Phần 8
2024-06-14 03:46:00
Nói xong, chị ngồi dậy, từ từ cởi quần áo tôi ra, rồi chị nằm quay đầu lại, banh rộng hai chân tôi ra, bắt đầu bú lồn tôi. Tôi cũng thấy nứng, bú lại chị. Miệng tôi vừa ngậm vào lồn chị Liễu, nước trong âm đạo của chị đã tuôn ra xối xả. Bị kích thích, chị không ngớt chà sát mu lồn trên miệng, trên mặt tôi. Để chị được hoàn toàn thỏa mãn, tôi ngậm chặt hột le của chị, mút mạnh. Chị oằn người, sàng lồn qua lại trên mặt tôi, thiếu điều tôi muốn xỉu vì ngộp thở. Tôi cứ ngậm, mút mạnh, rồi lại nhả ra, làm chị sướng quá rên hụ hụ Có lúc chị như mê đi, thay vì bú liếm, chị ngoạm lấy lồn tôi cắn mạnh, khiến tôi muốn hét lên vì đau.
Khi tàn cuộc, thân thể tôi rã rời. Chị Liễu cũng vậy. Nhưng thật là thỏa mãn. Cũng giống như tôi, từ ngày chồng chết, chị bận rộn công chuyện, nên không còn nhớ đến những cơn đòi hỏi của xác thịt. Nay gặp tôi, toàn thân chị rần rần cơn thèm khát, mà chị nói như có lửa đốt trong lòng, như có hàng vạn, hàng triệu con kiến bị râm ran trong từng vùng da thịt.
Chúng tôi cùng thiếp ngủ, chừng thức giấc đã hơn chín giờ tối, hai đứa đều đói mèm. Thay vì gọi bồi của khách sạn đi mua thức ăn mang lên phòng, thì chị Liễu lại đổi ý, chị rủ tôi xuống đường kiếm hàng ăn.
Ăn vận sơ sài, hai chị em tôi ngoắc một chiếc xích lô, bảo chạy lên phía rạp hát Nam Việt, ăn phở đêm.
Thành phố Sài Gòn về đêm, sau cơn mưa, thật đẹp. Chị Liễu bảo bác phu xe, đạp chầm chậm để chị có dịp ngắm cảnh. Mặc dù không đẹp, không được rộng như những thành phố Âu Châu, nhưng, Sài Gòn có vẻ đẹp riêng. Mà, phải là những người từng sống nhiều năm, từng sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn mới cảm nhận được.
Xe vừa đậu trước con hẻm bên cạnh rạp ciné Nam Việt, chị Liễu đã hối tôi trả tiền lè lẹ, chị như một đứa trẻ háu ăn, khiến bác phu xe cũng phải bật cười trước vẻ cuống quýt của chị. Kể ra chị Liễu cũng có lý, đang đói mà ngửi mùi phở thơm lừng, cơn đói lại càng như cồn cào trong ruột. Trong lúc chờ nhà hàng làm tiếp tô thứ hai, chị Liễu mới thủng thẳng hỏi tôi:
– Sao, em đã có dự tính gì cho cuộc sống sắp tới chưa? Hay suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn, đụ?
Tôi thật thà trả lời:
– Em cũng chưa biết tính sao.
Chị Liễu hơi cau mặt:
– Phải tính chớ. Không lẽ ăn ở không hoài, bao nhiêu tiền của cho đủ.
Tôi bảo chị:
– Thôi, chị tính làm gì, cho em theo. Chị dư biết em có biết ất giáp gì đâu mà tính với tốn.
Chị Liễu nguýt tôi:
– Lỡ chị còn ở bển, thì rồi em ra sao?
– Hồi đầu em cũng tính gặp chị Hà xem chị có giúp gì được không, nhưng thấy chị ấy đi theo đồng cô, bóng cậu, nên em lại thôi.
Chị Liễu gật gù:
– Nói là nói vậy thôi. Chứ, khi anh Xoa chết là chị đã phải tính tới công chuyện của đời mình rồi. Chị tính cả cho em. Do đó chị quyết định về. Chứ nói thiệt, chị muốn ở lại bên đó, kiếm một người bao bọc cho mình suốt đời cũng không phải là chuyện khó đối với chị…
Tôi công nhận chị Liễu nói đúng. Một người từng trải như chị, thì lo cho đời mình không mấy khó khăn. Nhất là chị lại có một số vốn lớn trong tay. Im lặng một lát, chị Liễu tiếp:
– Ở bển tuy mình không thiếu một thứ gì, vậy mà không hiểu sao lúc nào chị cũng ngơ ngơ, ngáo ngáo như gà con thấy quạ. Đúng với câu vui là vui gượng. Có lẽ mình sống mà không có cái tình hàng xóm, không có cái thắm thiết của những người xung quanh. Mặc dù, ở đây mình vẫn xa lạ với mọi người. Và, có khi mình còn bị bọn đạo đức giả lên mặt khinh khi nữa. Mà, mình vẫn thấy thích.
Tôi ngắt lời chị Liễu:
– Vậy chị định làm gì?
Chị Liễu nói không đắn đo, hình như mọi chuyện chị đã sắp đặt, đã quyết định sẵn:
– Mở bar. Mở quán rượu. Bọn lính Mỹ ngày càng có mặt nhiều ở đây. Mở bar chắc chắn hốt được.
– Em nghe nói, lo được tấm giấy phép, không dễ.
– Không có gì khó hết. Chị tin chị Hà giúp mình được.
Ngày hôm sau, tôi và chị Liễu đến gặp chị Hà tại ngôi đền gần Phú Thọ. Mới sáng sớm mà đám người lên đồng, hầu bóng đã có mặt khá đông. Thì ra hôm nay có vợ một ông lớn ra đồng, đội bát nhang. Nghĩa là bà này bắt đầu bước những bước thứ nhất vào giới đồng bóng. Nhìn lối ăn mặc kiểu đàn ông, tôi biết bà ta nhận một hồng năm, hồng bảy nào đó làm căn cốt cho mình.
Thấy hai đứa tôi, dù đang bận, chị Hà cũng lật đật chạy ra đón chúng tôi vào căn nhà riêng của chị ở khu vườn phía sau đền. Chị Liễu nói vắn tắt cho chị Hà hiểu việc chúng tôi định nhờ và đưa chị hai cây vàng:
– Chị cầm lo việc dùm. Nếu thiếu, sẽ đưa thêm.
Chị Hà gạt đi:
– Đâu cần tiền bạc gì, anh ấy nói một tiếng là xong mà.
– Chị cứ giữ lấy, xem có cần phải quà cáp cho ai không.
Nói rồi, chị Liễu kéo tôi đứng lên:
– Thôi, chúng tôi về, để chị còn lo công việc cho người ta. Bữa khác sẽ ở chơi lâu.
Một tuần sau, chị Liễu đã nhận được giấy phép mở bar. Có giấy phép trong tay, chúng tôi đi kiếm địa điểm.
Bar mở vào gần dịp Giáng Sinh, và nhờ mấy cô gái được tuyển lựa kỹ, trẻ đẹp, nói thạo tiếng Anh, nên dù mới nhưng cũng khá đông khách.
Chị Liễu phân công cho tôi ngoài giữ két, thu tiền. Còn chị chịu trách nhiệm chung. Trong khi tôi chỉ phải làm có mỗi việc thu tiền, thối lại tiền mà còn làm sai lung tung, thì chị Liễu điều hành đâu ra đấy. Tiếng Anh của chị nói cũng rất lưu lốt, rõ ràng như là một bà chủ đã từng lâu năm trong nghề. Thấy tôi lúng túng khổ sở, có khi thối lộn tiền, thay vì chỉ phải thối lại mười đồng, không hiểu loay hoay làm sao, tôi trả lại cả trăm, chị Liễu lại phải nhảy vào phụ giúp tôi. Với ba tháng học tiếng Anh khóa cấp tốc, chẳng mang lại bổ ích cho tôi một chút nào. Thế mới biết, có học hành cũng có hơn. Như chị Liễu, hồi nhỏ được học tiếng Pháp, và mấy năm tiếng Anh rồi, nên giờ chị học thêm tiếng Anh nữa rất nhanh, chứ không như tôi. Cuối cùng, chị phải chọn một cô trong đám gái chạy bàn, một người lanh lẹ nói thạo tiếng Anh phụ với tôi.
Công việc làm ăn tưởng như vậy là êm xuôi, nhưng thực ra không phải vậy. Quán bắt đầu đông vui là chúng tôi bị nhòm ngó. Những tay anh chị bắt đầu xuất hiện đòi đóng hụi, nghĩa là phải nộp cho chúng một khoản tiền, chúng mới để yên cho làm ăn.
Các anh chàng lính Mỹ tuy to con lớn xác, nhưng rất ngại những chuyện lộn xộn làm phiền đến họ, do dân dao búa cố tình tạo ra, nếu như chủ tiệm không biết điều, chịu nộp tiền do chúng đòi hỏi. Riêng quán của tôi và chị Liễu mới mở, nên được đặc cách nộp một khoản tiền nhỏ, và theo họ, để bù vào chỗ thiệt thòi do khoản tiền thu vào không đúng ý, họ đòi đóng thuế người.
Như tên gọi, đóng thuế người là khi tên trùm muốn ngủ với một em nào làm việc trong quán, thì ngày đó chị chủ phải cho em nghỉ việc, nhưng vẫn phải trả lương để em đi với hắn. Cũng may là hắn chỉ đòi mấy em thuộc loại nhân viên, còn lên hạng chủ như tôi và chị Liễu, hắn không đòi tới. Chứ nếu không, tôi cũng không biết phải tính sao. Vì thú thực trông bề ngoài hắn cũng không có vẻ dân dao búa đứng bến mà tôi vẫn thường thấy hồi nhỏ nơi bến xe ở thị xã quê tôi, nhưng tôi không làm sao có cảm tình với hắn được.
Quán hoạt động được mấy năm, thì một buổi chiều vừa dứt cơn mưa, tôi thấy một người Mỹ đen đẩy cửa bước vào. Hắn cao lớn, và khá đẹp trai. Phải công nhận là hắn đẹp trai. Hơn hẳn mấy người cùng một màu da với hắn. Và, cũng còn hơn nhiều anh chàng da trắng vẫn thường tới lui quán này.
Hắn vào, kiếm một cái bàn trống ngoài xuống, gọi thức uống. Theo thói quen, một hai em trong quán đến ngồi với hắn để gạ uống Sài Gòn tea. Hắn cũng mời họ uống, nhưng chỉ thế thôi. Hắn rất ít nói. Đặc biệt hắn không tìm cách ôm ấp, hôn hít mấy em, như hầu hết những anh chàng G. O. Vẫn vào đây.
Hắn nhìn chị Liễu:
– Không sao. Nếu chị Liễu có nói, tôi cũng coi như không nghe thấy.
Một cô gái chen vào hỏi:
– Anh không phải là Mỹ lai Việt, sao nói tiếng Việt rành quá vậy?
Hắn cười:
– Tôi còn phân biệt được giọng nói của ba miền Bắc, Trung, Nam nữa cơ.
Cô gái buột miệng:
– Đù mẹ, lại còn thế nữa.
Hắn vẫn cười, tát nhẹ vào má cô gái:
– Chửi bậy. Con gái chửi bậy xấu lắm. Đù mẹ là tiếng chửi của miền Nam đấy nhé.
Thế là cả đám chúng tôi cười phá lên.
Lúc ra đến ngoài đường, tôi tưởng hắn sẽ gọi taxi đưa tôi đi. Nhưng không, hắn thản nhiên khoác tay tôi băng qua phía bên kia đường, đến bên một chiếc Peugeot 404 đậu dưới một tàng cây. Tôi hỏi:
– Mới mua xe hả?
Nghe tôi hỏi, hắn chỉ cười. Khi đã ngồi yên trong xe, tôi mới nói:
– Chúng mình quen nhau. Vậy mà chưa biết tên của nhau, thật là kỳ.
Hắn nhìn tôi:
– Tên cô, tôi biết từ lâu rồi, cô Lan ạ Còn tôi là John.
Thì ra hắn đã nghe, đã biết nhiều điều, nhưng không nói ra nên tất cả mọi người trong quán đều nghĩ rằng hắn cũng như những người lính khác đến quán uống, bốc hốt, có khi rủ gái đi làm tình, nhưng cả hai bên đều không biết gì về nhau. Hoặc nhiều lắm là một tên gọi. John vừa lái xe, vừa bảo tôi:
– Tôi đưa cô về nhà thay áo. Chứ ai lại mặc áo Pull quần Jean mà đi nhảy, phải không?
Tôi cười:
– Anh cẩn thận nhỉ.
– Đấy là theo phong tục của nước cô. Chứ còn ở bên Mỹ ăn mặc như thế, đi nhảy cũng được. Nước cô ảnh hưởng văn hóa và nếp sống của người Pháp mà.
Tôi hỏi John:
– Sao tôi nghe nói bên nước anh vào tiệm mặc đồ lớn mà không có cà vạt, họ cũng không cho vào.
– Đúng. Đó là những tiệm lớn. Còn những tiệm thường, ai muốn mặc sao cũng được, không bắt buộc.
Tôi hỏi đùa:
– Thế hôm nay anh mời tôi đi tiệm lớn hay tiệm thường ở Sài Gòn đây?
– Tùy cô. Cô muốn đi nhảy ở đâu?
Tôi không trả lời thẳng vào câu hỏi của John, mà bảo anh ta:
– Anh đợi Lan thay quần áo xong rồi tính.
Khi vào tới nhà, tôi bảo John:
– Trong tủ lạnh có bia đấy. Rượu mạnh trong tủ rượu.
– OK!
Tôi lấy quần áo vào phòng tắm. Từ ngày chung vốn với chị Liễu mở Bar, chúng tôi đã mua được căn nhà ở đường Yên Đổ, phía gần ngã tư Yên Đổ – Trương Minh Giảng. Nhà có sân quần vợt và bể bơi. Bể bơi thì tôi và chị Liễu thỉnh thoảng còn dùng đến. Chứ sân quần vợt chỉ để cho đẹp. Vì, khi mua căn nhà, nó đã có sẵn.
John có vẻ thích cái sân quần vợt này lắm. Anh ta cứ tiếc là nhà có sân mà bỏ hoang uổng vô cùng.
Lúc tôi tắm gần xong, tôi chợt có một ý nghĩ. Và, tôi quyết định thực hiện ý nghĩ ấy. Do đó, ở phòng tắm ra, tôi theo lối đi phía gần buồng ngủ xuống nhà dưới. Tôi bảo bà giúp việc cho bà về thăm nhà, đầu tuần sau hãy trở lại. Tự dưng được nghỉ thêm một ngày, lại được phát lương sớm, bà giúp việc cảm ơn rối rít, rồi tất tả ra về ngay. Bà ta sợ trễ chuyến xe lam chót về Khánh Hội. Dù rằng tôi đã cho bà thêm tiền để bà có thể đi xích lô.
Đóng cửa cho bà giúp việc xong, tôi lại dùng lối đi phía bên hông nhà trở lên nhà trên. Lúc đi qua phòng khách, tôi mở nhạc, rồi tiến lại phía John. John vẫn đang ngồi trên salon mải mê xem một tờ báo thể thao. Nghe tiếng động, John ngẩng lên. Khi thấy tôi dù đã thay bộ đồ Jean áo Pull bằng một chiếc váy mini, nhưng không trang điểm, anh nhướng mắt như muốn hỏi tôi.
Khẽ nghiêng mình trước mặt John, tôi nói:
– Tôi đã xong, xin mời anh bản này.
John thật thông minh, anh hiểu ngay ý muốn của tôi. John bỏ tờ bó đứng lên ôm tôi nhảy.
Đã lâu mới lại được một người đàn ông mà mình có cảm tình ôm trong tay, toàn thân tôi run lên vì cảm động. John dường như đón nhận được đợt rung cảm từ thân mình tôi phát ra, nên anh ôm siết tôi chặt hơn. John cầm tay tôi đưa vòng ra sau lưng anh, như muốn hai tay tôi đánh đai lấy thân mình lực lưỡng của John.
Thú thực, tôi không muốn nhảy một chút nào, mà tôi muốn được làm tình ngay. John ôm sát tôi, như muốn thân thể tôi và thân thể anh dán chặt vào nhau, càng khiến tôi thèm muốn tột độ. Tôi nhắm mắt, bước theo bước chân của John mà đầu óc chỉ nghĩ đến con cặc của chàng đã bắt đầu cộm lên sau lớp vải quần. Nước trong lồn tôi bắt đầu rịn ra thấm ướt chiếc xì líp. Tôi thèm được đụ ngay tức khắc. Phải chi tôi và John quen nhau lâu, chắc chắn tôi đã lột quần chàng ra bắt đụ rồi. Nhưng đây mới là lần đầu tôi ở riêng với John, nên tôi cứ phải cắn răng nhịn thèm. Có lẽ vì mặc cảm của một cô gái bán bar làm tình với một G. O. Là một chuyện thường.
Rồi phút cuối cùng mà tôi chờ mong cũng tới, John dìu tôi tiến dần về phía phòng ngủ, và nhẹ nhàng đẩy tôi nằm xuống giường. John bắt đầu ôm ấp, bắt đầu luồn tay vào trong áo xoa nhẹ bàn tay trên cặp vú cương cứng không mặc xú chiêng của tôi. Rồi bàn tay John lần xuống, lần xuống phía dưới gấu chiếc váy mini của tôi, rồi lại tiếp tục đi ngược lên. Khi bàn tay John đụng vào đáy chiếc xì líp của tôi, thấy ướt sũng, John rên lên. Tiếng rên sung sướng, khoái cảm. Tiếng rên rất khẽ trong cổ họng chàng, nhưng tôi nghe rất rõ. Bàn tay John xoa một vòng rất nhanh phía ngoài chiếc xì líp, chỉ mới vậy thôi mà nước nhờn trong lồn tôi đã lại túa ra ướt cả bàn tay John, ướt cả hai bên háng tôi. John lột nhanh chiếc xì líp. Tôi nương nhẹ hai đùi, rồi đến mông đít mong giúp cho John lột chiếc xì líp của tôi ra được dễ dàng. Rồi đến chiếc mini jupe. Rồi đến chiếc sơ mi.
Tôi không còn nằm im được nữa, cơn thèm khát bùng dậy trong tôi mãnh liệt. Tôi ngồi nhỏm dậy, leo lên ngồi chàng hảng trên người John, hấp tấp cởi áo, rồi cởi quần cho chàng. Khi chiếc xì líp của John vừa được hai bàn tay tôi từ từ lột ra, chiếc cạp quần vừa xuống khỏi phần thân của con cặc John, tôi suýt la hoảng vì kinh ngạc. Con cặc của John vừa to, vừa dài kinh khủng.
Thường những người trong hội hoan lạc trước kia, mỗi khi thấy ai có con cặc to hay gọi đùa là khẩu cà nông (Đại Bác). Con cặc của John không thể gọi là đại bác thường, mà phải gọi là loại đại bác phòng không.
John là người da đen, nhưng nhìn toàn diện, John rất đẹp trai, vẻ trí thức hiện rõ trên khuôn mặt, chứ không khó nhìn như phần đông những người cùng màu da của anh. Thân mình John lại rất cân đối, bắp thịt rắn chắc và nổi cuộn như một pho tượng đồng đen, chứng tỏ John rất chăm luyện tập. Vậy mà tôi dám nói rằng toàn bộ con người ưa nhìn của John, thua xa con cặc của chính chàng. Dài, to, đen bóng.
Phía đầu con cặc, từ vết ngấn lên đến đầu cặc, nơi có đường chẻ đôi để nước tiểu và tinh khí bắn ra, đỏ hồng, trông hấp dẫn vô cùng.
Con cặc đó hấp dẫn, lôi cuốn đến độ thôi thúc tôi phải ve vuốt, nâng niu. Tôi dùng hai tay áp sát con cặc của John vào bụng chàng. Chiều dài của nó từ gốc lên đến đỉnh chóp, vượt trên thắt lưng quần nhiều. So với con cặc của Nê, chồng cũ của tôi, mà xưa kia đã nổi tiếng một thời, thì con cặc của Nê không thấm vào đâu.
John nằm im, hai mắt nhắm lại thưởng thức cơn khoái cảm do hai bàn tay tôi đem lại cho chàng. Rồi, tôi cúi xuống, bú cặc John. Tôi mút nhè nhẹ, tôi dùng lưỡi liếm quanh thân cặc chàng, dùng đầu lưỡi cọ nhẹ lên đầu cặc khiến John rướn cong người lên. Tôi không hấp tấp, không bú mạnh, mà miệng tôi mút nhẹ cặc John, như thể đứa bé mút nhẹ cây kem ăn dè, sợ kem mau hết. John bắt đầu rên lớn, hai tay cuống quýt vò xoắn mái tóc tôi, ghì mạnh đầu tôi vào sát người chàng, cho con cặc của chàng ngập sâu trong miệng tôi. Tôi bú liếm cặc John thêm một lúc, chợt John hấp tấp đẩy đầu tôi ra, ngồi nhỏm dậy, đẩy tôi nằm ngửa ra giường, chàng banh rộng hai chân tôi ra, đẩy nhanh cặc vào nắc lia lịa. Tôi nằm dưới cũng không chịu thua. Tôi cũng uốn éo người qua lại, tôi cũng hất mông đít, nắc, sàng để cho lồn tôi ngoáy tròn, ngoáy tròn khiến con cặc John đảo bốn phía trong lồn tôi. Mỗi lần John dập mạnh cặc vào lồn tôi, tôi lại muốn hét lên, gào lên biểu tỏ mức khoái cảm tột cùng.
Rồi tôi ngồi dậy, bắt John nằm xuống, để tôi đụ chàng. Ở tư thế phía trên, tôi dễ dàng điều khiển cho con cặc của John ngập sâu, hay ngập ít trong lồn tôi. Tôi càng đụ càng thấy hứng khởi, tôi dập lồn vào sát mu cặc John, càng lúc càng nhanh. Mỗi lần đầu cặc của John thúc vào tận tử cung, tôi không thấy thốn như trước mà cảm thấy sung sướng tê mê. Tôi và John đụ nhau mê man, hết đứa này leo lên trên lại đến đứa kia. Nước nhờn trong lồn tôi tiết ra mỗi lúc một nhiều, thì tiếng kêu óc ách gợi cảm do sự cọ xát của hai bộ phận sinh dục càng lớn.
Không biết thời gian kéo dài bao lâu. Một giờ, hai giờ hay mấy giờ, tôi mới cảm thấy mệt. Và, lúc này John đang nằm trên bụng tôi, nhịp dập xuống của chàng cũng không còn cuống quýt nữa. Rồi John ngừng như để lấy đà, và lại tiếp tục thúc cặc vào lồn tôi nhanh hơn. Đoạn chàng luồn tay xuống dưới hai nách, hai bàn tay ghì chặt lấy vai tôi như muốn cho con cặc chàng vào sâu hơn chút nữa. Vào sâu đến tận cùng, trước khi John trân mình bắn khí ra. Một cảm giác ấm áp, một cơn mưa tinh khí nóng ấm phả vào đầy lồn tôi. Tôi rướn cong người lên tận hưởng cơn mưa tinh dịch ấy.
Tôi và John rời nhau nằm nghỉ một lúc đã thấy nứng trở lại. Không biết John nhịn thèm bao lâu. Còn tôi mấy năm nay ít được làm tình thật thỏa thích, mà phần nhiều chỉ thủ dâm mỗi khi thèm khát dục tình, do đó, mới không đầy mười phút sau, hai mép lồn của tôi đã bắt đầu ngứa ngáy. Và, con cặc của John cũng cứng ngắc trở lại. Hai đứa không hẹn, mà cùng chợt ôm lấy nhau, lộn ngược đầu bú nhau thỏa thuê.
John cũng thuộc tay thiện nghệ, chiếc lưỡi của chàng cũng biết luồn lách vào tận trong khe lồn của tôi mà mơn trớn. Vì vừa đụ nhau xong, nên hai đứa bú nhau thật lâu mới ngừng. Sau lần này, tôi mệt quá, ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro