Người bảo vệ

Phần 83

2024-08-05 12:28:51

Phần 83
Buổi tối hôm đó, Thụy Kha làm việc đến muộn mới về, cả hai về thẳng nhà Mai Ngọc thăm bé Cún và ăn cơm tại đó xong mới về nhà. Khi Thụy Kha và anh Thìn về rồi, Nụ mới lại gần hỏi thăm, lúc có mặt hai người ở đây cô tuyệt không dám hỏi. Với cô, anh Thìn và chị Thụy Kha tuy gần hơn chị Mai Ngọc thật nhưng cô có cảm giác họ cao vời vợi nên không thể gần gũi mà bắt chuyện được:

– Chị, ở công ty hình như có chuyện gì à? Dạo gần đây em thấy cả chị và chị Thụy Kha đều khá căng thẳng và mệt mỏi.

Thấy Nụ quan tâm đến mình, Mai Ngọc đang nựng nựng bé Cún, bé đã biết bò rồi, cô nghển cổ lên lén nhìn cặp vú đang căng mọng sau lớp áo của Nụ. Dạo gần đây, cô thường hay bị như vậy, lúc đầu thì còn hối lỗi, còn ăn năn mỗi lần nhìn vào những điểm nhạy cảm trên thân thể trinh nữ mới lớn của Nụ, nhưng giờ thì không còn cảm giác đó nữa, thay vào đó là cảm giác hứng thú, cái hứng và nứng giống như khi xưa cô nhìn vào đũng quần anh Thìn vậy. Mai Ngọc nói:

– Uh, công ty dạo này đang gặp chút khó khăn. Nhưng em đừng lo lắng gì cả, chị tin là chủ tịch sẽ chèo lái công ty vượt qua giai đoạn này thôi.

Nụ quay lưng vào rửa bát, cái mông đít tròn lẳn tròn lơ chổng ra ngoài thu hút ánh nhìn của Mai Ngọc, Nụ nói với ra:

– Chị Thụy Kha giỏi lắm hả chị?

Mai Ngọc tự do để mắt mình tập trung ở đít Nụ:

– Chủ tịch rất giỏi là đằng khác, Hưng Thịnh mới đầu chỉ là một công ty nhỏ thôi, nhưng nay đã là một công ty lớn tầm quốc gia rồi đấy. Sau này em đi học thêm kế toán rồi về công ty làm luôn. Chủ tịch chỉ thị cho chị vậy.

– Vâng, chị ấy cũng nói với em như thế lúc em còn ở quê.

Nhìn vào cái quần lửng đến quá đầu gối của Nụ, tự dưng Mai Ngọc muốn cái quần ấy ngắn hơn một tẹo, nhỏ hơn một tẹo và bó hơn một tí. Cô nảy ra một ý:

– Nụ này, rửa bát nhanh lên rồi hai chị em mình cho bé Cún đi chơi, tiện thể mua mấy bộ quần áo cho em. Chị thấy mấy bộ em mặc cũ hết rồi.

Nụ vẫn tập trung rửa bát, những động tác xếp bát làm đôi mông đít lúc lắc nhìn đến là vui mắt:

– Vâng, lát chị em mình cho bé Cún đi chơi. Còn mua quần áo thì thôi chị ạ, em toàn ở nhà, thỉnh thoảng chạy xuống siêu thị mua đồ chứ có đi đâu đâu mà cầu kỳ làm gì ạ.

Đúng là trước nay Nụ vẫn sống tiết kiệm và giản dị, cô nhiều lần còn ngồi tỉ mỉ mà khâu lại những cái quần áo bị sứt chỉ. Từ lúc lên đây cô cũng chưa bao giờ mua sắm một cái gì cho bản thân mình cả, toàn bộ tiền lương đều gửi về cho bố mẹ không giữ lại một đồng nào. Nhà có hai chị em gái nên Nụ thường dùng chung đồ với chị Mai Ngọc. Từ dầu gội, xà phòng tắm đến cả băng vệ sinh.

Mai Ngọc không trả lời, cô để kệ cho Nụ hiểu như vậy, rồi khi đi vào siêu thị thuyết phục Nụ cũng không muộn.

Quả đúng như vậy, khi đi vào siêu thị, Mai Ngọc phải nằn nì mãi Nụ mới đồng ý thử vài ba bộ đồ mặc ở nhà do chính Mai Ngọc chọn. Nụ ngần ngừ mãi vì mấy bộ độ chị Mai Ngọc chọn thật là sexy, cô chưa mặc kiểu này bao giờ.

Về đến nhà, Mai Ngọc nhặt một bộ ra và yêu cầu Nụ mặc thử cho cô xem. Đó là một bộ đồ bằng vải satanh mát mẻ, mỏng dính và ngắn cũn cỡn. Cái áo hở vai chỉ có 3 cái cúc cách nhau một đoạn dài, cái quần màu hồng thì chỉ dài quá bướm một tí, ống quần thì rộng nguếch ra.

Ỡm ờ mãi Nụ mới lò dò từ trong nhà vệ sinh đi ra. Mai Ngọc có chút thất thần vì lấp ló giữa các hàng cúc áo là màu trắng của cái áo lót. Cái quần satanh này không làm lộ mu bướm vì không phải loại quần bó nhưng cái vểnh ra gì gió quạt, nếu sơ ý một chút thôi có thể làm người đối diện nhìn thấy “hàng hóa” bên trong.

Nụ mặc xong ra cho chị xem rồi ngay lập tức chạy tọt vào nhà vệ sinh, chính bản thân cô cũng hồi hộp, có cảm giác gì đó khác lạ giống như mình vừa khoe thân thể trước bạn trai vậy. Chị em ở với nhau lâu ngày, ít nhiều gì cũng có lúc đập vào mắt mình những bộ phận nhạy cảm của chị Mai Ngọc. Ban đầu thì cũng không có để ý gì đâu, “hàng của chị” cũng chẳng khác “hàng của mình” cái gì cả, cũng to to, múp múp như nhau. Nhưng nhìn nhiều thành quen mắt, đâm ra thỉnh thoảng lại để ý.

Nói đâu xa, ngay như tối hôm kia đấy thôi, lúc chị cho bé Cún ậm ti, cả bầu vú sữa căng tròn trắng tinh tênh hênh ra ngoài không muốn nhìn cũng chẳng được, lúc đó tự dưng Nụ lại muốn chị đổi bên cho bé Cún để được nhìn thấy cùng một lúc cả hai cái bầu sữa ấy.

Rồi hôm qua, lúc chị và mình ngồi đếm bước bò của bé Cún, chị mặc một cái quần lửng giống như cái mình vừa mặc thử, lấp ló thập thò là khoảng âm hộ của chị, Nụ không nhìn rõ nhưng có một điểm là cô cứ nghĩ mãi, đó là hình như bướm chị rất khác mình, bướm chị nhiều lông lắm, lông rất dài, rất rậm và rất đen.

Khác với bướm mình lông lồn lơ thơ rất ít.

Nụ bắt đầu tò mò.

… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/nguoi-bao-ve/

Lại nói về 2 nhân vật chính của chúng ta, Thìn và Thụy Kha ở nhà Mai Ngọc về đến nhà cũng độ hơn 8 giờ tối. Thụy Kha giành phần đi tắm trước, cô khéo nịnh nên anh Thìn nhà ta phải đi đổi cái đệm từ phòng ngủ trước đây của mình sang phòng bên này. Đây là hậu quả của tối hôm qua.

Xong xuôi đâu đấy thì Thụy Kha cũng tắm xong, trời mùa hè nên Thụy Kha ăn mặc khá mát mẻ, mà không phải là khá mát mẻ đâu, phải nói cho nó đúng là cực kỳ sexy. Cô diện một bộ đồ hai dây bằng ren rộng thùng thình, ngắn cũn cớn và còn nhìn xuyên thấu nữa chứ. Không mặc áo lót để đôi vú tung tinh trước mắt Thìn, nhìn xuyên qua cái quần là rõ mồn một cái quần lót màu trắng.

Thụy Kha thật khéo phối đồ, cái quần ren xuyên thấu mặc bên ngoài thì là màu đen, còn cái quần lót thì lại là màu trắng. Thấy Thìn dòm mình từ đầu đến chân, Thụy Kha nhà ta thích lắm, đúng ý đồ của cô muốn câu dẫn người tình:

– “Hihihihihiii, đẹp không anh?”, Thụy Kha xoay một vòng tròn trước mặt Thìn.

Thìn ta làm bộ làm tịch giống trẻ lên 5:

– Em hỏi cái gì đẹp? Quần áo hay là…

Thụy Kha thấy anh cố tình hỏi như vậy thì dí sát mình vào người anh, cô thủ thỉ vào tai:

– Cả hai.

Thấy đôi vú Thụy Kha nần nẫn áp chặt vào ngực, Thìn ôm lại cô nhưng cánh tay đặt ở đôi mông đít:

– “Em đẹp lắm. Nhất là chỗ này này”, Thìn bóp mạnh vào đít của Thụy Kha.

– “Á á á, dám trêu em”.

Thìn bóp xong thì chạy tót vào nhà vệ sinh, vào đến bên trong, anh hé cửa ra ngoài:

– Thụy Kha, muốn nghe đàn không?

Thấy anh chạy vào trong, Thụy Kha dứ dứ nắm đấm, môi bậm lại rất đáng yêu. Nghe anh hỏi có thích nghe đàn không? Thụy Kha gật đầu tắp lự. Cũng đã lâu lâu rồi, kể từ khi anh từ viện về cô chưa được nghe tiếng đàn của anh. Với lại dạo gần đây công việc căng thẳng, Thụy Kha cũng muốn mình thư giãn, và còn gì tuyệt vời hơn là được nghe tiếng đàn của anh trên sân thượng, giữa trời mây bao la, giữa những cơn gió mát lúc trời muộn của mùa hè.

Thìn tắm xong đi ra ngoài thì không thấy Thụy Kha đâu, ngó thấy cây đàn không còn ở trong phòng, biết là Thụy Kha đã lên sân thượng rồi, vậy là Thìn lên thôi.

Mở cửa tum đã thấy Thụy Kha đang ngồi trên ghế rồi, may quá là đàn vẫn ở trong vỏ, vậy là Thụy Kha không có hứng đánh đàn. Trước mặt là hai lon bia lạnh, một đĩa hoa quả, một túi mít khô và một túi hạt dẻ cười.

Nhìn thấy Thìn lên, Thụy Kha nhoẻn cười rất tươi, vừa mới gặp anh đây thôi nhưng khi lên trên đây một mình có mấy phút đồng hồ mà cô thấy nhớ anh mới tài chứ. Đúng là đôi bạn trẻ của chúng ta đang như đôi chim non ríu rít không muốn rời. Tình yêu quả là có sức mạnh kinh hồn vậy đó:

– Anh, nhanh lại đây đi.

Thìn nhanh chóng lại gần, anh ngồi xuống cạnh Thụy Kha, vòng tay ôm lấy bờ vai trần đầy đặn, mịn màng trong bộ đồ mỏng manh. Trời ban ngày nắng nóng là vậy, nhưng khi trời đêm trên tầng thượng, gió mát trăng thanh như xua đi cái nóng oi ả khi ngày. Nơi sân thượng này có lẽ là một nơi đẹp nhất của Thìn và Thụy Kha, chính tại nơi đây Thìn đã tỏ tình và hai người chính thức trở thành người yêu của nhau.

Những khó khăn, những căng thẳng ban ngày nhưng khi lên đây, cơn gió đã xua đuổi chúng đi nhường chỗ cho những giây phút bình yên, lĩnh lặng trong tâm hồn. Và hơn ai hết, Thụy Kha cần những giây phút như thế này, để cho tâm hồn cô được thư thái, được nhẹ bẫng đi. Và biết đâu đấy, khi con người ta có một vài phút lặng trong tâm hồn sẽ nảy ra được những ý tưởng nào đó để vượt qua giông bão của cuộc đời.

– Thụy Kha, anh bảo này. Giờ em hãy tạm quên hết đi những lo lắng trong công việc. Hãy để tâm hồn mình được thư giãn em nhé. Anh sẽ đàn và hát cho em nghe, em chỉ cần nghe thôi, ngoài ra đừng nghĩ gì nữa.

– “Vâng”, một nụ hôn nồng nàn được Thụy Kha chủ động đặt lên môi Thìn, với cô, tình yêu đơn giản chỉ cần có vậy. Cô chả cầu trong những lúc khó khăn như thế này, người yêu cô trao cho cô triệu đô tỷ đô nào cả, cũng chẳng bao giờ có ước mong những lúc như thế này, người yêu cô phải bày vẽ cho cô một cái gì cả. Cái cô cần chỉ là những lời động viên: “Kha ơi cố lên”, chỉ là một người có thể cho cô một nốt trầm, một nốt nghỉ ngơi trong tâm hồn. Và Thìn thì đã cho cô đủ cả những thứ đó.

Nhấp một ngụm bia cho nó ngọt giọng, Thìn mở khóa đàn chỉnh lại dây. Sau đâu đấy, anh nói:

– Thưa tình yêu của tôi! Tiếng đàn tiếng hát của tôi sẽ là chiếc xe chở em đi khỏi thế giới này, đến một thế giới chỉ có tôi và em. Ở nơi đó, chỉ có hai đứa mình và tình yêu mà thôi. Em lên xe đi.

“Ở nơi ấy tôi đã thấy, trên ngọn núi cao có hai người.

Chỉ có hai người yêu nhau hư… hư… hừ.

Họ đã sống không mùa đông, không mùa nắng mưa.

Có một mùa, chỉ có một mùa yêu nhau hư… hư… hừ.

Ở nơi ấy, đàn dê trắng nhởn nhơ quanh đồi.

Một mái tranh nghèo, một nhà sàn yên vui.

Ở nơi ấy họ đã sống cuộc sống yên bình.

Ai nghèo cũng có cây đàn chapi.

Khi rung lên vài sợi dây đàn đã đong đầy, hồn người saclay.

Ôi saclay yêu rừng cây ngọn núi mang tiếng đàn chapi.

Ai yêu tự do yêu rừng xanh thì lên núi nghe đàn chapi.

Tôi yêu chapi không còn cô đơn, không buồn, không vui.

Tôi nghe chapi chợt thấy nao lòng về một giấc mơ ơ… hớ… ôi chapi.

Chapi… i. Ì… ê.

Chapi… í. I. Ì… ê.

Chapi… i. I. Ì… ê.

Chapi… í I ì… ì. Í. I. Ì. Í. I. Ì. Ì ôi chapii”

Bài hát đầu tiên, Giấc mơ Chapi, được Thìn xuống một tông so với giọng của mình làm lời ca anh trầm ấm mà hào sảng, tự do. Tiếng đàn đệm mộc mạc nhưng mạnh mẽ dứt khoát. Tiếng đàn và tiếng hát hòa quyện vào nhau theo gió lan tỏa đi muôn phương. Thìn đã đưa Thụy Kha lên vùng đất đỏ bazan, vùng đất của café, của nắng của gió nhưng lại đẹp mê hồn qua từng lời ca, vùng đất Tây Nguyên.

Rồi những bài hát tiếp theo, Thìn đưa Thụy Kha ra với biển cả mênh mông sóng vỗ chập chùng. Thìn đưa Thụy Kha lên với núi rừng Tây Bắc đậm tình người. Thìn đưa Thụy Kha về vùng đồng bằng sông Cửu Long với những con sông, con kênh, con rạch. Thìn đưa Thụy Kha về với vùng đồng bằng Sông Hồng với những cánh đồng vàng ruộm thẳng cánh cò bay. Thụy Kha được đi nhiều lắm, đất nước ta rừng vàng biển bạc trù phú phì nhiêu, con người đất nước ta hiền hòa đôn hậu, cần cù chăm chỉ nhưng cũng kiên cường lắm.

Đêm đã về khuya, sương xuống làm lấm tấm đậu trên lọn tóc dài của Thụy Kha. Tiếng đàn vừa dứt, đặt đàn sang một bên, Thìn nhìn xuống cái bàn rồi quay về phía Thụy Kha mà nhìn cô ấy tình tứ:

– Mới đó mà hết cả mít khô với hạt điều rồi. Ăn tham thế.

Một mẩu nhỏ mít khô vẫn dính ở mép Thụy Kha, cô ấy ăn theo phản xạ của đàn bà thôi chứ thực tình là không có cảm nhận thấy ngon chi cả, cơ bản là tâm hồn cô cũng được thả trôi theo bài hát mất rồi:

– Hì hì hì, tại anh mải đánh đàn nên em ăn hộ. Hihihihihihi.

– “Vẫn còn kìa”, Thìn ta tiếc rẻ một mẩu mít khô trên mép Thụy Kha, và thế là một nụ hôn nữa nồng nàn hơn, ngọt ngào hơn vừa nãy được đôi bạn của chúng ta trao cho nhau. Nó ngọt hơn vì nó có mít.

– “Ưm ưm ưm, mình xuống nhà đi anh. Em thèm…”

Nụ hôn vẫn không rời, hai đôi môi cứ dính chặt vậy mà đi ra cửa tum. Đến cửa tum, Thìn một tay đặt vào đôi mông mọng của Thụy Kha, anh bế cô đi xuống cầu thang, vào trong phòng rồi quẳng cô cái “bụp” lên giường.

La là lá la! La là lá la!

Thụy Kha như cái nằm trên thớt, cô tỏ vẻ sợ sệt:

– Này, anh định làm gì em?

Thìn liếm mép cho hết vị mít trên môi, đôi mắt sáng bừng quắc thước nhìn vào cái quần mỏng manh của Thụy Kha:

– Hiếp, biết điều đừng có chống cự.

Thụy Kha đặt hai bàn tay mình lên trên vú, hai đùi khép lại:

– Ôi, em sợ quá. Hiếp đi. Không dám chống cự đâu.

Rất nhanh chóng, Thìn ngồi xổm vào giữa hai chân của Thụy Kha, hai tay cầm hai chân nhấc bổng lên trời, dạng ra hai bên. Và chỉ độ 3 giây sau, cả cái quần ngoài mỏng và cái quần lót trắng được Thìn tụt phát một vứt chỏng gọng xuống dưới đất. Một mùi hương bướm nồng nàn xộc thẳng vào mũi Thìn:

– Bị hiếp mà nước nhiều vậy sao?

Thụy Kha giả vờ giãy giụa hai cái chân cho giống là kẻ đang bị hiếp, hai tay cô đặt lên hai bầu vú như là để che chắn nhưng thực ra là đang xoa vú:

– Hiếp em đi. Nhanh lên.

Thìn vục mặt mình vào lồn Thụy Kha mà liếm từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên:

– AAAAAA, kẻ hiếp dâm đang liếm lồn tôi. Bớ là nước ơi, cứu… Liếm mạnh vào. Em sướng…

– “Soạp soạp soạp”, mới thế mà lồn Thụy Kha đã lênh láng nước chảy ọc ra ngoài luồn xuống tận dưới lỗ đít.

Thìn tận lực đánh đầu lưỡi vào hột le Thụy Kha, rồi anh chọc lưỡi vào cửa lồn, những dòng dâm thủy đặc sệt, trắng nhờ từ lồn Thụy Kha chảy ra như bột sắn dây nấu nhão dính vào lưỡi Thìn thành từng sợi, từng sợi:

– Em sướng quá, anh hiếp em đi. Em thích được anh hiếp em. Cứu…

Thụy Kha nhấc bổng cả mông đít khỏi mặt cái đệm vẫn còn ẩm ẩm vì buổi tối ngày hôm kia, cô nhấc đít để lồn mình địt chịn thật mạnh vào mặt Thìn. Liếm lỗ lồn một lúc, Thìn ngẩng mặt lên uy hiếp:

– Còn không mau cởi áo!

Thụy Kha co rúm người lại vì sướng, cô không dám chống cự lại kẻ hiếp dâm mình, và thế là hai tay đan chéo nhau với xuống gấu áo, Thụy Kha tự lột đồ của mình. Cô lại trần truồng bên anh:

– Em cởi rồi, em trần truồng rồi, mời anh hiếp dâm xơi.

Đầu vẫn ở dưới háng của Thụy Kha nhưng đôi tay Thìn men theo hông đi lên vú. Hai bàn tay gặp đôi vú thì như cá gặp nước, nó ốp trọn lên hai quả đồi màu mỡ phì nhiêu.

– Iiiiiiiiiiiiii, lại còn bóp vú người ta nữa. Hiếp dâm kiểu gì mà sướng thế này.

Thìn đánh đầu lưỡi vào cái mụn ruồi bằng hạt đỗ ở khuốc lô đít, cái điểm nổi bật ở khu vực háng của Thụy Kha:

– Nốt ruồi anh ơi!

Rồi Thìn đưa lưỡi mình xuống lỗ đít của Thụy Kha, lỗ đít màu nâu nhạt đang co vào nở ra như những bông hoa nhìn rất vui mắt. Thìn dùng lưỡi đánh một vòng quanh lỗ đít, sau đó gồng cứng đầu lưỡi chọt chọt vào chính giữa lỗ đít như trêu đùa, mỗi cái chọt là một lần lỗ đít Thụy Kha co vào, nở ra:

– Em sướng, anh hiếp cả lỗ đít em à, sao hiếp nhiều thế, làm người ta thích. Mạnh nữa đi anh.

Lỗ đít Thụy Kha được nước lồn từ trên chảy xuống, lại thêm nước bọt từ lưỡi đổ vào, nhìn nó lóng lánh trong mỗi cử động thật là đẹp mắt.

Chơi đùa với cái háng Thụy Kha đến gần hai mươi phút, Thụy Kha đã trực đạt cực khoái mấy lần, nhưng lần nào cũng thế, hễ thấy Thụy Kha có biểu hiện co co giật giật mông đít thì Thìn lại dừng lại, anh không muốn Thụy Kha sướng vội, điều anh lo sợ nhất là khi Thụy Kha sướng thì sẽ đái ướt hết đệm, mà cái đệm này là đệm cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người bảo vệ

Số ký tự: 0