòng còn khá sợ hãi, các bác có thể nhập vai vào em lúc đó mà rằng, “có người nhìn vào sau lưng mình lúc nửa đêm, mà còn ở một ngôi nhà lạ, phía dưới nhà là một phụ nữ bị ốm không có sức chống cự nữa thì cảm giác lúc này các bác không sợ sệt như em hoặc hơn em là chuyện lạ, còn nếu bác nào phán đếch sợ thì em khuyên chân thành các bác đi làm thánh đi”.
Khi vừa quay đầu lại thì ngay lập tức hình ảnh đập vào mắt em là… là… là bóng dáng của một cô gái trong bộ đồ học sinh, mà mới nhìn là em biết ngay là đồng phục trường em, cô gái ấy đứng đó hơi cúi mặt và mái tóc dường như xả xuống đã che gần hết khuôn mặt chỉ lộ ra chiếc cằm nhỏ xinh và khá tròn trịa, làn da thì trắng muốt, trắng như có phấn bôi vào vậy, ngay lập tức cảm giác lạnh sống lưng trong em lại đến, da gà toàn thân nổi lên cục cục chứ chả chơi, nhưng không hiểu sao lúc ấy em không đủ khả năng để cắm đầu chạy hay né hoặc đều đơn giản là cục cựa cũng không nổi nữa, như bị khóa chặt vậy.
Đoạn cô gái ấy từ từ ngước đầu lên, em như nhắm mắt lại không dám nhìn vào người ấy vì sợ sẽ nhìn vào một “thứ” gì đó rất ghê gớm mà cả cuộc đời này em không bao giờ ao ước được gặp cả, cảm giác trong em từ khi khuôn mặt đó từ từ nâng lên là run sợ và hồi hộp và dường như điều này không thể nào tránh khỏi, thôi thì đối mặt.
Mở mắt to ra nhìn vào khuôn mặt ấy, từ từ ngước lên thì ôi thôi, thì ra là nhỏ. Khi vừa hình dung được người con gái ấy là nhỏ thì dường như em hết cả run sợ và lo lắng hồi hộp mà chuyển hẳn sang cảm giác bàng hoàng ngay lập tức một câu hỏi lóe lên trong đầu em lúc đó ” tại… tại sao nhỏ đang ở Sin mà lại… lại có mặt trong ngôi nhà này… vào giờ này???”.
Một tẹo trong em lại quay về với cảm giác lo sợ và hồi hộp sợ nhỏ biết chuyện vừa xảy ra, sợ rằng nhỏ đã chứng kiến tất cả và sẽ nghĩ rằng em chỉ là một thằng dâm dật, đến mẹ nhỏ mà còn… sợ lắm luôn í chứ. Từ từ khuôn mặt ấy cũng ngước lên hẳn, đến giây phút ấy thì em khẳng định chính là nhỏ, không thể nhầm vào đâu được nữa, chưa kịp hoàn hồn thì nhỏ từ từ tiến lại phía em, em hoảng loạn, em lo sợ mà nghĩ ” thui vậy, tới đâu hay tới đó”, nhỏ ngày một tiến lại gần hơn nhưng mà hình như từ miệng nhỏ chảy ra một dòng những chất gì đỏ đỏ, hình như là máu, máu tươi, chất dịch ấy ra rất nhiều, em hoảng hồn và la hét trong vô vọng thì ngay lập tức nhỏ nhảy về phía trước và vồ lấy em, nhìn chằm chằm vào em với đôi mắt đỏ ngầu giận dữ, tim em như ngừng đập. Em la lớn nhất có thể và có đôi chút hơi thất thanh thì thì…
Em hoàn hồn tỉnh giấc thì ra là mơ, nhìn đồng hổ treo trên phía tường đối diện thì đã 5h30 phút sáng, lật đật lắp ráp những mảnh ghép kí ức từ tối hôm qua, sâu chuỗi các sự việc lại với nhau, cuối cùng cũng đã hiểu thì ra tối qua sau khi xuống ờ thì “khám phá Cô” rồi em trở về phòng nằm bâng khuâng với những dòng suy nghĩ và ngủ quên lúc nào không biết, chắc tại mệt quá và… nệm êm quá chăng.
Chợt nhớ ra và nhìn qua phần bên kia chiếc giường thì chiếc quần chip đã biến đầu mất, hơi chạnh lòng tí. Ngồi suy nghĩ một lúc chắc cô là người đem cất rồi, em từ từ bước đi ra khỏi phòng, nhìn qua lại rồi lững thửng bước xuống cầu thang trong tiếng ngáp dài, nhìn lướt thì trong nhà trống trơn, nhìn về phía ghế sôpha thì cũng không có cô nằm đó, hơi bất an nên em hỏi lớn:
– Cô T ơi, cô T ơi, cô đâu rồi?
Khoảng vài giây sau khi em đang ngạc nhiên thì nghe thấy tiếng vọng ra từ phòng tắm cuối nhà bếp:
– Cô đang tắm D ơi, có gì không con, đợi cô lát.
– Dạ, không… không có gì đâu cô, tại con thấy không có ai nên hỏi ấy mà – Mình đáp to tiếng tí để cô nghe.
– Ồ, đợi cô lát, cô sắp xong rồi – Cô trả lời trong trẻo, khác hẳn ngày hôm qua, điệu này hình như khỏe rồi đây.
Em lại ngồi xuống bàn nhà bếp và nhìn nhìn quanh quẩn, không chủ ý trong thời gian đợi cô, vì không thể về ngay được, như thế là vô phép với lại dù sao cũng phải đợi cô ra khóa cổng nữa chứ, về sợ thằng ất ơ nào vào cuỗm đồ thì chết, ngồi nhìn bâng quơ chợt trong đầu em bắt đầu liên tưởng đến những hình ảnh ngày hôm qua, những gì đã xảy ra trên ghế sôpha rồi lại nhớ tới những gì đã làm với Cô, thích thích nhưng rồi lại ngại, liên tưởng những gì đang xảy ra sau cánh cửa phòng tắm kia. Ngay lúc ấy hình ảnh cái miệng máu và nhát cắn của nhỏ lại ập tới mình hãi cả hồn, híc đúng là “có tật thì giật mình” mà.
Haiz, chẳng biết sao nữa, ngồi một hồi thì em lại xúc sơ miệng và cả kiếm cái gì đó uống rồi lại quay qua ghế ngồi tiếp, quái, tưởng con gái tắm lâu chứ sao cô cũng cày lâu phết nhĩ, haiz. Đang buồn, đang chán thì nghe thấy tiếng mở khẽ cái tay cầm phòng tắm, ngay lập tức lia mắt tới nhìn thì thấy cô bước ra và trên người cô… chỉ có duy nhất một cái khăn tắm màu trắng rất sáng và được quấn một cách khá xộc xệt theo kiểu quấn đầu này hở đầu kia, khi cô bắt gặp ánh mắt của em thì có lẽ cô hơi ngại nên nói ngay luôn:
– Ngủ được không D, phiền con chăm cô… ngại quá.
– Dạ, hơi… trằn trọc xíu… thôi cô, chắc tại… lạ nhà. – Em hơi lan man xíu vì còn mãi suy nghĩ về chữ “chăm”
– Ừm hì, mấy lần cô đi công tác xa ngủ khách sạn cũng khó ngon giấc lắm – Cô cười nói và đi từ từ.
– Dạ, cô đỡ chưa??? – Em hỏi khi cô vừa đi ngang qua em, mặt em thì cúi cúi, hớp chút nước lọc.
– Rồi con, tối qua ra nhiều mồ hôi nên sáng cô đi tắm nè, khỏe re.
Cô vừa nói thì em bị sặc như phun cả nước vào lại li, hic, thì ra cái tối qua là do cô bệnh nên mới ra… cái í í, hic, làm cứ tưởng mân mê nhau mới ra, lúc đó em nghĩ như vậy đấy T. T. Cô thấy em như vậy thì đi lại vỗ lưng rồi hỏi luôn:
– Sao zậy con, có gì zậy???
– Dạ không cô, con sặc thôi – Em đáp ấm úng trong cơn nấc và đỏ cả mặt.
Cô nghe em nói thì cũng ậm ừ rồi từ từ quay lưng lại đi tiếp, em nhìn theo lượn trên xuống dưới từ tấm lưng bị che không khéo cho tới cả cái mông trắng ngần của cô, gớm cái bà vãi che với chắn, làm thằng nhỏ hư đốn cứ ngóc đầu dậy, nhưng hôm qua chẳng biết ngủ nghê thế nào mà nó đang trong trạng trái cúi đầu xuống sau cái quần xì và cả chiếc quần jean, cảm giác tức tối và đau nhói ập đến như vũ bão, em như muốn chảy nước mắt, chạy nhào vào nhà vệ sinh.
Hức hức, em nhanh chóng mở nút khóa quần ra và đang định kéo cả cái xoẹt ba tuya thì chẳng hiểu sao té bật ngửa ra bởi một lớp xà bông dưới sàn. vì ngay từ đầu em không ngờ là phòng tắm trơn thế, trơn vãi ra ý các bác ạh, hình như Cô xả xà phòng nhiều quá, đâm ra còn dính nhiều dưới nền nên khi em lao vào mà không để ý làm cái “bạch” 1 phát té đập đầu xuống nền và thấy nhói nhiều chỗ như: tay chân, cùi chỏ đầu gối và… cả thằng bé í nữa.
Khó chịu và đau thắt, em từ từ ngóc đầu. Vừa kịp hoàng hồn thì em nghe tiếng bước chân của một ai đó lao dồn dập tới, nhìn ngược nhưng em biết ngay là cô T, cô bước lưng chừng cầu thang thì nghe thấy tiếng em nên chạy xuống lại khi em vừa định đưa tay vào chỉnh cái chym sau khi bị té trong tư thế nằm sóng soài, cô vẫn vậy chỉ che chắn mình bằng một chiếc khăn tắm màu trắng và mỏng manh.
Cô lao tới phía em nhanh quá làm cho cái khăn xộc xệt lại càng xột xệt hơn, nó như rớt nên cô phải cố kìm đầu này giữ đầu nọ cho nó khỏi rơi, cô tiến về phía em và nhanh như cắt cô xuất hiện ngay trước mặt em và ngồi xuống hỏi lia lịa và vuốt vuốt đầu em:
– Sao không D, sao không con… con con.
Cái đầu tiên đập vào mắt em lúc đó và gần như thu hút sự chú ý của toàn thân em là chùm lông đen nhánh xuất hiện dưới chiếc khăn tắm xộc xệch kia, hở hang nhưng khiêu gợi và không kém phần quyến rũ, nó đen lay láy và che hờ cái bím múp rụp kia, chắc chắn cô có cắt tỉa vì nhìn rất đều và khá là đẹp, nhìn một thoáng nhưng rồi em cũng thoát ra được khỏi cái suy nghĩ phàm tục đó, nhưng cảm giác đau nhói từ tứ chi và cả “nó” làm cho em nhăn mặt và tăng thêm phần đau đớn, cơ bản nhìn vào hình ảnh cô lúc đó làm em tăng ham muốn… hẳn.
Cô từ từ đỡ em dậy, một cách khó khăn vì cơ bản em đau và hầu như chẳng còn tí sức lực nào, chậm chạp và miễn cưỡng em từ từ đứng lên và cố gắng đến lếch ngồi trên cái bồn tắm.
Khi em vừa ngồi được trên bồn tắm thì chẳng hiểu sao tay quơ thế nào và cũng vì cô T cố gắng đỡ em, nên tay cô không còn giữ ở cái khăn tắm nữa và rồi, cái khăn rời ra và rơi xuống sàn làm tất cả thân thể cô lộ hẳn ra trước mắt mình và …
…
Còn tiếp…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro