Người bảo vệ

Phần 46

2024-08-05 12:28:51

Phần 46
Thấy mẹ đã về phòng riêng, Thụy Kha trở lại phòng mình, nhìn thấy hai bờ vai u bắp của Thìn trong chiếc áo ba lỗ, có chút chộn rộn trong lòng khi nghĩ đến “Nếu điều đó xảy ra?”, Thụy Kha giờ trông giống như cô dâu lần đầu tiên động phòng hoa trúc. Cô len lén ngồi trên chiếc giường quen thuộc của mình mà hôm nay thấy sao nó xa lạ đến vậy, gà mắc tóc cũng sẽ gáy nhát ngừng:

– Thìn… này… có chuyện rồi.

Buông bỏ cái điện thoại, đang trong tư thế nửa nằm nửa ngồi ở phía đằng kia của chiếc giường, lưng tựa vào thành, Thìn quay sang Thụy Kha chia sẻ lo lắng với cô:

– Có chuyện gì thưa chủ tịch.

Lén nhìn vào mắt Thìn một cái rồi cụp ngay mặt xuống, Thụy Kha đan hai bàn tay vào nhau, rặn mãi mới ra câu:

– Mẹ không tin chuyện hôm qua. Bà bắt phải… làm thật… để bà nhìn. Chỉ… cần một tí… thôi là được.

Thìn thấy sự việc này quả thực là nghiêm trọng, cậu hỏi lại ý chủ tịch:

– Vậy ý chủ tịch như thế nào?

Thụy Kha bị hỏi như thế thì đúng là quá ngượng đi à, chẳng lẽ lại nói thẳng ra là “tôi còn thích thế nữa là đằng khác”, nhưng con gái ai lại đi làm thế, mất giá chết đi được, Thụy Kha đẩy quả bóng sang chân đối phương:

– Tôi khó nghĩ quá, cái này tùy Thìn quyết định, tôi thế nào cũng được.

Thìn đăm chiêu suy nghĩ mà không nói câu gì. Trong đầu cậu đúng là đang nghĩ đến cảnh mây mưa, cảnh được đút buồi vào bướm chủ tịch, cảnh được vục mặt vào đôi vú to, trắng, săn của chủ tịch, thậm chí còn bạo dạn mà nghĩ đến cảnh được liếm láp đôi mông đít căng tròn của chủ tịch nữa cơ. Nhưng nghi đi thì vậy, còn nghĩ lại thì thấy mình không khác gì một thằng cave đực, mình đang được người ta trả tiền để địt nhau với người ta, danh dự, nhân phẩm mình sẽ mất hết, người ta định bóc bánh trả tiền mình đây mà.

Thấy Thìn đang suy nghĩ, Thụy Kha thấy mình trở nên thừa thãi nên đứng dậy tiến về phía tủ quần áo của mình, cô lấy ra một chiếc hộp to đùng được bọc bằng da nhìn rất đẹp, cầm nó trên tay, cô nói với Thìn:

– Thìn cứ suy nghĩ đi, tôi sang chỗ mẹ một tí.

Thìn không trả lời, cậu đang tính toán mọi đường đi nước bước sao cho việc thành toại mà mình lại không bị mất giá.

… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/nguoi-bao-ve/

Thụy Kha gõ cửa phòng mẹ ba tiếng “cộc cộc cộc” xong thì mở cửa vào luôn mà không chờ. Thấy mẹ hình như vừa tắm xong, mặc một bộ đồ lửng mỏng manh, không mặc áo lót, Thụy Kha có chút ghen tị, cô đặt hộp đồ xuống giường:

– Mẹ vẫn còn đẹp quá ha, thể nào bố con còn chết mê chết mệt. Không biết lúc con bằng tuổi mẹ có được như vậy nữa hay không?

Bà Hà nhìn hộp đồ của con mang sang, mặc dù chưa biết bên trong là cái gì cụ thể nhưng nhìn to như thế kia chắc là nhiều loại lắm, tim bà bắt đầu đập thình thịch:

– Con còn đẹp hơn mẹ ấy chứ. Cái gì đây.

Thụy Kha ngồi xuống giường, cạnh cái hộp:

– Thì đấy, đồ mẹ cần còn gì. Mẹ mở ra đi.

Bà Hà lập bập mở cái chốt ở hộp, rồi lật nắp lên. “Ôi trời ơi”, bà chỉ thốt ra miệng được câu đó rồi lấy tay bịt lấy mồm. Hiện lên trong mắt bà không phải chỉ là cái dương vật giả đơn thuần, mà chính xác hơn đó là một bộ đồ chơi người lớn với rất nhiều chủng loại và màu sắc khác nhau. Cụ thể gồm:

1. Một chiếc dương vật giả trơn màu đen dài khoảng 20 cm, đường kính 3 cm.

2. Một chiếc dương vật giả nhăn màu hồng dài như cái trên.

3. Một chiếc dương vật có gai màu trắng, hình trạc ba, một đầu chọc vào âm đạo, một đầu để mát xa hột bướm, có chức năng rung chỉnh cấp độ và ngoáy ở đầu.

4. Một chiếc dương vật có mút ở dưới dành cho tư thế thủ dâm cưỡi ngựa.

5. Một bộ trứng rung.

6. Một máy rung hậu môn hình trái me.

7. Một chày rung để mát xa bướm và đầu ti.

8. Máy hút hột le.

9. Ba cái chổi lông vũ dùng để mơn trớn.

10. Một cái đuôi cáo.

Và vài thứ linh tinh khác mà tạm thời bà Hà còn chưa biết công dụng. Bà tròn mắt nhìn con:

– Con dùng hết những thứ này chưa?

Thụy Kha đang tự hào về mình:

– Con độc thân bao nhiêu năm nay, mẹ bảo không có những thứ này con còn sống được đến giờ này không? Đấy, cho mẹ hết, giờ con không dùng nữa. Hihihihihihi. Thôi, con về phòng đây.

Bà Hà đóng hộp đồ lại, bà không quên nhắc con:

– Đúng 11 giờ mẹ sang đấy, nhớ để hé cửa phòng.

Thụy Kha “vầng” không chắc chắn lắm rồi đi trở lại phòng, không biết phòng mình sẽ trở thành thiên đường hay địa ngục đây?

… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/nguoi-bao-ve/

Thụy Kha trở lại phòng, thấy Thìn không tỏ vẻ gì là đang suy nghĩ nữa, đoán chắc là đã có quyết định của mình rồi. Thụy Kha lại khẽ ngồi xuống giường, cô giờ không là một chủ tịch oai nghiêm kiêu kỳ xinh đẹp nữa, cô giờ chỉ là một cô gái tuổi dậy thì mặc kệ bạn trai muốn làm gì thì làm, cô phó mặc cho số phận:

– Thìn… đã quyết định chưa?

Thìn quả quyết:

– Tôi quyết định rồi.

– Như thế nào?

– “Đành phải làm thật thôi”, Thìn nói nhanh.

Tim Thụy Kha như trống giục ra trận. Vậy là cậu chàng vệ sĩ đã quyết định sẽ địt mình cho bà mẹ xem, vậy là bướm cô sắp được lấp đầy bằng một cái buồi thật, cô đang háo hức? Cô đang mong chờ? Hay cô đang sợ sệt? Giờ đây Thụy Kha chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, chỉ có cảm giác mong manh, không chắc chắn, không phủ định cũng chẳng khẳng định. Tặc lưỡi nghĩ: “Uh thì tình một nhát, chẳng sao”.

Thấy Thụy Kha có phần hơi run run, Thìn động viên:

– Chủ tịch đừng sợ, tôi không làm chủ tịch đau đâu, không bao giờ. Chủ tịch chỉ cần nghe theo lời tôi thôi.

Thụy Kha như gái trinh chuẩn bị mất, cô cúi thấp hẳn đầu mình xuống nhìn vào háng, nói như không ra hơi.

– Uh!

Thìn ra lệnh:

– Chủ tịch đi tắm đi, mặc cái đồ gì hai dây ấy.

Thụy Kha nghĩ ngợi mông lung: “Lại còn bắt mình đi tắm cho sạch nữa, trời ơi là giời, sao mình run thế này. Lúc mất trinh cũng không như vậy”.

Chẳng nói chẳng rằng, Thụy Kha làm theo như một cái máy, cô lại tủ quần áo của mình, lựa lặt mãi mới tìm được một chiếc váy hai dây, thấy thiếu thiếu cái gì đó nên lấy thêm cái quần lót mỏng dính màu xanh da trời.

Vào nhà vệ sinh, Thụy Kha cởi bộ đồ cũ của mình ra, đứng dưới vòi hoa sen, Thụy Kha kỳ cọ thật kỹ, kỹ hơn mọi ngày để chuẩn bị cho một việc trọng đại, xà phòng thơm của Mĩ đàng hoàng.

Đến đoạn rửa bướm, cô thụt hẳn vào bên trong cho sạch, vừa rửa vừa nghĩ: “Hôm nay mày được ăn tươi rồi nhé, hihihihihi”.

Rửa bướm xong định tắt vòi hoa sen đi, nhưng lại nghĩ đến lỗ đít của mình, Thụy Kha ngửa mặt lên trần nhà vệ sinh suy nghĩ “nhỡ đâu hắn lại đòi chơi vào đấy thì sao nhỉ, đúng rồi, phòng bệnh hơn chữa bệnh, hihihihihihi”, nghĩ vậy rồi Thụy Kha lại rửa kỹ hậu môn của mình bằng cách chọc một ngón tay của mình vào hẳn bên trong mà rửa.

Xong xuôi đâu đấy, Thụy Kha lại gần chiếc gương, qua ánh gương phản chiếu nhìn ra được cửa phòng tắm, Thụy Kha không thấy bóng người, cô thầm nghĩ: “Người gì đâu mà… nghiêm túc như sư”.

Lấy chiếc váy hai dây mỏng manh mặc vào, cô cũng không cố tình mặc cái loại mỏng như giấy thế này đâu, nhưng khốn nỗi chẳng có cái nào dầy hơn. Nửa trên bầu vú của cô lộ ra nhìn ghê chết đi được.

Cầm chiếc quần lót trên tay, Thụy Kha phân vân: “Không biết có nên mặc vào không nhỉ, mặc vào tí nữa mà hôn hít nhau nước rỉ ra lại mất công giặt, mà đằng nào tí chẳng phải tụt ra mới chơi được. Nhưng không mặc thì ngượng chết đi được, cái váy này mỏng dính thế kia, không mặc để bổ mắt tên kia nhìn lông mình à? , Sao chuyện công ty mình quyết đoán thế, mà chuyện này lại lưỡng vậy?”.

Thụy Kha đành phó mặc cho phận, cô lấy một cái nắp hộp kem dưỡng da ra rồi tung xuống đất: “Sấp mặc, ngửa truồng”.

Chiếc nắp rơi xuống đất, sấp. Thụy Kha mặt buồn thiu mặc cái quần lót vào nhưng lại tự an ủi mình: “Vén ra liếm cũng thích chứ bộ”.

Sau khoảng nửa tiếng tắm táp, ơn giời, cuối cùng Thụy Kha cũng mở cửa nhà vệ sinh bước ra ngoài. Người đầu tiên cô nhìn là Thìn, xem phản ứng của hắn thế nào khi thấy mình trong bộ độ phải nói là quá ư là sẹc xy này, nhưng nhận lại được chỉ là một sự ngó lơ, Thìn vẫn chăm chú vào điện thoại. Thụy Kha nghĩ “hay là hắn bê đê?”.

Không dám diễu quanh phòng như người mẫu khỏa thân, thấy cũng sắp đến giờ hoàng đạo, Thụy Kha ra cửa hé phòng một chút để cho mẫu thân có tầm nhìn. Sau đó cô rón rén như kẻ trộm, nhẹ nhàng không dám phát ra tiếng động, chỉ có tim là đập mạnh làm ngực cô phập phùng, chiếc áo hai dây mất dậy kia phản chủ, núm vú cô lấp ló hiện ra ngoài. Chiếc giường thân thương của mình mà giờ đây Thụy Kha cảm thấy như mình đang bước lên giàn hỏa thiêu vậy, mọi thứ đang nóng hổi từ trong ra ngoài, bướm vừa mới rửa sạch, xì khô ấy vậy mà giờ đã ươn ướt thứ nước nóng hôi hổi vừa thổi vừa nuốt rồi.

Lên đến giường, Thụy Kha nằm ngửa ra giữa giống như một con lợn sau khi chọc tiết chuẩn bị cạo lông. Thìn vẫn nằm ở sát mép giường bên kia, một cái chăn được gấp gọn phủ lên ngang hông.

“Tích tắc tích tắc tích tắc!” Tiếng kêu của chiếc đồng hồ treo trên tường giờ đây sao mà như những tiếng súng của khẩu AK vậy, đáp lại những tiếng kêu đó chỉ là những tiếng trống vú của Thụy Kha, còn Thìn thì dửng dưng như không?

Cuối cùng thì sau bao nhiêu mong chờ, kim phút của chiếc đồng hồ chỉ đúng vào số 12, kim giờ thì ở trước một đoạn, chỉ đúng 11 giờ. Thụy Kha nhẹ nhàng đưa một ngón tay sang đẩy đẩy vào hông Thìn:

– Đến… giờ… rồi.

Câu đầy đủ mà Thụy Kha định nói là: “Đến giờ rồi, địt đi cho nóng”, nhưng may quá chỉ nói ra vế trước, còn vế sau thì chỉ nghĩ trong lòng mà thôi.

Thìn cũng ngước lên đồng hồ, giờ mới thấy hắn động chân động tay, rất nhanh chóng hắn dùng hai tay lột phăng cái áo ba lỗ của mình ra, mình trần nhồng nhộng, từng bắp cơ, múi thịt, khuôn ngực vạm vỡ, vòng eo 6 múi hiện ra. Thụy Kha lại hồi hộp hơn, cô thấy mình giống như kẻ đói lâu ngày ngồi trước nồi lẩu hải sản.

Vứt toẹt cái áo ba lỗ xuống đất, Thìn với tay tắt bóng điện tuýp, bật cái đèn ngủ đầu giường, ánh sáng không còn nhiều, chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Sau đâu đó, Thìn lấy tay trải rộng chiếc chăn của mình ra rồi phủ lên người Thụy Kha.

Đúng lúc đó, một bóng hình đã lấp ló ngoài cửa, qua khe hở hẹp, Thìn và cả Thụy Kha nhìn thấy rõ. Đây chính là một màn NTR bất đắt dĩ.

Thìn nói khá to:

– Thụy Kha, anh thèm rồi.

Thụy Kha chưa biết phải làm như thế nào, vừa rồi Thìn có dặn là mọi việc cứ để hắn, cô đang là người bị động, chỉ biết hùa theo:

– Gớm, mới hôm qua rồi còn gì.

Thìn cũng tình tứ lại, cậu cũng chui vào chăn và leo lên người Thụy Kha nằm úp toàn bộ thân người của mình xuống người Thụy Kha, khuôn ngực cậu đè xuống ngực của chủ tịch làm đôi vú bị chèn ép bẹt sang hai bên sườn. Buồi Thìn đã cứng hết cỡ giờ đang nằm trên mu bướm. Thụy Kha trộm nghĩ: “Tưởng thế nào, cửng tếu lên rồi còn bầy đặt không quan tâm, vậy mà mình tưởng hắn bê đê”.

Quả thật đúng như vậy, nghe chủ tịch tắm ở trong phòng đến nửa tiếng, tay Thìn cầm điện thoại nhưng hắn còn không biết mình đang làm cái gì, chơi đánh bài tá lả thật đấy nhưng 10 ván thì 9 ván móm, 1 ván bét, chưa kể toàn bị ăn cây chốt. Buồi thì cứng đến nỗi lòi cả ra cả cạp quần, che ngượng bằng cách lấy cái chăn phủ lên trên.

– “Em không biết à, dân biển bọn anh ngày 7 đêm 3 vào ra không tính”, Thìn nói câu này là thật, không phải đang diễn.

Thụy Kha cười tít cả mắt lại, cái cười này cũng là thật, không phải diễn, mặc dù bị sức nặng của Thìn đang đè lên, nhưng Thụy Kha lại không thấy khổ một chút nào, thịt ấp thịt đang làm cô nứng lồn tợn:

– Khiếp, thế thì ai mà chịu nổi. Tới đi anh.

Thìn ghé đầu mình sát xuống đầu chủ tịch, cậu ghé tai nói thật nhỏ, thật nhanh:

– Làm giống hôm ở bể bơi.

Nói xong Thìn mím môi của mình chạm môi của chủ tịch. Thìn hôn Thụy Kha, một cái hôn thực sự, cái này nằm trong sự tính toán của Thìn rồi. Chăn trùm kín thì có thể che phần háng, nhưng đầu lộ ra thì phải hôn thực sự.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người bảo vệ

Số ký tự: 0