Người bảo vệ

Phần 30

2024-08-05 12:28:51

Phần 30
Ông Toàn ra về, Mai Ngọc và Ánh Tuyết ở lại. Mai Ngọc vừa rồi cũng có cho mình không ít kinh nghiệm, cô hỏi chủ tịch:

– Thưa chủ tịch, IRR 5% liệu có thuyết phục được Hội đồng quản trị không? Em thấy con số đó hơi thấp.

Thụy Kha ngả lưng ra tựa vào ghế, cô thấy đầu óc mình thư thái đến lạ:

– Hơi thấp nhưng vẫn là con số chấp nhận được, chuyện tôi vừa nói với ông Toàn là không vì chuyện chuyển trụ sở thì Hưng Thịnh không theo vụ này là thật. Chúng ta chấp nhận giảm lợi nhuận về tiền để thu về cái lợi nhuận về thương hiệu. Tôi cũng đã tham khảo ý kiến của chú Quang, chú ấy cũng đồng ý với tỷ lệ này.

Mai Ngọc gật gù:

– Vâng ạ, em hiểu rồi.

Nhưng Thụy Kha nói thêm:

– Trong tổng mức đầu tư có một khoản đấy chính là “Chi phí dự phòng” khoảng 10% tổng mức đầu tư. Theo dự báo kinh tế vĩ mô Việt Nam và thế giới sẽ ổn định trong vài năm tới, chỉ số giá tiêu dùng cũng rất thấp. Vì vậy tôi đề nghị các em quán triệt với phòng dự án cần giảm thiểu tối đa khoản chi phí này xuống mức dưới 5%. Nếu làm được vậy, IRR tức khắc lên trên 10%. Đảm bảo dự án có hiệu quả.

Mai Ngọc và Ánh Tuyết là lần nữa mắt tròn mắt dẹt nhìn vị chủ tịch của mình. Một vấn đề được chủ tịch nhìn ở nhiều góc độ, nhiều khía cạnh. Quyết định vừa rồi của chủ tịch hoàn toàn không phải là bộc phát mà là có sự tính toán thiệt hơn, lường trước hậu quả sau này. Mai Ngọc thấy mình trưởng thành hơn.

Thấy hết việc, Thụy Kha chốt:

– Từ sau, những việc tương tự như đấu giá đất, Mai Ngọc sẽ làm, lần này là tôi làm hộ em. Giờ Mai Ngọc về làm việc đi, Ánh Tuyết ở lại, tôi muốn nhờ em một việc.

Mai Ngọc đi rồi để lại Ánh Tuyết bên chủ tịch, cô lễ phép:

– Chủ tịch cần dặn dò gì?

– “Em đặt mua cho tôi cái này, tuyệt đối không được để cho vệ sĩ của tôi biết”, Thụy Kha giơ màn hình Ipad của mình ra cho Ánh Tuyết xem ảnh.

– Vâng thưa chủ tịch.

… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/nguoi-bao-ve/

Đi học bơi thôi! Hôm qua được nghịch nước cả buổi chiều làm Thụy Kha sướng hơn cả đi tập GYM, cô thừa biết tác dụng của bơi làm cơ thể đẹp hơn cả tập GYM. Thế nên ngay khi vừa lúc Ánh Tuyết ra khỏi phòng là Thụy Kha đã vớ lấy cái balo đựng đồ bơi, hôm qua cô đã bổ sung thêm mấy bộ đồ bơi nữa rồi, lần này mua trúng phóc luôn.

Thìn lái xe đưa chủ tịch đi. Xe vừa ra khỏi công ty Thìn nói:

– Chủ tịch, hôm nay tôi đưa chủ tịch đi học bơi ở chỗ khác nhé.

– Sao phải đổi?

Hôm qua Thìn đưa chủ tịch đến học bơi ở một nơi bình dân, tối về cậu cũng có chút áy náy vì nó không tương xứng với chủ tịch, nhưng không phải là không có lý do, chỉ sợ chủ tịch không hiểu được thôi.

– Tôi lo chủ tịch không thích những chỗ bình dân như vậy? Dù sao chủ tịch cũng thuộc tầng lớp khác.

Thụy Kha thì không để ý đến chuyện đó, cô chưa bao giờ nghĩ mình thuộc tầng lớp nào đó cao sang hơn so với người khác, cô cũng chỉ là con người giống như bao người mà thôi. Cha mẹ cô hồi ở Việt Nam cũng từng buôn thúng bán mẹt, rồi sang sang Mỹ theo diện đoàn tụ cũng vất vả lao động cật lực mới có được cái cơ ngơi ngày hôm nay. Cái cô sợ nhất chính là mình không hòa nhập được với mọi người mà thôi. Cụ thể như hôm qua, cô đã như sống lại tuổi thơ của mình với những em bé xa lạ, chưa hề quen biết. Thìn nói như vậy chứng tỏ hắn có suy nghĩ đó, vậy là hắn chưa hiểu cô rồi, chưa hiểu rõ vấn đề nên đánh giá phiến diện cũng phải thôi. Cô giải thích:

– Tôi cũng chỉ như bao người khác mà thôi. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình hơn người khác, cậu ở cạnh tôi không phải ít ngày, tôi cùng cậu chen chúc tìm bàn ở quán phở rồi đấy thôi. Tôi thích cái không khí của bể bơi ngày hôm qua. Tôi muốn mình biết bơi, để bơi được ở bể bơi cự ly, tôi còn muốn ở bơi ở bể bơi trong nhà nữa cơ.

Thụy Kha nói một lèo như giãi bày, Thìn có thêm hiểu biết về chủ tịch, đúng rồi, chủ tịch đã bao giờ kênh kiệu kiểu tiểu thư đài các nữ hoàng xa hoa phú quý bao giờ đâu. Chủ tịch cùng từng mình vào chợ cóc mua rau muống, từng cùng mình ngồi ăn bát cháo hoa trộn cà pháo ngoài vỉa hè đấy thôi, còn nhớ ngày đầu tiên mình đi làm từng cùng chủ tịch ăn miến gà ngõ Cấm Chỉ mà.

Rồi quan trọng nhất, mình chỉ là vệ sĩ quèn đánh đấm, ấy vậy mà chủ tịch chưa bao giờ tỏ thái độ câu nệ so kè hơn kém với mình, mình nấu cơm chủ tịch vẫn lăng xăng thái hành nhặt rau cùng mình, hôm nay mình rửa bát là hôm sau đến lượt chủ tịch đấy thôi. Rồi nhớ hôm đi ăn lẩu ếch, mình và chủ tịch ngang hàng chén chú chén anh như hai người bạn bình thường, có sao đâu. Thìn hoàn toàn dập nát tư tưởng vừa mới nẩy sinh đêm hôm qua, cậu tự rút ra bài học kinh nghiệm cho mình, đó là nhìn nhận vấn đề cần nhìn vào bản chất, không nhìn vào vẻ bề ngoài.

– Chủ tịch nói vậy tôi yên tâm rồi, hôm qua tôi cố tình chọn bể bơi bình dân cũng là có ý của mình.

– “Ý gì vậy?” Thụy Kha đang mơ màng đằng sau xe.

– Chủ tịch chắc biết rằng buổi học đầu tiên tôi chẳng dậy gì chủ tịch cả, chủ tịch sợ nước, nên buổi đầu tôi để chủ tịch làm quen với nước, thích nước và không còn sợ nước nữa. Nên tôi muốn chủ tịch đến chỗ đông người, nhìn người khác ở dưới nước, nhất là đám con nít, như vậy chủ tịch bớt sợ hơn so với ở một chỗ không có ai, chỉ có nước và nước.

Thụy Kha tủm tỉm “à” lên một cái rất khẽ, cô hài lòng với suy nghĩ vừa rồi của Thìn, đúng là rất tinh tế.

– Hiểu rồi, hiểu rồi.

– Chủ tịch đã quen nước, hôm nay tôi dẫn chủ tịch đến chỗ khác, một bể bơi trong nhà trong một khách sạn 5*, hôm nay chúng ta chính thức học bơi, chỉ có riêng chủ tịch nên sẽ không ngại. Là tôi nhờ Ánh Tuyết đặt lịch bơi riêng lúc sáng nay.

Thụy Kha gật đầu lần nữa. Ai bảo Thìn nói có lý quá cơ. Cô chợt nhớ lại buổi bơi ngày hôm qua, có một thắc mắc mà cô dự định sẽ hỏi lúc đến bể bơi, nhưng không đến nữa nên cô hỏi luôn:

– À tôi hỏi này, hôm qua tôi thấy cậu bơi ở bể cự ly, rồi qua bể thiếu nhi, chẳng lẽ vé của mình đi được cả hai bể đó sao? Có vào luôn được bể trong nhà không?

Thìn giải thích cho chủ tịch, gì chứ ở Cung thể thao dưới nước cậu rành hơn ai hết. Cậu được huấn luyện bơi ở đó mà.

– Cung thể thao dưới nước bao gồm 3 khu: Bể bơi trong nhà, bể bơi cự ly và bể bơi thiếu nhi. Có hai lối vào, lối vào bên tay trái là vào bể bơi trong nhà, lối vào bên tay phải mà tôi và chủ tịch hôm qua đi là vào bể bơi cự ly và bể bơi thiếu nhi.

– Thế còn vé thì sao?

– Mỗi bể là 1 loại vé, hôm qua tôi phải mua 4 vé, 2 vé bể cự ly, 2 vé bể thiếu nhi mất hơn 200 nghìn, cộng với bộ đồ bơi của tịch hơn ba trăm nữa. Tổng cộng gần 600. Chủ tịch xem thế nào…

Thụy Kha nghe nói đến tiền thì mở cửa kính xe xuống nhìn vào những biển hiệu ven đường, vừa nhìn cô vừa hát: “La là lá la, la là lá la”, hát xong lại nghĩ: “Đàn ông con trai gì đâu mà tính toán từng đồng”.

Thìn lắc đầu với bà chủ tịch ki bo kiệt xỉ bủn xỉn này.

Đến đây cũng là lúc xe rẽ vào tầng hầm của một khách sạn trên quận Tây Hồ, khách sạn này có rất nhiều bể bơi trong nhà, chuyên dành cho khách VIP, thật là tương xứng với chủ tịch Thụy Kha.

… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/nguoi-bao-ve/

Bể bơi nằm dưới tầng hầm, diện tích bể bơi không to lắm, rộng chỉ độ 5m, dài khoảng 20m, có khoảng lối đi bằng đá hoa cương quanh bể bơi, có một khu thay đồ. Bao quanh bể bơi là các tấm kính. Nếu đóng lại sẽ kín mít dùng cho mùa đông vì đây là bể bơi bốn mùa.

Về độ sâu của bể chia làm khai cấp độ, khoảng 1/3 bể chỉ độ 1, 2m. 2/3 còn lại sâu khoảng 2m dành cho những người đã biết bơi. Như vậy là lý tưởng với giáo án của Thìn dành cho cô học trò nhỏ dễ thương của mình.

Rất nhanh chóng Thìn thay đồ trước rồi đến Thụy Kha thay đồ sau, khu thay đồ ở đây không chia nam nữ mà dùng chung. Thìn thì vẫn như vậy, đàn ông mà, đồ bơi chỉ có độc cái quần cộc. Còn Thụy Kha thì dùng một bộ đồ bơi cũng kiểu kiểu giống hôm qua nhưng là màu hồng nhạt.

Nhìn thấy Thụy Kha, Thìn có chút đứng hình, hôm nay, ở chốn này chỉ có 2 người, không có mấy bà ngoại để phân tâm nữa nên chim cò Thìn có hơi chút cứng cứng, đó là phản ứng hết sức bình thường chứ không có gì bậy bạ ở đây cả. Thìn vẫn biết chủ tịch của mình đẹp, quyến rũ, sexy thật đấy, nhưng cậu cũng chửa bao giờ dám nghĩ đến một chuyện xa vời huyễn hoặc.

Thấy Thìn có phút giây thẫn thờ, Thụy Kha chợt nhìn xuống toàn bộ thân người, chính cô còn thấy mình hấp dẫn nên cũng chẳng trách được người khác. Cô vừa nói vừa liếc nhìn xuống đũng quần của Thìn theo bản năng mách bảo:

– Có vấn đề gì à?

Thìn nghe chủ tịch nói vậy thì giật mình như kiểu bị bắt quả tang ăn vụng. Cậu lắp ba lắp bắp:

– Không, chủ tịch mặc thế này là ổn rồi. Hôm nay chỉ có mình tôi và chủ tịch, ăn mặc thế nào cũng được.

Nói xong Thìn nghĩ: “Chủ tịch mặc bộ bikini hôm qua, hoặc không mặc gì cũng được”, nhưng hắn vẫn còn yêu công việc có mức lương kha khá này nên không dám nói ra.

Còn Thụy Kha chợt nhớ tới cái đụng chạm hôm qua, dự là hôm nay còn đụng chạm nhiều, lại nhớ đến cục u ở háng tên vệ sĩ đẹp trai nam tính chết tiệt, cô nghĩ: “Không biết dương vật hắn có đột biến gien không mà nhìn lúc nào cũng như đang cửng thế nhỉ?”

Đứng trên thành bể, Thìn bắt đầu công việc của mình:

– Trước tiên, chủ tịch khởi động trước đi ạ. Trong môn bơi, khởi động trước khi xuống nước là cực kỳ quan trọng, tránh việc bị chuột rút dưới nước. Kể cả vận động viên bơi lội nếu bị chuột rút cũng không tránh khỏi nguy hiểm.

Đối với người thường xuyên tập GYM như Thụy Kha thì chuyện này dễ như thái hành. Cô và Thìn uốn kéo, lắc bên này, hẩy bên nọ độ khoảng 5 phút. Thìn thấy vừa đủ thì nói tiếp:

– Bài học đầu tiên chính là bơi cạn, mục đích là để chủ tịch biết được động tác bơi khi ở dưới nước sẽ như thế nào. Thông thường có 2 động tác bơi dành cho người mới học bơi. Động tác thứ nhất chính là doggy, bơi chó, tức là khoa chân múa tay lung tung cho người nổi lên.

Thìn nói nhạy cảm quá làm Thụy Kha đang tưởng tượng tới một tư thế làm tình. Thìn nói tiếp:

– Nhưng tôi sẽ không dậy chủ tịch động tác này vì nó không căn bản. Tôi sẽ dậy chủ tịch động tác bơi bướm.

Lại một từ nhạy cảm khác làm Thụy Kha đỏ mặc, nếu không vì thái độ nghiêm túc của Thìn khi đang giảng giải thì rất có thể Thụy Kha nhầm lẫn là hắn cố tình khiêu dâm cô.

Còn Thìn vừa nói xong cũng thấy mình hôm nay như bị làm sao vậy? Thìn bắt đầu thị phạm động tác bơi bộ phận sinh dục nữ. Hắn nằm sấp xuống thành bể, hai tay vươn lên phía trước rồi chụm lại, rồi tỏa ra hai bên, chân cũng co duỗi như vậy, phối hợp đều giữa chân và tay.

– Rồi, đấy là động tác mẫu, chủ tịch nằm xuống.

Thụy Kha chột dạ, ô cái tên vệ sĩ chết tiệt này, nãy giờ hắn nói “doggy”, rồi lại “bướm”, giờ còn kêu mình “nằm xuống”. Hắn có ý định gì với mình không đây.

Vô tình thôi, hoàn toàn vô tình, Thụy Kha chợt thấy nứng nứng mới lạ chứ. Đã quá lâu rồi cô không ăn mặn, lại ở trong hoàn cảnh này, ở cạnh một cái tên mà nếu không tính cái quần cộc thì là trần truồng. Nhìn thân hình hắn mà xem, nhìn tấm lưng trần của hắn kìa, nhìn 6 múi cơ ở trên bụng hắn đi, nhìn bắp đùi của hắn nữa, nhìn cái cục bằng hai vốc tay ở háng này. Đố ai mà chịu được cơ chứ. Bằng chứng cho sự nứng lồn của Thụy Kha chính là một ít nước ở bướm được rỉ ra, đã làm ướt chiếc quần lót mỏng bên trong, nếu không có gì thay đổi chỉ lát nữa thôi sẽ ra đến ngoài quần bơi, bởi cái quần bơi đang dính sát vào háng cô đây này.

Thụy Kha ngượng gạo nằm xuống, bắt chước lại động tác mà Thìn vừa thị phạm, tim cô đập mạnh khi mình đang nằm sấp đúng tư thế mà hắn vừa nói, thiếu điều chổng mông lên cho dễ đút buồi vào thôi.

Thìn chết lặng tấm thân trai. Cậu nhìn thấy chủ tịch nằm tư thế này sao nó lại kích thích dữ dội vậy. Tấm lưng dài thượt, đôi mông tròn lẳn nhìn rõ hình dáng to tròn căng mọng, đôi chân dài miên man, từ đầu gối trở xuống là lộ da thịt ra trắng bóc.

Thụy Kha nằm bẹp dí sát người xuống thành bể, làm một ít vú của cô bị ép sang hai bên, không nằm ngoài sự soi mói bản năng của Thìn.

Động tác chân co, duỗi. Mỗi lần duỗi làm hai đít chủ tịch vồng lên nhìn chỉ muốn lao vào mà bóp, mà dùi dụi mặt vào đó. Mỗi lần co là Thìn hưởng trọn bộ háng của chủ tịch, Thìn nhìn rõ khe lồn đang lấp ló. Ơ, hình như có một chấm nước bằng đầu ngón tay thì phải, quần bơi màu hồng nên nhìn càng rõ. Buồi Thìn cứng thêm một chút khi nghĩ rằng: “Chủ tịch chưa xuống nước, vậy vệt nước kia là nước đái hay là nước…”.

Thụy Kha vừa làm động tác bơi vừa tưởng tượng đủ thứ chuyện, cô nghĩ mình như đang biểu diễn khiêu dâm trước một khán giả nam, cộng với chút dinh dính ở dưới bướm làm cô khó chịu vô cùng. Thỉnh thoảng còn cố dấu động tác hơi hơi dập háng xuống sàn thành bể cho bớt khó chịu. Cô mạnh dạn nghĩ: “Chắc không dám hiếp mình đâu, không dám đâu nhỉ? , Mai thử mặc bộ bikini hôm qua xem có dám không? Mà nếu hắn dám hiếp mình thì sao nhỉ? Chết tiệt thật”.

Phải đến 15 phút sau, khi đã cơ bản thạo động tác bơi bướm cạn, Thìn nghĩ trong đầu câu: “Chủ tịch nằm ngửa lên, dạng chân ra” nhưng lại nói ra miệng câu:

– Rồi, chủ tịch ngồi dậy. Giờ tôi dậy chủ tịch cách thở khi bơi.

Sau khoảng 5 phút học thở thì bắt đầu xuống nước. Thụy Kha muốn xuống nước lắm rồi, cơ bản là để cho ướt cái quần bơi, giờ đây ướt cảm nhận thấy rõ rồi, liếc nhìn xuống đũng quần thì thấy ướt một mảng bằng đồng xu.

Đầu tiên hai người bước theo bậc thang để xuống phần bể nông, nước chỉ ngập vừa qua đầu vú Thụy Kha thôi. Thìn rào trước:

– Chủ tịch, chuyện này tôi phải xin lỗi chủ tịch trước.

Thụy Kha đang vung vẩy đùa nghịch với nước, cô tự nhiên thích nước mới lạ chứ:

– Sao phải xin lỗi trước?

Thìn đưa tay lên gãi gãi sau gáy:

– Chẳng là… những bài đầu tôi phải đỡ chủ tịch dưới nước. Có… va chạm… tí đấy.

Thụy Kha chợt co hai tay lên ôm trọn hai bầu vú của mình, cô nhìn vào Thìn:

– Phải chạm… vào đây á?

Ý của chủ tịch nói là “phải chạm vào vú á?”, Thìn biết mình nói từ dễ gây hiểu lầm, người ta vẫn thường nói “tí” và “vú” là hai từ cùng nói về một bộ phận nhạy cảm trên cơ thể người phụ nữ, cũng giống như “bướm” và “lồn” cũng là hai từ đồng nghĩa với nhau. Cậu chữa:

– Không, là tôi… Không phải vậy, chỉ là chạm vào người chủ tịch một chút thôi.

Thụy Kha “à” lên một tiếng không biết là”thoát nạn”hay”thất vọng” nữa.

– “Cấm vớ vẩn”, Thụy Kha bĩu môi.

Đầu tiên, Thìn để Thụy Kha với người ra phía trước, một tay cậu đỡ vào bụng, một tay cậu đặt vào phần dưới cổ trên vú. Làm như vậy là Thìn đã đỡ Thụy Kha nổi trên mặt nước:

– Rồi, giờ chủ tịch ngửa đầu lên để nước không vào miệng. Rồi, sau đó chủ tịch khỏa thân, à nhầm, khỏa chân tay giống như động tác bơi vừa tập trên bờ. Rồi… đúng rồi… như thế… như thế…

Thụy Kha đang làm đúng những động tác vừa được học. Cô thấy mình thật thông minh, thật sáng dạ.

Lúc động tác đã gần thành thục, Thụy Kha rảnh đầu nên nghĩ trong lòng mà không dám nói ra: “Sao cái tay đỡ ở bụng không dịch xuống một chút nhỉ, người gì đâu mà…”

Thỉnh thoảng Thìn lại gồng tay đỡ ở bụng của chủ tịch lên để làm cho đít chủ tịch nổi lên mặt nước, nhìn rõ hơn. Thật là bậy bạ hết sức.

Khi đã thành thạo động tác bơi đứng tại chỗ này, Thìn bắt đầu di chuyển chân để Thụy Kha có cảm giác như cô đang bơi tiến lên phía trước.

Cảnh xuân tình đang diễn ra ở bể bơi.

Thìn thấy chủ tịch học nhanh cũng mừng:

– Chủ tịch thích không?

Thụy Kha khoái trí:

– Thích lắm, nữa đi.

– “Nữa này, nhanh nhé”, Thìn tăng tốc.

Thụy Kha sảng khoái:

– Ha ha ha, nhanh lên, đúng rồi, nhanh lên. Tôi sắp rồi…

Thìn hỏi:

– Sắp gì thưa chủ tịch?

Thụy Kha hứng khởi:

– Sắp… Sắp… Bơi được rồi.

Không lẽ nói: “Sắp cực khoái rồi”

Thìn đang đà hưng phấn:

– Chủ tịch sẵn sàng chưa?

– Sẵn sàng gì?

Thìn bắt đầu đi vào giai đoạn cuối:

– Chuẩn bị nhé…

Thìn buông tay để Thụy Kha tự bơi.

Thụy Kha bất ngờ:

– Aaaaaaaaaaaaaaaaa… ặc ặc ặc.

Cô bị chìm nghỉm xuống nước, cô sợ thực sự, không kịp trấn tĩnh, Thụy Kha uống một vài ngụm nước.

Thìn ngay lập tức vòng tay ôm vào lưng chủ tịch kéo lên.

Người ta nói chết đuối vớ được cọc, Thụy Kha thấy có thứ gì đó chạm vào người mình liền lập tức quờ quạng loạn xạ, cô không mất bình tĩnh và sợ, đây là lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác như vậy.

Thìn nhanh chóng ấp Thụy Kha vào lồng ngực mình, mặc dù đầu đã ở trên mặt nước và bắt đầu thở được nhưng sự mất bình tĩnh và sợ hãi làm Thụy Kha ôm chặt lấy Thìn như sam:

– “Ặc ặc, khụ khụ khụ”, Thụy Kha sặc nước nên ho lấy ho để.

Thìn cũng không hẹp hòi gì mà ôm lại chủ tịch, hai người vẫn dưới nước, cậu dỗ dành:

– Chủ tịch, không sao rồi, có tôi ở đây rồi. Đừng sợ.

Vẫn không chịu rời tấm ngực trần vạm vỡ của Thìn, Thụy Kha mặc kệ vú mình đang ép chặt vào ngực hắn, mà hình như bướm mình cũng đang ở trên dương vật hắn thì phải, thấy cồm cộm dưới háng, Thụy Kha vô tình hơi lay động háng mình như để xác nhận xem đó có phải là dương vật không hay là một cái gì khác. Đầu cô vẫn ở trên vai Thìn:

– Ặc ặc, khụ khụ… Đồ chết tiệt… tôi uống nước rồi…

Thìn bắt đầu cảm nhận buồi mình cứng lên thấy rõ, chắc là đạt độ cứng 100% rồi, hình như còn lòi một tí lên cạp quần thì phải, ôi giời ơi, mà hình như bướm chủ tịch đang ép vào buồi, thấy mềm mềm mềm sướng sướng. Thìn bối rối vì dưới buồi thì đang ép lồn Thụy Kha, ngực thì đang chèn vú Thụy Kha:

– Tôi xin lỗi, nước sạch uống được.

Thụy Kha thả lỏng một tay ra đấm nhẹ hều vào lưng Thìn, hình như cô hơi khóc thì phải:

– Hix hix hix, bắt đền, bắt đền.

Những động tác đấm ở tay vô tình làm thân người chuyển động, vậy là háng Thụy Kha lại lay động chạm vào buồi Thìn, cách ba lớp quần áo nhưng sao mà rõ ràng đến vậy, cơ bản là tại buồi Thìn đã cương cứng hết cỡ.

– “Tôi… tôi…”

Thụy Kha tức, vẫn đấm rốn vài cái nhưng nhẹ hơn:

– Tôi gì mà… tôi. Bắt đền. Hix hix.

Thìn gần như cảm giác mình đang địt Thụy Kha, mọi lần cậu luôn luôn bình tĩnh trong mọi tình huống khẩn cấp, cái đó là cái mà cậu được học và giờ gần như đã trở thành bản năng. Nhưng trong tình huống này đây cậu thấy mình lúng túng như một cậu thanh niên 15 tuổi lần đầu tiên thấy gái khỏa thân.

Nhận được cái động đậy làm cọ xát háng Thụy Kha vào buồi mình, Thìn cũng theo phản xạ mà hẩy hẩy mông, rất nhẹ thôi vì cậu không thể làm mạnh hơn, sợ chủ tịch phát hiện là mình đang địt lại thì có mà chết à. Sợ để lâu bị phát hiện, Thìn nói:

– Chủ tịch bình tĩnh lại chưa ạ, có thể xuống nước lại được chưa?

Thụy Kha ngoan cố:

– Không, đưa tôi lên bờ.

Vậy là Thìn vẫn dính chặt người vào Thìn, cô không dám hoặc cũng có thể không muốn rời ra, làn nước mát lạnh nhưng Thụy Kha cảm nhận thấy rất rõ thân nhiệt ấm áp từ Thìn tỏa ra lan vào người mình. Một cảm giác hết sức dễ chịu, hết sức bình yên đến với cô lúc này, cô không muốn rời.

Thìn bước từng bước khó nhọc dưới nước đi về phía bờ.

Mỗi bước đi như một phát dập buồi vào lồn Thụy Kha. Cả hai người có biết chuyện mình đang làm không? Chắc chắn là biết, biết rõ là khác, lớn rồi mà chứ có phải mấy đứa con nít 5 – 6 tuổi đâu mà không biết hành động này chỉ khác địt thật có tẹo thôi. Họ đang xuýt thì địt nhau dưới nước.

Thụy Kha tựa hẳn đầu lên vai Thìn, cô quặp hẳn chân ra đằng sau Thìn, bướm cô đang sướng, cô hình như sắp đạt cực khoái rồi. Nhưng bước đi chậm mà chắc của Thìn làm bướm cô đập thật mạnh vào buồi, cô kìm nén tiếng rên ư ử trong cổ họng.

Thìn cũng làm liều mà bước nhanh bước chậm, thỉnh thoảng có cái dậm chân như thay đổi tốc độ địt, cậu hình như muốn xuất tinh thì phải, hình như thế.

Nhưng trời không chiều lòng người, đến thành bể bơi mất rồi, ước gì bể bơi dài thêm độ dăm mét nữa thôi là có khi Thụy Kha đạt cực khoái và Thìn xuất tinh được.

Đến thành bể, Thìn thả lỏng tay đỡ chủ tịch:

– Chủ tịch, đến bờ rồi. Chủ tịch lên bờ thay đồ trước đi. Tôi bơi một vòng rồi thay sau.

Thụy Kha như thoát giấc mộng, cô thầm trách: “Nhanh vậy sao? Xuýt nữa thì…”

Nhưng không nói ra miệng chuyện đó, Thụy Kha thả lỏng chân rồi đứng xuống thành bể, cô quay đi luôn vào phía phòng thay đồ để Thìn không phát hiện ra mặt cô đang đỏ như gấc.

Thìn bơi ra phần bể sâu, ở giữa bể, Thìn bơi đứng và không thể chờ đợi thêm nữa, cậu bơi bằng một tay, còn tay kia thò xuống móc buồi ra khỏi quần bơi, và sóc lọ.

Thụy Kha đi nhanh vào phòng thay đồ, dư âm của cơn nứng lồn sắp đạt cực khoái vẫn còn nguyên. Vào đến nơi, cô dùng chưa hết 10 giây đã trần truồng. Dưới vòi nước hoa sen đang tỏa ra những giọt nước, Thụy Kha mặc kệ nước chảy, cô ngồi xổm tựa lưng vào tường, banh hai chân ra rồi đút một ngón tay vào lỗ lồn. Cô tự thủ dâm, chỉ cần một chút nữa thôi là cô sẽ đạt cực khoái, và quả đúng như vậy, trong đầu vẫn còn nguyên vẹn cảm giác ấm áp của người tên vệ sĩ, vẫn còn nguyên những cảm giác cồm cộm, vẫn còn nguyên những cú thúc nhè nhẹ của buồi hắn vào lồn mình.

Thụy Kha hẩy hẩy mông móc mạnh vào lồn mấy phát cuối rồi họng cô phát thành tiếng:

– AAAAAAAA, sướng lồn rồi. Tên vệ sĩ… chết tiệt làm… mình sướng lồn rồi.

Thụy Kha ngồi bệt xuống nền đá hoa, cô thở dốc lấy lại sức, mắt lim dim để tận hưởng nốt cảm giác cực khoái lên đỉnh của người đàn bà.

Cũng lúc đó, Thìn nhanh tay sóc lọ để phọt ra tinh trùng đặc sệt, trắng tinh ra làn nước, cậu thầm mơ gì mà mồm nói:

– Chủ tịch… Chủ tịch… aaaa.

Tinh nhẹ hơn nước nên nổi lều phều lên trên bề mặt, nhìn phát kinh.

Thìn bơi về phía bờ, vừa bơi vừa phải né để tinh trùng của chính mình không chạm vào người.

Lên đến bờ, hắn nằm ngửa xuống thành bể, thở dốc như vừa hoàn thành cự ly bơi 1.500m. Cậu cũng đang tận hưởng dư vị của cực khoái.

… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/nguoi-bao-ve/

Thìn nằm một lúc thì Thụy Kha đã thay đồ xong đi ra, hai người hình như ngại nhau thì phải khi không nói với nhau câu nào.

Thìn tắm qua một chút rồi mặc đồ của mình vào, bước ra đã gặp chủ tịch chờ bên ngoài, không biết chủ tịch có nhìn thấy gì ở mặt nước không mà mặt đang đỏ gay như vừa đi nắng về thế kia.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người bảo vệ

Số ký tự: 0