Phần 15
2024-08-05 12:28:51
Thụy Kha ở trên phòng riêng thay bộ đồ đi làm bằng một bộ đồ mặc ở nhà, xem nào, xem cô nàng mặc gì? Có vi phạm hợp đồng không nào? Một chiếc quần bò cộc dài đến giữa đùi, một chiếc áo phông cộc tay cổ hơi rộng một tí nhưng không đến nỗi thùng thình, không dễ dàng hở vú ra cho ai đó ngắm đâu. Mái tóc dài được cô buộc kiểu đuôi gà ra phía đằng sau, Thụy Kha ở nhà khác hoàn toàn với Thụy Kha trên công ty, hai con người tương phản nhau, đối lập nhau. Trên thương trường cô là người phụ nữ nghiêm nghị, lạnh lùng, uy nghi bao nhiêu thì về nhà cô lại trở thành chính cô, một người phụ nữ ưa tự do, thích khám phá và còn tinh nghịch như trẻ thơ nữa.
Và đương nhiên, để cẩn thận và phòng ngừa những sự việc không mong muốn xảy ra, bên trong Thụy Kha vẫn mặc nguyên bộ đồ lót mà mình đi làm từ sáng. Cô dự định cơm nước xong rồi tắm, lúc đó mình thay đồ lót cũng được, mùi đàn bà thoang thoảng tỏa ra từ cái quần lót nhưng Thụy Kha mặc kệ.
Đến đầu cầu thang Thụy Kha đã thấy hôm nay nhà mình ở sao khác thế? Khác rất nhiều là đằng khác, căn nhà mọi hôm im ắng, trong sạch giờ được thay thế bằng tiếng “xèo xèo” phát ra từ bếp, khịt khịt cái mũi như chó nghiệp vụ, Thụy Kha thấy mùi thức ăn, bụng cô “ọc” lên một cái, cảm giác thèm ăn ngay lập tức ùa về vì mùi thức ăn đánh thức mọi loại giác quan của cô.
Và còn có một cái lạ lẫm không ngờ, trong bếp là một người đàn ông. Thìn mặc một cái quần sooc, áo ba lỗ bó chặt vào cơ thể vạm vỡ làm nổi ra toàn bộ các thớ thịt, bắp cơ ở cánh tay, ở hai vai và ở ngực. Tất nhiên, cũng như Thụy Kha, thìn có mặc sịp rồi, mặt trong của sịp còn đính cái miếng rung bằng đồng xu nữa.
Xuống đến chân cầu thang, Thụy Kha đứng lại một lúc lâu, cô nhìn rất chăm chú vào trong bếp, ở đó Thìn đang quấn quanh bụng một chiếc tạp dề màu hồng có in hình những bông hoa Tulip, cái thứ duy nhất mà Thụy Kha nhặt ở siêu thị. Thụy Kha như đang chiêm ngưỡng cảnh tượng này, cô chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, không biết là mình đang buồn hay đang vui, hay là vô cảm với cảnh tượng này, cảnh tượng của gia đình. Trong khái niệm của cô trước nay không có ý niệm về việc này, cái nhà này mua nó có sẵn bếp rồi chứ để cô xây thì có khi bỏ luôn không chừng.
Thấy Thìn như tất bật, như không kịp làm thì phải, nồi nước trên bếp thì đang sôi, cái chảo thì đang “xèo xèo”, lại còn rau, lại còn hành, lại còn cá lung tung, Thìn làm chắc không xuể, thấy vậy Thụy Kha lại gần bếp, cô hơi né né cái người vì sợ dầu ăn ở chảo bắn vào:
– Ê đầu bếp, có cần giúp gì không?
Thìn đang một tay đảo đảo chảo mỡ, một tay cầm con dao nhỏ chuẩn bị băm hành, trông anh như một Master Chef trong cuộc thi nấu ăn:
– Chủ tịch biết làm gì không?
Thụy Kha chống tay lên cằm, cô chu đôi môi vẫn còn son lên trên trần nhà suy nghĩ: “Mình biết làm gì đây ta? Đã làm gì bao giờ đâu?”
– Có biết… Biết ăn.
Thìn biết là chẳng trông mong gì ở vị chủ tịch xinh đẹp đến móng tay còn phải ra tiệm nail cắt này đâu. Cậu vẫn tập trung vào công việc của mình, thở dài một cái rồi nói:
– Ây zà, vậy chủ tịch đi tắm đi, xong xuống ăn cơm là vừa.
Thụy Kha nghe tiếng Thìn thở dài thì máu nóng nổi lên, muốn thể hiện:
– Tôi muốn làm, chưa biết thì tập. Có gì đơn giản nhất nào?
Nói rồi Thụy Kha tiến về phía bếp, đứng cạnh đầu bếp chính. Thìn nhìn Thụy Kha một lượt rồi như nghi ngờ điều gì đó, cậu để cô làm một việc đơn giản nhất mà một đứa trẻ khoảng 6 tuổi có thể làm được:
– Vậy chủ tịch thái hành cho tôi. Đấy, hành ở trên thớt ấy, tôi rửa sạch rồi, chủ tịch chỉ cần thái thôi.
Thụy Kha cầm con dao lên lăm lăm như chuẩn bị xiên ai đó:
– Thái thế nào?
Ôi trời ơi, giống phụ nữ gì nữa không biết, có thái hành mà cũng phải hỏi, Thìn lắc đầu ngao ngán:
– Một tay cầm dao, cầm nhẹ thôi, thái hành chứ có phải mổ lợn đâu. Tay kia cầm hành, rồi, chủ tịch thái hành một đoạn dài bằng đốt ngón tay là được.
Thìn vừa nói, Thụy Kha thao tác làm theo. Tay cầm hành nhưng cô đưa một ngón tay trỏ của mình ra đo khoảng cách một đốt ngón tay theo lời chỉ dẫn của anh chàng vệ sĩ đẹp trai cao to lực lưỡng chết tiệt đang nấu ăn ở bên cạnh, và dao thái xuống, ngon:
– Á á á á!
Một đường dao sắc lẹm ngọt thỉu cứa vào ngón tay trỏ của Thụy Kha làm máu chảy ra. Thụy Kha nhảy cầng cẫng lên trong bếp, tay nọ cầm tay kia.
Thìn nghe tiếng thét thì phản ứng cực nhanh tóm vào tay đau của chủ tịch, ngay lập tức cậu làm cái hành động mở màn cho một mối quan hệ phức tạp sau này. Thìn đút ngón tay trỏ của chủ tịch vào miệng… hút máu và cũng là để cầm máu.
Ngón tay mình nằm trong miệng tên vệ sĩ, Thụy Kha cảm nhận rõ cơn đau lập tức biến mất, cái xót của da thịt bị cắt cũng lập tức biến mất, chỉ còn lại cảm giác mềm mềm, ấm ấm, ươn ướt, thích thích của ngón tay khi nó được đôi môi Thìn mút chặt, đầu ngón tay chạm vào cái lưỡi không xương, lưỡi đang uốn lượn quẩn quanh đầu ngón như đang lau sạch những giọt máu. Thụy Kha đứng hình, cô không thấy đau, chỉ thấy tim mình rộn ràng thổn thức, đây là lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác này, mong manh chớm nở như ánh nắng ban mai thôi nhưng đó thực sự là thứ mới mẻ đối với Thụy Kha. Cô chẳng định nghĩa cảm giác đó là cảm giác gì nữa.
Thìn vẫn ngậm ngón tay Thụy Kha, anh cứ để vậy mà kéo cô đi đến tủ y tế đặt cạnh cái tủ lạnh, những món đồ y tế này cũng là anh mua từ chiều hôm qua và đặt vào đây.
Thìn nhanh tay bóc một miếng Ergo, sau đó anh mút chặt miệng mình một cái thật mạnh rồi từ há miệng mình ra, và cũng chưa đầy ba giây sau thì trên cái ngón tay đau trắng bóc mịn màng của chủ tịch có một miếng dán rất đẹp. Thụy Kha không cố ý nhưng từ nãy đến giờ cô chỉ vào mặt Thìn, chẳng nhìn đi một nơi nào khác. Cô thấy trong ánh mắt đó có sự bình tĩnh đến lạ thường nhưng không khó nhận ra còn có cả sự lo lắng, quan tâm. Tim Thụy Kha vẫn đập, không đập thì chết cmnr.
– Xin lỗi chủ tịch, làm chủ tịch bị thương rồi.
Không tính những ngày đèn đỏ thì đây là lần đầu tiên mất máu của Thụy Kha. Là như vậy đó.
Thụy Kha không thấy đau ở tay một tẹo nào, cô nhìn nhìn cái băng Ergo:
– Dán đẹp phết nhỉ? Mà cái này ở đâu ra, tôi nhớ là nhà không có.
– Tôi mua hôm qua đấy, đề phòng có việc gấp cần xử lý. Thôi chủ tịch ra ngồi bàn đi, để đó tôi làm cho. Nhà hết Ergo rồi.
Thìn quay trở lại làm tiếp công việc bếp núc, Thụy Kha ngồi xuống cái ghế ở bàn ăn và lại tiếp tục nhìn Thìn nấu bếp, cô tủm tỉm cười, nếu ai đó nhìn Thụy Kha lúc này thì thấy trên môi một nụ cười chúm chím xinh tươi kèm với một ánh mắt mà người ta gọi là hạnh phúc. Cứ mải ngắm ngắm như vậy một lúc lâu cũng chán mắt, Thụy Kha gục đầu xuống bàn ngủ lúc nào không hay.
… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/nguoi-bao-ve/
Tiếng lạch cạch bát đũa, mùi hương tỏa ra từ thức ăn đánh thức Thụy Kha dậy:
– Ô, xong rồi à? Nhìn ngon nhỉ.
Trên bàn có một bát canh cá nấu chua, một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa rau muống xào tỏi, một bát nước mắm nguyên chất, hai cái bát, hai đôi đũa, 1 cái muỗng và một bát cơm trắng vẫn đang tỏa khói nghi ngút.
Lần đầu tiên trong ngôi nhà này có không khí của một gia đình thực sự. Thìn chắc là nấu nhiều đồ ăn quá, nên mặc dù ăn rất hăng những vẫn còn thừa lại một ít, là xương cá.
Hai bát cơm cùng cả chục miếng sườn làm Thụy Kha no kễnh bụng, trông cô lúc này như chửa 4 tháng rồi ý. Một tay xoa xoa cái bụng kiểu bà bầu nựng con, tay còn lại Thụy Kha cho thẳng vào mồm cậy một thớ thịt sườn đang giắt vào răng:
– Nấu ngon quá ha, tôi ăn no căng cả bụng đây này, béo mất thôi. Từ nay chịu khó nấu ăn nghen.
Thìn đang và nốt miếng cơm ở bát thứ 3, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:
– Vậy tăng lương cho tôi đi.
Thụy Kha nghe nói vậy thì vừa hát nhỏ “la là lá la, la là lá la” vừa ngó ngó lên trần nhà kiểu như chẳng nghe thấy ai đó nói cái chi, gì chứ chuyện lương lậu là động đến kinh tế, mà người làm kinh doanh như cô không chịu thiệt bao giờ. He he he he.
Thìn lại lắc đầu, chuyện tăng lương không thích hợp khi hai người đang ở bàn ăn, quần áo vẫn còn nguyên thế này. Phải chờ dịp khác vậy.
… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/nguoi-bao-ve/
Thụy Kha với tay tắt cái đèn ngủ ở đầu giường, cô tính chuyện đi ngủ sớm hơn thường ngày vì cái bụng đang ễnh ra. Cô chợt nghĩ: “Cứ ăn uống kiểu này béo ra mất, từ mai phải đi tập GYM lại thôi”.
Rồi trước khi thiu thiu chìm vào giấc ngủ, Thụy Kha theo thói quen hằng ngày đặt một tay xuống háng, cứ phải có một cái gì đó đặt vào bướm Thụy Kha mới ngủ được, đó là một thói quen rất xấu mà sau này ai đó sẽ khổ lắm đây. Rồi Thụy Kha ngủ hẳn, trong cơn mơ chập chờn vẫn còn nguyên cảm giác ấm áp, ươn ướt, mềm mềm của đầu ngón tay.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro