Phần 79
2024-08-05 12:28:51
Ngay buổi tối hôm gặp Thụy Kha và Thìn, Kim mang bộ mặt u ám và uất ức về nhà, hắn rời buổi tiệc còn đến một quán bar nữa nốc một đống xong mới về. Tuy chưa say nhưng cũng hơi phê phê.
Trâm Anh vừa cho thằng Cu ngủ được một lý thì thấy chồng đẩy cửa bước vào. Thấy mặt hằm hằm của chồng, cô có chút hoảng.
Gái một con trông mòn con mắt, Trâm Anh bây giờ còn đẹp hơn lúc mới lấy chồng.
Sau khi sinh cô nhanh chóng lấy lại vóc dáng của mình, vòng eo đã hồi về như thuở còn thiếu nữ nhưng điểm nổi bật hơn xưa chính là vú to hơn, đẫy đà hơn.
Còn mông thì to hơn hẳn, căng hơn, mịn hơn.
Nhưng xinh và đẹp để làm gì.
Từ lúc sinh con, số lần Trâm Anh bước ra khỏi ngôi biệt thự này tính trên đầu ngón tay.
Đó chỉ là một số ít lần cô về nhà đẻ để dự một số công việc cần thiết như Giỗ, Tết hoặc bố mẹ ốm mà thôi.
Còn tất cả những chuyện khác như mua sắm cái gì đều có một mớ người làm hộ cô.
Lâu dần Trâm Anh cũng thành quen, mà không quen không được khi sống trong một gia đình cổ hủ còn hơn cả thời phong kiến. Chẳng nói đâu xa, chính bà mẹ chồng cô cũng có hơn gì cô đâu. Suốt ngày chỉ quanh quẩn ở nhà chơi và nói chuyện với người giúp việc, chồng bà và là bố chồng cô bao năm nay cũng không cho bà tiếp xúc với thế giới của ông ấy.
Và Trâm Anh cũng vậy, Kim học theo tính bố gia trưởng không kém gì. Quan niệm của những người đàn ông trong gia đình này chính là: Phụ nữ sinh ra để phục vụ tình dục đàn ông, để lo công việc nội trợ và sinh con đẻ cái.
Trở lại với căn phòng của vợ chồng Trâm Anh – Kim, bước vào phòng nhìn thấy vợ này nẫy ra đấy, đẹp, quyến rũ và sexy, Kim càng tức hơn khi liên tưởng đến con vợ mình trước kia đã từng bị thằng Thìn nhà quê địt cho lên bờ xuống ruộng, địt cho đến cái lồn rộng ra không vừa với buồi của mình. Hắn ta uất trong lòng lắm, bao ngày huấn luyện cho Trâm Anh cái sở thích tình dục NTR ảo đã thành công nhưng xem ra hắn chưa thỏa mãn. Không có cớ để gây sự trực tiếp với Trâm Anh, hắn vòng sang chuyện khác:
– Cô sao không ngủ đi, chờ tôi làm gì?
Trâm Anh nhìn vào cái nôi nơi đặt thằng Cu vừa vào giấc ngủ, cô nhỏ nhẹ:
– Em chờ anh về, anh nói bé một tí, con nó vừa ngủ.
Nhưng Kim đang tìm cớ mà:
– Cô bảo sao, tôi phải nói nhỏ ở trong nhà của tôi sao? Cô coi tôi là gì hả?
Kim mặt hằm hằm, hắn càng nói to hơn làm thằng Cu giật mình khóc thét lên:
– Oe oe oe oe!
Trâm Anh vội chạy lại cái nôi đung đưa, cô ru con lại vào giấc ngủ:
– À a à ơi, con ơi con ngủ cho ngoan…
Nhưng Kim điên tiết vì không nhận được câu trả lời, hắn hùng hục như một thằng điên lại gần Trâm Anh mà không tiếc tay tát một phát trời giáng vào má cô:
– “Bốp”
– Bây giờ tôi hỏi mà cô không trả lời hả?
Trâm Anh văng ra, cô ngã sõng xoài ngay bên cạnh cái nôi, đứa bé khóc toáng lên. Một bên má đỏ ửng, Trâm Anh đau lắm nhưng không hiểu sao cô không thể khóc nổi, có đứa con trai bé bỏng đã khóc thay cô rồi. Cô cố gắng gượng gạo mà ngồi lại vị trí vừa rồi, vẫn đung đưa cái nôi và hát ru. Nhưng câu hát ru không còn được ngọt ngào và không còn được trôi trảy nữa:
– À… à… a ả… à ơi. Con ơi… con ngủ… cho ngoan… để mẹ…
– Oe oe oe oe oe, nhưng tiếng khóc lại càng to hơn.
Kim càng điên tiết hơn vì Trâm Anh vẫn không thèm nói với mình một lời nào, hắn đang không kiểm soát được hành động của mình, thêm một cái bạt tai như trời giáng vào má bên kia của Trâm Anh:
– Bốp!
– “Bịch, Á”, Trâm Anh thêm một lần nữa ngã ngửa ra đằng sau, má bên kia của cô đỏ nốt, một ít máu rỉ ra ở mép.
– Oe oe oe oe oe!
Trâm Anh vẫn không khóc, cô đang nghĩ mình có đủ sức để cam chịu tất cả, giống như cả quãng thời gian đằng đẵng vừa qua. Cô khổ đủ mọi đường, khổ đủ mọi lẽ, từ thân xác đến tâm lý, từ tình cảm đến tình yêu. Cô chịu đựng đủ mọi đường. Nhưng con giun xéo mãi cũng quằn.
Trâm Anh từ từ đứng dậy, đôi mắt khô khốc nhìn thẳng vào mặt thằng chồng, cô vẫn nhỏ nhẹ, cái nhỏ nhẹ cuối cùng với trách nhiệm và nghĩa vụ của một người vợ:
– Anh làm ơn nói nhỏ hộ em cho con nó ngủ. Làm ơn đi mà. Em xin đấy!
Thấy 2 cái tát của mình không ăn nhằm gì với vợ, Kim càng điên tiết. Hắn gườm gườm rồi quay ra cửa, mở cửa hắn gọi to:
– Bà vú đâu, lên đây!
Bà vú đã trực chờ ở dưới vì nghe tiếng nói to và tiếng trẻ con khóc. Bà hộc tốc phi lên cầu thang, gặp Kim, mà khúm núm:
– Tôi đây thưa cậu chủ.
– Bế thằng Cu xuống dưới nhà.
Bà vú lục tục vào trong, nhìn thấy mợ chủ hai má đỏ ứng, máu đỏ loe ở mép, bà ái ngại nhưng không dám ho he gì. Bế thằng bé vẫn đang khóc ngất trên tay, bà đi xuống cầu thang.
Kim quay trở lại phòng mình, hắn đóng cửa “rầm” một cái rồi lừ lừ tiến về phía Trâm Anh:
– Giờ thì không cần phải nói bé rồi. Tôi hỏi lại cô, cô coi tôi là gì mà ra lệnh cho tôi?
Trâm Anh vẫn đứng từ nãy đến giờ mà nhìn bà vú bế đứa bé đi, nghe Kim hỏi, cô vẫn nhẫn nhịn mà nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt cô không thể hiện mình là đang nhẫn nhịn, cô vẫn chằm chằm nhìn vào chồng:
– Anh trước nay vẫn là chồng, em vẫn là vợ.
Kim tiến thêm vài bước nữa dí sát vào Trâm Anh làm cô thụt lùi về phía giường:
– Là vợ sao tôi bảo cô không nghe?
Là Kim đang nhắc đến chuyện cách đây hơn nửa năm tháng, lúc thằng Cu được 6 tháng, vừa mới cai sữa mẹ. Là Kim dẫn Trâm Anh đến sinh hoạt ở câu lạc bộ kín mà hắn tham gia. Khi đến Trâm Anh thấy có khoảng chục cặp đôi già trẻ lẫn lộn, nghe giới thiệu thì biết các cặp đôi đa phần đều là vợ chồng của nhau, một số ít cặp thì là người yêu.
Ngồi nói chuyện một lúc thì Trâm Anh thấy họ hôn nhau, rồi lột đồ ra mà sờ soạng một cách sống sượng, muốn về lắm vì cô không thích và không quen với cảnh này nhưng không được vì Kim giữ tay cô lại. Nhưng chưa hết, họ hôn hít, sờ soạng nhau chán rồi thì từng cặp, từng cặp đổi cho nhau, vợ người này sang hôn chồng người khác. Chồng người ngày sang vuốt ve sờ nắn vợ người khác. Không thể chịu đựng thêm được nữa, Trâm Anh vùng khỏi tay Kim mà chạy thoát ngoài.
Sau chuyện ngày hôm đó, Kim bị bẽ mặt với câu lạc bộ của mình, hắn từ đó có thái độ khác hẳn với Trâm Anh. Trước thì ngoài chuyện tình dục có chút biến thái với cô, còn những chuyện khác hắn cũng rất quan tâm và đối xử với cô bình thường. Nhưng sau chuyện hôm đấy, hắn còn thường hay mượn cớ này, mượn cớ nọ để gây sự rồi dùng chân tay mà đánh cô.
Chuyện cô bị ăn tát hôm nay không phải là lần đầu, cô cam chịu cũng bởi cô đã chấp nhận hoàn cảnh này, sai một ly đi một dặm, đời phụ nữ mà, bến đục bến trong chỉ là canh bạc của cuộc đời. Cô nhẫn nhịn cũng phần nhiều là vì đứa con trai bé bỏng vẫn còn bện hơi mẹ. Cô biết chắc nếu mình ra đi thì không lấy có một phần cơ hội được ở gần thằng bé.
Nhưng hôm nay đã khác, khác rất nhiều khi cô đã bị dồn xuống tầng cuối cùng của địa ngục, sự chịu đựng của con người cũng như tất cả loài vật trên cõi đời này đều có giới hạn của nó. Quả bóng bơm căng quá cũng đến một lúc nào đó sẽ nổ ra mà thôi. Không có lấy một tia sáng nào trong cuộc hôn nhân này, mặc dù cô tự vấn lương tâm mình rằng cô nào có lỗi chi.
Trâm Anh lùi sát giường thì dừng lại, giọng cô hơi vồng lên một chút, chua cay:
– Nghe lời anh? Anh bảo tôi không nghe lời anh chuyện gì?
Lần đầu tiên Trâm Anh xưng “tôi” với chồng. Dừng lại sau câu nói vừa rồi, Trâm Anh chờ xem tên chồng nói gì. Nhưng cô không thấy hắn trả lời, hắn chỉ hằm hằm rồi còn vung tay ra đằng sau chuẩn bị đánh cô, cô không thèm nhìn vào cánh tay ấy, mắt cô vẫn không rời khỏi mắt chồng:
– Từ ngày lấy anh đến giờ, có chuyện gì mà tôi không nghe lời anh. Anh xem tôi có bằng con sen con ở trong cái nhà này không? Hay là anh định bảo tôi không nghe lời anh chuyện quan hệ bầy đàn như con vật ở cái câu lạc bộ bệnh hoạn của anh?
Kim giận tím mặt, lần đầu tiên hắn thấy Trâm Anh phản ứng dữ dội như vậy, định tát cái nữa nhưng hắn chùn tay vì ánh mắt hình viên đạn của Trâm Anh, cô nói tiếp như lần đầu tiên được nói:
– Chuyện anh bắt tôi phải gọi tên người khác lúc quan hệ với anh đã là quá sức chịu đựng của tôi rồi. Anh tưởng tôi thích sao? Anh tưởng tôi muốn vậy sao? Anh nghĩ tôi cũng sẽ giống anh sao? Anh lầm rồi. Là tôi nghĩ mình là vợ anh, chịu đựng để làm anh vui lòng thôi. Nhưng tôi là con người, tôi không phải con vật. Anh hiểu chưa.
Kim im như thóc, hắn giơ tay lên cao trực đánh nhưng Trâm Anh tiếp:
– Anh đánh đi, đánh đi, đánh mạnh vào. Anh giết tôi luôn đi cũng được. Tôi mà kêu lên một tiếng thì tôi không còn là Trâm Anh nữa. Đánh đi, đánh đi!
Trâm Anh không hiểu lấy sức mạnh từ đâu ra, cô thách thức với cuộc đời. Không thấy chồng xuống tay, Trâm Anh tiếp tục:
– Anh đánh tôi chỉ đau về thể xác thôi, Xá gì với nỗi đau tinh thần mà tôi phải chịu đựng? Tôi đâu có thua kém gì người ta, tôi ăn học đàng hoàng, tôi có thiếu chân thiếu tay đâu, tự tôi thừa sức nuôi tôi ăn sung mặc sướng. Nhưng tôi lựa chọn anh làm chồng, đó là cái số phận của tôi, lúc đầu tôi cũng chưa có tình cảm với anh. Nhưng tôi nghĩ về làm vợ anh rồi xây dựng tình cảm dần dần, tôi đã làm được. Nhưng anh là người phá đi tất cả. Anh nhốt tôi ở nhà như một phạm nhân, anh xem tôi như một món đồ chơi tình dục của anh. Đã bao giờ anh thử động não xem tôi đang nghĩ gì chưa? Giờ đây anh biết tôi nghĩ về anh thế nào không? Tôi nghĩ anh ngoài tiền của bố mẹ anh ra chẳng có cái gì hết. Chẳng có một cái gì hết. Tôi đã sai rồi.
– “Cô…”, Kim chỉ phọt ra miệng được câu đó. Hắn bây giờ không còn can đảm để đánh Trâm Anh nữa rồi.
– Tôi biết, tôi nói ra những điều này hậu quả sẽ thế nào. Tôi thà làm lại từ đầu còn hơn phải tiếp tục sống trong cái địa ngục này. Chỉ có cái chết mới ngăn tôi không rời khỏi anh thôi. Tôi biết, thằng Cu anh sẽ đòi giữ lại vì đó là dòng giống nhà anh. Nhưng tôi xin thưa với anh Nguyễn Mạnh Kim rằng, Trâm Anh tôi còn một hơi thở cũng sẽ đòi con cho bằng được.
Nói xong Trâm Anh đi thẳng ra cửa phòng và rời khỏi căn biệt thự, tiếng khóc của con vẫn văng vẳng bên tai cô. Ra đến cửa Trâm Anh mới khóc, nhưng khóc vì con, Trâm Anh quệt nước mắt nói chỉ để mình cô nghe tiếng:
“Con trai của mẹ, mẹ nhất định sẽ về đón con”. Màn đêm mang Trâm Anh đi mất.
Kim như chết đứng ở cạnh cái giường, hắn không biết đầu mình đang nghĩ gì nữa, hắn cũng không biết là mình đúng hay sai nữa, thậm chí tên hắn là gì hắn chắc cũng chẳng nhớ ra nữa.
Chỉ còn inh inh từng lời, từng lời của Trâm Anh như đang đóng cọc trong đầu hắn.
Nhưng quái lạ thay, hắn thấy mình nhẹ nhõm mới tài chứ.
Những lời nói cay nghiệt, đay nghiến của Trâm Anh như một làn gió thơm len lỏi cái đầu u mê của hắn, cái đầu bị những ý nghĩ xấu xa đen tối tiểu nhân chiếm gần hết rồi, lời Trâm Anh vừa nói: “Tôi đã làm được” có ý nghĩa gì, có lẽ hắn vẫn chưa đủ não để hiểu đâu.
Hắn nhẹ nhõm cũng vì vừa mới thấy lại hình ảnh của Trâm Anh ngày xưa, cái ngày mà hắn mới gặp lần đầu đã bị cuốn hút, một Trâm Anh cá tính, một Trâm Anh mạnh mẽ và xinh đẹp.
Kim đáng trách hay đáng thương? Kim lớn lên trong nhung lụa, trong đủ đầy. Học hành lớt phớt nhưng chưa đúp năm nào. Tốt nghiệp đại học xong làm Phó tổng giám đốc luôn, đời hắn đến ngày hôm nay chưa từng phải vắt óc suy nghĩ một cái gì, chỉ có nhăn trán nghĩ cách chơi con này, phang con kia, chén con đó. Người như vậy chẳng trách Trâm Anh nói: Rỗng tuếch!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro