Người bảo vệ

Phần 81

2024-08-05 12:28:51

Phần 81
Độ 2 tháng sau, trời đã vào hè với cái nóng gay gắt. Thụy Kha đang cùng Thìn đi trên Đại lộ Thăng Long đến một khu đất ven đại lộ. Khi xe đỗ ở một chỗ gần cổng, Thụy Kha chỉ tay về phía xa, nơi có rất nhiều công trình đang được thi công, máy móc đang hoạt động liên tục:

– Anh, em đang cho gấp rút hoàn thành những hạng mục xây dựng của trường đào tạo vệ sĩ chuyên nghiệp. Đây là một trong những ngành nghề mới của công ty. Anh là hiệu trưởng lo về mặt chuyên môn của trường đấy.

Chuyện này cách đây cả tháng Thụy Kha đã nói với Thìn rồi. Cô nói là từ hồi anh nằm viện cô đã tính đến việc này và tiến hành các bước đầu, một mảnh đất 5 ha nằm cạnh Đại lộ Thăng Long, cách trung tâm thành phố 15 km được cô lựa chọn.

Cô cũng thuê đơn vị tư vấn đầu tư từ tận nước Nga xa xôi về, mọi thứ tiến triển rất nhanh, các công trình trên đất mọc lên như nấm sau mưa.

Một tòa nhà chính là trụ sở điều hành, các phòng học chuyên môn, các công trình phụ trợ phục vụ cho việc đào tạo được cô tuyệt đối tuân thủ đơn vị tư vấn, họ là những chuyên gia của Nga, một đất nước đào tạo ra những vệ sĩ gần như tốt nhất thế giới.

Thìn cũng phấn khởi trong chuyện này, nói là để giúp Thụy Kha trong việc kinh doanh ở công ty anh tự thấy mình cũng có thể làm được nếu chịu khó học hỏi, nhưng thực sự là không nên cố vì Thụy Kha đang làm rất tốt, kinh doanh ngoài mục đích kiếm tiền ra của là một sở thích của cô ấy.

Nếu được làm hiệu trưởng phụ trách chuyên môn của trường đào tạo vệ sĩ thì đúng là sở trường của Thìn, được làm công việc mình yêu thích, và Thìn cũng hiểu được tâm ý của Thụy Kha, rằng anh cũng nên có một chút gì đó vai vế trong xã hội để thu hẹp khoảng cách giữa hai người về vấn đề kiếm tiền.

Thụy Kha và Thìn đến giờ phút này chẳng so đo ai hơn ai kém đâu, nhưng còn người ngoài xã hội nhìn vào, mình không bảo họ phải suy nghĩ giống mình được:

– Anh biết rồi, anh cũng vừa mới nghiên cứu giáo án của các chuyên gia Nga, đúng là có chút khác biệt so với hồi anh học, vì anh học là giáo án của châu Âu và Mỹ. Nhưng về căn bản là giống nhau. Anh tin là mình sẽ làm được thôi.

Thụy Kha chui vào trong xe vì ở ngoài nóng qua, Thìn cũng vào theo. Khi hai người đã ở trong rồi. Thụy Kha chẳng ngại ngùng gì mà cầm lấy tay Thìn sờ mó, đó là sở thích của cô. Cứ ở anh là cô phải chạm vào anh mới chịu được, bện hơi nhau rồi:

– Vài năm đầu sẽ có chuyên gia Nga hỗ trợ anh về quy trình đào tạo chuyên môn, em cũng sẽ cử một đội ngũ cán bộ công ty Hưng Thịnh về lo những vấn đề khác của trường. Em tin là anh sẽ sớm trở thành một hiệu trưởng thực thụ thôi.

Thìn đưa tay mình lên đầu Thụy Kha, kéo Thụy Kha gục vào vai mình, Thụy Kha mỉm cười hạnh phúc:

– Em chu toàn quá.

– Vợ anh mà lị. Hi hi hi hi.

Thụy Kha muốn ngôi trường này sớm khai giảng khóa đầu tiên, để anh chính thức là hiệu trưởng. Lúc đó cô và anh sẽ cưới nhau, họ hẹn hò như vậy.

Đang mân mê tình tứ thì Thụy Kha có rung của điện thoại ở trong túi xách, là của Mai Ngọc gọi:

Thụy Kha: Mai Ngọc, chị đây!

Mai Ngọc giọng cuống quýt trong điện thoại: Chủ tịch, có chuyện không hay rồi ạ.

Thụy Kha: Cứ bình tĩnh, có chuyện gì nói chị nghe xem nào?

Mai Ngọc nói nhát ngừng: Chủ tịch… mở mạng… lên xem đi ạ. Rất nhiều thông tin không chính xác và bất lợi về chủ tịch và công ty. Cả công ty đang xôn xao hết lên rồi ạ. Em đang cho tìm hiểu nguồn gốc của những sự việc này.

Thụy Kha có chút bất ngờ, cô lấy Ipad ra: Được rồi, để chị xem. Giờ chị và anh Thìn về công ty ngay.

Mai Ngọc: Vâng, thưa chủ tịch.

Thụy Kha cúp máy, vừa nhìn vào Ipad vừa quay sang nói với Thìn:

– Anh, mình về công ty luôn đi anh. Em có chuyện.

Thìn nghe loáng thoáng câu chuyện của Thụy Kha và Mai Ngọc, anh cũng có chút lo lắng. Chiếc Audi quay đầu ngược về Hà Nội bỏ lại bụi mù mịt phía sau.

… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/nguoi-bao-ve/

Trên đường về Hà Nội, trong khi Thìn lái xe thì Thụy Kha lướt web, cô đảo qua các trang báo và mạng xã hội. Thụy Kha còn không tin vào những gì mình đọc được. Hầu như khắp các mặt báo, khắp nơi đâu cũng có thông tin không đúng, hoặc được mô li phê thêm mắm thêm muối vào, mục đích là gì Thụy Kha vẫn chưa thể suy luận ra nhưng cô đoán Hưng Thịnh sẽ vì chuyện này mà gặp sóng gió. Có thể kể ra một vài tiêu đề bài báo như thế này:

“Chủ tịch công ty Hưng Thịnh sống như vợ chồng với chính vệ sĩ của mình”

“Vệ sĩ hay thợ đào mỏ? Câu trả lời có ở công ty Hưng Thịnh”

“Góc khởi nghiệp dành cho các bạn trẻ: Học làm vệ sĩ và cưới bà chủ của mình”

“Thực hư mối quan hệ giữa chủ tịch công ty Hưng Thịnh và vệ sĩ: Tình yêu hay tình dục?”

“Cận cảnh chủ tịch âu yếm vệ sĩ ngay trên trong xe oto – bài do phóng viên hiện trường của báo”

“Tổng giám đốc công ty Hưng Thịnh không chồng nhưng có một đứa con?”

“Bố đứa trẻ là ai? Câu hỏi chỉ có tổng giám đốc công ty Hưng Thịnh mới trả lời được”

“Phân tích chuyên sâu: Chủ tịch và tổng giám đốc không đàng hoàng, liệu công ty có đàng hoàng không? Câu hỏi vẫn chưa có lời giải đáp”.

“Một số người dân đề nghị thanh kiểm tra toàn bộ chất lượng các công trình của công ty Hưng Thịnh”

“Doanh nghiệp nước ngoài đang hút máu người dân Việt Nam”.

“Có hay không? Chuyện công ty Hưng Thịnh chuyển giá ra nước ngoài để tránh nộp thuế tại Việt Nam?”

Và rất nhiều những bài báo khác nữa, họ còn kèm theo những hình ảnh chụp lén hết sức thân mật của Thìn và Thụy Kha, lúc thì ở trên xe oto, lúc thì ở chợ, lúc thì ở trước sân tại nhà riêng. V. V.

Tắt Ipad. Thụy Kha thở một cái thật dài. Thìn lo lắng, vừa rồi trong lúc lái xe, anh có đảo mắt lướt qua các tiêu đề bài báo đó:

– “Thụy Kha, bình tĩnh em”, kèm với đó là một cái vỗ nhẹ vào bàn tay cô.

Thụy Kha hơi nhoẻn cười một chút để anh yên tâm là mình không có làm sao:

– Vâng, em vẫn bình tĩnh mà anh. Em chỉ đang phân vân không biết ai làm ra chuyện này, mục đích của họ là gì.

Trong thương trường, Thìn như một tờ giấy trắng.

Anh cũng không có nghi ngờ ai làm chuyện này, ông Toàn thì vẫn đang ở trong tù, còn lâu lắm mới trả án xong.

Thìn không nghĩ đến Kim, bởi trước nay anh không va chạm gì với hắn, cũng chỉ mang máng biết hắn là của tập đoàn Kim Ngân, đơn vị chủ quản của trường đào tạo vệ sĩ mà thôi.

Gặp hắn mới chỉ có lần duy nhất cách đây hai tháng rồi.

Xe về tới công ty, Thụy Kha và Thìn tức tốc lên phòng làm việc trên tận tầng 18 của trụ sở mới.

Khang trang và hiện đại hơn rất nhiều so với trụ sở cũ.

Nhìn ánh mắt nhân viên có phần hoang mang và hơi khang khác so với những ngày trước, Thụy Kha cho đó là bình thường, công ty sóng gió cũng phần nào ảnh hưởng đến tâm lý của nhân viên.

Qua khu vực lễ tân, Thụy Kha ra lệnh cho một cô nhân viên lễ tân:

– Báo cho Mai Ngọc lên phòng tôi ngay.

Cô lễ tân đứng dậy và cúi đầu, không dám nhìn vào mặt chủ tịch, người cô run bần bật vì lần đầu tiên chủ tịch nói chuyện với mình:

– Vâng thưa chủ tịch.

Thụy Kha lên đến phòng đã thấy Mai Ngọc và Ánh Tuyết đứng chờ ở cửa rồi. Quên không báo cho các bạn, Ánh Tuyết chửa ba tháng rồi nhé, đừng ai nghĩ linh tinh gì, con đứa bé là của Quang IT. Hai người làm đám cưới cuối năm ngoái, hiện giờ vẫn đang ở cái phòng trọ ở quận Cầu Giấy, nhưng nhà chung cư thì đã mua được rồi, chỉ là người ta đang xây dựng chưa bàn giao thôi.

Nét mặt Mai Ngọc và Ánh Tuyết lo lắng u sầu, Thụy Kha thì không nói gì, nhưng khuôn mặt cô không lộ vẻ hoang mang giống mọi người. Cô đi thẳng vào trong phòng làm việc, Thìn không còn danh chính là vệ sĩ nữa nên không có cái bàn nào ở cửa cả, anh cũng vào cùng Thụy Kha.

Vừa ngồi xuống ghế, Thụy Kha nói luôn:

– Tôi đã đọc những tin tức trên mạng rồi. Giờ Mai Ngọc nói tôi xem những hiểu biết của em.

Mai Ngọc nghiêm túc:

– Tất cả các tin tức trên mạng đều được đồng loạt tung ra vào đêm hôm qua, phủ sóng toàn bộ truyền thông khắp cả nước. Chắc chắn đây là một âm mưu và có một thế lực đứng đằng sau giật dây. Mục đích là hạ uy tín của chủ tịch và công ty.

Thụy Kha nói tiếp:

– Chuyện còn liên quan đến cả em và bé Cún nữa. Em ổn không?

Trong thời khắc này, thấy chủ tịch vẫn còn quan tâm đến mình, Mai Ngọc cảm động lắm:

– Em và bé không sao đâu thưa chủ tịch, xin chủ tịch cứ yên tâm.

Thụy Kha phân tích:

– Đó chưa phải là mục đích, đó chỉ là cách làm thôi. Uy tín của tôi và của công ty là giá trị vô hình, không phải hữu hình. Ánh Tuyết, báo cáo tình hình thị trường chứng khoán cho tôi.

Ánh Tuyết đang mở sẵn màn hình thị trường giao dịch chứng khoán:

– Thưa chủ tịch! Bắt đầu phiên giao dịch sáng nay, khi thị trường mở cửa là các nhà đầu tư ồ ạt đặt lệnh bán cổ phiếu của công ty. Hiện nay giá đã giảm kịch sàn của phiên giao dịch ngày rồi ạ.

Thụy Kha cũng đoán chắc chắn sẽ là như vậy, thông tin chính là vấn đề tác động cực lớn vào trị cổ phiếu của một doanh nghiệp. Thụy Kha trầm ngâm một lúc để không khí trong phòng căng như dây đàn. Thìn cũng ngồi bên cạnh, anh lòng nóng như lửa đốt, cảm giác bất lực trong anh dâng cao. Trong chuyện này anh không có chuyên môn nên không giúp gì cho Thụy Kha được cả.

Rồi vài phút sau, Thụy Kha mới bắt đầu nói:

– Tổng giám đốc Mai Ngọc, trong chuyện điều hành một doanh nghiệp có một vấn đề đòi hỏi các nhà quản trị phải hết sức lưu ý, đó chính là kỹ năng xử lý khủng hoảng.

Mai Ngọc chú ý lắng nghe. Thụy Kha tiếp lời:

– Hiện nay, công ty chúng ta có thể nói là bắt đầu gặp khủng hoảng, trong kinh doanh cũng như trong cuộc sống, chuyện gặp khủng hoảng là điều hết sức bình thường. Điều đầu tiên và then chốt mà lãnh đạo doanh nghiệp cần phải làm, đấy chính là phải thật bình tĩnh, phải vững tâm để đối mặt với nó. Điều này em chưa làm được, chuyện vừa mới xảy ra mà tôi thấy em đã bối rối ngay từ trong tâm lý, trong suy nghĩ. Em là tổng giám đốc của công ty, là cầu nối giữa hội đồng quản trị và các nhân viên, em mất bình tĩnh thì sẽ kéo theo toàn bộ nhân viên mất phương hướng và niềm tin theo em. Tôi vừa rồi gặp nhân viên ở dưới tầng 1 đã nhìn thấy rõ rồi.

Mai Ngọc bất ngờ, chủ tịch chưa bàn đến chuyện giải quyết khủng hoảng ra làm sao mà đã tập trung chỉ ra điều không đúng của mình rồi. Nhưng chủ tịch không nói sai tẹo nào, cô chưa chạm chuyện này bao giờ, trước nay Hưng Thịnh lên như diều căng gió, nay gió động đang chao đảo. Mai Ngọc lí nhí:

– Vâng thưa chủ tịch, em hiểu rồi.

Thụy Kha nói tiếp:

– Tôi nói vậy là để em hiểu rằng, tôi và em phải thật sự bình tĩnh, suy nghĩ thấu đáo, lường trước mọi khó khăn sẽ xảy ra để tìm cách tháo gỡ, thoát khỏi khủng hoảng. Em giờ đã bình tâm chưa?

Mai Ngọc hít một hơi thật sâu, hiểu ý nghĩ sâu xa của chủ tịch, cô gật đầu cương quyết, ánh mắt đã bớt căng thẳng:

– Em hiểu rồi thưa chủ tịch. Em đã bình tĩnh lại rồi ạ.

Thụy Kha nhìn thấy nét mặt của Mai Ngọc thì biết là có thể vào việc chính được. Cô nói:

– Cuộc khủng hoảng cũng vừa mới chỉ bắt đầu. Thị trường chứng khoán sẽ tiếp tục giảm sâu bắt đáy trong nhiều ngày nữa, tôi tin chắc chắn là như vậy. Chuyện thị trường giảm không làm ảnh hưởng đến tài chính của chúng ta nhưng sẽ gây tác động hàng loạt đến mọi vấn đề của công ty theo hiệu ứng đô mi nô. Trên đà giảm sẽ xuất hiện người âm thầm mua vào, họ không mua nhiều nhưng mua liên tục nhiều phiên, vì nếu mua nhiều sẽ làm cho cung ngang cầu thậm chí vượt, lúc đó giá sẽ bật tăng trở lại. Việc cần làm ngay là lập tức thông báo cho bộ phận nghiên cứu thị trường chứng khoán theo dõi sát sao diễn biến thị trường, tìm cho ra bằng được người mua là ai. Đó chính là kẻ đứng sau vụ này.

Ánh Tuyết và Mai Ngọc cật lực ghi chép từng lời nói của chủ tịch, đó là nhận định nhưng cũng là lệnh làm việc và chiến lược được Thụy Kha vạch ra. Thụy Kha nói tiếp:

– Song song với đó, chúng ta cân đối tài chính để mua vào càng nhiều càng tốt. Em lưu ý là Cân Đối Tài Chính chứ không được dùng toàn bộ tài chính để mua vào, chúng ta còn cần tài chính để duy trì hoạt động công ty và giải ngân cho các dự án đang triển khai. Nếu vỡ về khả năng tài chính coi như chúng ta mất tất.

– “Vâng thưa chủ tịch”, Mai Ngọc và Ánh Tuyết cùng đồng thanh.

Thụy Kha nhấp một ngụm trà:

– Nếu đúng có kẻ âm thầm mua vào thì mục đích của chúng không gì khác ngoài thôn tính Hưng Thịnh, chiếm quyền kiểm soát công ty. Kẻ mà dám dùng đòn thị trường chứng khoán để đánh ta, một công ty có giá trị vốn hóa thị trường hơn 1 tỷ đô thì kẻ đó phải là một công ty cực lớn, họ lớn hơn ta rất nhiều lần. Lọc ra danh sách nhưng công ty có giá trị hơn 1 tỷ đô, ưu tiên những công ty có chung ngành nghề hoạt động. Chúng ta sớm tìm ra kẻ giấu mặt là ai thì càng có cơ hội chiến thắng. Việc này Ánh Tuyết làm.

– “Vâng thưa chủ tịch”, Ánh Tuyết gật đầu phấn khích vì được giao việc nhớn.

– Tôi chắc chắn rằng, đánh vào thị trường chứng khoán chỉ là phát pháo đầu tiên, để hạ gục được chúng ta nếu chỉ dựa vào thị trường chứng khoán thôi thì chưa đủ đâu. Chúng sẽ liên hoàn có thêm nhiều mảng miếng nữa. Vì vậy, chuyện khẩn cấp cần làm ngay gồm những việc sau:

Thứ nhất: Lập tức trấn an tinh thần của toàn bộ cán bộ công nhân viên trong toàn bộ công ty cả ba miền Bắc – Trung – Nam từ cấp Phó tổng trở xuống.

Thứ hai: Đối với các thành viên hội đồng quản trị và các cổ đông lớn cần có các văn bản giải trình. Tập trung vào tình hình hoạt động sản xuất kinh doanh của công ty đang rất ổn định. Có các văn bản chứng minh về tài chính, về vấn đề tuân thủ chính sách pháp luật, những vấn đề không đúng mà trên báo chí nêu. Không đề cập đến vấn đề cá nhân vì đó không thuộc lĩnh vực họ quan tâm. Việc này nhằm tránh những thành viên hội đồng quản trị bán thêm cổ phiếu ra thị trường. Nhưng mặt khác cũng cần theo dõi nhất cử nhất động của họ. Trước nay họ luôn tin tưởng ta nhưng trong kinh doanh không nói trước được điều gì.

Thứ ba: Khẩn trương làm việc với các đối tác của chúng ta, từ nhà thầu thi công, ngân hàng đến các nhà cung cấp dịch vụ, các khách hàng đã đặt mua căn hộ… hững đối tác này là điều vô cùng quan trọng, nếu họ dao động tâm lý sẽ dẫn đến ngưng trệ hoạt động của công ty.

Trên là những vấn đề chiến lược, sau đó đến chi tiết cách thức làm việc như thế nào đều được Thụy Kha, Mai Ngọc và Ánh Tuyết bàn bạc hết sức kỹ lưỡng. Họ làm việc thông trưa đến tận tối. Thìn phải tiếp tế thức ăn tại chỗ luôn.

… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/nguoi-bao-ve/

Tại phòng làm việc của ông Hoàn, Kim xoa hai tay vào nhau hể hả:

– Bố mọi chuyện diễn ra rất đúng kế hoạch.

Ông Hoàn gật gù, lần đầu tiên thấy thằng con ông biết làm việc:

– Được mọi chuyện cứ thế mà làm. Mà nghe nói con vợ mày nó nộp đơn xin ly hôn ra tòa rồi phải không?

Nhắc đến Trâm Anh, Kim không còn khí hừng hực nữa. Quãng thời gian 2 tháng vừa rồi sống một mình, gái gú rượu say về chỉ còn cái giường trống rỗng chờ đón hắn, không còn người để hắn trút giận, đay nghiến và thực hiện những sở thích biến thái của mình. Và có một diễn biến lạ diễn ra trong đầu, hắn nhớ Trâm Anh mới kỳ cục chứ, nhớ da diết là khác. Lúc đấy hắn chỉ muốn chạy đi tìm Trâm Anh, để nhìn thấy mặt hoặc là được nghe lại cái giọng nói đay nghiến của cô giống cái đêm hôm cô bỏ nhà đi mà thôi. Nhưng tỉnh rượu rồi, đâu lại đóng đấy.

– Vâng, con có giấy triệu tập hòa giải của tòa rồi.

Ông Hoàn biết trước sau gì chuyện này cũng xảy ra, ông không quan tâm về đứa con dâu này của mình cho lắm, không có đứa này còn có đứa khác và nếu mọi chuyện xuôi chèo mát mái thì là con bé Thụy Kha, chủ tịch xinh đẹp và quyền uy của công ty Hưng Thịnh. Cái ông quan tâm chỉ là thằng cháu nội thôi:

– Tìm luật sư giỏi nhất. Chuyện ly hôn có thể chấp nhận được, riêng thằng Cu thì không được để nó về với mẹ. Dòng giống nhà này thì mãi mãi là của nhà này. Hiểu chưa.

– “Vầng”, Kim đáp vô hồn.

Định bước ra cửa thì Kim đứng lại rồi quay lại hỏi bố, hắn có chuyện muốn nhờ ông bô ra mặt trong kế hoạch thôn tính Hưng Thịnh:

– À bố, con có chuyện này muốn nhờ bố ra mặt.

– “Chuyện gì?”, Ông Hoàn đã ngả lưng ra ghế bành, thấy thằng con trai hỏi thì ngồi thẳng lên.

– Con biết bố có quan hệ rất tốt với ông Việt kiều Sang, ông ấy hiện này đang nắm 10% cổ phần của Hưng Thịnh. Nếu mua được mớ cổ phần này, 99% Hưng Thịnh sẽ là của ta.

Ông Hoàn lại ngả lưng xuống ghế tựa, cái đầu óc kinh doanh từ khi còn là một cậu bé mới dậy thì đến giờ của ông ta đang nảy số rất nhanh. Ông tự tin:

– Được, chuyện đó coi như xong. Số cổ phần của lão Sang coi như tính là của mình đi.

Ông Hoàn không phải là tự tin thái quá, ông Sang và ông Hoàn trước nay vẫn có mối thâm giao trong chuyện làm ăn. Nhưng còn sâu xa hơn, chính tập đoàn Kim Ngân còn đang nắm giữ vận mệnh công ty làm ăn chính của ông Sang. Chuyện hỏi mua, thậm chí là ép ông Sang bán cổ phần dễ như người ta ăn một bát phở bò vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người bảo vệ

Số ký tự: 0