Phần 4
2024-05-11 05:36:00
Nửa đêm khát nước, tỉnh dậy đi tìm chai nước tu một hơi hết nửa chai. Vớ cái điện thoại lướt lướt facebook trong vô thức, tôi giật mình khi thấy nick em còn sáng.
“Em chưa ngủ hả Trang?”
“Anh tỉnh rồi à. E lo cho anh cả đêm đấy. Gọi thì không thèm nghe máy”.
“Anh xin lỗi. Tại thấy buồn buồn nên a đi dạo một mình một chút. Anh không để ý điện thoại em gọi”. – Đoạn này tôi nói dối em :(
Không thấy em rep lại tin nhắn. Lần này thì đến lượt em giận tôi.
Khoác tạm cái áo choàng tắm của khách sạn, tôi mò sang gõ cửa phòng em. Vẫn tiếng gõ quen thuộc, em biết là tôi. Chắc em bận thay đồ nên một lúc mới mở cửa.
“Anh có thể vào không?”
“Anh vào đi” em vừa trả lời vừa phụng phịu. Em quay lưng đi thẳng vào phòng.
Tôi đóng cửa lại, bất ngờ chạy tới ôm chặt em từ phía sau.
Em giật mình chống cự “Anh làm gì vậy…”
Em cậy tay tôi cố thoát ra ngoài nhưng tôi lại càng ôm chặt.
“Anh xin lỗi. Anh xin lỗi đã làm em phải lo lắng”.
Em không cựa nữa, quay người lại, gục mặt vào ngực tôi khóc…
“Anh có biết em lo cho anh thế nào không? Em gọi Trung, nó bảo anh về từ lâu rồi mà em gọi anh chẳng được. Em sợ anh uống rượu say lại ngã ở đâu thì khổ…”
Tôi ôm thật chặt em.
“Thì anh có sao đâu. Anh vẫn đang ở đây nè”. Tôi cười cười nói đùa em.
Em nhìn tôi lườm cái rõ dài “Biết thế đây không thèm lo cho nhẹ thân”.
Em đẩy tôi ra, tôi bất ngờ ôm chặt, trao cho em nụ hôn ngọt ngào.
Em bất ngờ nên đơ như pho tượng. Tôi cảm nhận được trái tim trong lồng ngực em đang đập rất mạnh. Em không phản kháng, em bắt đầu hưởng ứng. Tôi hôn lên môi trên, môi dưới rồi đưa lưỡi vào miệng nàng. Nàng cũng hưởng ứng, hai lưỡi hòa quyện nhau như hai nghệ sĩ múa dẻo đang múa điệu Hồ thiên nga của Tchaikovsky.
Tôi bắt đầu đưa tay lên ngực em, khẽ xoa hai trái đào chín. Em không mặc áo ngực. Dù chỉ qua lớp vải áo nhưng tôi cảm nhận được hơi ấm và sự quyến rũ của nó.
Em bất chợt kéo tay tôi ra rồi ra rót cho tôi cốc nước rõ to.
“Uống hết cốc nước này đi rồi về phòng cho em nhờ. Toàn mùi rượu. Sáng mai phải đi sớm đấy!!!”
“Cho anh ở lại thêm chút nữa đi”
“Không!!”
Em đưa tôi cốc nước. Tôi tu hết rồi trả lại cho em. Bất chợt tôi lại kéo em vào lòng mà ôm chặt.
“Anh yêu em!!”
“Thật không?” Em ngước mắt lên nhìn tôi.
“Thật!! Anh thề…”
Em đưa tay lên miệng tôi “Thôi. Em biết rồi… không phải thề nữa… Anh về phòng đi không có người qua lại…”
Tôi đưa tay lên cằm em, khẽ đẩy lên rồi trao cho em một nụ hôn. Tôi lại lững thững quay về phòng. Về tới phòng, cầm điện thoại nhắn tin cho em:
– “Ngủ ngon em nhé. Yêu em!!!”
Em không nhắn lại, chỉ ấn like. Tôi biết chuỗi ngày sắp tới sẽ là một quãng thời gian thú vị. Tôi chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ, tôi thấy em và tôi dắt nhau chạy trên Thảo nguyên xanh mênh mông!!!
… Bạn đang đọc truyện Người đến sau tại nguồn: http://bimdep.pro/nguoi-den-sau/
Sáng nay bọn tôi lại tiếp tục hành trình còn dang dở. Hôm nay bọn tôi chia thành 2 tops. Top 1 sẽ tiếp tục đi bằng oto 16 chỗ có lái. Top 2 sẽ chuyển sang thuê xe máy đi phượt cho bao phê. Cả công ty có 5 thằng con trai nên vote cả 5 thằng sẽ đi xe máy xế thêm 5 bánh bèo nữa. Đương nhiên tôi xế còn Trang là ôm rồi. 4 thằng kia thuê được 4 con xe tay ga yamaha nouvo. Đéo biết lý do thế nào nhưng tôi đi nhiều nơi, hầu hết xe ga để cho thuê là xe nouvo. Có phải nó khỏe hơn những con xe khác?
Còn tôi được sự giới thiệu của anh chủ tịch câu lạc bộ chơi xe Harley Davidson, thuê được chiếc Honda. Tuy không phải chiếc Harley vì ở đây tìm khó vl nhưng tôi cũng tạm ưng ý. Anh chủ tịch đã gần 60 tuổi nhưng cực chất chơi và nhiệt tình. Hồi đó một trong những thú vui của tôi là độ xe motor. Mấy năm trở lại đây tôi không còn dành nhiều thời gian cho nó nữa. Thôi đéo kể phần này nữa, anh em trong hội mà ở trên này thì biết mẹ tôi là ai luôn.
Ăn sáng ở khách sạn xong, mọi người lên phòng thay đồ và chuẩn bị tư trang sẵn sàng xuất phát. Mọi người ai cũng giục nhau nhanh nhanh để đi nhưng tôi biết tỏng mấy con bánh bèo kia phải mất 1 tiếng mới xong. Thôi thì cũng không vội vì vẫn còn sớm. Tôi vừa thay đồ xong thì có điện thoại đến giao xe. Xuống nhận xe xong xuôi, nhìn đồng hồ mới được hơn 10 phút, chưa thấy bóng dáng đứa nào xuống. Tiện thể trèo lên tầng thượng làm cốc cafe.
“Em ơi cho anh hỏi hôm nay Xuân làm lúc mấy giờ?” Tôi hỏi bé lễ tân phục vụ quầy cafe.
“Dạ. Xuân hôm nay xin nghỉ làm vì gia đình có việc anh ạ” bé lễ tân trả lời tôi.
Chắc là em tránh mặt tôi. Ngày mai tôi về Hà Nội rồi, nếu không gặp được em hôm nay thì có lẽ sẽ khó có thể gặp lại sau này.
“Em ốm hay sao mà nghỉ làm vậy Xuân?” Tôi nhắn tin cho em…
Không thấy em trả lời. Tôi cũng không nhắn thêm nữa vì tôi biết từ ngày mai chúng ta sẽ trở thành người xa lạ, tôi ở Hà Nội, có vợ và mối tình đang chớm nở, còn em cách xa nghìn cây số, chẳng còn gì nợ nhau.
Tôi uống ngụm cafe và tự nhủ tạm thời quên em…
Mọi người đã ý ới gọi nhau xuất phát. Tôi vừa xuống đến nơi thì bắt gặp ngay một nụ cười thật tươi hướng về phía tôi. Wow, thì ra là Trang, hôm nay nàng thật khác. Em mặc một chiếc áo phông dài tay bó sát người màu đen, cổ khoét sâu để lộ vòng 1 cực đầy đặn. Em mặc một chiếc quần bò màu đen cũng bó sát người, đi một đôi boot cổ cao.
… Bạn đang đọc truyện Người đến sau tại nguồn: http://bimdep.pro/nguoi-den-sau/
“Hôm nay em đẹp nha. Anh chưa nhìn thấy em mặc thế này bao giờ” tôi khen em!
“À thì cũng phải hợp với xế đại gia đi siêu motor chứ” Em cười trả lời tôi.
Trước chuyến hành trình này, tôi có nói với em đi phượt sẽ thuê 1 con xe phân khối lớn. Có vài lần em nhìn thấy tôi mặc bộ đồ đen lái xe motor nên hôm nay em cũng chuẩn bị bộ đen để hợp tông với tôi. Trong cuộc đời tôi, ngoài vợ ra, tôi chưa gặp ai đủ tinh tế giống như em!
Điểm đến đầu tiên là Tháp Nhạn bên bờ sông Ba. Công trình này của người Chăm xây dựng vào thế kỷ thứ 10. Tôi là người dẫn đầu đoàn 5 xe máy. Mới nhích ga mà em đã sợ ôm chặt lấy tôi.
“Anh ơi đi chậm thôi, em sợ lắm”…
Em ôm chặt tôi nhưng bị vướng cái mũ bảo hiểm to oạch. Định mệnh, tình huống đéo ai ngờ trước được. Cuối cùng tôi phải táp vào lề đường mua 2 mũ bảo hiểm mới. Hai cái mũ bảo hiểm bánh bèo mỏng manh khiến hai đứa nhìn như dân chơi nửa vời.
Thôi kệ, miễn là được em ôm chặt thì người đời dè bỉu thế nào tôi cũng chấp nhận.
Ra đến đường bờ biển, hai bên là rừng phi lao xanh ngắt. Sóng biển rì rào vỗ vào bờ làm tâm hồn thư thái. Tôi ra hiệu tăng tốc. Em ôm chặt tôi, mặt áp chặt lưng, em nhắm mắt. Tôi phóng nhanh trên con đường không một bóng người rồi dần mất dạng vào khoảng trời phía trước.
Đi được một quãng cách khá xa đoàn xe máy, tôi nhìn thấy một đường mòn lối ra biển. Chắc đây là địa điểm check in hoặc dừng chân của phượt thủ vì có vài vỏ chai lavie nhựa vứt dưới đất. Tôi lái xe hướng ra đó. Vừa ra tới nơi, trước mặt là biển mênh mông, sóng vỗ vào bờ rì rào. Đúng là khi yêu, mọi cảnh vật trở nên đẹp đẽ, nên thơ.
“Đẹp không em?”
Em vẫn ôm chặt tôi vì sợ. Tôi nhìn em…
“Đẹp ạ” em lí nhí rồi nhìn tôi âu yếm.
Tôi cởi mũ bảo hiểm cho em, bất ngờ trao cho em một nụ hôn cháy bỏng. Vẫn bài cũ, tôi hôn môi trên, môi dưới, ngậm môi rồi giật về phía trước.
“Cảm ơn em!!”
“Cảm ơn em vì điều gì?”
“Vì đã lo lắng cho anh suốt mấy ngày qua. Vì đã khiến con tim anh một lần nữa thổn thức. Anh yêu em!”
“Ai yêu anh mà thổn với chả thức” Em lườm tôi.
Tay tôi lại giữ cằm em, hôn em say đắm. Lưỡi bắt đầu thám hiểm, nghịch ngợm bên trong miệng nàng. Hai chiếc lưỡi tìm đến nhau, quấn quýt nhau như đôi tình nhân mới gặp nhau sau nhiều ngày xa vắng.
Tay tôi bắt đầu xoa xuống ngực em. Em không chống cự, để mặc tôi xoa, nắn. Tôi thò tay vào trong, vân vê núm vú, ngực em bắt đầu cương cứng. Nhưng em bắt đầu nhận thức và kéo tay tôi ra.
Em ôm tôi, dựa đầu vào vai tôi, cả hai nhìn về hướng biển. Biển thật rộng, biển thật xa… chả biết đâu là bờ. Cũng giống như tình yêu của tôi và em, ngọt ngào nhưng vô định!!!
… Bạn đang đọc truyện Người đến sau tại nguồn: http://bimdep.pro/nguoi-den-sau/
Tôi chợt nhớ những câu thơ của Xuân Diệu, tập thơ luôn bỏ túi khi còn là cậu học sinh thơ mộng:
Em ngồi ríu rít ở sau xe…
Em nói, lòng anh mãi lắng nghe…
Thỉnh thoảng tiếng cười em lại điểm…
Đời vui khi được có em kề.
Và để rồi…
Gió thổi nhiều khi giọng nói bay…
Không cần nghĩa chữ vẫn nghe hay…
Sau xe, những tiếng em phơ phất…
Cởi hết ưu phiền gửi gió mây.
Hành trình cuối cùng bọn tôi đặt chân tới là bãi “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” – một nơi còn hoang sơ mà đẹp đến lạ thường. Đoàn xe máy đến trước, và đương nhiên tôi và em cũng đến đầu tiên. Đó là lý do tại sao tôi thích chơi motor phân khối lớn, bởi vì luôn có cảm giác mình là người dẫn đầu.
Không có ai…
Tôi kéo em trèo lên sườn núi để lên bãi cỏ xanh ngát. Tình yêu vụng trộm thật khiến người ta có cảm giác hồi hộp.
Hai bên là những thảm xương rồng Bà nở hoa màu vàng. Có lẽ bởi chính thế mà Nguyễn Nhật Ánh đã đặt tên “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”, hoặc cũng có thể là màu vàng của những loài hoa dại mọc rải rác khắp bãi cỏ xanh.
Lên đến đỉnh núi, nhìn xuống… Biển đang vỗ sóng vào những tảng đá lớn ngay dưới chân núi, gió thổi mạnh, một vài con bò đang thơ thẩn gặm cỏ chẳng thèm quan tâm tới đôi tình nhân đang yêu.
Bọn tôi tới đúng lúc hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời đỏ ửng chiếu thẳng xuống biển, chiếu lên bãi cỏ, chiếu cả vào mắt em lung linh huyền ảo.
Em nhìn tôi, cười thật tươi. Em quay ra phía biển… hét lớn:
“A ơi…”
“Trang ơi” – tôi cũng hét theo…
“Làm sao?”
“Anh yêu em”
“Nói dối”
“Thật”
Hai đứa nhìn nhau, lại cười, lại nắm tay. Tôi kéo em vào, hôn em…
Em đẩy tôi ra một cách yếu ớt:
“Kìa anh. Mọi người đang lên đấy”
“Kệ họ. Họ chưa tới đâu. Anh đi nhanh thế cơ mà”
Đôi lưỡi là tìm thấy nhau, quấn quýt chẳng muốn rời xa.
Hai đứa ngồi xuống, nhưng em ngồi cách xa một sải tay. Hai đứa nhìn biển, nhìn trời và không nói gì nữa, chỉ có tiếng gió, tiếng sóng và tiếng vài con bò mẹ gọi tìm con.
274680…
Cuối cùng chúng nó cũng lên tới nơi, không khí lại trở nên ồn ào vì tiếng chúng nó cười, nói, hò hét. Rồi cả bọn kéo nhau xuống tắm biển. Buổi chiều, Thủy triều lên, gió lớn hơn nên sóng biển khá mạnh. Có một vài người không tắm, trong đó có tôi và em. Ở góc xa xa đằng kia, thằng Trung với con Kim Anh đang ngồi với nhau. Con Kim Anh đang nằm gối đầu lên đùi thằng Trung.
À. Thằng này khá. Chắc từ hôm đi du lịch đã xơi được em nó rồi thì mới kiểu tình tứ thế kia.
Trời bắt đầu trở lạnh. Dù buổi trưa rất nắng nhưng buổi tối ở đây lại trở lạnh khá nhanh. Trong ba lô tôi luôn đem theo áo gió cuốn gọn giống như một chiếc ô. Tôi lấy ra, chờ mọi người không để ý, khoác lên cho em. Hôm nay em đi chỉ mặc mỗi cái áo phông. Em ngoảnh lại nhìn tôi, không nói gì rồi lại tiếp tục câu chuyện với mấy con bánh bèo.
Hành trình hôm nay bọn tôi về khá muộn nên đặt ăn tại khách sạn luôn. Hôm nay coi như buổi cuối, sáng mai ăn sáng xong là mọi người chuẩn bị hành lý để về lại Hà Nội nên tối nay tôi đặt khách sạn một phòng riêng có karaoke, vừa ăn vừa hát.
Chắc khá đói nên tắm rửa xong, mọi người có mặt đông đủ khá sớm, sớm hơn mọi hôm rất nhiều. Tôi cầm cốc bia, đứng dậy phát biểu cảm ơn mọi người đã tham gia nhiệt tình chuyến đi này. Mọi người hò reo, đúng là sau vài ngày gắn kết nhau, mọi người trở nên thân nhau hơn, không còn khách sáo như trước nữa. Tối nay chắc chắn sẽ có đứa say…
Rượu bia cũng ngà ngà say, mọi người bắt đầu hát. Thằng Trung và con Kim Anh cũng hát chung bài hát quen thuộc “Nơi tình yêu bắt đầu”. Mọi người vỗ tay và bắt đầu hô lớn “Hôn đi, hôn đi…”. Quả không sai dự đoán, thằng Trung hôn Kim Anh. Cô nàng bất ngờ đứng như chờ chồng rồi cũng nhận thức ra, ngại nên khẽ đẩy thằng Trung ra. Thằng này thế mà khá, không hổ danh theo tôi nhiều năm…
Đến lượt em… em thướt tha trong bộ váy trắng tinh khôi. Em cất lời ca tươi vui:
Ngày anh đến ấm lại mùa đông giá lạnh mịt mờ…
Ngày anh đến cánh hoa vườn em ngát hương.
Sẽ không còn, những u buồn, chúng mình mãi gắn bó suốt đời nhau.
Ngày anh đến với em, gió cũng hát lao xao, cùng đàn én trong vườn xuân.
Em đang yêu, đang hạnh phúc. Em như cành cây lâu ngày không được tưới nước, rồi bất chợt cơn mưa tới, kệ cho sấm chớp, kệ cho mưa giông, em vẫn vươn thẳng, vẫn xanh tươi.
Tiệc cuối cùng cũng tàn, ai về phòng người ấy. Tôi bảo thằng Trung:
“Cafe không em?”
“Dạ không ạ. Sếp đi uống một mình đi ạ” Nó nháy mắt tôi rồi đi thẳng lên phòng. Tôi hiểu phòng nó đêm nay sẽ diễn ra một trận “ẩu đả” và “rên rẩm” của một nam, một nữ mới yêu.
Tôi đi thẳng lên tầng thượng, gọi cốc cafe ngồi nhâm nhi. Nhìn quanh không thấy Xuân. Tôi lại hỏi em lễ tân:
“Xuân không đi làm hả em?”
“Dạ, chị Xuân hôm nay nghỉ anh ạ. Lúc sáng anh hỏi em rồi còn gì? Anh có nhắn gì cho chị Xuân không, em nhắn lại cho”
“À không. Cảm ơn em”
“À, khoảng 30 phút nữa em cho anh một cốc nước ép bưởi xuống phòng 403 giúp anh nhé”
Tôi đi thẳng xuống phòng.
Về phòng, tắm lại, thay đồ, một bộ đũi trắng khá đẹp mắt, vừa xức nước hoa vừa nghêu ngao bài hát:
Có người từ lâu nhớ thương biển…
Ngày xưa biển xanh không như bây giờ biển là hoang vắng…
Sóng reo não nề, hải âu không về…
Vắng em trên đời, biển thầm than khóc ngàn lần với tôi.
Vài phút sau thì cô Lễ tân gõ cửa đưa nước ép. Tôi bảo em ghi vào hóa đơn đoàn và không quên tips cho em 50k.
Cộc… cộc… cộc – vẫn 3 tiếng gõ quen thuộc, tôi gõ cửa phòng Trang.
Em mở hờ cửa, ngó ra ngoài:
“Có việc gì thế anh?”
“À, anh vừa cafe trên kia tiện mua cho em cốc nước ép uống cho lại sức”.
“Em thò tay ra cầm ly nước, cảm ơn rồi khẽ khép cửa”
Cộc… cộc… cộc…
“Việc gì nữa thế anh?”
“À, anh vừa nhận ra phòng anh hết nước lọc. Anh xin em một cốc nước lọc được không?”
Em lại đóng cửa đi vào rồi cầm ra cho tôi chai nước lọc…
“Nước lọc của anh đây”
Tôi nhanh tay chặn cửa rồi chui tuột vào.
“Anh chỉ xin một cốc thôi. Không xin cả chai đâu”
Em cầm chai nước đi vào định đổ ra cốc thì tôi đã đóng cửa, lao vào ôm em từ phía sau.
“Anh làm gì vậy, mọi người trông thấy giờ”
“Cho anh ôm một tí thôi. Vừa được ôm lúc chiều giờ đã nhớ rồi nè!!!”
Tôi ôm chặt em từ phía sau. Khẽ thì thầm bên tai em.
“Khiếp. Toàn mùi rượu thôi”
“Anh vừa nhai kẹo, làm gì còn mùi gì nữa”
Tôi lại tiếp tục thở mạnh vào mang tai em, kịn mũi, môi vào mang tai.
Em cười phá lên:
“Nhột”
Em ngoảnh lại. Bất chợt hai ánh mắt nhìn nhau, không nói gì.
Tôi trao cho em một nụ hôn nồng cháy. Em đờ đẫn rồi dần dần hưởng ứng. Em vòng tay qua cổ tôi:
“Anh có yêu em không?”
“Có chứ!!!”
Tôi đè em xuống giường, tiếp tục hôn. Hai chiếc lưỡi lại quấn lấy nhau. Tình yêu của chúng cũng không khác gì tình yêu tôi dành cho em, quấn quýt không muốn rời xa.
Tôi bắt đầu hôn xuống cổ rồi từ từ cởi từng nút áo, từng nút áo. Em cố giữ lại một cách yếu ớt. Cuối cùng chiếc váy cũng được cởi ra. Em không mặc quần chíp. Trước mặt tôi là cơ thể của một người con gái tôi vẫn hằng mong ước, cơ thể đó giờ không còn mảnh vải nào.
Em rướn người lên, với tay tắt điện. Điện phụt tắt nhưng vẫn còn ánh sáng của chiếc đèn ngủ chỗ bàn trang điểm. Trong ánh sáng yếu ớt, hai cơ thể đang cuốn lấy nhau đầy dục vọng.
Tôi bắt đầu hôn lên đầu vú em. Đầu lưỡi liếm nhẹ đầu vú. Vú em bắt đầu cương cứng. Tôi mút, cắn nhẹ, một tay xoa, bóp vú còn lại. Em ưỡn người, bắt đầu rên nhè nhẹ…
Lưỡi tôi lại di chuyển dần xuống dưới thám hiểm, hôn lên bụng, hôn xuống đùi, xuống đầu gối, xuống chân rồi đầu lưỡi từ từ rê xuống từng ngón chân. Lưỡi di chuyển tới đâu, tôi cảm nhận em nổi da gà tới đó, em rên nhẹ, thật nhẹ…
Tôi di chuyển lưỡi ngược lên và dừng lại ở bướm của em. Bướm của em hồng hào, được cắt tỉa gọn gàng, không dính chút cà vạt. Hình như ai trắng thì bướm cũng hồng thì phải.
Tôi đưa lưỡi vào hai khe háng rồi từ từ liếm nhẹ bướm nàng. Tôi vục vào hít một hơi thật sâu. Mùi thơm của nước hoa kết hợp với mùi nước bướm quyện vào nhau thật kích thích. Lưỡi tôi bắt đầu thám hiểm bên trong nàng. Em rùng mình co chân lên khiến lưỡi tôi lại càng được lợi thế tiến sâu vào hơn.
Em bắt đầu rên to hơn “ư… ư… ư”
Em túm tóc tôi, bấm chặt.
Tôi tiếp tục liếm dọc, liếm ngang, liếm hình zic zac. Em đê mê chỉ biết rên và không thể chống cự.
“Anh… ư… ư…”
Tôi bắt đầu liếm ngược lên trên, rồi môi lại quấn môi.
Em đè ngược lại lên tôi… bắt đầu hôn xuống cổ, xuống đầu ti tôi. Tay em đưa xuống cậu nhỏ, xóc xóc nhẹ nhẹ.
Tôi đẩy đầu em xuống có ý thổi kèn. Em lắc đầu…
Tôi cũng không miễn cưỡng. Lại đè ngược lại em lên. Em nằm úp để lộ vòng 3 mịn màng, hồng hào và cong.
Lưỡi tôi lại khám phá từ bọng chân lên tới mông. Đưa lưỡi vào khe đít, tôi liếm thật sâu.
Hôn nhẹ lên lưng, lên gáy, rồi lên mang tai. Tôi mút dái tai, chậm chậm… Em bắt đầu thở gấp.
Vật ngửa em lên, tôi bắt đầu đưa cậu nhỏ nhẹ nhàng vào bướm nàng… thật chậm, thật nhẹ…
Nước em ra nhiều khiến cậu nhỏ dễ dàng chui tuột vào trong. Tôi ấn nhẹ, nhẹ… ót… lút cán. Em ưỡn người lên sung sướng.
Tôi bắt đầu dập nhẹ nhàng, tay hôm chặt cổ em. Mạnh dần, mạnh dần… Em rên theo nhịp dập của tôi. Em co chân, được thế, tôi dập càng sâu… em bắt đầu kêu to hơn.
“Anh… Anh… sướng…”
Em gác chân lên vai tôi. Tôi cứ thể thỏa sức mà dập. Bướm em thật nóng, thật khít.
Tôi bắt đầu chậm lại, chậm lại để kiểm soát tình hình, không thì out sớm mất mẹ điểm.
Tôi kéo em dậy doggy. Em đẩy mông lên, lưng trũng xuống, dạng hai chân rộng ra. Bướm em thật đẹp. Mông em thật mịn, eo con kiến. Đúng là tuyệt tác ông trời ban cho tôi.
Tôi nhét thằng nhỏ từ từ vào rồi dập. Hai tay giữ hai bên hông, từ từ nhấp. Lực mạnh khiến em phải vịn vào thành giường. Cậu nhỏ được thế vào rất sâu.
“Anh ơi… em sướng quá… sướng quá…”
“Anh địt em sướng không?”
“Sướng…”
Tôi kéo em xuống đuôi giường, còn tôi đứng hẳn xuống đất. Vẫn tiếp tục doggy nhưng tôi không quỳ nữa mà đứng xuống đất. Tay vẫn giữ hông em. Tư thế này có vẻ chắc chắn hơn quỳ nên được đà tôi dập mạnh, tiếng kêu va vào mông em ten tét, tiếng cậu nhỏ di chuyển trong nước Bướm ót… ót…
Em mỏi quá, nằm úp xuống giường. Tôi nhẹ nhàng kéo em nằm nghiêng rồi đút cậu nhỏ vào theo tư thế úp thìa. Tư thế này cả hai cùng thư giãn, tôi dập nhẹ nhàng, đưa tay vòng lên xoa vú em, hôn vào tai em, rồi vòng lên hôn môi em. Hai môi lại quấn lấy nhau.
Tôi dập càng nhanh, môi vẫn chạm môi, lưỡi vẫn quấn lấy nhau làm em rên không ra lời…
Tôi dập tới tấp… Em ú ớ…
Tôi dập càng nhanh, ôm chặt lấy em. Em cũng ôm chặt tay tôi, em lên đỉnh.
Tôi phun hết tinh trùng vào trong em. Cả hai thở hổn hển…
Tôi vẫn giữ nguyên cậu nhỏ đang ỉu dần trong bướm em. Hôn nhẹ lên vai em, ôm chặt em. Cả hai không nói gì, vẫn tay trong tay.
Em đẩy hông lên, cậu nhỏ ỉu xìu tuột ra. Em quay người lại, rúc vào ngực tôi khóc thút thít…
Tôi ôm em vào lòng… không nói gì… rồi cả hai chìm vào giấc ngủ…
… Bạn đang đọc truyện Người đến sau tại nguồn: http://bimdep.pro/nguoi-den-sau/
Khi những tia nắng buổi sáng chiếu thẳng vào phòng, tôi mở mắt tỉnh dậy thì đã không thấy em trên giường nữa. Tôi bò dậy mặc quần áo trở về phòng.
“Em đi đâu vậy?” Tôi nhắn tin cho em…
“Không định ăn sáng hả ông tướng?”
“Xuống ăn sáng đi còn chuẩn bị đồ đạc kịp giờ bay” em nhắn rep tôi.
Đánh răng, thay đồ, bước ra khỏi phòng đi thẳng xuống nhà ăn. Vừa đi vừa nghêu ngao câu hát:
Phương trời mình đi xa thêm xa…
Nghe vạn mùa thu sau lưng ta…
Anh ơi, anh ơi! Thu thiết tha…
Xuống tới phòng ăn, nhìn thấy em đang ngồi ăn một mình. Tôi lấy đồ ăn rồi ngồi xuống bàn em.
“Chào người đẹp, đêm qua người đẹp ngủ ngon chứ?”
Em lườm tôi “Dạ. Có người quậy phá sao ngủ ngon được ạ”
“Ô. Khách sạn có chuột hay sao mà quậy phá thế em. Để a báo khách sạn”
Em cần cái thìa trong tay, gõ tôi một cái đau điếng.
“Phải đập con chuột này này”…
Em lườm rồi lại cười với tôi. Nụ cười của em khiến bao căng thẳng bỗng chốc cảm thấy yên bình. Hai đứa ngồi ăn, rồi lại nhìn nhau, lại cười, lại ăn, lại nhìn nhau, lại cười…
Ăn sáng xong, bọn tôi chuẩn bị hành lý ra sân bay thẳng tiến về Hà Nội thân yêu, kết thúc một chuyến đi nhiều điều bất ngờ thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro