Phần 2
2022-06-16 12:30:00
Tối hôm sau khi Thanh An đang đi đến lớp học thì bị Duy Long liếc nhìn cô 1 cái khiến cô có dự cảm không lành nhưng bản thân phải tỏ vẻ như vô tội không biết gì cả. Đến khi ta học đi về phòng ngủ cứ ôm trong lòng là không sao đâu nhưng bỗng nhiên có 1 người ở phía sau đánh ngất cô. Sau khi tỉnh dậy cô phát hiện mình đang ở phòng của Duy Long.
Thanh An (nghĩ thầm): Thôi tiêu đời rồi, chắc chắn là cậu ta biết mọi chuyện rồi, mình không thể khai Uyên Thư ra được.
Duy Long (bước ra): Tỉnh rồi sao? Biết tại sao cậu bị đưa tới phòng này không? (Thanh An gật đầu) Tại sao?
Thanh An: Sao cậu biết là tôi?
Duy Long: Cậu bỏ chạy rất nhanh, tôi nhìn không kịp, nhưng tôi vẫn biết vì tối hôm qua phòng của cậu báo cậu đi về trễ. Căn tin báo cậu không tới đó, cậu cũng không có bạn vì cậu mới tới, vậy nơi cậu có thể tới chỉ là tầng hầm dãy A8 thôi.
Thanh An: Vậy cậu muốn gì? Hiếp tôi sao? Hay chơi BDSM tôi?
Duy Long: Không! Tôi muốn biết ai là người dụ cậu tới?
Thanh An: Là tôi tự muốn xuống, là tôi dụ người ta.
Duy Long: Cậu nghĩ tôi là thằng ngu sao?
Thanh An: Dù cậu có hỏi cả trăm lần tôi vẫn sẽ nói vậy, Quỳnh Như có thể thích chơi BDSM nhưng người đi chung với tôi thì không, nên tôi không thể hại họ được.
Duy Long: Cậu cứng đầu tới vậy sao? Nói 1 cái tên khó vậy sao?
Thanh An: Nếu như nói ra mà được cái gì thì tôi suy nghĩ lại.
Duy Long, Cậu muốn gì? Tiền?
Thanh An: Tôi mà nói ra xác tôi cũng không còn. Chi bằng phạt tôi đi.
Duy Long (ngạc nhiên): Cậu muốn được phạt tới vậy sao?
Thanh An: Không, mà tôi tự làm tự chịu.
Duy Long: Được! Nghe kỹ đây, tôi sẽ không đụng vào cậu, dù cậu có phạm tội gì tôi nhất quyết không đụng vào cậu, thậm chí tôi không cho 1 thằng nào đụng vào. Nếu có giỏi thì dụ tôi đi.
Thanh An (nhếch mép): Được, cứ chờ đó đi.
Duy Long: Tôi đợi. (Gõ cửa) Khoa! (Cánh cửa mở ra) Đưa cậu ta về phòng, nhờ kỹ không để cậu ta sức mẻ miếng nào, cậu ta mà bị cái gì đừng về đây gặp mặt tao nữa, nghe chưa?
Văn Khoa: Biết rồi!
… Trên đường về nhà, Văn Khoa hỏi Thanh An.
Văn Khoa: Sao lúc nãy cậu không nhào lên luôn?
Thanh An: Cậu nói gì?
Văn Khoa: Tôi thừa biết cậu thầy được con cặc của Duy Long là cậu thích lắm rồi. Nay được ở phòng cậu ta rồi sao không làm luôn.
Thanh An: Cậu ta không thích chịch tôi rồi nhào vào chi cho nhục à?
Văn Khoa: Vậy là cậu không hiểu con người cậu ta rồi. Trong trường này không có đứa con gái nào không qua cặc của cậu ta, trừ cậu.
Thanh An (ngạc nhiên): Thật á?
Văn Khoa: Thật ra Long biết hết, biết cậu bị người ta dụ xuống tầng hầm, biết những người con gái kia không thích những việc kia, nhưng cậu ta vẫn làm, cậu biết tại sao không? (Thanh An lắc đầu) Không làm là bị bắn.
Thanh An (trợn mắt): Bị bắn?
Văn Khoa: Lần trước có người đang chơi gái tháo bao cao su bị camera nhìn thấy được báo lại với người trong phòng, rồi lấy súng ra bắn c. H. Ế. T ngay tại chỗ.
Thanh An: Đáng sợ vậy sao?
Văn Khoa: Nên là cẩn thận vào.
Thanh An: À mà!
Văn Khoa: Sao vậy?
Thanh An: Duy Long nói nếu có giỏi thì dụ cậu ta, là tôi phải dụ cậu ta thật à?
Văn Khoa: Ý là cậu ta muốn cậu tự nguyện, cậu ta không muốn ép cậu như mấy người con gái kia. Nên là cố lên.
Thanh An: Rồi bạn gái cậu ta bắn c. H. Ế. T tôi à?
Văn Khoa: Bạn gái? Cậu ta có bạn gái hồi nào?
Thanh An: Không phải đội trường hội hot girl của trường à? Tôi nghe đồn vậy mà?
Văn Khoa (cười): Đồn cậu cũng tin thật à? Nhỏ đó bị ảo đó, chứ lồn của nó cũng bị chịch cho banh mới tới tay Duy Long, với lại tại cái uy cậu ta lớn thôi, chứ yêu đương gì. Mà nè! Cậu còn trinh không?
Thanh An: Còn.
Văn Khoa: Làm cho rách đi.
Thanh An: Tại sao?
Văn Khoa: Mấy tụi con nhà giàu thích mấy đứa còn trinh lắm, đừng để tụi nó để ý. Tôi chỉ cậu làm nó rách.
Thanh An: Nhưng đau lắm.
Văn Khoa: Bây giờ cậu muốn duy nhất con cặc của Duy Long chịch hay mấy người kia. Thà đau 1 lần để sau này không hối hận còn hơn là bị nhiều lần.
Thanh An: Ok tôi hiểu rồi.
Văn Khoa: Tới nơi rồi, đi ngủ sớm đi.
Thanh An: Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.
Văn Khoa: Không có gì.
… Về đến nơi Văn Khoa báo cáo tình hình cho Duy Long.
Văn Khoa: Tao đưa về tới nơi tới chốn rồi.
Duy Long: Ừa, tao giao mày là hợp lý, tao không tin tưởng người khác được.
Văn Khoa: Mày thừa biết cậu ta muốn chịch mày, chính mày cũng muốn mà. Sao phải làm vậy?
Duy Long: Tự nguyện với nhau sẽ tốt hơn. Hôm nay tao chịch nó chẳng khác nào là tao thưởng cho nó. Con nhỏ này nhìn ngơ ngẩn vậy thôi chứ là người thông minh nhất cái trường này đó.
Văn Khoa (cười khinh): Thích nó thì nói mẹ đi, bày đặt giả vờ.
Duy Long: Con nhỏ là người tao phải đợi để được chịch.
… Về phòng Thanh An dùng cách của Văn Khoa chọc thủng màng trinh của mình vì đau quá cô la lên trong nhà tắm. Các bạn cùng phòng chạy vào hoảng hốt.
Bạn cùng phòng A: Trời ơi, sao chơi ngu vậy con này?
Bạn cùng phòng B: Mày chọc màng thì để tụi tao chỉ cho sao chơi ngu vậy? Thôi đi vô phòng nghỉ ngơi đi để đống này tụi tao dọn cho.
… Sáng hôm sau đi học cô chạy gần tới chỗ của Văn Khoa nói nhỏ.
Thanh An: Hôm qua tôi chọc thủng rồi. Đau kinh khủng luôn đó.
Văn Khoa: Chịu đau 1 lần đó đi để sau này không hối hận. Cậu đi vào lớp nhanh đi không thôi để Duy Long thấy thì khổ.
Thanh An: Ừm tôi vào trước đó.
Duy Long (đi lên trước Văn Khoa nói với cậu ta): Mày chỉ nó chọc màng à?
Văn Khoa: Ừa, mày không muốn thằng nào đụng vào mà, nên tao chỉ nó vậy thôi.
Duy Long: Vấn đề không phải là tại sao mày chỉ nó, mà tại sao để nó đau?
Văn Khoa: Chắc tại nó làm mạnh quá thôi, với lại tao chỉ lần đầu có biết đau hay không đau.
… Đến giờ ăn cơm Thanh An nghe những tiếng xì xầm của bọn con gái cùng lớp.
A: Ê tụi bây biết gì chưa? (Cả đám nhao nhao lên) Tối hôm qua có 1 con nhỏ lớp 9B3 bị Trà My (đội trưởng hội hot girl) bắn c. H. Ế. T rồi đó.
B (hoảng hốt): Sao vậy?
A: Nghe bảo là nó dụ dỗ thằng nào xong bị bắn đó.
B: Uả vậy sao tao nghe bảo là nó, đòi thằng kia tháo bao trong lúc chịch tập thể nên bị bắn.
… Đột nhiên có 1 tiếng “rầm” quay lưng lại là 1 cô này nóng bỏng, ngực căng tròn, dằn khay đồ ăn xuống bàn khiến đám con gái kia run sợ, đó là Trà My.
Trà My: Lo ăn trưa đi, còn tám chuyện.
Thanh An (nghĩ thầm): Thì ra là cậu ta, thảo nào Khoa lại bảo uy nghiêm lớn thật.
Uyên Thư: An! An, An.
Thanh An (giật mình): Hả?
Uyên Thư: Nghĩ cái gì vậy? Nè, hôm qua Duy Long có nói gì với cậu không?
Thanh An: Sao cậu biết là hôm qua cậu ta gặp tôi.
Uyên Thư: Tại hôm qua cậu ta cảnh cáo tôi đừng dụ cậu nữa.
Thanh An: Tôi đâu có khai cậu ra đâu. Không hé môi câu nào mà.
Uyên Thư: Tôi cũng không biết nữa.
Thanh An (lẩm bẩm): Đúng là cái gì cậu ta cũng biết. (Nói sang Uyên Thư) Rồi cậu ta còn nói gì nữa không?
Uyên Thư: Không, chỉ là nhịn chịch 1 tuần. Mà hôm qua cậu ta có đụng chạm gì cậu không đó?
Thanh An (lắc đầu): Sau này cậu ta cũng không đụng tới tôi, cũng sẽ không cho 1 ai đụng tới cả.
Uyên Thư: Vậy là cậu hên đó!
… Lúc ăn xong rồi, Thanh An và Uyên Thư đứng lên đi dọn khay đồ ăn. Bỗng nhiên có tiếng gọi cô.
Trà My: Đợi xíu (cả phòng ăn im lặng, My tới gần chỗ An) Mới chuyển tới hả?
Thanh An (gật đầu): Ờ!
Trà My: Cũng xinh gái đó, chịch chưa bé?
… Thanh An nhìn về phía Duy Long đang cầm chặt muỗng rồi liếc nhìn cô 1 cái.
Thanh An (gật đầu): Rồi.
Trà My: Ồ vậy tốt, đi đi.
… Thanh An quay mặt đi Duy Long thở 1 cái dài.
Thanh An: Mẹ ơi, mém tí nữa chết tôi rồi.
Uyên Thư: May là cậu bảo rồi, chứ cậu bảo chưa là có chuyện thật đó.
… Trong phòng ăn…
Duy Long: Mém tí lộ tẩy rồi.
Văn Khoa: Hên là An biết đường trả lời, không là tiêu.
Duy Long: Lương tâm cuối cùng của tao để trên người con bé đó.
Trà My (chạy tới): Anh yêu ơi, nay làm nữa nha!
Duy Long: Ừa, phòng em nhá.
Trà My: Dạ!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro