Phần 65
2024-08-05 12:28:51
1 tuần tiếp theo qua đi. Buổi đêm hôm đó, Thụy Kha lại vẫn làm những công việc mà mới 1 tuần thôi nhưng cô đã rất thành thạo và làm nó như một thói quen hàng ngày. Đó là vừa ngắm nhìn anh vừa xoa bóp chân tay, bóp vai, lưng, ngực, bụng. Cái màn mát xa ngực của cô hình như có tác dụng gì đó thì phải, mỗi lần cô miết miết đầu ngón tay vào đầu ti anh thì ở bên dưới háng rung rung như có một con gì đó ở bên trong, anh có gì đó khác khác mọi khi. Cuối cùng thì đũng quần anh u lên một cục kìa.
Thụy Kha tủm tỉm tự nghĩ một mình mà không dám nói ra miệng mặc dù trong này chẳng có ai ngoài cô, đêm rồi nên tần xuất các điều dưỡng đến thăm bệnh nhân ít hơn so với ban ngày. “Ái chà, anh cứng lên rồi hả. Em chờ mãi, tưởng bệnh tật thì thôi không lên nữa chứ? Hi hi hi hi. Để xem nào, bác sĩ mà bảo cứng liên tục một tiếng là phải dùng biện pháp mạnh, hi hi hi hi”
Rồi Thụy Kha cũng vừa làm những công việc quen thuộc của mình, ánh mắt cô giờ không còn tập trung ở khuôn mặt anh nữa mà chuyển dần xuống bên dưới, nhìn cái cục ở chiếc quần bệnh nhân. Cô đã vài lần được cảm nhận dương vật anh ở trên mu bướm mình, theo đó thì cũng có cảm giác là cái cậu bé của anh khá là to, cứng và ấm. Nhưng thực tế mà nói là cô chưa nhìn thấy trực tiếp bao giờ. Cả tuần nay những chuyện vệ sinh cá nhân của anh là do các điều dưỡng làm.
Thời gian nặng nề trôi qua, Thụy Kha reo lên như vừa trúng thầu khi nhìn thấy dương vật Thìn trong quần vẫn cứng như vừa nãy mà không có dấu hiệu giảm đi chút nào mà ngược lại còn chổng cao hơn, đỉnh chóp đã chúm chím ướt một đụm nhỏ bằng đầu ngón tay cái. Đã đến lúc hành sự. Tự nhiên Thụy Kha thấy mình hồi hộp mới chết nữa. Đề phòng bất chắc đang vui thì đứt dây đàn, Thụy Kha đứng dậy:
– Anh chờ em tí, cấm xìu.
Nói xong cô như kẻ trộm ngó ngó nghiêng trong căn phòng xem có cô điều dưỡng nào ẩn nấp quanh đây không, rồi cô đi ra phía cửa buồng bệnh chốt bên trong:
– Hi hi hi hi, chết với bà.
Vừa cười vừa đi trở lại phòng của Thìn, Thụy Kha nhìn xuống bản thân mình một lượt. Cô đang mặc một chiếc váy ngủ, vì ở bệnh viện có người ra vào thường xuyên nên Thụy Kha luôn luôn mặc áo lót và tất nhiên là cả quần lót nữa. Chiếc váy màu xanh dương này chính là chiếc mà cô đã mặc hôm địt nhau bên ngoài với anh cho mẹ Hà ngó. Vô tình thôi hôm nay cô lại mặc chính nó, có duyên quá ha.
Trở lại ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh, tim Thụy Kha đập loạn nhịp, cô hồi hộp giống như chuẩn bị cạo chiếc đèn để ông thần hiện ra cho điều ước vậy, cô nói với anh với hy vọng rằng anh nghe được như lời bác sĩ Thông nói:
– E hèm, em là em không báu bở gì cái chuyện này đâu nhé. Đây là y lệnh của bác sĩ. Anh cấm không được trách em. Hi hi hi hi hi.
Chiếc áo bệnh nhân đã được Thụy Kha tháo từng cái cúc ra từ vừa nãy để địt vú Thìn bằng tay, hai vạt áo nằm banh ra hai bên. Nhìn Thìn lúc này người bên ngoài liên tưởng rằng vừa bị ma nữ chuốc thuốc mê và sắp “được” hấp diêm.
Chiếc quần bệnh nhân có kẻ sọc dọc màu xanh nhạt có cạp quần bằng chun. Chính Thụy Kha giờ còn không biết là khuôn mặt mình đang đỏ ửng, nhất là ở hai bên gò má, trông cô duyên lắm, đôi mắt chớp chớp, hàng mi cong vút, đôi môi hấp háy, thỉnh thoảng đưa lưỡi ra liếm vì nó khô liên tục. Tóc Thụy Kha uốn xoăn nhưng đang để xõa ra hai bên cầu vai. Ngực cô phập phồng lên xuống vì cố thở những miếng to làm đầu vú hơi hơi lòi ra khỏi cái áo lót mỏng.
– Anh ơi, em sờ nhé. Người ta nói trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một nhìn, trăm nhìn không bằng một sờ, trăm sờ không bằng một mút, trăm mút không bằng một… Thôi không nói nữa, bậy lắm. Hi hi hi hi hi.
Thìn có nghe thấy Thụy Kha nói gì không nhỉ? Chịu, chả ai biết.
Từ từ như sợ bỏng tay, Thụy Kha đưa một đầu ngón tay trỏ bên phải của mình tới gần háng Thìn, cô chỉ dám hở có một mắt ra thôi, mắt kia vẫn nhắm tịt vì ngượng, dù sao mình cũng là con gái, lợi dụng đàn ông đang không có sức phản kháng mà sờ soạng người ta, kể cũng ngại. Rồi cái đầu ngón tay trỏ phải ấy cũng tiến sát đến được cái đỉnh chóp của quần mà Thụy Kha đoán chắc rằng do buồi Thìn đội lên.
– Đã ai làm gì đâu mà rỉ nước ra thế này.
Đầu ngón tay có của Thụy Kha chạm vào cái bũng nước, cảm giác hơi dinh dính ở đầu ngón tay, Thụy Kha dụt lại rồi tự động đưa lên mũi hít hà thật căng lồng ngực:
– Ôi, anh, hấp dẫn quá, thơm hơn cái mùi ở quần lót của anh mà lúc ở nhà em thường ngửi trộm.
Cảm giác bướm mình rơi rung động vì mùi hương tình ái lùa vào khoang mũi. Bất chợt, Thụy Kha cho tay còn lại của mình xuống háng vỗ về an ủi: “Ngoan nào, hôm nay không có việc của mày”.
Ngửi xong đâu đấy, Thụy Kha lại đưa đầu ngón tay mình trở lại đỉnh chóp, cô di di đầu ngón tay của mình để chạm nhiều hơn vào đầu buồn qua lớp vải quần, vệt ướt đã rộng hơn thấy rõ:
– Anh ơi, cứng thế.
Rồi Thụy Kha mạnh dạn hơn một chút, cô đưa tay vuốt xuống từ đỉnh chóp để cảm nhận được độ to của dương vật. Rồi Thụy Kha nắm trọn dương vật trong tay mình, vòng tay của cô không vừa với độ to của nó khi nói cái và ngón trỏ không chạm nhau. Cô thoáng kinh ngạc:
– Sao lại to thế này?
Cảm giác ấm áp, tràn đầy, cứng cáp và lừng lững trong bàn tay búp măng, trắng nõn. Thụy Kha có lẽ không thể ngờ được rằng dương vật của anh lại to đến như vậy, cô bất giác muốn được tận mắt nhìn thấy cái dương vật này.
Nghĩ thế nào làm như thế, Thụy Kha đứng dậy:
– Bác sĩ bảo phải cởi quần ra.
Thìn mà tỉnh táo lúc này hoặc có thể là cậu đang nói trong cơn mộng mị: “Điêu”.
Thụy Kha hai tay bám vào cạp quần anh ở phía hai hông, thế rồi cô từ từ kéo cái quần chun tụt xuống. Đám lông buồi rậm rạp hiện ra, kéo thêm chút nữa, chút nữa. Bên dưới quần đã tuột quá mông nhưng bên trên chưa thoát ra được vì vướng buồi Thìn gài vào cái cạp quần. Thụy Kha mạnh tay hơn một chút nữa thì “Pặp”, buồi Thìn thoát ra ngoài và nảy lên bụng như một cái lò xo rồi trở lại vị trí chổng ngược nhìn lên trần nhà.
– Ối giời ơi.
Thụy Kha như reo lên với trời đất, cô kinh ngạc vì tận mắt nhìn thấy dương vật Thìn. Thân dương vật đen bóng như kiểu người da trắng bị phơi nắng, có thể dân vùng biển nó vậy, trên thân dương vật là các mạch máu màu xanh nổi gồ lên nhìn rất hoành tráng. Đầu dương vật thì tù tù đỏ ửng chứ không đen giống thân, nhờn nhờn bóng loáng của tinh tương vừa được rỉ ra. Da quy đầu thì có một tẹo nhỏ xíu nằm khoảng giữa giữa.
Kéo cái quần xuống đến đầu gối thì Thụy Kha dừng lại, để đấy và không nói gì. Cô nuốt nước bọt đánh “ực” một cái không biết là vì khát nước khô họng hay là phản ứng của sự thèm khát.
– Chết con rồi mẹ ơi, to quá.
Ở bên kia Thái Bình Dương, bà Hà ngứa mũi “hắt xì” một cái rõ to, bà đang đi siêu thị cùng với chồng, bà nói với ông Dương: “Sao tự nhiên lại hắt xì nhỉ, hay là con Kha nó nhắc mình, chắc giờ này nó đang quay cuồng trong bệnh viện với thằng Thìn rồi, kể cũng tội con bé, yêu vào rồi khổ thế đấy”.
Trở lại với bệnh viện, Thụy Kha ngồi trở lại xuống chiếc ghế giờ đã được kéo sát hơn vào thành giường bệnh, Thụy Kha từ từ đưa tay chạm vào dương vật Thìn, nó lúc lắc. Rồi không chờ được lâu hơn nữa, Thụy Kha nắm trọn dương vật Thìn trong tay, cô lắc lắc cái đầu:
– Đường kính phải đến 5 phân chứ không kém.
Cảm giác buồi Thìn thật là ấm. Thụy Kha đưa tay vuốt từ trên xuống tận gốc dương vật, rồi cô giống như một nhà sinh vật học đang nghiên cứu vật thí nghiệm, cô lấy găng tay mình đo độ dài từ gốc lên tận đỉnh lỗ sáo:
– Úi, gần bằng một găng tay em này. Anh ơi, anh ăn gì mà to thế.
Chưa hết đâu, Thụy Kha lần mò tay mình xuống hai hòn dái, đầu tiên cô bụm ngón tay lại ôm trọn bìu dái, không vừa. Rồi cô mân mê từng hòn một, cô đếm: “Một, hai, hết rồi à”.
– To quá, đẹp quá anh ơi. Này chết em mất thôi. Sao em chịu nổi đây.
Đầu vú Thụy Kha cứng lên rõ rệt, nó trượt hẳn ra bên ngoài mép áo lót lòi hẳn ra ngoài. Nước thần thánh ở bên dưới không được lệnh của chủ nhân nhưng tự động rỉ ra ngoài, quần lót của Thụy Kha cũng ướt mất rồi. Nhưng hiện giờ cô chửa quan tâm tới việc đó mà chỉ tập trung vào buồi mà thôi.
Thụy Kha sau một hồi ngắm nghía, soi xét từng đường gân, từng sợi lông của dương vật thì bắt đầu vào việc chính theo y lệnh của bác sĩ, cô tuốt lên tuốt xuống buồi Thìn, hay nói một cái không văn nghệ sĩ tẹo nào chính là sóc lọ cho chàng. Nói một các khoa học thì là thủ dâm, nói một cách triết học thì là “những tác động cơ học làm giải phóng năng lượng tích tụ trong cơ thể”.
Cứ thế, Thụy Kha một tay sóc lọ, một tay mân mê bìu dái, thỉnh thoảng cô còn xe xe đầu vú anh. Với độ cứng như thế này, theo kinh nghiệm của cô thì chỉ cần sóc đâu đó khoảng mươi mười lăm phút là anh sẽ phọt. Nhưng sự đời nhiều khi không đúng với những gì người ta phán đoán, đã hơn hai chục phút sóc rồi mà vẫn trơ trơ như đá, vẫn cứng cáp nhưng chưa thấy có giọt tinh nào phụt ra ngoài.
– Em mỏi tay rồi anh ơi. Ra đi anh.
Thìn mà tỉnh chắc nói: “Đâu dễ thế cưng, đơn điệu quá”.
Như có thần giao cách cảm, Thụy Kha tự thấy bản thân mình làm những động này có vẻ hơi đơn giản thì phải. Cô hỏi anh mặc dù biết chắc không có câu trả lời:
– Anh muốn làm kiểu khác à? Tại anh đấy nhớ, không phải tại em.
Rồi Thụy Kha từ từ cúi mặt xuống háng anh, cô hít thật mạnh cái mùi đàn ông, mùi giống đực phát ra từ dương vật, cảm giác này làm cô thay đổi trạng thái bản thân mình:
– Úi úi úi, em nứng mất rồi. Anh bắt nạt em, em bắt đền.
Quả đúng như vậy, lồn Thụy Kha giờ đã ướt đẫm nước, nóng hầm hập như một cái lò lửa, đầu vú thì cứng ngắc tê rần mà tự động Thụy Kha bắt buộc phải đưa tay lên bóp cho hạ hỏa. Thế là một tay tự bóp vú mình, còn mồm thì tự động há ra hết cỡ để đớp vào cái đầu khấc đỏ hỏn, to tướng của anh. Mồm vào đầu buồi rồi nhưng Thụy Kha vẫn phải há thêm một chút nữa mới cho được cái đầu khấc vào hẳn bên trong.
– Ưm ưm ưm.
Những tiếng rên rỉ phát ra từ trong họng Thụy Kha, đầu khấc vào rồi. Đất có thổ công, sông có hà bá, khoang miệng trước nay vẫn là thánh địa của lưỡi, thấy đầu khấc chen chỗ đứng của mình nên lưỡi Thụy Kha điên tiết phản kháng, nó bắt đầu liếm lung tung vào khắp bề mặt của đầu buồi.
– Ưm ưm ưm.
Lồn Thụy Kha giần giật, miệng lồn nheo nheo làm tay đang bóp vú phải ngừng lại đưa xuống bên dưới háng vén cái váy lên mà miết miết ở dưới quần.
Thụy Kha gật gù đầu lia lịa như đồng ý với một điều gì đó. Cô cố gắng đẩy sâu đầu buồi vào trong miệng mình nhưng đầu buồi chỉ chạm vào được amidan, không thể chui vào địt họng được vì nó quá mắc nghẹn, thân buồi mới vào được có hơn một nửa tí tí thôi.
Thụy Kha xoa lồn để làm giảm cơn hưng phấn, cố chửi thầm con bướm của mình: “Mày thật là hư, đã bảo hôm nay không có việc của mày cơ mà, nhịn đi, khi nào anh ấy tỉnh lại cho mày tha hồ”.
Cố ân sâu vào trong trọng cho biết thế nào là địt họng, nhưng Thụy Kha không chịu nổi, cô ho sặc sụa:
– Ặc ặc ặc, khụ khụ khụ.
Nhả buồi ra một chút lấy hơi, Thụy Kha vừa miết lồn vừa đập tay vào buồi Thìn:
– Anh bắt nạt em. Suýt ngất.
Để lấy lại hơi, Thụy Kha lại tiếp tục sóc lọ thêm một chút nữa, cô vừa làm vừa ngắm nhìn anh:
– Anh yêu, mau mau tỉnh dậy, Thụy Kha sẽ cho anh hết, em sẽ là của anh. Em sẽ cố nhịn để chờ anh tỉnh dậy. Em không muốn lần đầu tiên của em và anh chỉ đơn độc mình em chiến đấu. Mặc dù em đang rất… thèm đây này.
Xong rồi, cô ghé môi mình chạm vào môi anh, một nụ hôn đơn phương trên khuôn mặt vô hồn với đôi mắt nhắm tịt. “Nhưng môi anh vẫn ấm áp lắm, em vẫn cảm thấy ngọt ngào, em biết chắc rằng anh đang cảm nhận thấy nụ hôn của em. Anh ơi! Em yêu anh!”
Rời đôi môi của Thìn ra, Thụy Kha lại cúi đầu mình xuống háng Thìn, cô thè lưỡi mình ra liếm láp cái đầu khấc đỏ lừ, to đùng như cái chén hoa hồng của anh, tay vẫn sục lên sục xuống, liếm đầu buồi chán chê, cô lại liếm toàn bộ bìu dái của anh. Tay cô vẫn sục lên sục xuống với tốc độ nhanh dần.
Rồi bỗng cô cảm nhận thấy từ cái tay đang sóc lọ, rằng buồi anh đang căng lên hơn so với lúc nãy, cô biết đấy là biểu hiện của sự chuẩn bị xuất tinh. Cô tiếp tục sục nhanh hơn, miệng cô đã há chờ sẵn những dòng tinh từ trong lỗ sáo bắn ra:
– Ra đi anh, cho em nào.
Và rồi cuối cùng khoảnh khắc ấy cũng đến, buồi Thìn giật giật thật mạnh trong tay Thụy Kha, đầu dương vật đã chuyển sang màu đỏ sậm, rồi từng dòng tinh trùng phụt thật mạnh như một luồng đại bác qua lỗ sáo bắn phọt ra bên ngoài vào trong miệng Thụy Kha, Thụy Kha nuốt một hơi thứ nhất vẫn không hết vì tinh trùng tiếp tục bắn ra chưa ngừng. Một vài tia còn không bắn ra đậu vào cánh mũi, vào má Thụy Kha.
– Ực, ôi nhiều quá. Ực, ực.
Thụy Kha nuốt sạch, mùi tinh trùng của anh có dính tí vị của kháng sinh không còn được ngậy, béo, thơm giống như hôm anh đã từng xuất lên cằm, nhưng trong lúc đói thì một củ khoai cũng giống như sơn hào hải vị vậy.
Dừng tay xoa bướm khi đợt xuất tinh vừa kết thúc, tất nhiên cô chưa được cực khoái, sự lên đỉnh không đơn giản như vậy, lột quần lót của mình ra vì nó quá ẩm ướt, để cái lồn tông hông trong bầu váy, Thụy Kha mắng mỏ: “Cho mày chết, đã bảo là chưa được lại còn tưng tưng lên, cho mày lưng lửng cho chừa cái tội nứng không đúng lúc. Hi hi hi”.
Lấy khăn lau sạch khu vực háng cho Thìn, Thụy Kha kéo quần lên, rồi cài lại cúc áo cho anh. Xong xuôi đâu đó, Thụy Kha vào trong phòng của mình thay một chiếc quần lót khác, chỉnh lại cái áo vú về với vị trí đúng chức năng, cô lại trở lại buồng bệnh nơi anh nằm, cô tích vào tờ giấy y lệnh, ở cái ô kiểm soát công việc:
Làm cho bệnh nhân xuất tinh.
X.
Thụy Kha.
23h56″
Xong việc, Thụy Kha lại ngồi xuống bên cạnh anh, ngắm xem anh có biểu hiện gì khác lạ không để báo cho bác sĩ. Nhưng anh vẫn vậy, vẫn im ỉm mà ngủ thật ngon. Đầu anh vẫn còn quấn băng trắng toát.
– Anh ơi, có thoải mái hơn không anh? Từ giờ lúc anh cần em sẽ làm như vừa rồi cho anh. Em sẽ làm bất cứ việc gì để anh sớm tỉnh dậy với em. Mà anh này, sáng nay em vừa học buổi đàn ghita đầu tiên đấy, rồi em sẽ học hát nữa, em biết anh rất thích đàn và hát. Em sẽ cố gắng học thật nhanh để đàn và hát cho anh nghe, biết đâu đấy anh sẽ tỉnh lại vì nghe tiếng đàn thì sao nhỉ? Có bệnh phải vái tứ phương, chỉ cần có hy vọng là em sẽ làm hết.
Đắm đuối như cá chuối, Thụy Kha bấm nút ở giường để đổi tư thế nằm cho anh, đã gần 1 tiếng nằm ngửa rồi, cô chuyển anh sang nằm nghiêng. Rồi cô nói tiếp:
– Em dự định sẽ về Mỹ 1 tuần anh ạ. Em đã liên hệ trước với Giáo sư Robert, em phải đích thân về để mời giáo sư sang bên này chuẩn đoán bệnh cho anh. Giáo sư là người giỏi nhất thế giới về lĩnh vực thần kinh học, đã từng đoạt giải Nobel y học rồi đấy anh ạ. Em hy vọng rằng giáo sư sẽ có phương pháp gì đó giúp anh mau tỉnh lại.
– Xa anh 1 tuần em không nỡ, nhưng bắt buộc em phải làm, em sẽ nhờ Mai Ngọc thay em trong lúc em đi vắng. Anh đừng giận em vì em đi nhé, cũng là vì em yêu anh mà thôi.
Cứ thế Thụy Kha lại thêm một đêm nữa ngủ gục bên giường bệnh, cô có thể ngủ với tư thế này đến sáng luôn, đã 1 tuần nay cô đều vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro